Lời Thẩm Tuyền nói không hề giống lời nói đùa, trong lòng cô cảm thấy ai làm CEO của Văn thị cũng được. Mấy boss lớn và các cậu ấm nhà giàu có mặt cũng phát hiện cô không nói đùa, im lặng không lên tiếng rồi nhìn Văn Trạch Lệ, người khác cũng có thể nhìn ra Thẩm Tuyền thật sự có ý đó.
Thì sao Văn Trạch Lệ lại không nhận ra chứ.
Lúc đầu khi người phụ nữ này tính kế anh thì cô đã không định nể mặt. Anh trực tiếp bị mất thực quyền
hệt như ba năm trước, đúng là nét mặt của cô lúc đó và bây giờ không có gì khác nhau.
Văn Trạch Lệ cất điện thoại đi, cười một tiếng: “Vậy tôi cũng tiếc rằng em không thể toại nguyện được.”
Thẩm Tuyền cầm ly rượu lên uống một ngụm, lạnh nhạt nói: “Tương lai còn dài.”
Những người còn lại: “…”
Đm.
Mùi thuốc súng của đôi vợ chồng cũ này nồng nặc ghê.
Lúc này, bàn ăn bên kia đã sắp xếp xong, Cố Trình cười mời mọi người ăn cơm. Bữa cơm đêm nay là nhà họ Văn làm chủ, ở thủ đô có bốn nhà đứng đầu đó là nhà họ Văn, nhà họ Thẩm, nhà họ Tiêu và nhà họ Nhiếp. Nhưng người nhà họ Tiêu và nhà họ Nhiếp không đến, Thẩm Tuyền không thích làm những thứ này nên chỉ có Văn Trạch Lệ làm. Cho dù cổ phiếu sụt giảm, bị nhiều người nghi ngờ nhưng anh vẫn là cậu cả nhà họ Văn, suy cho cùng doanh nghiệp Văn thị cũng là của nhà họ Văn ra.
Tiếng tăm của nhà họ Cố luôn ở thành phố Hải, vẫn chưa hoàn toàn đứng vững ở thủ đô.
Không biết là do cố ý hay vô tình, bàn ăn chừa lại hai vị trí cho Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ. Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn, cũng không có biểu cảm gì mà trực tiếp ngồi xuống.
Văn Trạch Lệ nói chuyện với người ta ở đằng kia kia, nói xong rồi đi qua, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Hai người ngồi rất gần nhau.
Thẩm Tuyền cầm khăn ấm lau ngón tay. Cô vốn được nuông chiều từ bé, da thịt trắng ngần, chỉ động tác lau tay này thôi cũng thấy vui mắt vui tai.
Mấy cậu ấm nhà giàu cũng nhìn về phía cô.
Văn Trạch Lệ ngồi bên cạnh cũng lau tay, anh hời hợt lướt qua chỗ mấy cậu ấm nhà giàu một vòng. Sau đó nhân viên phục vụ sang đây lấy khăn đi.
Văn Trạch Lệ tiện tay lấy khăn trong tay Thẩm Tuyền đưa cho nhân viên phục vụ.
Thẩm Tuyền liếc anh một cái.
Văn Trạch Lệ nghiêng người qua, đến gần hơn nữa, anh để tay lên lưng ghế rồi cười nói: “Có gì rất muốn ăn không?”
Thẩm Tuyền: “Chủ tịch Văn cũng chẳng phải đầu bếp.”
Văn Trạch Lệ: “...”
Những người còn lại nghe thấy thì lén lút cười hai tiếng. Ngồi bên tay phải của Thẩm Tuyền là Giang Úc, từ ngày hôm qua hai người đã tương tác với nhau nhiều hơn, có mấy lời chưa nói xong, Thẩm Tuyền hơi nghiêng người qua đó để nói chuyện tiếp.
Văn Trạch Lệ bị bỏ rơi.
Anh ngả người ra sau nhìn Thẩm Tuyền và Giang Úc.
Trong lòng hơi chua xót.
