Không ít lần Văn Trạch Lệ đối đầu với Thẩm Tuyền, về tính cách hay thủ đoạn của cô gái này, anh cũng có đôi phần hiểu biết. Đây là lý do lúc trước anh đồng ý liên hôn với Thẩm Tuyền, cô gái này là một đối thủ, đồng thời cũng là một đối tác tốt.
Mà sao đối tác lại quan tâm đời sống tình cảm của một đối tác khác chứ.
Điều anh không ngờ là mình để tâm đến cô trên mức đối tác, hơn cả đối thủ.
Chuyện ngày hôm nay, là cô đang trả thù nụ hôn cưỡng ép của anh.
Văn Trạch Lệ ném điện thoại cho Hứa Lê Lê, bảo cô ấy cút.
Hứa Lê Lê ôi một tiếng rồi lập tức đưa người phắn, trước khi đi cô ấy còn liếc nhìn Lam Thấm đang mặc áo choàng tắm, đáy mắt mang theo vẻ chế nhạo.
Văn Trạch Lệ nhìn theo ánh mắt của cô ấy.
Khẽ lướt qua Lam Thấm một cái.
Rồi anh đưa tay cầm vali hành lý, ném thẻ phòng lên bàn trà, nói: "Tối nay cô ở đây, về chuyện vừa nãy, tôi sẽ giải quyết sau."
Cuối cùng Lam Thấm cũng biết được hành động khi nãy của Hứa Lê Lê có ý gì, mặt cô ta từ hoang mang biến thành đỏ ửng, ngay cả trong mắt cũng lóe lên sự nghi hoặc, còn có chút thông suốt và chờ mong.
Văn Trạch Lệ cũng chẳng nhìn cô ta, xoay người đi ra ngoài.
Anh cầm điện thoại gọi cho quầy dịch vụ: "Tìm thêm phòng ở tầng 8 cho tôi."
*
Thẩm Tuyền đặt điện thoại xuống, ôm laptop rồi tiếp tục xem quy trình của hội nghị cấp cao, Thường Tuyết vừa tắm rửa xong, cô ấy đi lại trong phòng, bỗng nhìn thấy tạp chí S đăng trên Weibo mấy tấm hình, thêm vào một hàng chữ: [Theo tin tức mới nhất, cô cả nhà họ Thẩm và cậu cả nhà họ Văn đã nhận giấy chứng nhận ly hôn trong tháng này, lý do ly hôn là cô cả nhà họ Thẩm trả tự do cho cậu cả nhà họ Văn, để anh ta và tiểu thư nhà họ Lam sánh bước bên nhau.]
S là tờ tạp chí do Thẩm Tuyền lập ra.
Thường Tuyết kinh ngạc: "Bọn họ lại thật sự ở bên nhau? Bạo dạn vậy sao, cuộc họp cấp cao thì sao?"
Vài tấm hình đó là bóng lưng của Lam Thấm đi vào phòng, số phòng bị làm mờ một nửa, sau đó Văn Trạch Lệ vào theo sau, cũng bị chụp bóng lưng.
Cuối cùng là vài tấm hình trong phòng, hầu như đều bị làm mờ, nhưng quả đồng hồ đặc biệt của Văn Trạch Lệ lộ ra, Lam Thấm thì không cần phải nói, túi nhỏ của cô ta đã được đăng trước đó trong giới, do cô ta tự mình thiết kế nên rất nổi bật.
Bài đăng vừa xuất hiện.
Sóng to gió lớn.
