Hậu Ái

Chương 107:




Ngày hôm sau chuông báo trên đầu giường vang lên, Thẩm Tuyền dậy trước, sau đó ôm con trai từ trên giường lên, Văn Thân mơ mơ màng màng, có vẻ không muốn dậy, ngồi dậy rồi lại ngã xuống, Thẩm Tuyền cột đầu tóc rối bời ra sau, cúi người vỗ thằng bé: "Dậy thôi, đi học này Văn Thâm."
Văn Thân nghiêng người nằm trong lòng Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ khá nóng nảy khi mới tỉnh ngủ, anh nhăn mày trừng mắt rồi nắm cánh tay của con trai.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Dậy đi."
Văn Thân nghe thấy giọng nói này, khe khẽ hé mắt, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt hẹp dài lạnh lùng kia của bố, Văn Thân không dám lười nữa, thằng bé lầu bầu ngồi dậy.
Thẩm Tuyền nhanh chóng dìu thằng bé rồi dắt xuống giường, lấy đồng phục dì giúp việc gấp sẵn trên sô pha, choàng vào trên người thằng bé.
Văn Trạch Lệ rời giường, chăn trượt khỏi ngực anh, lộ ra cổ áo đồ ngủ, nước da của người đàn ông không trắng lắm, nhưng đường gân rõ ràng và ẩn chứa sức mạnh.
Anh mở đèn đầu giường, xuống giường đến bên này, vỗ hông Thẩm Tuyền: "Em uống ly nước đi, anh thay đồ cho con."
Nói rồi anh nhận lấy quần áo trong tay Thẩm Tuyền.
Đầu Văn Thân thò ra từ trong quần áo, vừa thấy Văn Trạch Lệ, Văn Thân nói: "Bố."
"Ừm." Giọng Văn Trạch Lệ lười biếng trả lời.
"Bố." Giọng con trai mới sáng đã đủ vang dội, thằng bé đang gọi Văn Trạch Lệ, cũng sợ bố mới tỉnh ngủ dễ nổi cáu.
Giọng Văn Trạch Lệ từ lạnh lùng trở nên vui vẻ hơn: "Nghe thấy rồi, bố tỉnh rồi."
Văn Thân: "Xong rồi ạ."
Thẩm Tuyền đến phòng khách nhỏ uống nước, trở về lại rót thêm hai ly, đặt trên chiếc tủ nhỏ và đưa cho hai bố con. Văn Thân bưng ly nước rồi uống ừng ực, còn nấc cụt, Thẩm Tuyền lấy ly của thằng bé đặt trên tủ, nắm tay con đến phòng tắm rửa mặt.
Đứa nhỏ hoạt bát hăng hái, làm gì cũng ồn ào đùng đùng, rửa mặt cũng vậy, tiếng nước chảy ào ào. Thẩm Tuyền lấy khăn để thằng bé lau mặt, nhìn đôi mắt Văn Thân quay tới quay lui, đầu ngón tay cô gõ đầu nó.
Văn Thân ngẩng đầu ôi một tiếng.
Sau đó nó rửa mặt xong rồi, Thẩm Tuyền đẩy thằng bé ra, cô đóng cửa phòng tắm lại và tự mình rửa mặt. Bận rộn xong, đầu ngón tay xoa khóe mắt, mở cửa nhìn thấy trước mặt là Văn Trạch Lệ, người đàn ông cười một cái, ôm eo cô: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Sau đó nghiêng người đi qua, Thẩm Tuyền lấy quần áo thay rồi dắt tay con trai ra ngoài, mỗi lần mặc lên bộ âu phục, cô lại trở thành dáng vẻ khác, Văn Thân ngẩng đầu nhìn mẹ, cảm thấy mẹ cao quá.
Nhờ dì giúp việc mở cửa sổ sát đất, ánh nắng rọi vào.
Trong phòng ăn đã có sẵn bữa sáng, Thẩm Tuyền ôm Văn Thân lên ghế, đẩy sữa bò và đồ ăn sáng tới.
Không lâu sau Văn Trạch Lệ cũng đi ra, anh sửa lại cổ tay áo sơ mi, kéo ghế rồi nhướn mày nhìn con trai đang kén ăn: "Lại không ăn cà rốt?"
Văn Thân: "Cái này dính dính."
Văn Trạch Lệ gõ trán thằng bé: "Coi chừng không lớn nổi."
"... Sao mà được." Văn Thân nhìn súp cà rốt, thật ra món này dì giúp việc nấu riêng cho nó, thật ra không nồng mùi như thế nữa. Thẩm Tuyền lại múc một muỗng ăn đút cho thằng bé.
