Chỉ dừng lại một giây, Văn Trạch Lệ đã hung hăng lấp kín môi cô, đầu ngón tay nhéo chặt cằm cô, lúc này trực tiếp cuốn lấy đầu lưỡi cô chứ không như trước nữa.
Giây phút đó người đàn ông đã bộc lộ tất cả sự tàn nhẫn và ngang ngược. Thẩm Tuyền vốn nghĩ rằng người đàn ông này sẽ lùi lại, ai ngờ anh được voi đòi tiên, cô có giãy dụa cũng vô dụng.
Môi lưỡi bị người ta quấn lấy, cho dù cô tỉnh táo nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh chút ánh sáng.
Huống chi mùi rượu trong miệng hai người còn hoà lẫn vào nhau. Càng khỏi bàn đến rượu Whiskey rất mạnh, Thẩm Tuyền túm lấy cổ áo của anh, trong mắt vừa lạnh lùng lại vừa mong mỏi.
Cô không thích bị áp chế như thế.
Vì câu kỹ thuật kém mà Văn Trạch Lệ quấy nhiễu đầu lưỡi của cô, không hề thả lỏng tí nào.
Trong cổ họng Thẩm Tuyền phát ra âm thanh như tiếng mèo kêu.
Văn Trạch Lệ khựng lại một lát, sau đó khẽ cười nới lỏng rồi duỗi tay ôm eo của cô. Thẩm Tuyền thấy vậy thì tách ra một chút, rụt cổ về rồi hơi cúi đầu, sau đó hé miệng hôn tiếp.
Giây tiếp theo.
Văn Trạch Lệ rầu rĩ hừ một tiếng, vị rỉ sắt nổ tung trong miệng hai người.
Văn Trạch Lệ trợn mắt nhìn về phía cô.
Thẩm Tuyền giấu đi tia dục vọng kia, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Lạnh lùng giống như coi thường anh.
Văn Trạch Lệ lùi về sau, đầu ngón tay lau khoé môi toàn là máu. Anh lại bắt lấy cằm Thẩm Tuyền, mở miệng cô sau đó kiểm tra: "Sao răng em nhọn thế?"
Thẩm Tuyền: "Bỏ ra."
Lúc này cửa phòng bên cạnh mở ra, Thường Tuyết ôm áo khoác chạy ra từ bên trong, vừa quay đầu đã thấy cảnh tượng này, cô ấy sững lại. Văn Trạch Lệ định nói gì đó nhưng Thẩm Tuyền đẩy anh ra, sau đó tự đứng vững lại.
Thường Tuyết phản ứng lại, nhanh chóng chạy về phía cô rồi đỡ cô.
Cũng nghi ngờ nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ lau máu trên khóe môi, nhìn Thẩm Tuyền rồi nói với Thường Tuyết: "Cô ấy uống rất nhiều rượu, lúc nãy còn nếm thử Whiskey."
Trong miệng anh.
Thẩm Tuyền lạnh lùng liếc nhìn anh.
Thường Tuyết ồ một tiếng, không hiểu lắm nhưng vẫn dìu Thẩm Tuyền vào phòng, tiện thể khoác áo lên cho Thẩm Tuyền. Trước khi đóng cửa phòng lại, Thường Tuyết liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ, anh cởi cúc áo sơ mi ra, khoé môi còn vết máu, kết hợp với khuôn mặt đó trông vừa tàn nhẫn lại vừa sắc bén.
*
Trong phòng có mở lò sưởi, Thẩm Tuyền vừa vào đã đi súc miệng ngay. Vị rượu whisky dần dần bị cuốn trôi, cô tiện tay lấy đồ ngủ rồi đi tắm
Tắm rửa xong đi ra, Thường Tuyết bắt phải uống thuốc giải rượu.
Thường Tuyết cẩn thận hỏi: “Sao vữa nãy khóe môi của cậu Văn lại có máu thế?”
Thẩm Tuyền cầm ly nước, nhấp từng ngụm một rồi nói: “Không biết.”
“Chắc là bị ngã?”
Thường Tuyết: “?”
Thôi quên đi.
Cô ấy phải quên hình ảnh khi nãy mới được, vì lúc đi ra cô ấy nhìn thấy tay cậu Văn đang ôm eo Thẩm Tuyền, còn cằm cô thì bị anh nắm.