[ Mới nửa năm đã ly hôn rồi? ]
[ Cậu cả nhà họ Văn quá trớn rồi đấy. ]
[ Này chẳng phải là khách sạn của hội nghị cấp cao sao? Chắc vợ cũng ở khách sạn đó, sao lại đói khát tới vậy. ]
[ Ha ha, mắt Thẩm Tuyền thật sự mù rồi. ]
[ Hahaha lúc họ liên hôn, tôi đã đoán được rằng chắc chắn sẽ có một ngày như vậy, Lam Thấm và cậu cả nhà họ Văn ở bên nhau hơn sáu năm rồi, lúc đó còn có không ít người nghĩ Thẩm Tuyền là kẻ thứ ba. ]
[ Mấy tên cậu ấm nhà giàu chả được bao người tốt, thật là. ]
[ Mấy người vẫn chưa biết sao? Sau khi liên hôn, cơ bản là mỗi người mỗi ngả, Thẩm Tuyền cũng chả tốt lành gì đâu, nghe nói cũng liếc mắt đưa tình với Nhiếp Thừa."
[ Không, Thẩm Tuyền mới đáng sợ, rõ ràng mấy tấm này là cô ta cung cấp, tạp chí S do cô ta lập ra, phát hành bởi cô ta, chứng minh rằng cô ta tự mình bắt gian tại giường, nói thật ấy, liên hôn vốn đã thật giả lẫn lộn, không cần thiết phải làm cho mất mặt như vậy, cô ta đang làm gì vậy, thật là cạn lời, không biết đẹp khoe xấu che sao. ]
Thường Tuyết trợn mắt: "Ngoại tình trong liên hôn….thì không phải ngoại tình?"
Tiếp lời, Weibo của tập đoàn Thẩm thị cũng tuyên bố ly hôn trên các diễn đàn lớn, với lời tuyên bố này, trong nháy mắt, giới thế gia vọng tộc ở thủ đô sục sôi, thật sự ly hôn rồi.
Mới có nửa năm, cuộc hôn nhân này cũng quá ngắn rồi, hai nhà sẽ ra sao đây?
Theo sau lời giải thích của tập đoàn Thẩm thị, Weibo của tập đoàn Văn thị và những diễn đoàn kinh doanh dưới trướng họ cũng lên tiếng và làm rõ, hai người bày tỏ làm đối tác thích hợp hơn, vậy nên lựa chọn loại bỏ quan hệ hôn nhân, bổ sung thêm một câu: Không ngoại tình trong hôn nhân, chỉ là hiểu lầm.
Tất nhiên mọi người không tin.
Ảnh cũng chụp cả rồi, sao có thể là hiểu lầm.
Các loại diễn đàn trên Weibo sục sôi ngất trời, điện thoại của Thẩm Tuyền vang lên không ngừng, lúc này bên ngoài cửa có tiếng đập cửa, Thẩm Tuyền đặt bút xuống bàn, đứng dậy khỏi sô pha rồi xoa cổ đi mở cửa.
Lúc nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa.
Cô khựng lại.
Tay Văn Trạch Lệ xách theo túi, anh cười nhìn cô: "Tổng giám đốc Thẩm hài lòng rồi chứ?"
Cả tối anh bị cổ đông oanh tạc.
Bởi vì qua tối nay, chắc chắn cổ phiếu của tập đoàn Văn thị sẽ giảm vào ngày mai.
Thẩm Tuyền nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng lướt qua đôi môi mỏng của anh.
Người ta nói đàn ông môi mỏng thì bạc tình.
Cô thờ ơ nói: “Nếu như có thể, tôi mong có thể xé miệng của cậu Văn thành từng mảnh.”
Quả nhiên.
Đang thù hằn nụ hôn cưỡng ép đó của anh.
Văn Trạch Lệ cúi người, trong mắt có ý cười xấu xa.
Thẩm Tuyền không tránh cũng không né.
Đến khi đôi môi mỏng của anh sắp chạm đến môi cô, anh lại trực tiếp ngồi xổm xuống, nắm lấy chân cô, ngước mắt lên nói: "Chân còn đau không?"
Hơi thở đó vừa rời đi.
Đôi mắt Thẩm Tuyền càng lạnh lùng, cô nói: "Không phải chuyện của anh."
Nói rồi định rút chân lại.
Văn Trạch Lệ lại đè xuống không để cô di chuyển, anh nghiêng đầu kiểm tra, chỗ đó vẫn còn hơi bầm tím.
