Hát Tình Ca Cho Em

Chương 7:




Editor: minjay1608
Fix: NirvanaPhoenix
Diệp Phàm cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là “nhạt như nước ốc”, cô bây giờ chính là ví dụ sinh động nhất.
Mặc dù người đang ở trong một nhà hàng Tây cao cấp, tướng mạo và bối cảnh của đối phương cũng được xem là kiểu đàn ông mơ ước của tất cả phụ nữ. Thế nhưng, Diệp Phàm lại cảm thấy không thoải mái.
Thế này là thế nào? Mới gặp mặt một lần, sau nửa tháng không thấy đối tượng xem mặt liên lạc thì bỗng nhiên từ trên trời rớt xuống, mặt lạnh nói: “Ăn tối cùng nhau đi.” Ngay cả một dấu chấm hỏi cũng không thèm thêm vô, hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh trần trụi mà. Rốt cuộc trong cái bình hồ lô này bán thuốc gì thế?
“Cô Diệp.”
“Hả?” Diệp Phàm đang suy nghĩ liền lấy lại tinh thần, phát hiện Mạt Thông ngồi trước mặt đang nhìn cô, làm cho cô hơi run sợ: “Có… chuyện gì?”
“Món ăn này không ngon sao?” Câu này nghe qua thật ra rất bình thường, nhưng đi kèm với gương mặt như cá chết, khiến người ta lập tức nghĩ đến nửa câu sau của anh ta hẳn là: “Cô dám nói không ngon, tôi giết cô!”
Diệp Phàm âm thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng, cười ngượng ngập: “Rất ngon… Rất ngon…”
“Vậy sao cô không ăn?”
Lúc này Diệp Phàm mới ý thức được bản thân đang cố phân tích, cắt xẻ suy nghĩ của người đàn ông này, nên đã quên cả việc ăn: “Ăn chứ, ăn liền đây.” Cô cười cứng ngắc, tay chân luống cuống cắt miếng thịt bò bít tết, dao nĩa va vào đĩa phát ra tiếng lách cách.
“Lúc cắt thịt, không nên phát ra tiếng.” Mạt Thông xụ mặt nhắc nhở.
Diệp Phàm không chịu được thầm chửi bậy trong lòng, không phải chỉ là miếng bò bít tết thôi sao? Bà đây dùng số tiền này đi mua ba mươi cái bát, dùng chiếc đũa gõ nhạc cho nhà anh nghe!
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, gien nô bộc trong lòng Diệp Phàm vẫn bị khí thế hùng mạnh của đối phương làm cho khiếp sợ. Cô phải nhẹ tay hơn, rón ra rón rén cắt miếng thịt bò.
Thịt bò ơi là thịt bò, vì sao ngươi chỉ là một miếng thịt bò? Nếu ngươi là một miếng khoai tây, thì ta chỉ cần hạ hai nhát là ngươi đã thăng thiên…
Cuối cùng, miếng thịt bò lớn trước mắt này lèo nhèo cả buổi mà chẳng bị cắt là bao đã chọc giận cô gái. Một bàn tay cầm chiếc đĩa của cô lên.
“Tôi còn chưa cắt xong mà!” Diệp Phàm ngẩn người, vội vàng nói.
“Ăn của tôi.” Đối phương đem miếng thịt bò đã cắt xong của mình đưa cho cô.
Hình dáng ngay ngắn, đường cắt đều đặn, bên trên chiếc đĩa sứ vẫn còn dính máu bò. Lập tức làm cho cô liên tưởng đến lời thoại trong phim của Châu Tinh Trì: “Đây là giết người diệt khẩu, cả nhà chuẩn bị du lịch!”
Nhất thời, Diệp Phàm càng không có cảm giác ngon miệng, ăn một vài miếng cho có lệ. Cô ngẩng đầu lên lén ngắm con cá chết đối diện.
