Thường Tuyết nói như thế xong, sau khi thoát ra ngoài thì lại mời Nhiếp Tư lập thành đội ngẫu nhiên lần nữa, đội này thành công rồi, trong đội lại có hơn một nam một nữ.
Thường Tuyết hỏi Nhiếp Tư: “Đi đâu.”
Nhiếp Tư: “Hẻm núi.”
Anh ấy thích hẻm núi, Thường Tuyết cũng đi theo, cô ấy cười mỉm đá một cái vào chân của Nhiếp Tư, Nhiếp Tư rụt lại cái vèo, giọng điệu trầm thấp mất kiên nhẫn: “Làm gì đấy?”
“Bạn nữ kìa.” Thường Tuyết dùng giọng gió nói.
Nhiếp Tư ngước mắt lên, im lặng nhìn cô ấy mấy giây, Thường Tuyết cảm thấy có lẽ anh ấy thấy xấu hổ bèn mỉm cười bật mic lên, gọi cô gái số một: “Xin chào bạn nữ số một.”
“Xin chào.” Bên kia là một giọng nữ rất dịu dàng.
Thường Tuyết lập tức hăng hái, cô ấy nhớ mấy năm nay Nhiếp Tư cực kỳ sợ Thẩm Tuyền, hiển nhiên cho rằng Nhiếp Tư thích con gái dịu dàng hơn. Thường Tuyết nhìn Nhiếp Tư: “Này, giọng của cô ấy hay ghê.”
Nhiếp Tư nhìn cô ấy: “Rồi sao?”
“Lát nữa chạy khỏi chỗ độc thì dẫn cô ấy theo, à sau khi đáp xuống đất thì anh theo cô ấy.”
Thường Tuyết trịnh trọng sắp xếp.
Nhiếp Tư: “Lắm chuyện.”
Sau đó hai người tiếp đất, hai người đồng đội khác cũng tiếp đất theo, bắt đầu ẩn nấp và tìm súng. Số hai là một bạn nam, anh ta đánh giá chiến tích của Thường Tuyết và Nhiếp Tư, anh ta hỏi: “Hai người các cậu mạnh đấy, ván này cố lên.”
Thường Tuyết cười ha ha đáp: “Ừm, không phải tôi mạnh, là đồng đội của tôi mạnh, là số bốn ấy, anh ấy lợi hại lắm, theo anh ấy là có thịt ăn, cô gái qua bên này theo sát anh ấy đi.”
Bạn nữ số một sửng sốt rồi theo tới, bám theo Nhiếp Tư.
Nhiếp Tư không nói một lời gì, nhặt đồ đạc rồi đi vào trong phòng, anh ấy nói với Thường Tuyết: “Cô lên sân thượng đi.”
Thường Tuyết chao ôi một tiếng rồi nhanh chóng đi lên, sau đó nằm sấp xuống nói: “Hướng hai giờ, bốn người, mau.”
Nhiếp Tư đứng gần cửa sổ cầm súng, sau đó quay người đi ra, mỗi phát súng một người, bắn hai phát thì hai người còn lại phản ứng lại, lập tức phản công, bạn nữ số một đứng ở vị trí hơi lộ liễu nhưng Nhiếp Tư cũng mặc kệ, sau khi Thường Tuyết nhảy khỏi ban công thì kêu lên: “Bạn nữ số một, cô theo sát anh ấy.”
“Nhiếp Tư, tôi đi theo anh giai số hai.” Nói xong, Thường Tuyết bắn hạ một người trong số đó đang đuổi lên, rồi cô ấy chạy theo số hai.
Nhiếp Tư nghiến chặt răng, không biết đang nghĩ đến cái gì, anh ấy liếc cô gái đi theo sát mình rồi xoay người đánh gục hai kẻ: “Yểm hộ.” Anh ấy nói với cô gái kia.
Cô gái đáp lại một câu rồi mau chóng yểm hộ.
