Trời vốn lạnh nên Thẩm Tuyền bị cóng tới mức chết lặng, dưới chân như không còn cảm giác. Thỉnh thoảng cô có ở lại ký túc, lúc này Thường Tuyết và Trần Y đang nấu lẩu chờ cô trong phòng ký túc xá của cô.
Thẩm Tuyền vừa mới tới chỗ của giáo viên, là để nói cho giáo viên biết chuyện này. Giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra những tiếng lộp cộp, ngay sau đó một tiếng bước chân khác cũng truyền đến.
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn một cái.
Phía sau là một nam sinh đang kẹp điếu thuốc trong tay đi theo cô.
Bước chân của Thẩm Tuyền khựng lại, quay đầu nhìn, bước chân nam sinh cao to rắn rỏi cũng dừng lại theo, đôi mắt hẹp dài của anh nhìn Thẩm Tuyền, nhướng mày: "Đi đi, sao không đi nữa rồi?"
Một bên nơi này là bậc thang cao cao, một bên là bóng cây, qua khỏi bóng cây là tới hồ nhân tạo, sóng nước lấp lánh. Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn thoáng qua điếu thuốc ở đầu ngón tay của anh một cái.
Uất Kim Hương là một trường học tư nhân, học sinh không chỉ có thành tích cực cao mà còn có rất nhiều người không giàu thì quyền thế, vì vậy nội quy ở trường học này cũng tương đối thoáng một chút.
Chuyện như hút thuốc cũng có lén lút, chỉ cần đừng làm công khai thì sẽ không ai quản.
Mà học sinh cũng được dạy dỗ không tệ lắm nên hiếm khi quăng vứt lung tung, vì vậy mà Thẩm Tuyền từng thấy rất nhiều cậu ấm hút thuốc, và người đứng đầu nhóm cậu ấm này.
Chính là cậu cả nhà họ Văn đây.
Cô tận mắt thấy nam sinh này hút thuốc.
Văn Trạch Lệ thấy cô nhìn chằm chằm điếu thuốc ở đầu ngón tay, anh lui về phía sau hai bước, tới thùng rác dập tắt, vừa dập vừa nói: "Muốn méc à? Có mang điện thoại không?"
Anh nói với vẻ không thèm sợ.
Xem ra đã bị nhiều người uy hiếp méc giáo viên rồi.
Thẩm Tuyền xoay gót chân, không hé răng nữa, giẫm lên giày cao gót tiếp tục đi về phía ký túc xá, sân khấu phía sau vẫn còn náo nhiệt phồn hoa, Thẩm Tuyền lại đi về phía trước hai bước, phát hiện phía sau vẫn còn tiếng bước chân.
Cô không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Văn Trạch Lệ đi theo, nghịch điện thoại.
Mãi đến khi vào ký túc xá nữ, bước chân Thẩm Tuyền dừng lại, đột nhiên xoay người rồi đâm sầm vào lòng anh, Văn Trạch Lệ đang bấm điện thoại nên không để ý, vậy là bị đập vào ngực.
Hai người đều sững sờ.
Thẩm Tuyền nhanh chóng lui về sau một bước, Văn Trạch Lệ ngước mắt lên nhìn, sau đó hai người đồng loạt cúi đầu nhìn xuống, dải lụa trên giày cao gót của Thẩm Tuyền đã rớt xuống, có cảm giác như là bị cởi quần áo vậy.
Văn Trạch Lệ giẫm lên hai sợi dây lụa.
Trong nháy mắt.
Gió lạnh thổi tới, hai bên im lặng.
Dải lụa này và giày cao gót của Thẩm Tuyền nối lại với nhau, sau khi Thẩm Tuyền lấy lại tinh thần thì nói chuyện với giọng điệu thản nhiên: "Mời nhấc bàn chân vàng ngọc kia lên giúp."
Văn Trạch Lệ nghe thấy thế thì bật cười một tiếng, tiếp theo, anh trêu tức một câu: "Hay tôi buộc lại giúp cô nhé? Cô cả nhà họ Thẩm?"
Thẩm Tuyền nhìn anh.
Văn Trạch Lệ cũng nhìn cô.
Gót chân Thẩm Tuyền nhích ra sau.
Văn Trạch Lệ không dịch chuyển nửa bước, Thẩm Tuyền bất đắc dĩ phải quay lại chỗ cũ, cô cau mày: "Tôi tự buộc được rồi, anh buông ra, nếu như muốn đánh nhau thì để sau này hẹn lại thời gian."
