Hậu Ái

Chương 26:




Cửa sắt đã đóng lại, Văn Trạch Lệ cũng không thể xông vào, nét mặt anh sa sầm, cười nhạt một cái rồi khởi động xe quay lại.
Quản gia vẫn kính cẩn đứng đó như trước, thậm chí còn cúi đầu khi nhìn Văn Trạch Lệ, nhưng những điều này không phải thứ Văn Trạch Lệ muốn, sau khi lái xe đi xa.
Anh dừng lại, đậu ở ven đường để hút thuốc.
Lúc sau anh cầm bó hoa hồng kia lên rồi hung hăng ném vào thùng rác.
Sau khi ném xong.
Anh ngậm điếu thuốc rồi khởi động xe, chạy đi chưa bao xa thì anh bỗng gọi điện thoại cho trợ lý: "Ngày mai đặt thêm một bó hoa hồng, đưa thẳng đến Danh Sĩ Hội Thành."
Trợ lý sửng sốt, một lúc sau anh ta dè dặt hỏi: "Chủ tịch Văn, có phải không tặng được hoa hồng không?"
Văn Trạch Lệ cúp máy ngay lập tức.
Trợ lý sững sờ.
Sau đó nghĩ trong lòng, cần gì phải thế, lúc có tư cách tặng thì anh lại không chịu làm.
*
Nhiếp Thừa biết tin Thẩm Tuyền bị thương ở chân, vì thế gửi tin nhắn cho Thẩm Tuyền, nói rằng muốn qua đây thăm cô.
Thẩm Tuyền đồng ý, hẹn gặp vào lúc bảy giờ rưỡi tối.
Bởi vì không định dùng bữa với nhau nên thời gian đó là vừa khéo.
Ăn cơm xong.
Cô thay áo ngủ ra, đổi sang một bộ váy phù hợp rồi ngồi chờ trong phòng khách, sau đó quản gia bước vào nói có hai chiếc xe đến, một chiếc trong số đó là của cậu Văn.
Vợ chồng Thẩm Tiêu Toàn nhìn nhau, Thẩm Tuyền bỏ gối ôm trong lòng xuống, nói: "Tối nay con chỉ hẹn đàn anh thôi."
Vừa nói câu này, quản gia đã hiểu.
Ông ấy ra ngoài ứng phó.
Chỉ chốc lát sau, người giúp việc đón Nhiếp Thừa đi vào cửa, tối nay Nhiếp Thừa mặc một chiếc áo đen thoải mái cùng với quần dài, trông có vẻ cao lớn.
Anh ta mang theo quà vào cửa, đầu tiên là chào hỏi vợ chồng Thẩm Tiêu Toàn, đưa quà tặng cho người giúp, sau đó nhìn về phía Thẩm Tuyền: "Chân đỡ hơn chút nào chưa?"
Thẩm Tuyền gật đầu: "Đỡ hơn nhiều rồi, mấy ngày nay đang chăm sóc."
"Vậy sao?" Nhiếp Thừa lướt qua một cái nhưng không dám nhìn lâu, cô lại mặc váy nên bị che khuất rồi.
Thẩm Tiêu Toàn cười nói: "Ngồi đi Nhiếp Thừa, cháu uống gì không?"
Nhiếp Thừa trả lời Thẩm Tiêu Toàn: "Uống cà phê ạ."
Thẩm Tiêu Toàn liếc nhìn người giúp việc, người giúp việc đi xuống sắp xếp.
Thẩm Tuyền nhìn Nhiếp Thừa ngồi xuống, hỏi: "Không phải đàn anh định đi công tác sao?"
"Đúng vậy, là chuẩn bị đi công tác,
nhưng nghe nói em nghỉ vì chân bị thương nên anh qua đây thăm em trước."
Thẩm Tuyền ngồi rất ngay ngắn, cô khác hẳn với lúc bình thường ở nhà, vẻ thả lỏng cũng giấu đi, cô nói: "Vậy thì làm lỡ chuyến công tác của anh rồi."
"Đâu có? Không lỡ đâu."
Cho dù cô đã đổi sang váy nhưng vẫn có thể nhìn ra chút cảm giác tự tại khi ở nhà, chẳng hạn như tóc không được buộc lên như mọi khi, mà được tùy tiện xõa tung trên vai.
