Hậu Ái

Chương 20:




Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu đã không áp xuống được, Văn Trạch Lệ lại liếc nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền cũng chẳng nhìn anh, nhận lấy ly cà phê mà nhân viên phục vụ bưng tới, nhấp một ngụm, nghiêng đầu tiếp tục tán gẫu với Giang Úc.
Cơ cấu lại tài sản của Túc Lợi, trong phần bóc tách có một khoản là y tế, Thẩm Tuyền dự định chào hàng một chút để Giang Úc bắt tay vào mua. Giang Úc nghe xong thì cười nói: "Có lẽ nhà họ Thẩm cũng có năng lực ăn hết khoản này đúng không?"
Anh ấy gãi đầu: "Còn không được thì, không phải còn có nhà họ Văn sao?"
Thẩm Tuyền chậm rãi nói: "Tôi không có sức quản lý khoản này."
"Vậy cậu Văn thì sao?"
"Nhà họ Văn thì tôi không biết."
Một câu của Thẩm Tuyền đã gạt phăng đi quan hệ với Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ dựa vào ghế, nghe thấy thì vẻ mặt càng nặng nề.
Giang Úc còn cố ý quay đầu hỏi: "Cậu Văn, sao anh không ăn khoản y tế ấy."
Văn Trạch Lệ còn buồn bực trong lòng, anh nói: "Không ăn."
Giang Úc nhướn mày.
"Tổng giám đốc Thẩm không có sức, tôi có sức sao?" Anh lại thêm một câu, mắt nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền thờ ơ liếc nhìn anh một cái: "Cậu Văn cũng khá bận đấy."
Rất qua loa.
Văn Trạch Lệ: "..."
*
Hội nghị này ngày hôm nay, không chỉ có mỗi trong nước, còn có doanh nghiệp nổi tiếng của nước khác, Thẩm Tuyền là đại diện diễn thuyết của bên thủ đô.
Bởi danh sách diễn thuyết là lúc gần bắt đầu mới có.
Khi nhìn thấy tên của Thẩm Tuyền.
Vài người đàn ông từ Lê Thành ồ một tiếng: "Bên thủ đô của các anh là cô cả nhà họ Thẩm đi lên à?"
Cố Trình cười: "Cô cả nhà họ Thẩm danh xứng với thực."
Chu Dương nhìn Văn Trạch Lệ một cái: "Hãnh diện không?"
Văn Trạch Lệ vô thức trả lời: "Hãnh diện."
Chu Dương cười: "Hãnh diện cái gì, không phải đã ly hôn rồi sao? Dù sao cũng không phải vợ của mình nữa.”
Hàm dưới của Văn Trạch Lệ căng cứng.
Hung hăng đá một cái.
Tiếp theo hội nghị cấp cao bắt đầu, vị trí của Thẩm Tuyền nằm lùi về sau, cho nên cô đến sau sân khấu chuẩn bị trước, chỉnh mic rồi xem bản thảo, còn có kích thước sân khấu, góc chết các kiểu. Cũng phải chú ý những thứ này, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chờ người phía trước nói xong rồi, cô thay một đôi giày cao gót cao hơn rồi bước lên bục.
Địa điểm rất lớn.
Có đủ người với nhiều màu da khác nhau, còn được phát sóng trực tiếp.
Lúc Thẩm Tuyền cầm bản thảo bước lên, có rất nhiều người đã gặp cô, ít nhiều cũng có cảm giác như hít vào một hơi.
Rất đẹp.
Nhất là sau khi cố ý trang điểm.
Lúc này, có người thán phục: "Hình như đây là nữ CEO duy nhất của ngày hôm nay."
"Đúng vậy, cô ấy là nữ CEO duy nhất có gương mặt phương đông."
"Doanh nghiệp nào vậy?"
"Để tôi xem, tập đoàn nhà họ Thẩm."
"Là tập đoàn chủ yếu làm sinh cảnh?"