Văn Thân vẫn lắc đầu.
Văn Trạch Lệ chép miệng hai tiếng: "Không lớn nổi thì con không có bạn gái đâu."
"Con không cần." Văn Thân lầm bầm vài tiếng.
Văn Trạch Lệ không lên tiếng mà cắn mẩu bánh mì, đưa chỗ có sốt cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền cắn lấy, là sốt đào vàng dì giúp việc làm riêng cho Thẩm Tuyền ăn.
"Ăn ngon ha?" Văn Trạch Lệ hỏi vợ mình.
Thẩm Tuyền: "Ừm."
Văn Trạch Lệ lại chấm sốt một chút, tiếp tục đút cho cô.
Thẩm Tuyền ăn được vài miếng, đẩy tay anh: "Ăn nhanh đi, trễ giờ mất rồi."
Văn Trạch Lệ nhìn đồng hồ, đúng là sắp không kịp giờ rồi.
Thẩm Tuyền dỗ dành Văn Thân uống hớp sữa bò cuối cùng, lấy tờ giấy lau khóe môi thằng bé rồi cầm cặp của nó. Văn Trạch Lệ chỉnh áo sơ mi, đi qua ôm con trai từ trên ghế lên, Thẩm Tuyền cầm áo khoác, điện thoại và chìa khóa xe của Văn Trạch Lệ, ngoài ra còn có túi của mình đi theo phía sau.
Ba người thay giày ở sảnh, đi vào thang máy.
Thời gian này vừa lúc là thời gian đứa nhỏ đi học, thang máy đi xuống, một đôi mẹ con đi vào, cậu bé kia cùng trường mẫu giáo với Văn Thân, hăng hái hô: "Văn Thân, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Văn Thân ôm cổ Văn Trạch Lệ, cũng hô to.
Hai đứa trẻ chào xong thì bật cười lớn. Trong thang máy vang lên tiếng cười, Văn Trạch Lệ nhìn con trai rồi hừ lạnh một tiếng, niềm nở với bạn nam như vậy à?
Thẩm Tuyền gật đầu với bà mẹ kia, lễ Giáng Sinh năm ngoái, lúc Văn Thân muốn tặng quà cho bạn nhỏ, Thẩm Tuyền dẫn con trai xuống và nói chuyện với người mẹ này vài câu, sau này gặp lại cũng chỉ gật đầu rồi thôi.
Bà mẹ ấy sửa cổ áo con trai, cũng khó tránh khỏi nhìn Văn Trạch Lệ thêm mấy lần, không phải vì điều gì, mà là trong tòa nhà này, Văn Trạch Lệ cực kỳ trẻ tuổi mà lại rất đẹp trai, thỉnh thoảng cũng sẽ trở thành chủ đề bàn tán. Không lâu sau lại có người tiến vào, Văn Trạch Lệ thấy Thẩm Tuyền sắp bị chen, bàn tay to lớn ôm eo Thẩm Tuyền rồi kéo cô qua.
Người đi vào lúc này cũng là một cặp bố mẹ trẻ dẫn theo cô con gái học tiểu học, đứa bé cũng quen biết Văn Thân, Văn Thân nhìn bé gái, có lẽ là tạm thời không nhớ ra, Văn Thân hé miệng rồi đang định chào hỏi, cô bé đã giành trước: "Văn Thân Thân, chào buổi sáng nha."
Văn Thân vừa nghe cô bé nói Thân Thân thì hơi phiền.
"Chào buổi sáng." Thằng bé uể oải đáp.
Văn Trạch Lệ híp mắt nhìn con trai, má cái thằng này, lạnh nhạt với con gái vậy.
Anh cụp mắt nhìn bé gái kia: "Cháu tên Tiểu Kỳ đúng không?"
"Oa chú nhớ cháu à, đúng rồi, lần trước người đẩy Văn Thân ngã trên mặt đất là cháu."
Văn Thân nghe đến đây thì nổi cáu: "Là em nhường chị, em nhường chị hứ."
Văn Trạch Lệ buồn cười, anh nghiêng đầu nói với Thẩm Tuyền: "Em xem, em xem."
Thẩm Tuyền cũng cong môi cười nhạt, đầu ngón tay nhéo eo anh: "Được rồi, đừng chọc thằng bé hoài."
Cặp bố mẹ trẻ kia cũng nhanh chóng quát con gái một chút, người bố trẻ tuổi nhìn Thẩm Tuyền, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Tuyền một lúc, cũng không vì gì khác, quả thật Thẩm Tuyền rất xinh đẹp, hơn nữa lúc trước trong một triển lãm khoa học công nghệ, anh ta đã từng trò chuyện ngắn ngủi với Thẩm Tuyền, khí thế của tổng giám đốc Thẩm ở một mình mạnh thật.