Văn Trạch Lệ lại cười hai tiếng: "Không đánh nhau, là tự tôi muốn buộc lại giúp cô."
Nói xong, anh giơ tay nắm lấy tay cô rồi kéo về phía trước, Thẩm Tuyền bước lên trước một bước, giẫm lên giữa dải lụa kia. Văn Trạch Lệ ngồi xổm xuống, cầm dải lụa kia lên, đập vào trong mắt là đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô, còn loáng thoáng có thể thấy được làn váy. Văn Trạch Lệ cau mày, anh đang làm gì thế này?
Tiếp theo anh nhích chân ra, kéo dải lụa, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vào lúc anh ngẩn người thì Thẩm Tuyền nhấc chân lên đá trúng vai anh một cái. Văn Trạch Lệ ngã ra sau, đầu gối của anh trượt trên mặt đất một chút.
Hai chân Thẩm Tuyền vươn ra khỏi giày, khom lưng nhấc đôi giày kia lên, lạnh lùng nói: "Đồ dê xồm."
Nói xong, cô đi chân trần lên thẳng cầu thang.
Văn Trạch Lệ nửa quỳ chân dài duỗi ra, nhìn cặp gót chân nhỏ kia chạy mất, một lúc lâu sau anh mới đứng dậy: "Đệt, mình đang làm gì vậy..."
Hai tay anh đút vào trong túi, xoay người.
Lại nhìn thấy Nhiếp Tư đang khoác vai Văn Trạch Tân, nhìn anh với vẻ gợi đòn. Văn Trạch Tân khoanh tay lại ho khan một tiếng: "Không biết anh trai em chạy tới ký túc xá nữ bên này làm gì thế?"
"Chờ lát nữa sẽ có người đau lòng mất."
Lời nói mang theo hàm ý.
Hướng về phía mấy nữ sinh ở đằng sau, trong gió lạnh, Lam Thấm vị vây ở giữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh đến mức đỏ bừng, trên người cô ta mặc một bộ váy màu xanh nước biển.
*
Thẩm Tuyền đi chân trần lên lầu hai, Thường Tuyết vừa thấy cô tới thì lập tức trốn vào trong ký túc xá. Nhưng mà Thẩm Tuyền vẫn nhìn thấy được, cô dùng giày gõ cửa.Thường Tuyết làm bộ như nghe thấy rồi mở cửa cho cô: "Wow, cậu về tới rồi."
Thẩm Tuyền mang dép lê vào, lạnh lùng nói: "Đừng giả bộ."
Thường Tuyết cười ha ha, cô ấy và Trần Y liếc nhau, Trần Y vừa cho cá viên vào vừa hỏi: "Cậu cả Văn ở dưới lầu với chị làm gì vậy?"
Thẩm Tuyền ngồi xuống ghế dựa, nói: "Không biết."
Thường Tuyết cùng ngồi xuống đây, cắn đũa nói: "Cậu nói xem, có phải anh ta vẫn ghi thù chuyện cậu đánh Nhiếp Tư lần trước không, nhưng vì cậu là nữ, mà anh ta lại không đánh nữ nên cứ nhớ mãi trong lòng không quên được? Sau đó cố ý kiếm chuyện với cậu?"
Thường Tuyết và Trần Y cũng thấy được cảnh dưới lầu vừa rồi, hai người cảm thấy lúc ấy Văn Trạch Lệ ngồi xổm xuống là muốn nhục nhã Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền cầm đôi đũa lên, gắp đồ ăn mà không trả lời, nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ.
Ba người nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu, vui vẻ ăn xong nồi lẩu. Ăn được một nửa thì nghe thấy có tiếng của dì quản lý ký túc xá ở ngoài hành lang, Thường Tuyết dùng tốc độ vô cùng nhanh để dọn dẹp chén đũa, Trần Y cũng nhanh chóng bật dậy, dọn đồ vào trong toilet, Thẩm Tuyền thì gấp cái bàn kia lại rồi nhét vào dưới đáy giường.
Cửa đột nhiên mở ra.
Dì quản lý ký túc xá cầm cây thước, nhìn tới nhìn lui ba người các cô.
Một phút sau.
Dì quản lý ký túc xá mang theo một đống nồi chén gáo bồn, lạnh lùng nói: "Ba người các cô, ngày mai thông báo phê bình."