"Đúng vậy, khu sinh thái nổi tiếng nhất của thủ đô là từ tay bọn họ mà ra."
"Xinh đẹp thật, nghe nói vừa ly hôn, ai mà cam lòng ly hôn với cô ấy vậy."
"Có phải vừa ly hôn là chúng ta cũng có cơ hội không?"
Những lời bàn tán này cũng không lớn, nó vang lên từ phía sau, chưa từng dừng lại từ khoảnh khắc Thẩm Tuyền xuất hiện, nữ CEO trẻ trung xinh đẹp còn có năng lực, mà lại là cô gái duy nhất, tất nhiên sẽ nhận được sự chú ý.
Văn Trạch Lệ không nói tiếng nào, anh chống cằm nhìn.
Chu Dương nhìn anh một cái: "Tâm trạng thế nào? Vợ cũ vẫn rất được hoan nghênh đó."
Văn Trạch Lệ: "Hừ."
Trong lòng hơi chua xót.
Lúc này Thẩm Tuyền bắt đầu diễn thuyết, giọng nói của cô dễ nghe, không sử dụng tiếng Anh giống những người diễn thuyết trước, mà trực tiếp sử dụng toàn tiếng Trung.
Tiếng phổ thông của cô chuẩn mực, không xem bản thảo nhiều, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn qua.
Văn Trạch Lệ cố bắt lấy ánh mắt của cô.
Nhưng mà cô chưa hề dừng mắt lại trên mặt anh.
Văn Trạch Lệ là người không biết sợ, cũng chưa từng sợ cái gì, nhưng chẳng biết vì sao anh bỗng có chút sợ sệt. Đến mức mà khi Thẩm Tuyền ở trên sân khấu, đôi giày cao gót quá cao nên cô hơi sái chân, Văn Trạch Lệ đứng lên theo phản xạ, thẳng thừng xoay người lên trên bục, muốn đi đỡ cô.
Đèn flash xung quanh vẫn nháy liên tục.
Thẩm Tuyền đã đứng vững rồi, cô nghiêng đầu nhìn Văn Trạch Lệ đột nhiên xuất hiện.
Tay Văn Trạch Lệ đóng băng giữa không trung.
Anh liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Nhiều con mắt đang dõi theo anh, cái người đột nhiên xuất hiện, người xuất hiện không đúng thời điểm.
Thẩm Tuyền nhíu mày: "Cậu Văn?"
Văn Trạch Lệ hoàn hồn, anh chỉ vào micro, trong một giây Thẩm Tuyền đã hiểu được ý anh, cô nhìn những ông lớn dưới sân khấu, hờ hững nói: "Chủ tịch Văn là khách quý của tôi, mời anh nói đôi lời."
"Cảm ơn." Văn Trạch Lệ nhận lấy micro, ánh mắt lướt trên mặt cô một vòng rồi nhìn người dưới sân khấu, chỉnh lại cổ áo, bắt đầu ngẫu hứng nói.
Đoạn cô vừa bị ngắt khi nãy, Văn Trạch Lệ nói tiếp, hai gia tộc vốn hợp tác chặt chẽ, chuyện Thẩm Tuyền nói thì Văn Trạch Lệ cũng biết, anh còn thêm góc nhìn khác, giọng nói trầm thấp dễ nghe, lớn lên lại đẹp trai, sai lầm vừa nãy không còn quan trọng như thế nữa.
Thẩm Tuyền cũng không đi xuống, cô mang đôi giày cao gót, đứng kế bên anh.
Nghe anh nói.
Văn Trạch Lệ thỉnh thoảng nhìn cô một cái, hai người đối mặt và cũng có đôi phần khích lệ.
Vào lúc đó, Văn Trạch Lệ rất muốn hôn cô, muốn đè cô trên giường.
Bởi vì trong đầu có thêm hình ảnh ấy, đầu anh nghiêng nghiêng, đáy mắt loé lên chút ám muội.