Chu Dương mang một chai rượu sang đây, rót cho mỗi người một lý, rót cho Văn Trạch Lệ xong cũng không đi ngay, ghé vào tai anh nói: “Nếu đây là vợ cậu thì tốt biết bao, cậu có thể được ghen một cách danh chính ngôn thuận.”
Văn Trạch Lệ không nói lời nào.
Một bàn tay đặt trên thành ghế nổi gân xanh.
*
Cái ly đặt trước mặt Thẩm Tuyền cũng được rót nửa ly rượu vang đỏ. Dù cô là người phụ nữ duy nhất ở đây nhưng không ai dám phớt lờ cô, có rất nhiều người tìm cô trò chuyện.
Cho dù cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, có lẽ mọi người cũng chẳng có ý muốn nói chuyện với cô, nhưng vì cô là một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người duyên dáng. Nên nhiều người đàn ông sẽ vô thức ném chủ đề sang cho Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền uống một ngụm rượu, nhẹ nhàng cười trả lời: "Lại hỏi tôi à?"
"Đúng vậy tổng giám đốc Thẩm, cô phải trả lời câu hỏi này, cô thích kiểu đàn ông thế nào?"
Chu Dương nói tiếp: “Chi bằng cô chọn một người ở đây đi.”
Thẩm Tuyền để điện thoại xuống, nhìn dọc theo một vòng.
Không thể không nói lúc cô hơi buông bỏ khí thế thì trông rất đẹp, còn kèm theo chút quyến rũ, vào lúc được cô liếc nhìn thì tất cả đều nín thở theo bản năng.
Quét mắt nhìn một vòng rồi nhìn sang chỗ Văn Trạch Lệ, anh dựa vào lưng ghế, ngón tay kẹp điếu thuốc lá, hơi cợt nhả và kiêu ngạo, đôi mắt hẹp dài tối lại vài phần.
Ánh mắt của Thẩm Tuyền chỉ khựng lại trên mặt anh ba giây rồi rời đi.
Sau đó cô nhìn sang chỗ Giang Úc nói: “Kiểu người như cậu Giang vậy.”
Văn Trạch Lệ búng điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống.
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, cầm ly rượu trước mặt lên, nghiêng người qua đó nói với Giang Úc: "Chúc mừng nhé."
Trong giọng nói hoàn toàn không có ý vui mừng.
Trái lại còn hơi lạnh lùng.
Giang Úc cũng cầm ly rượu lên nói: “Cảm ơn, chỉ là tôi và tổng giám đốc Thẩm có duyên mà không có phận rồi.”
“Ha ha ha ha còn chẳng phải thế à, anh kết hôn sớm nhất đấy.”
“Tổng giám đốc Thẩm có thể giải thích vì sao lại chọn Giang Úc không? Vì nhà họ Cố của anh ta à?”
Thẩm Tuyền lột một cái càng cua, mút đầu ngón tay nói: "Vì sự chung thuỷ."
Vừa dứt lời, những người còn lại đồng loạt nhìn về phía Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ cảm thấy hai chữ đó như đang tát vào mặt anh.
Anh khẽ cười hai tiếng.
“Tôi cũng có thể.”
Những người khác cười theo.
Thẩm Tuyền không để ý đến câu trả lời của anh, như thể câu trả lời của anh chẳng hề quan trọng.
Văn Trạch Lệ như đấm một quyền vào bông.
Rất khó chịu.
Thẩm Tuyền không dám uống nhiều rượu. Đêm nay mấy người này còn mở rất nhiều loại rượu khác nhau, Thẩm Tuyền chỉ uống rượu vang đỏ, Chu Dương rót thêm rượu Whiskey cho cô.
Văn Trạch Lệ chìa tay ngăn cản.
Chu Dương cười: "Này, cậu lấy tư cách gì mà quản thế?"
Văn Trạch Lệ: "Trừ vang đỏ ra thì cô ấy không thể đụng vào cái khác."
Những người khác hóng hớt nhìn sang: "Sao cậu Văn biết thế?"
"Không uổng công làm chồng người ta nửa năm."