Nhưng ở trước mặt chồng mình cô lại mềm mại hơn.
Người bố trẻ cười hỏi Thẩm Tuyền: "Bây giờ Văn Thân lớp lá rồi đúng không? Còn một năm nữa là có thể học chung tiểu học với Tiểu Kỳ rồi."
Thẩm Tuyền gật đầu: "Ừm, lớp lá rồi."
Vẻ mặt cô vẫn thản nhiên như cũ.
Đôi mắt của Văn Trạch Lệ lại lạnh lùng lia qua mặt người đàn ông kia, đến lầu một thì người trong thang máy dần đi ra, một tay Văn Trạch Lệ nắm Thẩm Tuyền, một tay ôm con trai bước ra ngoài, ánh mặt trời bên ngoài xán lạn, bước xuống bậc thềm, đi về phía cổng khu, đối diện là nhà trẻ.
Đột nhiên Văn Trạch Lệ hừ lạnh: "Người nọ làm cho Khoa học Kỹ thuật Tân Hồng đúng không?"
Thẩm Tuyền ngước mắt, nhìn người đàn ông này, chỉ thấy sự ghen tuông mơ hồ hiện lên trên mặt anh.
Thẩm Tuyền: "Ừ."
"Cuối cùng đã cho anh ta cơ hội bắt chuyện với em rồi đúng không." Trên lầu dưới lầu, ngẫu nhiên gặp mặt rất nhiều lần, bởi vì thời gian mấy đứa nhỏ đi học không cách nhau xa, Văn Trạch Lệ vừa gặp đã nhìn trúng người này.
Thẩm Tuyền ngập ngừng, không nói cho Văn Trạch Lệ biết, lần trước ở triển lãm khoa học công nghệ hai người đã nói chuyện qua rồi, có lẽ bắt đầu từ lần đó, lần này anh ta mới bắt chuyện.
Không thì nếu chỉ là hàng xóm, muốn bắt chuyện phải mở lời với Văn Trạch Lệ.
Mặt Văn Trạch Lệ tối sầm: "Anh ta có thân phận gì vậy, còn trả lời em."
Con trai ở đó, anh đã nhịn xuống rồi.
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này, không nói lời nào mà đến cổng trường học, Thẩm Tuyền đón lấy Văn Thân từ trong lòng Văn Trạch Lệ, gửi Văn Thân cho giáo viên.
Sau đó lại đưa cặp sách cho Văn Thân đeo.
Văn Thân đeo xong, thằng bé nhón chân hôn mặt mẹ một chút: "Mẹ ơi, con đi học đây."
Thẩm Tuyền cười: "Ừ."
Văn Thân lại vẫy tay với Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ đút tay trong túi, lười biếng cúi người xuống, để con trai hôn mặt anh một cái, Văn Thân hôn xong, thở dài như ông cụ non: "Ba ghen với con đã mệt rồi, mỗi ngày còn ghen với người khác."
Văn Trạch Lệ bị con trai dạy dỗ, ngơ ngác vài giây rồi híp mắt muốn túm Văn Thân, Văn Thân nắm dây đeo cặp nhảy lên, nắm tay giáo viên chạy như bay.
Văn Trạch Lệ giữ yên tư thế, nhìn chăm chăm bóng lưng con trai.
Lúc sau anh đứng dậy nhìn vợ. Đôi môi Thẩm Tuyền mỉm cười, quay người đi về phía đường lớn, Văn Trạch Lệ đuổi theo sau, ôm eo cô từ phía sau rồi cúi đầu nhìn cô: "Sao thằng bé biết cái này?"
Thẩm Tuyền cười không nói.
Lúc này đèn đỏ sáng lên, một dàn xe chạy chậm lại, sau đó hai người băng qua đường. Văn Trạch Lệ dáng cao chân dài, lại mặc áo sơ mi đen và quần dài, ôm Thẩm Tuyền cao gầy, hai người giống như một cảnh đẹp.
Trở về cổng khu nhà mình, Văn Trạch Lệ lại hỏi: "Nói, làm sao con trai chúng mình biết chuyện anh ghen tuông."
Thẩm Tuyền nhét chìa khóa xe và áo khoác vào lòng anh, giọng điệu bình thản: "Muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm."
Văn Trạch Lệ: "..."
Vài giây sau anh mặc áo khoác rồi cúi đầu nhìn cô, cổ áo sơ mi chưa chỉnh lại, hơi chọc cằm anh, Văn Trạch Lệ nói: "Anh biết rồi, chắc chắn là mẹ vợ nói."