Những người dưới sân khấu, kể cả khán giả bên ngoài xem livestream, nhớ đến Thẩm Tuyền, đồng thời cũng nhớ cả Văn Trạch Lệ.
Phần cuối là do Thẩm Tuyền kết thúc.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Văn Trạch Lệ cầm tay Thẩm Tuyền, đưa cô xuống dưới sân khấu.
Lúc này Thẩm Tuyền không từ chối, bước từng bước xuống dưới xong, cô chợt rụt tay về.
Văn Trạch Lệ: "..."
Anh nhìn cô một cái.
Thẩm Tuyền lịch sự gật đầu với anh, xoay người đi đến vị trí dành cho cô, cô ở vị trí hơi chếch, ngồi với vài công ty từ thành phố Hải.
Văn Trạch Lệ chỉnh lại cổ áo, cũng trở về chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống thì anh dựa ra sau.
Nghe thấy có người ở sau nói.
"Hai người này cũng khá xứng đôi đó, sao lại ly hôn thế."
Văn Trạch Lệ chống trán, sự ân hận bắt đầu lan ra vào thời khắc đó, Chu Dương lại gần anh, anh ta thấp giọng cười nói: "Thật ra thì quỳ dễ lắm, anh cũng phải tranh thủ cho bản thân chứ."
Giọng nói của Văn Trạch Lệ mệt mỏi: "Ồ? Anh quen dùng sao?"
Chu Dương: "Anh hỏi Giang Úc đi."
Hừ.
*
Hội nghị kết thúc đã là sáu giờ tối, một buổi chiều Thẩm Tuyền nhận được rất nhiều danh thiếp, cô đứng dậy thì người phụ trách của vài công ty ở thành phố Hải vây quanh cô.
Bên đó lại thêm mấy công ty, có thành phố Đông, có thành phố Diêm.
Thẩm Tuyền mang theo nụ cười nhạt trên mặt rồi trò chuyện với người khác.
Lúc sau một gia tộc doanh nghiệp họ Liêu từ Hải Thị mời Thẩm Tuyền cùng ăn bữa tối, Thẩm Tuyền đồng ý rồi dẫn theo Thường Tuyết, vừa nói chuyện với tổng giám đốc Liêu vừa bước đến cổng lớn.
Vừa ra khỏi cổng.
Đã chạm mặt mấy người Văn Trạch Lệ.
Tay Văn Trạch Lệ đút vào túi, anh nhìn cô.
"Cùng nhau ăn cơm?"
Thẩm Tuyền vừa định nói chuyện.
Tổng giám đốc Liêu bên đây cười nói: "Cô ấy đi chung với tôi, chủ tịch Văn có muốn đi cùng không?"
Văn Trạch Lệ: "Ồ?"
"Không cần, tổng giám đốc Liêu đi ăn với tổng giám đốc Thẩm là được."
Tổng giám đốc Liêu: "Cảm ơn vì cơ hội."
Nét mặt của Văn Trạch Lệ thoáng chốc nặng nề hơn vài phần: "..."
Thẩm Tuyền không để ý đến anh mà nhìn về phía tổng giám đốc Liêu, Liêu Yến là gia tộc doanh nghiệp nên cũng có chuyện để nói với Thẩm Tuyền, hai người xuống bậc thềm rồi đi về phía xe.
Văn Trạch Lệ đứng trên bậc thềm, nhìn hai người đi xa.
Vẻ mặt u ám.
Chu Dương ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Lúc hội nghị vừa kết thúc, có rất nhiều người vây quanh cô cả nhà họ Thẩm, còn toàn là thanh niên anh tuấn."
Thẩm Tuyền vừa có mặt.
Đúng là gây náo loạn ở bên ngoài.
Những năm này Thẩm Tuyền bận sự nghiệp của gia tộc, ít khi lộ mặt ra ngoài, chờ đến khi bắt đầu đi vào quỹ đạo, cô lại liên hôn với Văn Trạch Lệ, bây giờ đã quay về độc thân, không chỉ xuất hiện ở hội nghị cấp cao, mà còn là loại hội nghị mang tính toàn cầu như này.