Vấn đề là Thẩm Tuyền như vậy có cảm giác lạnh lùng không biết nói sao.
Uống nước ấm xong thì Thẩm Tuyền trở về phòng của mình, tóc cô đã khô hơn một nửa, cô ngồi trên mép giường nhìn đồng hồ rồi cầm điện thoại gọi điện cho vệ sĩ.
Nói chuyện với vệ sĩ xong, Thẩm Tuyền rút điện thoại đang sạc ra, tựa vào đầu giường call video với Trần Y.
Trần Y bên vừa tan làm.
Đang ngồi trong xe.
Nhìn có vẻ là gọi xe trên mạng.
Thẩm Tuyền nhíu mày: “Trễ thế này rồi mà sao không gọi tài xế nhà họ Văn đến đón em.”
Trần Y cười nói: “Không sao, chỗ này cách chỗ ở của em không xa, chỉ là gần đây có khoản nợ dai dẳng nên chắc phải tăng ca một thời gian dài.”
“Ừ.” Trong tay Thẩm Tuyền có rất nhiều nhân viên trong ngành tài chính, rất ít khi xuất hiện kiểu khoản nợ như thế.
Bên Trần Y là làm công việc kế toán, làm thuê cho bên ngoài nên những chuyện này cũng bình thường.
Trần Y ở đầu bên kia cũng đã về đến nhà, cô ấy mở cửa quan sát trước rồi nói với Thẩm Tuyền: “Văn Trạch Tân về rồi.”
Nhắc đến Văn Trạch Tân là nghĩ ngay đến Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền ừ một tiếng, cô nói: “Em về phòng đi, chị có chuyện muốn nói với em.”
“Vâng ạ.”
Trần Y vào phòng.
Đèn trong phòng làm việc đang sáng, chắc là Văn Trạch Tân đang ở trong đó.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Thẩm Tuyền mới nói chuyện đã xảy ra trong đêm nay. Lúc đầu cô nói chuyện của Văn Trạch Lệ với Trần Y, giờ cũng thành thói quen, đã là chuyện liên quan đến Văn Trạch Lệ thì cô cũng chỉ có thể nói với Trần Y.
Trần Y nghe xong, chần chờ hai giây: “Anh ta thích chị à?”
Thẩm Tuyền: “Có lẽ thế.”
Trần Y nhìn Thẩm Tuyền, đèn bên đó đã tắt, Thẩm Tuyền vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, Trần Y hỏi: “Trong lòng chị nghĩ thế nào?”
Thẩm Tuyền: “Chị đã nói chị không cần từ trước rồi.”
“Vậy nếu anh ta theo đuổi chị thì sao?”
Thẩm Tuyền: “Trông anh ta giống như đang theo đuổi chị lắm à?”
Trần Y nghẹn lại: “Cũng đúng.”
Cô ấy ngồi ở mép giường nhìn Thẩm Tuyền, suy nghĩ rồi nói: “Nói thật là chị lớn lên rất đẹp, những người đàn ông đó không thích chị cũng chỉ vì bị vẻ ngoài của chị đánh lừa thôi.”
Nói lý ra là một số hành động của Thẩm Tuyền rất dễ chọc phải người khác.
Thẩm Tuyền không để ý tới những lời khen này, cũng chẳng có dao động, cô nói: “Nếu như đã phân tích rõ ràng thì trong lòng chị có đáp án rồi.”
Trần Y xoã tóc ra, nghe vậy: “Ồ, chị có ý kiến gì?”
Thẩm Tuyền: “Không nói đâu, chị đi ngủ trước đây.”
“Ôi, được rồi.”
Trước khi cúp máy, đột nhiên Trần Y hỏi: “Đúng rồi, kỹ thuật hôn của anh ta thế nào?”
Thẩm Tuyền khựng lại một lát, nói thẳng: “Kém.”
Nét mặt của Trần Y hơi khó tả.
Cả hai cùng tắt cuộc gọi video.
Thẩm Tuyền để điện thoại lên tủ đầu giường rồi sạc tiếp, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Một đêm không ngủ mơ.
*
Sáng hôm sau vẫn còn một cuộc họp giao lưu nho nhỏ, Văn Trạch Lệ không có ý định tham gia. Thư ký đến đón anh, Văn Trạch Lệ cài sẵn khuy áo sơ mi, đi ra rồi lấy thẻ phòng xuống.