Nhiếp Tư tiếp tục nổ súng, sau đó ở mic chung bắt đầu nghe thấy Thường Tuyết đang trò chuyện với chàng trai số hai, Nhiếp Tư ngước mắt lên nhìn Thường Tuyết vẫn cười đến độ mắt mày cong cong.
Đôi chân dài của anh đá lên chân của Thường Tuyết.
Thường Tuyết kêu lên một tiếng, kinh ngạc liếc nhìn anh ấy: “Làm sao?”
Nhiếp Tư: “Lại cười như mê trai, cô quên anh giai trước đó rồi à?”
Thường Tuyết cười ha ha, ngón tay cô ấy đặt ở bên môi khẽ đáp: “Tôi đang nuôi cá.”
Nuôi cá.
Từ ngữ đang lưu hành gần đây, ý là có nhiều đối tượng.
Nhiếp Tư cảm thấy mình hơi sốt ruột, anh ấy cười lên thành tiếng: “Giỏi đấy, nuôi nhiều tí đi, xem xem có thể có người yêu qua mạng không.”
Thường Tuyết rít lên một tiếng rồi tiếp tục dựa vào tay vịn, điều khiển nhân vật, kết quả lại bị người ta không cẩn thận đánh ngã, cô ấy ối lên một tiếng: “Anh giai số hai cứu tôi với.”
Lại bắt đầu bóp giọng gọi.
Nhiếp Tư lại rùng mình, mặt xị ra bảo: “Đừng gọi nữa.”
Kết quả chàng trai kia lại rất thích kiểu này, giọng dịu đi: “Đến đây, cậu đừng nhúc nhích, tôi giết xong kẻ này sẽ đi cứu cậu.”
Thường Tuyết tắt mic chung đi, oa lên một tiếng, cô ấy chống cằm nói: “Dịu dàng quá đi.”
Nhiếp Tư nín thinh mấy giây, liếc cô ấy một cái.
“Cậu ta y hệt cô, cũng làm bộ làm tịch.” Anh ấy nói.
Thường Tuyết lườm anh ấy: “Anh cút đi.”
Nhiếp Tư nhảy khỏi cửa sổ nhìn sang bên kia, hai người thì một người nằm một người cứu, cậu trai kia vẫn tiếp tục nói: “Được rồi đứng lên đi, tôi cho cậu ít đồ.”
“Cảm ơn nha.” Giọng của Thường Tuyết càng dịu dàng hơn.
Nhiếp Tư nhìn bọn họ lúc lâu rồi bảo: “Vòng độc đến rồi.”
Nói xong, anh ấy nói với cô gái số một: “Theo sát tôi.”
Nói rồi anh ấy ngước mắt lên nhìn về phía Thường Tuyết, Thường Tuyết vẫn ấn mic cười nói: “Đúng vậy, bạn nữ số một, cô cứ đi theo anh trai này đi, anh ấy dẫn cô đi.”
Thường Tuyết nói xong, ngẩng đầu lên thì bắt gặp phải ánh mắt của Nhiếp Tư, cô ấy tóm lấy cái gối ném về phía Nhiếp Tư, cười hì hì nói: “Mau lên, anh tóm lấy bạn nữ này rồi chúng ta cùng yêu đương qua mạng.”
Nhiếp Tư đỡ lấy cái gối, đầu ngón tay dùng lực: “Ồ? Tự cô yêu đương qua mạng đi.”
Nói xong thì ném luôn chiếc gối kia xuống đất, anh ấy cúi đầu bấm điện thoại, điều khiển nhân vật, cũng chẳng đi quản Thường Tuyết nữa.
Vòng độc càng lúc càng rộng.
Thường Tuyết liếc cái gối kia một cái, chậc một tiếng: “Làm sao ấy, cái gối có thù với anh à?”
Cái gối là một con gấu xám. Thường Tuyết khom người nhặt cái gối kia, cô ấy vừa khom lưng thì chiếc áo thun màu đen cuộn lên trên, để lộ ra nửa phần eo.