Thẩm Tuyền dừng bước, đứng trước mặt anh rồi đưa tay chỉnh lại cổ áo anh.
Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng.
Thấy cô không trả lời thì biết chắc là vậy.
Anh nói thầm một tiếng: "Cũng không biết mẹ vợ đã nói những gì."
Có thể nói gì đây? Thì nói với Văn Thân, bố con là một thùng dấm, bố còn hay ghen với con trai này, mặc dù không rõ ràng nhưng cũng là ghen rồi.
Văn Thân liền hỏi: "Thùng dấm là gì ạ."
Mạc Điềm trả lời: "Mẹ con cả ngày không ở cùng con, chỉ ở cùng bố con, con không vui thì đó gọi là ăn dấm, ăn nhiều rồi thì thành thùng dấm."
Văn Thân ngay lập tức lắc đầu: "Không không không."
"Con phải rộng lượng một chút, không thể trở thành thùng dấm như bố được."
Nghĩ đến đây khóe môi của Thẩm Tuyền cong lên, nghiêng đầu cười. Văn Trạch Lệ híp mắt, thấy vợ cười như vậy, không nhịn được mà đẩy người lên xe, cúi đầu lấp kín đôi môi cô.
Thế là.
Những người sáng đi học rồi đi làm xuống lái xe đã nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ đang hôn nhau.
Chậc chậc, thói đời ngày nay đấy.
*
Mặc dù bố muốn Văn Thân kết giao với nhiều bạn nữ ở trường, nhưng Văn Thân chơi với bạn nam nhiều hơn, thỉnh thoảng thằng bé chỉ hiền lành một chút trước mặt Văn Trạch Lệ, ở trường lại là đứa nhỏ vô cùng nghịch ngợm, nhưng bởi vì thằng bé lanh mồm lanh miệng, rất biết cách xin lỗi, lại có khuôn mặt nhỏ đẹp trai đó.
Được rất nhiều bạn học và giáo viên tha thứ, nhà trẻ này thuộc trường Quốc tế Uất Kim Hương, mặc dù trường không xây cạnh nhau, nhưng thật sự cùng thuộc một trường.
Rất nhiều học sinh ở đây cũng là giới danh gia.
Ví dụ như đứa nhỏ nhà họ Cố, còn có đứa bé nhà họ Tiêu, đứa trẻ nhà họ Nhiếp, mấy đứa nhỏ ở chung với nhau rồi thì thầm trò chuyện: "Con của chú cậu năm nay mấy tuổi rồi?"
Văn Thân đếm ngón tay: "Còn nhỏ à."
"Ồ, cậu còn biết là còn nhỏ à."
"Tớ kể cho cậu, miếng đệm đầu gối mà bố cậu phát minh hay lắm, bố tớ rất thích." Là con của Cố Trình, học lớp chồi.
"Miếng đệm đầu gối là gì?" Văn Thân mở to mắt.
Cháu trai nhà họ Nhiếp cũng nhìn cậu bé, nắm eo nói: "Cái này mà cậu cũng không biết? Này là bố cậu làm đó."
Văn Thân lắc đầu: "Không có biết."
Con trai của Tiêu Nhiên ngồi ném đá ở bên kia: "Văn Thân là đồ ngốc."
"Cậu mới ngốc ấy." Văn Thân đá một cái.
Suýt chút nữa hai đứa đã đánh nhau, vẫn là cháu trai nhà họ Nhiếp đến kéo.
Con trai của Cố Trình phì cười ha ha rồi cũng sáp đến tham vui, con trai của Tiêu Nhiên nhỏ người, còn đang học lớp mầm, vật lộn mấy cái, mặt tối sầm chạy ra khỏi đám trẻ, Văn Thân phủi quần áo, chỉ con trai của Tiêu Nhiên: "Cậu nhỏ, tớ nhường cậu."
Con trai của Tiêu Nhiên: "Cậu mới nhỏ."
Dứt lời, đi mất.
*
Một ngày trôi qua rất nhanh, mở họp xong thì Thẩm Tuyền nhìn thời gian, đến giờ con trai tan học rồi, cô lấy tài liệu đi vào phòng làm việc, nói với Thường Tuyết: "Tối nay còn có chuyện khác không?"
Thường Tuyết đứng dậy, nghĩ ngợi một chút: "Không có, tối nay là sinh nhật của chủ tịch Liêu, nhưng mà không phải cậu từ chối rồi sao?"
Thẩm Tuyền gật đầu: "Vậy là không có chuyện gì, tôi tan làm."
Thường Tuyết: "Được thôi."