Cửa phòng đối diện cũng mở ra, Văn Trạch Lệ ngước mắt nhìn lại.
Thẩm Tuyền mặc áo khoác dài và một cái váy có cùng hoa văn, váy mặc ở trong lộ ra một ít rìa váy.
Văn Trạch Lệ cười nói: “Chào buổi sáng.”
Thẩm Tuyền không có biểu cảm gì: “Chào buổi sáng.”
Văn Trạch Lệ vẫn nhìn cô rồi bước chân về phía cô. Ai mà biết còn chưa đến gần đã có vệ sĩ đưa tay ra cản lại, trực tiếp chặn Văn Trạch Lệ ở đằng sau.
Văn Trạch Lệ nhìn vệ sĩ đó: “Có ý gì đây?”
“Mời anh cách xa tổng giám đốc Thẩm của chúng tôi một chút.” Vệ sĩ không hề sợ anh.
Nhưng giọng điệu vẫn rất khách sáo, dù sao người đàn ông này vẫn là cậu Văn.
Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền đi vào thang máy, nhận ra người phụ nữ này đang phản kích lại việc bị anh cưỡng hôn. Văn Trạch Lệ đứng đó nói: “Thẩm Tuyền, em cho là em có thể ngăn được tôi cả đời?”
Thẩm Tuyền trong thang máy nghe thấy lời này, chỉ nhìn lướt qua anh rồi cúi đầu sửa lại ống tay áo.
Da thịt của người phụ nữ trắng nõn, mặt mày lạnh lùng.
Văn Trạch Lệ tức đến bật cười.
Anh mặc áo khoác vào nói: “Chỉ là tôi không muốn động tay.”
Thẩm Tuyền: “Anh cứ thử xem.”
Sau lưng lại có vệ sĩ qua đây.
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu liếc mắt nhìn một vòng.
Mấy vệ sĩ khác vẫn chưa đi, đó toàn là người của Thẩm Tuyền. Thư ký của Văn Trạch Lệ thấy vậy thì lòng hoảng loạn, anh ấy xích lại gần Văn Trạch Lệ: “Chủ tịch Văn, dù anh có thể đánh nhưng mà chiều nay chúng ta phải gặp một người rất quan trọng, phải kiềm chế lại…”
Mặt mũi bầm dập thì không ổn.
Văn Trạch Lệ: “Cút đi.”
Cửa thang máy đã đóng lại rồi, Thẩm Tuyền cũng không nhìn anh nữa, thang máy đi xuống. Văn Trạch Lệ lấy điện thoại ra nhìn một vòng, mấy vệ sĩ đó vẫn còn ở đây như đang giám sát anh.
Anh không nhịn được mà nói đm.
*
Buổi sáng tham gia buổi họp giao lưu, buổi chiều Thường Tuyết lái xe đưa Thẩm Tuyền đến bệnh viện chụp phim. Sau khi gỡ băng cá nhân ra, chỗ đó vẫn bầm tím chứ không hề giảm bớt. Kết quả sau khi ra ngoài, bác sĩ nhìn tờ kê khai nói: “Tốt nhất là nên nghỉ ngơi một tuần, để chân cô được nghỉ ngơi.”
“Từ lần trẹo chân trước, cô vẫn không nghỉ ngơi, cũng đi giày cao gót như cũ, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thành vết thương khó lành.”
Thẩm Tuyền: “Tận một tuần ạ?”
“Đúng vậy, một tuần.” Giọng điệu của bác sĩ rất nghiêm túc.
Thẩm Tuyền: “…Được.”
Thường Tuyết nói: "Cậu đừng làm ra cái vẻ miễn cưỡng đó, tôi sẽ để mắt đến cô ấy thưa bác sĩ.”
"Được."
Hai người đi ra từ bệnh viện, Thường Tuyết trực tiếp đưa Thẩm Tuyền về nhà họ Thẩm, giờ nhà họ Thẩm chỉ có Mạc Điềm, vừa nghe con gái bị ép phải nghỉ ngơi một tuần, bà lập tức cằn nhằn: "Lần trước đã bảo con nghỉ ngơi thêm mà không nghe, giờ thì hay rồi, bị bắt phải nghỉ ngơi."
"Con đừng có đi thang bộ, đi thang máy đi." Thấy Thường Tuyết dìu Thẩm Tuyền lên cầu thang bộ, Mạc Điềm nhanh chóng nói.