Làm chồng người ta nửa năm lại tàn nhẫn đấm vào ngực của Văn Trạch Lệ. Lúc này có người tò mò hỏi Thẩm Tuyền: "Tổng giám đốc Thẩm, sau khi làm vợ chồng nửa năm thì cô có biết cậu Văn thích ăn gì và không thể ăn cái gì không?"
Văn Trạch Lệ cũng nhìn cô.
Cô đang ăn mà thấy nóng nên cởi áo khoác ra, chiếc áo sơ mi ở trong ôm sát cơ thể, Thẩm Tuyền liếc anh một cái, ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung trong một giây, Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Tôi thật sự không biết cái đó."
Nói xong, cô lại bổ sung: "Cũng chẳng cần phải biết cái đó đâu nhỉ?"
Tất cả mọi người: "..."
Người phụ nữ này độc ác thật.
Văn Trạch Lệ tức đến mức bật cười, tay anh kẹp điếu thuốc rồi đưa lên miệng.
Tiếng cười vừa điên cuồng lại vừa có phần tàn nhẫn, còn có chút bất lực.
Vì đều là người trẻ tuổi nên bữa cơm kết thúc rất muộn. Ăn xong họ còn bàn sang những hoạt động khác như đi bar hay đi quán pub, một đám người đưa ra các ý kiến khác nhau. Trong lúc họ đang nói chuyện, Thường Tuyết gửi tin nhắn đến rồi nói với Thẩm Tuyền rằng trong phòng có chuẩn bị thuốc giải rượu, dặn cô nếu muốn lên lầu thì báo cho cô ấy một tiếng, cô ấy sẽ xuống đón.
Thẩm Tuyền đỡ trán, không trả lời mà để điện thoại xuống, cô tự đi được nên không cần người khác ra đón.
Lúc tan cuộc, có người đã hơi say nhưng cũng có người rất tỉnh táo, Thẩm Tuyền kéo áo khoác rồi lại bắt tay với đám Giang Úc và Chu Dương. Nói thật một người phụ nữ có phong thái tự nhiên hào phóng cùng với thủ đoạn thông minh trên thương trường còn vui mắt vui tai hơn đàn ông. Sau đó có rất nhiều người vượt lên trước để bắt tay với cô.
Sau khi Giang Úc bỏ tay ra, anh ấy đút tay vào túi rồi cười nói: "Khi về tôi sẽ tìm hiểu khoản y tế của Túc Lợi.”
Thẩm Tuyền nghe xong thì nói: "Cảm ơn."
Chu Dương bỗng hỏi: "Ai là người đưa ra chủ ý tổ chức lại tài sản và bóc tách?”
Thẩm Tuyền liếc nhìn Văn Trạch Lệ đang nói chuyện với người khác ở bên kia.
Chu Dương nhướng mày: "Anh ấy nghĩ ra à?"
Thẩm Tuyển: “Đúng vậy.”
"Ồ được đấy, tôi sẽ mượn cách này." Chu Dương cười nói. Thẩm Tuyền khẽ cười rồi xoay người đi về phía cửa ra vào. Cô như vậy không giống với lúc đến, chỉ là khí thế xung quanh cô đã mềm mại hơn nhiều. Có lẽ là rượu dẫn dắt, hoặc là cô đã thả lỏng sau khi làm quen với họ, cả người trông có vẻ hơi lười biếng.
Lúc Thẩm Tuyền vào thang máy, bên trong đã có mấy cậu ấm ở đó. Họ cười nhìn cô, đôi mắt vô thức rơi vào khuôn mặt của cô. Sau khi Thẩm Tuyền đứng vững thì cửa thang máy lại mở ra, tay Văn Trạch Lệ cầm áo khoác rồi đứng ở bên ngoài. Khi thấy Thẩm Tuyền, anh nhướn mày sau đó đi vào.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Mùi rượu thoang thoảng trong thang máy.
Vách tường trên thang máy có thể phản chiếu bóng người khác.
Thẩm Tuyền cúi đầu che miệng ngáp, nhẹ nhàng như thế cũng làm sợi tóc hơi rũ xuống, nhưng cô vẫn đứng nghiêm, cổ và eo tạo thành một đường thẳng tắp.