Có thể không khiến người ta nhớ thương sao?
"Thật ra vừa nãy anh ở trên sân khấu với Thẩm Tuyền, thật sự khá xứng đôi, tiếc là vừa xuống dưới, động tác hất tay của cô ấy rất rõ ràng." Chu Dương cười nói.
Văn Trạch Lệ nhìn anh ta một cái.
"Anh quan sát tỉ mỉ đó."
Chu Dương vỗ vai anh.
*
Gần hội nghị có rất nhiều nhà hàng, khách sạn đã chuẩn bị hơn nửa năm vì vài ngày ngắn ngủi này, Thẩm Tuyền và Liêu Yến ngồi xuống, điện thoại cũng vang lên theo.
Cô nhìn một cái.
Là Nhiếp Thừa gửi tới.
Nhiếp Thừa: [ Bài diễn thuyết rất đặc sắc. ]
Thẩm Tuyền: [ Đàn anh cũng xem rồi? ]
Nhiếp Thừa: [ Xem rồi, anh đang xem phát sóng trực tiếp. ]
Thẩm Tuyền: [ Ừ. ]
Liêu Yến nhìn điện thoại của cô, cười nói: "Có không ít người hẹn cô đúng không?"
Thẩm Tuyền đặt điện thoại xuống: "Cũng tàm tạm thôi."
Tiếng nói vừa dứt.
Cửa lớn được mở ra, nhóm người Văn Trạch Lệ tiến vào, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tuyền dời mắt đi, Văn Trạch Lệ thấy Liêu Yến kia cứ nhìn Thẩm Tuyền mãi thì anh híp mắt.
Sau đó, ngồi xuống góc đối diện.
Anh ngắm nghía điện thoại, nói với Liêu Yến: "Tổng giám đốc Liêu thích món gì ở thủ đô?"
Liêu Yến cười cười: "Nghe theo lời giới thiệu của Thẩm Tuyền."
Văn Trạch Lệ liếc nhìn điện thoại: "Tôi cũng có thể giới thiệu cho tổng giám đốc Liêu."
Liêu Yến: "Không cần."
Văn Trạch Lệ nở nụ cười, anh không lên tiếng.
Anh nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền không nhìn anh mà cúi đầu bấm điện thoại, nhưng đang bấm thì cô phát hiện dưới bàn có một cái đầu gối chạm vào cô, rất rõ ràng. Thẩm Tuyền tỉnh bơ ngước mắt nhìn Liêu Yến.
Trong đầu lướt qua tư liệu về Liêu Yến.
Gia tộc nổi lên trong hai năm này, nổi nhờ làm trang phục, tư liệu về Liêu Yến khá ít, hiện nay Túc Lợi có một công ty trang phục đang chuẩn bị bán hàng ra, nếu không thì cô sẽ không đồng ý đi ăn với người này.
Chân của cô di chuyển một chút.
Nhưng giây sau anh ta lại chạm tới.
Chỗ nào ở đây cũng là người, ánh mắt Thẩm Tuyền lạnh đi vài phần, lấy đũa gắp một miếng đồ ăn.
Cô cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho vệ sĩ đang chờ ở khách sạn.
Lúc này, cánh tay của Thẩm Tuyền bỗng bị nắm lấy, cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Văn Trạch Lệ, anh kéo cô khỏi ghế ngồi.
Sau đó đôi chân dài của anh đạp về phía cái bàn, cái bàn đập mạnh vào ngực Liêu Yến, nước canh đổ khắp người anh ta.
Liêu Yến bị bỏng lập tức đứng dậy: "Ý gì đây hả?"
Văn Trạch Lệ buông Thẩm Tuyền ra, túm lấy cánh tay của Liêu Yến rồi kéo ra ngoài, Thẩm Tuyền hoàn hồn, cô vội vã đuổi theo, mấy người Chu Dương cũng cười đi theo, đám người ra khỏi nhà hàng.