Hôm nay Mạt Thông mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca- rô màu trắng xám, tay áo xắn đến khủy tay gọn gàng. Làn da rất trắng, những ngón tay thon dài mà tinh tế. Vừa nhìn đã nhận ra anh ta không phải đứa con mà gia đình thông thường có thể nuôi dưỡng nên. Tư thế cầm dao nĩa của anh rất đúng mực, cắt dọc theo chiều dài miếng thịt bò, kích cỡ đồng đều, thậm chí lưỡi dao cũng không dính một chút thịt vụn nào.
Diệp Phàm lúc còn ở đại học có đọc qua tâm lý học, biết rằng những người như vậy rất thận trọng, hiếu thắng, theo đuổi sự hoàn mỹ. Trong mắt người ngoài có lẽ là cảnh tượng tuyệt mỹ. Thật ra sống cùng với một người như vậy, thì tuyệt đối chỉ có một chữ… Mệt!
“Cô Diệp.” Cảm nhận được ánh mắt Diệp Phàm đang đánh giá mình, Mạt Thông ngẩng đầu, cũng không e dè mà nhìn thẳng cô, “Cô đang nhìn gì thế?”
Ôi trời, trên đỉnh đầu người đàn ông này có gắn thêm con mắt sao? Lại lần nữa bị phát hiện đang phạm tội, Diệp Phàm hơi buồn bực, thẳng thắn lên tiếng: “Mạc tiên sinh, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”
“Ăn xong rồi hẵng nói.” Thái độ của đối phương vẫn không thay đổi như trước.
Cuối cùng, Diệp Phàm phát cáu: “Không được, tôi muốn hỏi ngay bây giờ.”
Hẳn là Mạt Thông không ngờ một chú thỏ vừa rồi vẫn để mặc cho người ta xâu xé, lại bỗng nhiên bật lên kháng nghị. Anh ta hơi dừng lại, ánh mắt kinh ngạc chợt lóe lên trong đáy mắt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói: “Được, cô hỏi đi.”
Diệp Phàm lúc này cũng hạ quyết tâm bất chấp tất cả, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn biết lý do vì sao sau nửa tháng kết thúc buổi xem mắt, anh bỗng nhiên xuất hiện mời tôi ăn tối? Anh lại không chịu nói gì cả, tôi thật sự rất bối rối!”
Đối phương ngẩn ra, từ miệng phun ra hai chữ: “Thích hợp.”
“Gì cơ?” Lần này đến phiên Diệp Phàm ngẩn người.
“Cha mẹ tôi nhiều lần ép tôi kết hôn, cũng đã gặp rất nhiều phụ nữ. Hiện nay mà nói tôi thấy cô là thích hợp nhất với tôi để tiến xa hơn nữa. Cho nên tôi đến tìm cô…”
“Đợi đã!” Diệp Phàm ngắt lời anh, “Anh nói… Tôi thích hợp nhất với anh?”
“Không sai. Tôi không thích cái gì quá phiền phức. Cô mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, sẽ không quá rành đời, không có kinh nghiệm yêu đương, sẽ không đề ra những yêu cầu vô lý, không có mối quan hệ phức tạp nào, kết hôn sẽ không quá phiền phức, cũng có thể xem là không quá xinh đẹp, sau khi kết hôn có thể tránh việc ngoại tình, công việc nhàn hạ, thuận tiện cho việc mang thai.”
Rốt cuộc, Diệp Phàm đã bị sốc!
Đây là… Đây là… Đây là… Đang quay phim sao?
Trong thực tế sao lại có người “ưu tú” như vậy chứ?
Em trai à, chị đây đem đoạn đối thoại ngày hôm nay phát trên truyền hình một lần, em trai có thể nhận tiền thưởng đó nha!
Giây phút này, Diệp Phàm bỗng nhiên rất muốn học theo Mã Cảnh Đào, ngửa đầu hơn một góc 45 độ, hướng lên bầu trời, dồn hết sức gào thét một câu: “Ông trời ơi! Ông địa ơi! Người để tôi gặp phải ai vậy hả? Ai vậy hả?!”