Trắng nõn nà cả mảng.
Nhiếp Tư vừa liếc mắt một cái, nhân vật trong xe xuýt chút nữa lộn nhào. Trận này vẫn là họ thắng.
Lúc gần kết thúc, Thường Tuyết lại thêm bạn bè với người trong đội, còn kết bạn với bạn nữ kia. Bạn nữ kia thấy trận này Nhiếp Tư rất lợi hại, về cơ bản mạng người cũng là anh ấy lấy được.
Thế là bạn nữ kia hỏi han rất đỗi dịu dàng: “Có thể thêm bạn bè không?”
Nhiếp Tư không lên tiếng.
Thường Tuyết lại trả lời thay anh ấy: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì.”
Rồi cô ấy đá một cái vào chân Nhiếp Tư, lần này là lần thứ ba họ đá nhau, lòng bàn chân cũng là nơi rất nhạy cảm, Nhiếp Tư bỗng rụt chân lại.
Giọng điệu mất kiên nhẫn: “Thêm rồi.”
Thường Tuyết cười ha ha: “Ấy, sao vừa nãy anh không cười hâm dở?”
Nhiếp Tư mặc kệ cô ấy.
Thường Tuyết buồn chán nên cầm bia lên uống một ngụm lớn, trên trang giao diện của cô ấy có khá nhiều tin nhắn riêng, vậy là cô bận trả lời tin nhắn riêng của bọn họ. Mà trái lại bên phía Nhiếp Tư lại rất nhàn rỗi, trong phòng khách lặng thinh, lúc Thường Tuyết trả lời tin nhắn còn thỉnh thoảng bật cười, cũng không biết là đang cười cái gì, Nhiếp Tư bóc một cục kẹo cao su ra ăn.
Thường Tuyết trông thấy, lập tức giẫm lên thảm đứng dậy, nhích đến lục lọi: “Tôi cũng muốn ăn.”
Nhiếp Tư vốn không định đưa cho cô ấy, anh ấy loạng choạng người, nép mình trong sô pha, nhưng người cao nên ánh mắt cũng cao. Cuối cùng Thường Tuyết tìm thấy trong ngăn kéo thứ hai của bàn trà, cái tay cầm điện thoại của cô ấy tiện thể tựa lên đầu gối của Nhiếp Từ, Nhiếp Từ cụp mắt liếc nhìn.
Lịch sử trò chuyện đen sì.
Anh giai số một: Tôi mời cậu, sau này mỗi hai chúng ta đấu một trận với đội khác.
Thường Thường Thường: Được.
Nhiếp Tư không nói không rằng liếc sang chỗ khác.
Đầu tóc Thường Tuyết rối tung, cô ấy đứng thẳng người dậy, bóc ra rồi cho vào miệng, nhìn Nhiếp Tư bảo: “Cất kỹ thế, chỉ là mấy cục kẹo cao su thôi mà.”
Sau khi đứng thẳng người lên, cổ áo của con trai to hơn so với của con gái, cổ áo của cô ấy để lộ ra hơn nửa, còn có cả phần ít xương quai xanh, mái tóc rũ xuống.
Tuy con người Thường Tuyết cẩu thả tùy tiện nhưng cô ấy luôn có một mái tóc đen thẳng dài, loại cảm giác ấy cứ lướt qua lướt lại như con thoi trên đầu ngón tay.
Nhiếp Tư nhìn cô ấy mấy giây rồi, tóm lấy cánh tay cô ấy, kéo người lên trên sô pha: “Chú ý hình tượng tí đi có được không hả?”
Thường Tuyết ngồi phịch xuống, cô ấy rên lên một tiếng: “Sao anh cứ tức giận như thế hả?”
“Chẳng lẽ vừa nãy tôi thắng đã xảy ra điều bất thường gì? Hay là bạn nữ kia không gửi tin nhắn cho anh?”
Thường Tuyết kéo áo quần xuống rồi đứng dậy, cướp lấy điện thoại trong tay anh.