Thường Tuyết xấu hổ hai giây rồi nhanh chóng đưa Thẩm Tuyền đến tháng máy. Sau khi lên lầu, Mạc Điềm mang trái cây và sữa bò lên, lại gọi điện thoại cho chồng mình.
Thẩm Tiêu Toàn nghe vậy thì lập tức nói: "Tôi sẽ về công ty xử lý những chuyện tiếp theo."
Mạc Điềm: "Đúng vậy, ông cũng đâu thể phủi tay bỏ mặc được."
Thẩm Tiêu Toàn bị bà lải nhải mãi nhưng cũng hết cách, chỉ có thể nghe theo.
Hơn bốn giờ chiều, Thẩm Tiêu Toàn trở về từ thành phố bên cạnh, ông đi thẳng đến công ty, trợ lý của Thẩm Tuyền vừa thấy chủ tịch trở về thì nhanh chóng đưa tài liệu vào.
Thẩm Tiêu Toàn đẩy cửa phòng làm việc ra, đi ra sau bàn rồi chuẩn bị ngồi xuống, ông thấy chiếc hộp gấm để trên bàn.
Ông hỏi: "Đây là cái gì?"
Sau khi trợ lý để tài liệu xuống, nói: "Đây là đồ nhà họ Văn đưa đến."
Thẩm Tiêu Toàn sửng sốt.
Ông cầm lấy chiếc hộp gấm đó rồi trực tiếp mở ra, trong đó là một cái khăn lụa có nhãn hiệu, hơn nữa còn là phong cách Thẩm Tuyền thích. Thẩm Tiêu Toàn bỗng nhớ lại Thẩm Tuyền từng đặt cái này nhưng không mua được, hình như cô cũng chẳng quan tâm lắm. Người họ Văn đưa cái này đến là có ý gì?
Ông lật qua, sau khi nhìn thấy người tặng là Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tiêu Toàn im lặng.
Ông ngẩng đầu hỏi trợ lý: "Ai đưa đến?"
Trợ lý suy nghĩ: "Là cậu Văn mang đến, xe của anh ta đi ngang qua tòa nhà, xuống xe đưa cho lễ tân rồi dặn người mang lên lầu."
Thẩm Tiêu Toàn đóng nắp lại.
Đặt bên cạnh nói: "Hôm sau có rảnh thì đưa cho Thẩm Tuyền."
"Không cần phải cố ý đưa cho con bé."
Trợ lý: “Vâng.”
Anh ta hiểu ý Thẩm Tiêu Toàn, là không cần phải lấy ra, để chỗ đó rồi Thẩm Tuyền sẽ tự phát hiện, nếu như không phát hiện thì cứ quên đi. Cũng chẳng phải đồ gì quá quan trọng.
*
Mạc Điềm mời thầy thuốc đông y đến khám cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền không nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm sấp trên ghế sô pha, Thường Tuyết ở một bên nhìn Thẩm Tuyền như vậy, biết cô thấy hơi chán rồi.
Nhưng chẳng có cách nào cả, phải nghỉ ngơi thôi, tuyệt đối không thể tùy hứng nữa.
Thật ra Thẩm Tuyền còn rất nhiều chuyện phải xử lý, có vài hạng mục phải xúc tiến với Văn thị, cô trực tiếp chuyển tin WeChat tổ chức lại khoản chi y tế cho Văn Trạch Lệ.
Sau khi gửi qua.
Trong khung chat hiện [đối phương đang nhập...]
Nhưng vẫn không có tin nhắn gửi qua.
Thẩm Tuyền không xem tiếp mà gửi thẳng một câu: "Tiếp sau phải làm phiền chủ tịch Văn rồi."
[đối phương đang nhập...] dừng lại.
Văn Trạch Lệ: [ Được. ]
Vài giây sau, bên kia lại gửi tin nhắn đến.
Văn Trạch Lệ: [ Em thấy hộp gấm tôi đưa không? Có thích không? ]
Thẩm Tuyền: [ Không thấy, không thích. ]
Thẩm Tuyền: [ Hy vọng chúng ta chỉ nói chuyện công việc. ]
Ở bên kia, [đối phương đang nhập...] lại dừng lại.
Cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở chỗ: [ Hy vọng chúng ta chỉ nói chuyện công việc. ]