Sự sụp đổ chóng vánh trong đáy lòng qua đi, Diệp Phàm vội tỏ thái độ: “Xin lỗi, Mạt tiên sinh. Tôi nghĩ anh có thể đã lầm lẫn một việc.”
“Chuyện gì?”
“Anh một mực nhấn mạnh tôi thích hợp với anh. Thế nhưng anh có từng nghĩ qua, anh không thích hợp với tôi hay chưa? Xin anh cân nhắc lại các tiêu chuẩn của bản thân có khả năng hay không chứ?”
“Tôi đương nhiên đã cân nhắc đến cô” Đối phương trả lời một cách bình tĩnh khiến Diệp Phàm kinh ngạc.
“Cha mẹ cô kết hôn muộn, mẹ cô ba mươi lăm tuổi mới sinh ra cô. Cho nên họ vẫn luôn hi vọng cô có thể kết hôn sớm một chút, để họ sớm có cháu bồng, đúng không?”
Diệp Phàm sững sờ, chuyện mẹ cô vì kết hôn muộn cho nên vẫn luôn muốn cô có thể kết hôn sớm một chút, làm sao anh ta biết được?
“Ngành học chính của cô ở đại học là chuyên gia quản lý, nhưng bởi vì cô rất thích trẻ con cho nên mới cố ý chọn công việc ở thư viện thiếu nhi với mức lương tương đối thấp.”
Diệp Phàm: “…”
“Cô đã từng có kế hoạch kết hôn năm 25 tuổi, sinh một trai một gái, thích người khác giới có động cơ sạch sẽ, yêu cầu đối với tình cảm không cao lắm. Thế nhưng hy vọng đối phương có thể chung thủy luôn theo bên cạnh cô, còn ao ước mẹ chồng tương lai không quá khó khăn.”
Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu tất cả là do ông tơ bà nguyệt đại gian đại ác kết giao bạn bè trên mạng kia à! Tôi ngàn lần không nên, vạn lần không nên, chính là không nên bị mẹ ép buộc đăng ký hội viên tơ hồng gì đó mà! Vào giây phút này, Diệp Phàm khóc không ra nước mắt.
“Ngoại trừ việc sinh một trai một gái cần chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực ra, những yêu cầu khác tôi đều có thể thỏa mãn cô. Hơn nữa tôi đảm bảo mẹ tôi chung sống rất tốt. Như vậy cô còn lo lắng điều gì nữa?”
“Tôi…” Diệp Phàm bỗng nhiên rất muốn bóp chết chính mình.
“Nếu như cô không có ý kiến nào, ngày mai chúng ta có thể đi làm thủ tục.”
Cái gì cơ? Những lời này cuối cùng cũng thúc đẩy Diệp Phàm đang lún chìm trong hối hận, trở về với thế giới hiện thực: “Chờ một chút! Tôi nói với anh này. Cho dù anh biết nhiều chuyện về tôi, tôi sẽ vẫn không lấy anh. Tôi không có tình cảm với anh. Tôi không muốn ở cùng anh tí nào!” Diệp Phàm kích động nói lớn, thu hút không ít ánh mắt tò mò của khách hàng trong nhà hàng.
“Cô thấy không có tình cảm với tôi?” Đối phương nheo mắt.
“Đúng vậy!” Diệp Phàm kiên định gật đầu.
“Cô cảm thấy bây giờ kết hôn là quá nhanh?”
“Đâu chỉ là nhanh. Tôi với anh mới gặp mặt tổng cộng là hai lần. Nếu nói thêm thời gian còn chưa biết có tiếp sóng được hay không nữa. Anh nói cho tôi kết hôn với anh, anh nghĩ đây là đi chợ mua rau sao?”
“Cho nên, cô muốn trước tiên nên bồi dưỡng tình cảm rồi mới kết hôn?”
“Đúng…”
Diệp Phàm giật mình, vừa định chữa lại câu đó, không phải với anh à! Mạt Thông đã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Được rồi, từ giờ trở đi, anh và em sẽ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, tiểu Phàm à.”
Hết chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.