Nhất thời Nhiếp Tư không tránh kịp nên bị cướp mất, hai chân anh ấy chạm lên mặt đất, đầu ngón tay mảnh khảnh của hai tay nắm chặt lại, kẹo cao su trong miệng nhai đảo, khớp hàm lộ rõ.
Thường Tuyết cầm điện thoại của anh ấy lên nhìn.
Có khá nhiều tin nhắn riêng, cô bạn nữ kia cũng gửi tin nhắn cho Nhiếp Tư.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Bạn nữ số một: “Ừm, anh có rảnh không? Có thể dẫn tôi lần nữa không? Tôi chơi lâu như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên thắng.
Thường Tuyết nhìn tới đây thì lập tức hưng phấn.
Cô cười nghiêng người tới, đặt điện thoại lại vào trong tay Nhiếp Tư nói: “Nhanh trả lời đi, nói anh đồng ý, đây là tỏ ra yếu kém đó, xem ra bạn nữ đó rất sùng bái anh ha.”
Nhiếp Tư nhìn chằm chằm vào giao diện điện thoại, nhưng chỉ khi cô ấy nghiêng người tới mới ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm trên người cô ấy, rõ ràng sữa tắm cũng dùng một loại, nhưng cớ sao ở cô ấy lại thơm lạ kỳ như vậy.
Khuỷu tay anh ấy huých cô ấy, nói: “Cô mau quay về chỗ ngồi của cô đi.”
Bụng Thường Tuyết bị anh ấy huých một cái thì rên lên một tiếng, tuy không đau nhưng thế này rõ ràng là đang đuổi người, cô ấy chậc lên một tiếng rồi ngồi lại chỗ tay vịn sô pha.
Sau đó cô ấy nói: “À phải rồi, lát nữa tôi với anh giai kia, chúng tôi lập đội đôi.”
Nghĩa là không lập đội với người khác, kể cả Nhiếp Tư.
Nhiếp Tư cười lạnh một tiếng: “Vừa hay, bên tôi cũng lập đội đôi, các cô cẩn thận.”
“Oa.” Thường Tuyết có phần kích động: “Mau đi, chốc nữa vua gặp vua.”
Nhiếp Tư dằn những tâm tư khác lại, dựa lên ghế sô pha, dửng dưng nhai kẹo cao su, trả lời lại bạn nữ kia rằng đồng ý dẫn theo.
Ban đầu bạn nữ kia giật mình, lại sợ kéo chân của Nhiếp Tư, bèn hỏi dò mấy phen, dẫn tôi theo thật sự không sao chứ.
Thật sự không sao chứ?
Hỏi han tới nỗi Nhiếp Tư thấy hơi phiền, anh ấy đang định bảo với đối phương rằng thôi bỏ đi, nhưng vừa ngước mắt lên đã trông thấy Thường Tuyết ở đằng kia đang cười cong mắt cong mày, gõ từng chữ một.
Nhiếp Tư nghiến răng nghiến lợi, thổi một quả bong bóng rồi sửa lại.
Tư: Đừng nói thừa, tôi dẫn cô theo.
Bạn nữ số một: … Ồ được.
Ở bên này, Thường Tuyết trò chuyện với anh giai số một rồi vào game, thao tác của chàng trai này khá được, tuy không giỏi như Nhiếp Tư nhưng cộng với năng lực của cô ấy thì chắc chắn có thể, về phần bên Nhiếp Tư, Thường Tuyết không quan tâm nữa, cô ấy thấy chắc chắn Nhiếp Tư có thể đi đến cuối cùng.
Đến khi ấy bốn người cũng tuyệt vời.
Đôi bên cùng mở mic.
Giọng của bạn nam bên kia không ngừng truyền đến: “Đến đằng sau tôi rồi, mẹ nó, cậu giỏi thế, như thế mà cũng nhìn thấy được, cảm ơn nữ hiệp đã cứu tôi một mạng, ha ha ha tôi lấy thân báo đáp nhé, sao hả?”