Nói xong thì sải đôi chân núc ních của mình đi ra ngoài.
Thường Tuyết ngã ngồi trên ghế: "Vãi, vậy mà cũng bị bắt được."
Trần Y ăn táo: "Sớm biết thế thì ba người chúng ta chuồn đi ăn cho rồi."
Mặc dù hôm nay là Tết Nguyên Đán, cổng trường sẽ mở rộng, nhưng ai ở trong ký túc xá thì không được đi ra ngoài, Thường Tuyết không thể, nhưng Trần Y và Thẩm Tuyền thì có thể, có điều bọn họ cũng thường xuyên lén ăn vụng trong ký túc xá cùng Thường Tuyết.
Cũng may là ăn rất nhanh nên đã ăn được nhiều.
*
Hôm sau đến trường.
Trên bảng thưởng phạt, xuất hiện tên của ba người Thẩm Tuyền, Thường Tuyết và Trần Y. Hơn nữa là ba người duy nhất phạm sai lầm trong Tết Nguyên Đán, nguyên bảng thưởng phạt chỉ có ba người các cô nên vô cùng bắt mắt.
Nhiếp Tư uống cà phê, cười ha ha: "Vãi, cái con nhỏ ngốc nghếch Thường Tuyết đó, với tình hình như tối hôm qua thì chắc chắn dì quản lý ký túc xá sẽ trông chứng rất kỹ, bọn họ ở lầu hai thì chạy đâu cho thoát được."
Văn Trạch Tân cũng nhịn cười: "Ừ, lầu bốn cũng dọn sạch sẽ."
Văn Trạch Lệ bấm điện thoại, bả vai bị Nhiếp Tư khoác, anh nhìn hai chữ Thẩm Tuyền trên bảng thưởng phạt một cái, lúc này phía sau truyền đến tiếng ho khan, tiếng cười của Nhiếp Tư lại lớn hơn nữa.
Văn Trạch Lệ quay đầu nhìn lại.
Thẩm Tuyền mặc áo khoác đồng phục màu tím và trắng, ôm sách nói chuyện phiếm với Trần Y, tóc buộc sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh, cứ thế mà đi lướt qua trước mắt nhóm người này.
Trần Y lơ đãng nhìn sang bên này, thấy Văn Trạch Tân tuấn tú trắng nõn, cô ấy mới thu hồi tầm mắt.
Còn Thẩm Tuyền thì chẳng buồn nhìn sang bên này.
Vừa rồi Nhiếp Tư dám cười ha hả ở đây, chứ tới lúc nhìn thấy Thẩm Tuyền thì lại không dám nữa, ngậm miệng lại cà lơ phất phơ treo trên người Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ nhìn bóng người màu tím kia đi lên hành lang, chậm rãi thu hồi tầm mắt, cúi đầu bấm điện thoại, một tay khác của anh đút trong túi quần, nói: "Đi thôi."
Nói xong hất bả vai, Nhiếp Tư khụ một tiếng rồi rút tay về, đuổi theo Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Tân nhìn bóng dáng của bọn họ, cười rồi chen ra khỏi đám đông, nhưng chớp mắt đã bị hai bạn học nữ cản đường, hỏi xin số QQ của cậu ấy.
Cậu ấy nhận bút, viết xuống rồi đặt vào vở của bọn họ.
Buổi chiều có một tiết âm nhạc.
Lớp của Thẩm Tuyền học trước, thật ra tiết âm nhạc ở lớp mười một đã bị cắt giảm gần như không còn, chỉ còn lại mỗi tuần một tiết, xem như cho bọn họ dùng để thả lỏng tinh thần.
Giáo ca của trường Uất Kim Hương là bài nhất định phải hát vào mỗi tiết âm nhạc.
Phải hát to rõ, lại còn là tông cao, rất nhiều nữ sinh đỏm dáng bây giờ không dám mở rộng miệng để hợp xướng như thế, sợ chuyện lén tô son sẽ bị phát hiện.
Vì thế cả đám nữ sinh hát giả vờ thôi.
Thẩm Tuyền và Thường Tuyết lại hát nhỏ theo giai điệu. Kết quả giáo viên phát hiện nhóm nữ sinh này lười biếng, lập tức kéo cả lớp cùng luyện tập, mà lần bị bắt luyện tập này cũng kéo dài thời gian tiết học.