Thẩm Tuyền tắm xong thì mặc áo dài tay và quần dài, chân được nâng lên, đặt trên đầu gối của anh, anh ngước đầu, vừa định nói chuyện, Thẩm Tuyền đã nhấc chân lên đạp vào bả vai anh.
Văn Trạch Lệ tránh đi rồi kéo chân cô về phía trước, Thẩm Tuyền ngã về trước, giây phút đó, hiếm khi đáy mắt cô hiện lên vẻ bối rối
Văn Trạch Lệ đỡ lấy cơ thể cô, lập tức xoay người, đè cô ở trên mặt đất.
Thẩm Tuyền lại nổi cáu trong lòng, cô nheo mắt.
Văn Trạch Lệ chống ở hai bên hông cô, hành động vừa rồi chỉ là phản xạ, khoảng cách lúc này rõ là gần, anh nắm lấy cằm cô, Thẩm Tuyền lạnh giọng: "Buông ra."
"Không buông thì em có thể làm gì?" Văn Trạch Lệ cười hỏi.
Anh có thể thấy rõ sự hoảng loạn vào khoảnh khắc cô vừa ngã xuống, ở một số thời điểm nào đó, người phụ này hơi giống tờ giấy trắng, Văn Trạch Lệ nhớ lại nhiều lần ở chung với nhau trong quá khứ, nhất là những lần ôm cô từ sô pha lên lầu, cô tỉnh giấc rồi lúc mở mắt nhìn anh.
Mơ màng.
Lại có chút bối rối.
Đầu tóc Thẩm Tuyền rối tung, quần áo ngủ hơi lộn xộn.
Hơi thở của anh cũng gần ngay trước mắt, lồng ngực phập phồng thỉnh thoảng chạm nhau.
Thẩm Tuyền là một người phụ nữ, cô rất là nhạy cảm.
Cô nói: "Không buông cũng được."
Văn Trạch Lệ nhướn mày.
Giây sau, đôi chân dài của cô gái cong lại, nhanh chuẩn và tàn nhẫn đá vào thân dưới của anh, Văn Trạch Lệ nhanh tay nhanh mắt, anh mạnh mẽ xoay người, đôi chân dài trắng ngần ấy vẫn đạp vào bụng anh.
“Đệt” Anh dựa vào cửa, quỳ gối rồi che bụng.
Thẩm Tuyền ngồi dậy, đứng ở trên cao nhìn anh.
Văn Trạch Lệ ngửa đầu dựa vào, nhịn đau bật cười: "Sức lực của tổng giám đốc Thẩm không tệ."
*
Trở về phòng, Thẩm Tuyền lại đi tắm rửa, cũng rửa sạch chút mùi thuốc lá dính trên người, cô lau tóc rồi đi ra nằm xuống giường.
Tiện thể lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Trần Y.
Cô không có ai để nói chuyện.
Với những chuyện khó hiểu đầy ngờ vực, cũng chỉ có thể tìm Trần Y.
Chuyện cưỡng hôn ấy, còn có rượu thuốc cùng với hành động vừa nãy của Văn Trạch Lệ.
Trần Y trả lời rất nhanh.
[ Có vẻ anh ta đang chơi chị? ]
Thẩm Tuyền: [ Thật không. ]
Trần Y: [ Nhưng cậu cả nhà họ Văn không giống kiểu người như vậy, đến cả chị mà cũng dám đùa, không phải là điếc không sợ súng sao. ]
Nói xong lời này, Trần Y lại nhớ tới một chuyện.
Chính là lời tuyên bố ly hôn tối nay.
Trần Y: [ Chị cũng trả thù lại rồi. ]
Thẩm Tuyền: [ Ừ, chị rất tức giận. ]
Trần Y: [ Nhìn ra được mà. ]
Với tính cách này của Thẩm Tuyền, cô ta thật sự đã đắc tội cô rồi, phải ăn trái đắng thôi, kế tiếp cổ phiếu của nhà họ Văn có thể chịu ảnh hưởng to lớn.