Thường Tuyết: “Được thôi, nhớ viết hợp đồng.”
Lời này có thể tiếp nhận được, bạn nam bên kia càng vui hơn, cười lên mấy tiếng: “Ấy nhìn kìa, bên trái cậu.”
Thường Tuyết: “Đến đây.”
Một phát nổ đầu, Thường Tuyết cười nói: “Tôi lợi hại không?”
Chàng trai: “Lợi hại, nằm xuống.”
Thường Tuyết lập tức nằm xuống, chàng trai một hơi giết sạch hai người, một tên còn lại đã trốn đi.
Thường Tuyết giậm chân: “Thật ra tốc độ của cậu có thể nhanh hơn tí.”
Chàng trai: “Ok tuân mệnh tiểu nương tử.”
So với sự sôi nổi của bên Thường Tuyết thì bên Nhiếp Tư vẫn cứ lặng thinh, anh ấy nghe thấy câu lấy thân báo đáp của cậu trai kia, với cả câu tiểu nương tử.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt đang từ từ trở nên xám xịt.
Tốc độ cũng càng nhanh hơn, bạn nữ bên này mở mic, suốt cả quá trình đều cẩn thận dè dặt xin bảo vệ, giọng nói cực kỳ dịu dàng, có lẽ là có một lần bị dọa sợ nên thét lên một tiếng.
Không inh tai mà trái lại rất dễ nghe.
Thường Tuyết ở bên này nghe thấy bèn cười đá Nhiếp Tư một cái, không biết vì sao Nhiếp Tư lại tránh đi, rồi dùng bàn tay khác giữ cái chân nho nhỏ của cô ấy, ngước mắt lên nói: “Đừng có đá tôi nữa.”
Thường Tuyết chậc lưỡi một tiếng: “Này, bạn nữ ấy làm nũng với anh kìa, biểu cảm của anh bây giờ là biểu cảm gì đấy?”
Tuy nói ngày trước Nhiếp Tư từng bắt nạt cô ấy, hơn nữa phần lớn cũng là bắt nạt cô ấy ở trên đường, cái kiểu bắt nạt ấy lại gần gần giống với trêu đùa nên không coi là thật.
Lúc anh ấy với đám Văn Trạch Lệ đi đánh nhau, khi ấy biểu cảm không khác thế này là bao, khí thế khó mà miêu tả được.
Nhiếp Tư mặc kệ cô ấy, đẩy cái chân của cô ấy ra, lòng bàn tay còn sót lại cảm giác mịn màng của làn da cô ấy.
Thường Tuyết bĩu môi nói: “Có phải anh giết người tới đỏ cả mắt rồi không? Chắc chắn là thế.”
Thi thoảng Nhiếp Tư tập trung làm việc gì đó cũng sẽ có biểu cảm này.
Thường Tuyết lại đá anh ấy một cái nói: “Bảo vệ bạn nữ ấy cho cẩn thận.”
Nhiếp Tư: “Biến.”
Thường Tuyết cũng không náo loạn với anh ấy nữa, vì vòng độc đến rồi. Cô ấy với bạn nam số một leo lên một con xe Jeep, hai người phóng như bay, chiếc xe phi qua người Nhiếp Tư và bạn nữ nọ. Bọn họ chạy, Thường Tuyết thấy thế thì bật cười. Nhiếp Tư liếc cô ấy một cái, cô ấy cười rất đỗi vui sướng, hàng mày cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Hahaha, cảm giác chạy bộ thế nào…”
Nhiếp Tư không kìm lòng được đá cô ấy một cái.
Lần này là anh ấy chủ động đá, đá vào cái chân nhỏ xinh của cô ấy.
Thường Tuyết lấy gối ném anh ấy.
Sau đó Nhiếp Tư điều khiển nhân vật, cũng tìm thấy một chiếc xe Jeep rồi dẫn theo bạn nữ nọ lao ra ngoài. Dần dần, nhân vật trên bản đồ càng lúc càng ít đi.