Nhiếp Thừa nhìn thêm vài lần, không dời nổi mắt.
Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm bên này cảm nhận được ánh mắt của Nhiếp Thừa có mục tiêu rõ ràng, hai vợ chồng họ ở đây hơi chướng mắt, vì thế tìm một cái cớ tránh đi.
Nhưng người giúp việc và quản gia không đi xuống, đây không phải tạo cơ hội cho bọn họ được ở riêng mà chỉ là cho họ không gian nói chuyện thoải mái.
Thoáng cái họ đã đi rồi.
Nhiếp Thừa thả lỏng hơn, anh ta lại nhìn đôi chân của Thẩm Tuyền: "Anh có thể xem không?"
Thẩm Tuyền lắc đầu: "Đừng xem, bầm tím thôi, đã đỡ hơn nhiều rồi."
Nhiếp Thừa nghe vậy, mặc dù thấy tiếc thật nhưng cũng không miễn cưỡng.
Anh ta nhìn Thẩm Tuyền rồi nói: "Hồi còn ở Anh, chúng ta từng hẹn sẽ cùng đi Hokkaido, em nhớ không?"
Thẩm Tuyền: "Nhớ."
Nhiếp Thừa nở nụ cười, anh ta nói: "Bên đó là một nơi rất thích hợp để hưởng tuần trăng mật."
Ý nghĩa đã cực kỳ rõ ràng, vừa là bày tỏ lại vừa cho thấy suy nghĩ của nhà họ Nhiếp. Thẩm Tuyền cười nhạt một cái, cô không đáp lời mà nhìn ly cà phê rồi nói: "Cà phê lạnh rồi, đổi ly khác cho anh nhé?"
Nhiếp Thừa nhìn ly cà phê, bưng lên uống một ngụm, nói: "Hơi đắng, nhưng có thể chấp nhận được, mấy ngày nay em phải ăn đồ thanh đạm hơn đúng không?"
Thẩm Tuyền: "Có ăn kiêng."
Nhiếp Thừa cười gật đầu.
Hai người lại nói sang chuyện khác.
Sau đó Nhiếp Thừa lại nhắc tới chuyện liên hôn giữa hai nhà, Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Đàn anh, em không phải kiểu người tốt đẹp gì, cũng không phải người vợ tốt."
"Em có thể đứng vững ở Thẩm thị cũng có nghĩa là em không có những yếu tố để làm vợ hiền dâu thảo."
Nhiếp Thừa sửng sốt: "Anh biết mà."
Thẩm Tuyền cười nhạt nhưng không nói gì nữa.
Cô có thể cân nhắc tới nhà họ Nhiếp.
Nhưng không phải lúc này.
Sắc trời đã tối rồi.
Tiếng gió bắc thổi vù vù.
Xe của Văn Trạch Lệ chạy thẳng tới cao ốc 188, sau khi dừng lại thì lên lầu, lại thấy ba người Chu Dương, Giang Úc và Nhiếp Tư đang đứng trước cửa nhà anh, anh nhướng mày: "Làm gì thế?"
"Đến chỗ của anh uống rượu." Ngày mai Chu Dương và Giang Úc phải về Lê Thành.
Văn Trạch Lệ mở cửa.
Căn hộ này ở tầng cao nhất, là phong cách duplex, diện tích rất lớn nhưng chỉ có một gian phòng, dưới lầu một có một khu vực được đổi thành quầy bar loại nhỏ.
Phòng khách rất lớn, cửa sổ sát đất có thể nhìn xuống toàn bộ CBD [1], lúc này đèn đuốc ngoài cửa sổ đã sáng trưng.
[1] CBD: Khu vực, quận là trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.
Sau khi vào cửa thì Chu Dương không khách sáo nữa, tự đi lấy rượu rồi tới sô pha bên này ngồi xuống, Văn Trạch Lệ kéo cà vạt xuống, cởi cổ áo ra, ngồi xuống mân mê điện thoại.
Ánh mắt mang theo chút bực bội.
Mấy người họ chỉ cần nhìn một cái là nhận ra.