Trần Y nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhắn một câu qua.
Trần Y: [ Chẳng lẽ là anh ta có ý với chị? ]
Thẩm Tuyền khựng lại một lát, nhìn thấy hai chữ có ý này, cô nói: [ Em cảm thấy có thể sao? ]
Trần Y: [ Có thể đó, chị tốt biết bao mà, người vừa đẹp vừa có năng lực. ]
Thân là con gái như cô ấy, cũng yêu thích.
Nhưng Thẩm Tuyền không trả lời Trần Y.
Trần Y nhìn bốn chữ vừa có năng lực mình gửi, nháy mắt đã lặng im.
Đánh giá của các cậu ấm ở thủ đô về Thẩm Tuyền là mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không có vị nào dám có suy nghĩ khác ngoài kính nể đối với cô, này cũng là lý do sau khi Thẩm Tuyền về nước không có ai theo đuổi, hơn nữa bên đó còn có một Lam Thấm.
Đặt điện thoại xuống.
Thẩm Tuyền tắt đèn đầu giường, không nghĩ ngợi nữa mà xoay người thiếp đi.
Ngày hôm sau, hội nghị cấp cao tổ chức vào mười giờ rưỡi sáng, nhưng thời tiết lạnh lẽo, tối hôm qua có mưa phùn, Thẩm Tuyền mặc blazer tay lửng, dưới chân mang đôi giày cao gót thấp, vừa ra khỏi cửa, cửa phòng đối diện nối gót mở ra, Văn Trạch Lệ vắt chiếc áo vest trên cánh tay, mặc áo sơ mi đen nhìn qua.
Sau nhìn khi thấy cô, khóe miệng cong lên: "Chào buổi sáng."
Thẩm Tuyền chỉ liếc nhìn anh một cái: "Chào buổi sáng."
Thường Tuyết cũng nhanh chóng chào hỏi với anh, rồi theo sau bóng lưng của Thẩm Tuyền, đi về phía thang máy.
*
Đến nơi tổ chức hội nghị, mưa lại rơi xuống, mưa rả rích rơi trên cửa sổ xe, Thường Tuyết xuống xe bung dù cho Thẩm Tuyền, hai người đi theo chỉ dẫn vào bên trong.
Trên đường gặp được không ít doanh nhân, có doanh nhân, cũng có nhà khởi nghiệp, trò chuyện, chào hỏi, tán gẫu rồi bắt tay.
Khóe môi Thẩm Tuyền nở nụ cười nhạt, nói chuyện với Giang Úc vừa từ Lê Thành qua, Giang Úc nói chuyện này kia, cười liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ đang nói chuyện với Chu Dương ở cách đó không xa.
"Này là ly hôn thật rồi?"
Thẩm Tuyền: “Anh Giang cũng hiếu kì thật.”
Giang Úc cười haha: "Tàm tạm."
Vào phòng nghỉ, Thẩm Tuyền lại kề cạnh Văn Trạch Lệ, vừa đi vào, bầu không khí trong phòng nghỉ khựng lại vài giây, trên màn hình vừa lướt qua một hàng tin nóng.
Tập đoàn Văn thị thất thủ ngay từ lúc mở phiên giao dịch.
Nhà họ Thẩm thì lại tăng vọt.
Chu Dương tựa vào lưng ghế, cười nói: "Da mặt của cậu Văn cũng dày thật, đã vậy rồi còn dám đi vào cùng cô cả nhà họ Thẩm, tôi mà là con gái, cũng không có tấm lòng khoan dung như cô cả nhà họ Thẩm đâu."
Văn Trạch Lệ cười liếc nhìn người con gái bên cạnh, nói: "Tổng giám đốc Thẩm đã quen như thế."
Thoải mái hào phóng.
Anh vừa dứt lời.
Mặt lại trầm xuống.
Hào phóng, không phải có nghĩa là cô không quan tâm sao?