Đột nhiên lớp trưởng đứng bên cạnh Thẩm Tuyền kêu ui da một cái, Thường Tuyết thò đầu nhìn sang, Thẩm Tuyền quay đầu, nhìn thấy một đám nam sinh lớp khác đang đứng dựa vào lan can ở ngoài cửa, vẻ mặt nén cười như đang xem trò vui.
Cả đám nữ sinh lập tức ngậm miệng lại, nhất là sau khi nhìn thấy Văn Trạch Lệ diện mạo điển trai trong đám người như hạc trong bầy gà.
Thường Tuyết thì thầm: "Sao mấy ngày nay cứ gặp phải bọn họ hoài vậy, âm hồn không tan."
Lớp trưởng: "Hình như tiết sau là của lớp bọn họ, nguyên học kỳ này bọn họ chỉ có một tiết đó thôi, cũng rất đáng thương."
Thường Tuyết: "Đáng thương cái rắm."
"Được rồi được rồi, giải tán, mấy người các em, lần sau còn thấy các em hát nhép thì tôi sẽ xếp cho các lên lên hát trong nghi thức kéo cờ vào thứ hai đầu tuần đấy." Giáo viên cầm gậy chỉ huy chỉ vào mấy nữ sinh kia. Mấy nữ sinh đó cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm, còn có người bắt đầu lén tô lại son môi.
Sau đó nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Hôm nay Thẩm Tuyền đeo bao tay, đút trong túi đồng phục lười nhác đi theo đội ngũ ra ngoài.
Đám nam sinh này người nào người nấy cao to rắn rỏi, nở nụ cười, còn có vài người bắt chước nữ sinh hát nhép, há mồm. Khiến một đám nữ sinh lớp Thẩm Tuyền cúi đầu đỏ mặt, có vài người có chút tức giận còn nhảy dựng lên, muốn đi đánh bọn họ. Thẩm Tuyền xoay gót chân, trước mặt tối sầm, trong dòng người có một bóng người cao lớn chặn đường đi của cô.
Nháy mắt, cả hai lớp đều im lặng.
Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn, áo khoác đồng phục của Văn Trạch Lệ không kéo khóa kéo, tay đút trong túi, nhìn xuống cô từ trên cao.
Thẩm Tuyền cau mày, cô di chuyển sang bên cạnh.
Văn Trạch Lệ cũng dịch sang bên cạnh, lại chặn đường đi của cô.
Thẩm Tuyền đứng lại, híp mắt nhìn anh.
Văn Trạch Lệ lấy ra một tờ giấy từ trong túi, sau khi mở ra thì đưa cho cô xem, hỏi: "Đây là cái gì?"
Mặt trên là một dòng chữ nắn nót.
Viết "hẹn ở sân thể dục sau khi tan học".
Thẩm Tuyền bảo Nhiếp Tư nhét, cô thản nhiên nói: "Ý trên mặt chữ."
Văn Trạch Lệ tức tới mức bật cười, đột nhiên anh cúi người, nhìn thẳng vào hai mắt của cô: "Cô muốn đánh nhau à? Hay là muốn hẹn hò với tôi?"
Hẹn hò...
Tất cả mọi người ồ lên.
Lời này thốt ra từ miệng cậu Văn đúng là quá đáng sợ, mọi người đồn anh và Lam Thấm, nhưng anh cũng chưa từng nhắc tới chuyện hẹn hò.
Thẩm Tuyền: "Anh cảm thấy thế nào?"
Trên mặt cô là vẻ "anh bị bệnh thần kinh à".
Những người khác: "..."
Văn Trạch Lệ: "..."
Lúc này, chuông vào lớp vang lên, giáo viên thò đầu ra khỏi cửa lớp: "Vào học rồi, đứng ở kia làm gì đó."
Vì thế người lớp bọn họ xô xô đẩy đẩy vào phòng học. Thẩm Tuyền ung dung thản nhiên đi lướt qua bên cạnh Văn Trạch Lệ, phòng học đứng thẳng người, cũng không quay đầu, đi theo vào phòng học.
*
Thường Tuyết khoác cánh tay Thẩm Tuyền, nhanh chóng kéo cô lại đây: "Nhận được thư khiêu chiến thì nhận được thư khiêu chiến thôi, vậy mà làm gì thế, còn cố ý hỏi cậu như thế."