Vừa nãy Chu Dương đến Văn thị thì gặp được trợ lý vừa mới tan tầm, anh ta có hỏi vài câu.
Anh ta cười một cái, nói: "Thế nào?"
Văn Trạch Lệ không đáp, lúc này anh thấy Nhiếp Tư bấm vào vòng bạn bè, còn nhấn vào bài Nhiếp Thừa vừa đăng.
Nhiếp Thừa: Mong rằng có thể thực hiện chuyến đi Hokkaido.
Hình ảnh.
Là một chữ Thẩm.
Nhiếp Tư nhấn like không chút do dự. Sau khi nhấn xong, cậu ấy phát hiện ánh mắt lạnh lùng của người bên cạnh, cậu ấy quay đầu nhìn lại, Văn Trạch Lệ cười lạnh một tiếng: "Like thêm mấy cái nữa đi."
Nhiếp Tư: "..."
Đệt, tính sai rồi.
Chu Dương cũng nhìn thấy, anh ta nhướng mày: "Nghe nói tối nay không chỉ mình anh đi thăm cô cả nhà họ Thẩm."
Văn Trạch Lệ dựa vào ghế sô pha, ánh mắt vẫn nhìn điện thoại của Nhiếp Tư.
Chu Dương rót một ly rượu cho Văn Trạch Lệ, nói: "Đừng buồn mà, không vào được cửa cũng là lựa chọn của anh, bắt đầu từ giây phút ký tên, anh đã không thể hối hận rồi."
Không thể hối hận.
Không thể hối hận.
Văn Trạch Lệ kéo mạnh cổ áo xuống.
Anh cầm điện thoại lên, lúc này không có bất cứ sự do dự nào, anh soạn tin.
Văn Trạch Lệ: [ Tôi hối hận rồi. ]
Chín giờ rưỡi, vợ chồng Thẩm Tiêu Toàn đi ra tiễn Nhiếp Thừa về, Thẩm Tuyền cũng đứng lên tiễn nhưng người trong nhà không cho cô đi lại, vì thế cô chỉ có thể nhìn.
Sau khi tiễn người đi.
Cô ngồi xuống, Mạc Điềm bước tới đỡ cô rồi nói: "Được rồi, về nghỉ ngơi đi."
Thẩm Tiêu Toàn dặn dì giúp việc rót một ly sữa cho Thẩm Tuyền, nói: "Uống rồi ngủ tiếp."
Thẩm Tuyền: "Vâng ạ."
Cô và Mạc Điềm đi về phía thang máy, Mạc Điềm đỡ cánh tay con gái, nói: "Nhiếp Thừa này trông có vẻ tốt, chỉ là bố con cảm thấy bây giờ nhà chúng ta không cần liên hôn nhanh như vậy."
Thẩm Tuyền: "Vâng."
Mạc Điềm nói: "Lúc trước bố con không suy nghĩ đến vấn đề tình cảm cá nhân của con."
Thẩm Tuyền: "Con không cần tình cảm cá nhân, còn nếu cần thì con sẽ tự giành lấy."
Mạc Điềm cười, yên tâm.
Thang máy đi lên.
Đến phòng, dì giúp việc cũng mang sữa tới, Thẩm Tuyền thay đồ ngủ thoải mái, uống sữa xong thì đi vệ sinh cá nhân, Mạc Điềm sắp xếp ổn thỏa cho cô xong rồi đi ra ngoài.
Thẩm Tuyền ngáp một cái, trước khi nằm xuống thì cầm điện thoại lên xem qua.
Nhìn thấy trong wechat có một tin nhắn của Văn Trạch Lệ.
[ Tôi hối hận rồi. ]
Bốn từ.
Thẩm Tuyền kéo chăn đắp lên người mình.
Một lúc sau.
Cô soạn tin.
Thẩm Tuyền: [ Vậy anh cứ từ từ hối hận đi. ]
Liên quan gì tới cô chứ.
Đầu bên kia.
Văn Trạch Lệ nhận được tin này, bỗng tức đến mức bật cười, sau đó lại thấy hoảng hốt, người phụ nữ này chẳng quan tâm.