Thẩm Tuyền cầm túi rồi quay người xuống lầu, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đúng lúc kẹt xe, nhưng mà cũng không kẹt lâu, chốc lát đã đến cổng trường mẫu giáo, lúc này cổng mở ra, có rất nhiều học sinh và người nhà chen chúc đông đúc.
Thẩm Tuyền lái xe qua, giáo viên nắm tay Văn Thân xuất hiện, Văn Thân oa oa chạy về phía Thẩm Tuyền rồi ôm eo Thẩm Tuyền, sau đó thằng bé quay đầu hô to: "Bố."
Thẩm Tuyền cũng quay đầu theo.
Chỉ thấy một chiếc Maybach màu đen chạy đến cổng trường mẫu giáo, cửa xe mở ra, Văn Trạch Lệ bước đôi chân dài xuống, đầu ngón tay anh khẽ gõ cửa lái xe.
Lâm Tập ra dấu ok, sau đó anh ta chào hỏi với Thẩm Tuyền và Văn Thân.
Thẩm Tuyền gật đầu.
Xe rời đi.
Văn Thân nhảy từ chỗ Thẩm Tuyền đến bên Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ ôm con trai lên rồi tháo cặp xuống, Thẩm Tuyền nhận lấy, cô hỏi: "Không phải buổi chiều anh mở họp sao?"
Văn Trạch Lệ: "Hủy rồi, tham dự một hội nghị thương mại, kết thúc thì nhờ Lâm Tập đưa đến đây."
Thẩm Tuyền kéo cánh tay anh, một nhà ba người đi đến chiếc xe của Thẩm Tuyền. Văn Trạch Lệ khởi động xe, con đường này đang tắc nghẽn, phải chạy cổng khác để vào hầm đỗ xe.
Lách qua con đường khác, tiện thể mua bánh tart trứng Văn Thân thích ăn, Văn Trạch Lệ đánh tay lái, hừ lạnh nói: "Ăn bánh trứng nhiều vậy, coi chừng sâu răng."
Văn Thân lầu bầu vài tiếng rồi vui vẻ ăn, không quan tâm bố.
Về đến nhà, bánh trứng cũng ăn xong rồi, Thẩm Tuyền lấy giấy lau khóe môi của Văn Thân, Văn Thân có phần sốt ruột, vừa lau xong thằng bé đã chạy vào phòng.
Thẩm Tuyền nhướn mày: "Con gấp gáp vậy làm gì thế?"
"Con chơi một chút rồi làm bài tập sau." Tiếng Văn Thân vọng ra từ phòng đồ chơi, Thẩm Tuyền ngồi trên tay ghế sô pha, vẻ mặt có phần bất đắc dĩ.
Văn Trạch Lệ treo áo khoác xong, kéo ngăn tủ rồi đến sô pha bên này, ngồi xuống ôm cô khỏi tay ghế, đặt trên đùi mình.
Thẩm Tuyền ôm cổ anh rồi nhìn anh: "Ừm?"
Văn Trạch Lệ lấy điện thoại, mở ảnh của Đạo Thành đưa cho Thẩm Tuyền xem: "Em thấy hưởng tuần trăng mật ở chỗ này thế nào?"
Thẩm Tuyền nhìn vài lần: "Ngoại trừ chỗ này thì sao?"
Văn Trạch Lệ: "Còn có Ô Trấn, không thì Vân Nam hoặc là Malaysia."
Thẩm Tuyền nghĩ ngợi: "Để em suy nghĩ đã."
Văn Trạch Lệ ôm eo cô rồi ngước mắt nhìn cô, đôi môi mỏng hôn cổ cô từng chút một, thấp giọng nói: "Tuần trăng mật này của bọn mình phải kéo dài một chút."
Lúc này Văn Thân la to từ trong phòng đồ chơi.
"Bố ơi, mẹ ơi."
"Đây là cái gì?"
Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ đồng loạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong tay con trai nắm một thứ giống gối đầu và có màu đỏ, Thẩm Tuyền nhăn mày suy nghĩ hồi lâu.
Văn Thân lớn giọng hỏi: "Có phải là miếng đệm đầu gối không ạ?"
Chữ ạ vừa dứt, vẻ mặt Văn Trạch Lệ thay đổi liền, anh che mắt Thẩm Tuyền, nghiến răng nghiến lợi: "Con trai, đây là cái gối nhỏ của con, ba mua cho con đó!"
Văn Thân lại nhìn đồ vật trong tay mình, lắc lắc: "Đâu giống đâu."
Văn Trạch Lệ: "..."
Đứa con này có thể bỏ thùng rác được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.