Thẩm Tuyền không dám đồng ý với từ thư khiêu chiến, cô chỉ cảm thấy gần đây Văn Trạch Lệ hơi phiền, vì vậy mới muốn hẹn người ra để nói chuyện rõ ràng.
Lớp trưởng nhỏ giọng nói thầm: "Nếu không, sau khi tan học tôi đi cùng cậu nhé?"
Thẩm Tuyền: "Không cần."
Mà đám bạn học ở đằng trước, nhiều lần quay đầu nhìn lại, hết nhìn Thẩm Tuyền thì tới nhìn Thường Tuyết, khoảng cách càng kéo càng xa. Rất nhanh đã kết thúc tiết học buổi chiều, Thẩm Tuyền xách cặp xuống lầu, Thường Tuyết lại có cảm giác hưng phấn khó tả: "Cậu nói xem, nếu anh ta tới thì sẽ như thế nào? Còn nếu không tới thì không phải ngày mai sẽ bị người ta cười vào mặt sao?"
"Tôi chỉ cần nghĩ thôi đã thấy hồi hộp rồi."
Đến gần sân thể dục, Thẩm Tuyền cau mày lại, ngày thường vừa tan học là sân thể dục giải tán không còn một bóng người, thế mà lúc này lại có lác đác vài người, ở hành lang và cửa hàng tiện lợi cũng có, khán đài sân bóng rổ cũng có.
Thẩm Tuyền lập tức thấy hối hận vì đã dùng cách này, cô xoay người bước đi. Thường Tuyết kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo, lúc này, Nhiếp Tư đi ra từ một góc, cười nói: "Thẩm Tuyền, Thường Tuyết, bên này."
Thẩm Tuyền nhìn Nhiếp Tư.
Ngón tay Nhiếp Tư chỉ vào phòng dụng cụ.
"Cậu Văn chờ cô bên trong đó."
Nhiếp Tư vừa cười vừa nói: "Cô đúng là không biết chọn địa điểm gì cả, chọn chỗ nào không chọn lại đi chọn sân thể dục, đông người nhất."
Thẩm Tuyền khựng lại, lập tức hiểu ra tại sao Văn Trạch Lệ lại lấy tờ giấy ra trước mặt nhiều người như thế làm gì, anh chơi trò điệu hổ ly sơn, dẫn những người đó tới sân thể dục, sau đó lại đưa cô tới phòng dụng cụ.
Cô đưa cặp sách cho Thường Tuyết, bước lên bậc thang, đi tới trước cửa phòng dụng cụ, đẩy cửa ra. Lúc này phòng dụng cụ không có đồ đạc gì cả, trên bàn rất nhiều tro bụi. Văn Trạch Lệ dựa vào bàn, đồng phục mở rộng, tay đút vào túi, đôi mắt hẹp dài thản nhiên nhìn cô, Thẩm Tuyền trở tay đóng cửa lại.
Cô nói: "Đừng nói chuyện vô nghĩa, lần trước không đánh nhau được thì lần này giải quyết luôn đi."
Văn Trạch Lệ không hé răng, anh lười nhác dựa vào.
Thẩm Tuyền cũng đứng yên không nhúc nhích, hai người đối diện hồi lâu, rèm cửa sổ phía sau Văn Trạch Lệ bay nhẹ lên, anh mới thản nhiên nói: "Ai muốn đánh nhau với cô?"
Thẩm Tuyền: "Vậy gần đây anh thường xuyên xuất hiện, thường xuyên kiếm chuyện với tôi là có ý gì?"
Văn Trạch Lệ mắc kẹt, híp mắt nhìn cô.
Anh kiếm chuyện với cô?
Thường xuyên xuất hiện?
Anh nào có đâu.
Thẩm Tuyền cởi bỏ áo khoác, ném áo khoác đồng phục sang cái bàn bên cạnh. Bên trong là một cái áo thun màu đen, nhưng hôm nay cô mặc áo ngực thắt dây sau cổ nên dây áo nhỏ màu đen cứ thế lộ ra ngoài.
Không ngờ Văn Trạch Lệ chỉ nhìn thoáng qua đã chú ý, anh đứng thẳng người, dùng sức túm rèm cửa sổ xuống, rèm cửa sổ lập tức che khuất phòng dụng cụ làm không gian tối đi. Thẩm Tuyền giơ tay lên che mắt.
Giọng điệu Văn Trạch Lệ lạnh lùng: "Tôi không đánh con gái."