Một động tác nhỏ như vậy thôi của cô cũng đã khiến người ta khó có thể rời mắt, những cậu ấm đó nhìn cô như có như không.
Nếu như cô vẫn là cô vợ liên hôn của anh.
Những cậu ấm nhà giàu này đâu dám liếc nhìn cô, càng khỏi phải bàn đến tên Liêu Yến hôm qua. Mà vì bây giờ cô không còn là con dâu nhà họ Văn nữa, chỉ là cô cả nhà họ Thẩm thôi.
Dù trong lòng họ không có ý nghĩ khác nhưng lại không biết tém tém ánh mắt, thậm chí còn dùng ánh mắt trần trụi để thưởng thức người đẹp.
Đôi mắt của Văn Trạch Lệ lạnh lùng liếc qua.
Khiến họ sửng sốt.
Sau đó khó chịu nhìn sang chỗ khác.
Làm ngực Văn Trạch Lệ đau ghê gớm.
Mịa nó mấy người nhìn cái gì hả, còn nhìn từ trên xuống dưới nữa!
Liên tục có người đi ra thang máy, lúc ra họ cũng sẽ chào hỏi với Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền ngẩng đầu, thấy người ta chào cô thì cô cũng gật đầu trong vô thức.
Có thể là vì tác dụng của rượu khiến cô buồn ngủ nên cô không còn lạnh lùng nữa, trái lại thỉnh thoảng cô sẽ cười một cái.
Văn Trạch Lệ đứng ở một bên rồi lạnh lùng nhìn.
Nhóm cậu ấm đó bị nhìn đến mức mắng thầm trong lòng.
Liên quan gì đến cậu Văn chứ.
Anh cũng gì là chồng cũ thôi.
Cửa thang máy đóng lại một lần nữa, lúc này trong thang máy chỉ còn lại Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ. Thẩm Tuyền đưa tay lên xoa thái dương, cô có thể uống nhưng rượu đêm nay Chu Dương rót đã ủ lâu rồi.
Giọng nói của Văn Trạch Lệ trầm thấp: "Đau đầu à?"
Thẩm Tuyền tiếp tục xoa: "Ừ, hơi đau."
Giọng cô không hề gợn sóng.
"Vậy sao lúc Chu Dương mời em ba ly cuối cùng, em vẫn uống?" Anh đè thấp giọng xuống.
Thẩm Tuyền: "Muốn uống thì uống thôi."
Một câu đã bị chặn lại.
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu cười lạnh.
Thang máy đến nơi.
Cửa vừa mở ra, Thẩm Tuyền đi ra ngoài trước, nhưng hoa văn trên sàn hơi sặc sỡ và còn phản chiếu ánh sáng, Thẩm Tuyền cảm thấy hơi chóng mặt, cô đi men theo tường, định đi về phía trước dọc theo tường.
Văn Trạch Lệ đi đằng sau, thong thả ung dung theo sát cô. Lúc Thẩm Tuyền khựng lại một lát, anh đi lên hai ba bước rồi trực tiếp đứng chắn trước mặt cô.
Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn sang.
Văn Trạch Lệ nắm cằm cô, dùng sức đẩy cô vào tường, Thẩm Tuyền dựa lưng vào tường, cằm bị nắm làm cô đành phải ngửa đầu lên.
Môi cô thực sự rất đỏ: "Anh làm gì đấy?"
Văn Trạch Lệ đi lên phía trước một bước, sợi tóc đen nhánh của anh có hơi rũ xuống, anh cong môi: "Em nói xem, anh muốn làm gì?"
Say rồi.
Thẩm Tuyền không thể dùng sức nhưng đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, cô thản nhiên nhìn anh: "Anh muốn hôn tôi à?"
Văn Trạch Lệ nở nụ cười.
“Đúng thế.”
Nói xong anh cúi đầu xuống, đôi môi mỏng thoang thoảng mùi rượu ngậm lấy môi cô.
Thẩm Tuyền sững người một giây.
Cô nghiêng đầu, trước khi anh tiếng thêm một bước thì nói: "Kỹ thuật của anh tệ quá, thôi bỏ đi."
Văn Trạch Lệ: “.....”