Bạn nam bên phía Thường Tuyết không cẩn thận bị trúng một phát súng, Thường Tuyết gắng sức ném thuốc lên người anh ta, vừa quay đầu lại đã Nhiếp Tư đang dẫn theo bạn nữ nọ đứng trước mặt bọn họ.
Nhiếp Tư chĩa súng ngắm vào bạn nam số một.
Thường Tuyết nhìn bản đồ, má không còn mống nào, chỉ còn lại bốn người bọn họ, đúng thật là vua gặp vua.
Thường Tuyết cũng vội vàng giương súng lên, lập tức đánh bạn nữ kia. Hiếm khi Nhiếp Tư bật mic lên nói với bạn nữ rằng: “Nấp đi.”
Bạn nữ kia vội vàng muốn trốn, Thường Tuyết lùi lại hai bước chuẩn bị một phát súng tiễn bạn nữ kia đi luôn.
Kết quả lại pằng một tiếng.
Bạn nam số một bị tiễn đi.
Khi ấy Nhiếp Tư chĩa súng vào Thường Tuyết.
Thường Tuyết thốt lên tiếng vãi.
Cô ấy đá mạnh vào chân của Nhiếp Tư.
Nhiếp Tư ngẩng đầu lên nói một cách lạnh lùng: “Làm sao?”
Thường Tuyết cười mỉm bảo: “Bỏ đi, thành toàn cho anh với bạn nữ ấy vậy, mẹ nhà anh bắn đi.”
Nhiếp Tư nhìn cô mà không đáp lời.
Thường Tuyết bật mic, nói với bạn nữ: “Chị gái này, sau khi phát súng này của anh ấy tiễn tôi đi thì cô làm bạn gái của anh ấy nhé, người này đáng thương lắm, độc thân từ thuở lọt lòng, đến nay còn chưa từng có bạn gái…”
Vừa thốt lời lên.
Bả vai Thường Tuyết đã trúng một phát, cô ấy ngã xuống nhưng vẫn còn máu, cô ấy chửi một tiếng. Ở bên này, Nhiếp Tư ngẩng đầu lên nhìn người con gái đang tựa lên tay vịn.
Trong miệng cô ấy vẫn đang nhai kẹo cao su, gập đầu gối và mặc quần áo của anh ấy, cổ áo lại trượt xuống, nửa phần eo cũng như ẩn như hiện, tóc tai rối bù xõa trên ghế sô pha của anh ấy.
Nhiếp Tư ngắm lúc lâu rồi dời tầm mắt nhìn bạn nữ đồng hành bên cạnh, cũng là bạn nữ đang giơ súng chĩa thẳng vào Thường Tuyết ở dưới đất.
Gần như anh ấy giương súng lên theo phản xạ.
Một phát thủ tiêu đồng đội trước.
“Mẹ nó?” Đúng lúc Thường Tuyết đang uống thuốc thì giật mình.
Bạn nữ kia cũng chết lặng, cô nàng bật mic lên, khẽ giọng hỏi: “Có phải anh bắn nhầm rồi không? Tôi mới là đồng đội của anh cơ mà.”
Nhiếp Tư: “Không bắn nhầm, người bị bắn chính là cô.”
Bạn nữ kia: “…”
Thường Tuyết sững sờ, cô ấy đá vào chân Nhiếp Tư: “Này, có phải anh không cần bạn gái nữa không? Mẹ nó, mẹ nó.”
Nhiếp Tư rụt chân lại, đáp một cách lạnh lùng: “Cô uống thuốc xong chưa?”
Thường Tuyết mỉm cười: “Xong rồi, anh cũng tiêu tùng rồi.”
Nói rồi cô ấy điều khiển nhân vật, nhảy từ dưới đất lên, một phát tiễn bay Nhiếp Tư.
Giao diện lóe lên.
Đại cát đại lợi, tối nay thắng.