"Anh không đánh con gái, vậy thì xin anh bớt xuất hiện lại trước mặt tôi nữa." Thẩm Tuyền lạnh lùng nói.
Đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ lập tức nheo lại, lồng ngực rung động như có con thú hoang tàn bạo nào đó muốn lao ra ngoài, anh bước về phía trước vài bước, đứng trước mặt Thẩm Tuyền, nói nhỏ: "Tôi không làm.". 𝘛rang gì mà ha𝘆 ha𝘆 thế # 𝘛rUm𝘛ru𝘆ện.Ⅴn #
Thẩm Tuyền ngước mắt lên, đối diện với anh.
"Anh đòi buộc dây giày lại cho tôi là có ý gì?"
Văn Trạch Lệ cứng đờ: "Thấy thú vị thôi."
Thẩm Tuyền hừ lạnh: "Xin lỗi, không vui tí nào, nhà họ Thẩm chúng tôi đã đính hôn với nhà họ Nhiếp rồi, ở trường có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm."
Văn Trạch Lệ thật sự không thể tin nổi: "Đính hôn?"
"Liên quan..."
Gì tới tôi...
Còn chưa nói dứt lời, vẻ mặt anh đã lạnh đi, anh túm lấy cánh tay của Thẩm Tuyền: "Vậy chụp mấy bức ảnh cho chồng chưa cưới của cô xem."
Nói rồi anh đẩy Thẩm Tuyền lên trên bàn, ôm eo cô, cầm điện thoại lên, còn chưa kịp chụp thì Thẩm Tuyền đã giáng một cú tát tới, mặt Văn Trạch Lệ bị đánh nghiêng sang một bên, khóe môi anh chảy máu, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền, trong đôi mắt hẹp dài chất chứa sự hung bạo: "Tôi nhớ rõ nhà họ Thẩm mấy người luôn có quan hệ tốt với nhà họ Văn mà, cho dù muốn đính hôn thì đáng ra phải tìm tôi mới đúng chứ, chẳng lẽ mấy người âm thầm đính hôn?"
Ngực Thẩm Tuyền phập phồng, không nói câu nào.
Văn Trạch Lệ lại cảm thấy đau muốn chết, vì sao anh lại thấy đau chứ, và đau vì điều gì?
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Thì mấy người cũng đính hôn với nhà họ Lam đấy thôi."
"Cô im miệng, không thể nào." Văn Trạch Lệ rống to, sau đó trong đầu anh lại thoáng hiện lên hình ảnh mình và Thẩm Tuyền kết hôn, mà không chỉ kết hôn, còn có hình ảnh trên giường, đúng rồi, bọn họ còn có một đứa con trai nữa.
Thẩm Tuyền lại giãy giụa ra khỏi lòng anh, cửa sổ mở ra, một người bóng người đàn ông cao lớn bế Thẩm Tuyền đi ra ngoài qua cửa sổ, Văn Trạch Lệ với tay để giữ lại, nhưng dù làm thế nào cũng không thể giữ được.
"Tuyền Nhi..." Tiếng thét của anh quanh quẩn trong sân trường.
END.
*
Văn Trạch Lệ đứng dậy khỏi giường, cầm cuốn sách trong tay, vội vàng xuống lầu, một tay ném cuốn tiểu thuyết xuống trước mặt Văn Thân, một tay kéo thằng bé tới.
"Con mẹ nó, bố kêu con viết một câu chuyện có kết thúc ngọt ngào, vậy mà con biết cái gì đây hả? Con viết cái gì đây?"
Văn Thân kêu gào lên, uốn éo tới lui: "Mẹ ơi, mau cứu con."
Thẩm Tuyền lau tay, cầm cuốn tiểu thuyết kia lên xem.
Tên truyện: Phần vườn trường.
Số lượng từ: 8000.
Độ dài: Ngắn.
Tác giả: Một Nửa Tiểu Thân Nhi.
"Bố à, đừng đánh nữa, con sẽ viết lại mà bố..." Văn Thân vẫn còn kêu, cũng nhìn sang Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền cười tính xin tha cho con trai, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông thì dừng một chút.
Văn Thân ngẩn ngơ, chần chờ: "Bố, bố khóc đấy à?"
Ôi không phải chứ, chỉ là cuốn tiểu thuyết thôi mà, có cái gì mà bố phải khóc hả bố...