Đúng lúc đang ở trong ngõ hẻm, Văn Trạch Lệ đẩy Liêu Yến ra rồi tiến lên đánh.
Thẩm Tuyền đứng ở đầu ngõ.
Nhìn anh đánh nhưng không ngăn cản, đồng thời chờ vệ sĩ đi qua.
Mấy người Chu Dương không động tay, bọn họ chỉ chăm chú xem trò hay, lúc sau vệ sĩ của Thẩm Tuyền lại đây, Văn Trạch Lệ đã đánh xong rồi, anh xắn tay áo đi ra từ trong ngõ, cổ áo sơ mi đen mở rộng, đôi chân dài thẳng tắp, anh nhìn Thẩm Tuyền rồi lạnh lùng nói: "Còn theo anh ta đi ăn cơm? Em cũng không điều tra kỹ lưỡng xem người này thế nào, nếu không phải tôi đi theo, em có biết tình hình bây giờ của mình sẽ ra sao không?"
Thẩm Tuyền để vệ sĩ đi đến xử lý.
Trong ngõ lại có tiếng kêu gào.
Thẩm Tuyền nói: "Cảm ơn."
"Nhưng tôi có chuẩn bị."
"Em chuẩn bị cái gì? Cười cười nói nói tí đã theo người ta." Văn Trạch Lệ nghĩ lại vẫn thấy tức giận, anh xoa khóe môi, chỗ đó có một vết thương.
Thẩm Tuyền nhăn mày: "Cái gì mà cười cười nói nói."
"Em cười xán lạn với anh ta, mặt mũi cũng sắp bay đi rồi, thời tiết lạnh như thế mà em mặc váy đi ra khỏi hội trường, em giỏi đấy tổng giám đốc Thẩm."
Lần đầu tiên Thẩm Tuyền bị người cùng tuổi dạy dỗ như đứa trẻ, vẻ mặt của cô rất lạnh lùng: "Văn Trạch Lệ, có phải anh lo chuyện bao đồng quá không?"
"Tôi lo chuyện bao đồng? Tối hôm qua em tuyên bố chuyện ly hôn, không phải để hôm nay có thể lấy thêm mấy tấm danh thiếp sao?" Ấm ức cả ngày hôm nay bỗng chốc bộc phát.
Văn Trạch Lệ cười lạnh rồi chống hông đi về phía cô, nhìn chằm chằm cô.
Anh chưa từng mất khống chế như vậy.
Sau khi thấy cô và tên Liêu Yến đi chung, anh mới nhớ ra nhà họ Liêu này là một gia tộc như thế nào ở thành phố Hải.
Anh mới theo đến nhà hàng.
Kết quả thì hay rồi, chân cô bị anh ta cọ hai ba lần.
Thẩm Tuyền lạnh lùng đáp: "Anh không lo chuyện bao đồng? Tôi với anh ly hôn rồi, tôi sống hay chết chẳng liên quan gì tới anh cả, Văn Trạch Lệ, anh thu lại chút thương hại của anh đi, tôi không cần, anh đến với Lam Thấm là được rồi."
Lời nói của cô.
Tàn nhẫn đâm vào trái tim của Văn Trạch Lệ.
Anh mới ngộ ra, thương hại.
Thương hại...
Anh không thương hại gì Thẩm Tuyền, đó là sự mất kiểm soát ngoài tầm chế ngự.
Thẩm Tuyền: "Sau này đừng lo cho tôi nữa, anh không có tư cách, cảm ơn."
Thẩm Tuyền lại thêm một câu.
Trong nháy mắt Văn Trạch Lệ hơi mất kiểm soát, lưng anh ngược ánh sáng, vành mắt anh đỏ như máu, lập loè ánh nước.
Những lời chết tiệt của cô khiến anh khó chịu như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.