Thật ra với Thẩm Tuyền thì được nghỉ ngơi là chuyện rất nhàm chán, tỉnh giấc theo giờ của đồng hồ sinh lý, nhưng lại phát hiện không cần làm việc, cô ngồi yên trên giường mười mấy giây mới đứng lên rồi đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng mới sửa soạn để xuống lầu.
Vừa xuống tới lầu một.
Đã nhìn thấy quản gia ôm một bó hoa hồng bước vào.
Quản gia ôm bó hoa hồng, nói: "Cậu Văn đưa."
Vợ chồng Thẩm Tiêu Toàn đi xuống cũng nghe thấy, hai người liếc nhìn nhau.
Thẩm Tuyền nghe thế thì nói: "Ném đi."
"Vâng." Quản gia gật đầu, ôm ra ngoài mà không hề do dự, dì giúp việc đứng bên kia lại nói: "Cậu Văn còn gửi qua đây rất nhiều quà..."
Mấy thứ này toàn là đồ ăn, ném đi thì không hay lắm.
Quản gia chần chờ, nhìn sang Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền khựng lại một lát rồi nói: "Trả lại gấp đôi lại cho chú và dì."
Quản gia: "Vâng ạ."
Tặng trở lại thì sẽ biến chuyện Văn Trạch Lệ theo đuổi trở thành quan hệ qua lại giữa hai gia tộc, chiêu này hay đấy. Quản gia xoay người định rời đi thì một tấm card rơi xuống từ bó hoa hồng trong lòng.
Thẩm Tuyền nhìn thoáng qua một cái.
"Nghỉ dưỡng cho khỏe, muốn gặp em - Văn Trạch Lệ."
Ba chữ Văn Trạch Lệ là chữ ký bằng tay, rồng bay phượng múa, giống như chữ ký lúc ly hôn. Sau khi Thẩm Tuyền nhìn vài giây thì rời mắt đi, nói với quản gia: "Đừng cầm sót."
Quản gia lập tức nhặt lên.
Chỉ chốc lát sau, những thứ Văn Trạch Lệ đưa tới đều được xử lý sạch sẽ.
Bên kia, sau khi Văn Trạch Lệ biết được thì cắn điếu thuốc, không nói lời nào.
Ba ngày tiếp theo, tối nào Văn Trạch Lệ cũng tới cửa nhưng chưa lần nào được cho vào, đến buổi tối ngày thứ ba, Thẩm Tiêu Toàn nhìn sang Thẩm Tuyền, không mở miệng.
Thẩm Tuyền gắp một đũa thịt bò bỏ vào miệng, nói với quản gia: "Nếu đêm nay cậu Văn còn tới thì mời anh ta vào."
Quản gia: "Ơ, vâng ạ."
Thẩm Tiêu Toàn nói: "Sao lại để cậu ta vào?"
Thẩm Tuyền nhìn bố rồi nói: "Hôm nay hai người cùng ký một bản hợp đồng."
Vì bản hợp đồng này nên hai nhà lại sắp hợp tác, không cho người ta vào thì không hay.
Thẩm Tiêu Toàn nở nụ cười, xoa đầu cô: "Đúng vậy ký hợp đồng, lại tăng cường mối quan hệ hợp tác."
Mấy ngày nay, ngày nào Văn Trạch Lệ cũng bị chặn ngoài cửa, mà ban ngày gặp Thẩm Tiêu Toàn, nét mặt vẫn như thường rồi tiếp tục bàn chuyện công việc, không nói một lời nàvềo chuyện bị ngăn cản.
Thẩm Tiêu Toàn rất bội phục anh về mặt công tư rõ ràng.
Nhưng ông phải mở miệng, một phần cũng là vì muốn xem đêm nay Văn Trạch Lệ có tới hay không, cho dù Thẩm Tuyền không nói thì ông cũng sẽ lén thông báo một tiếng với quản gia.
Thẩm Tuyền có thể không gặp.
Ông gặp một lần là được.
Người một nhà ăn cơm xong, họ không cố ý chờ ai, nên làm gì thì vẫn làm nấy, Thẩm Tuyền và mẹ xem TV trong phòng khách, Mạc Điềm thích theo dõi phim.
Thẩm Tuyền không thích xem nhưng vẫn xem với mẹ, hai mẹ con một người xem mê mệt, một người mặt không biểu cảm, thậm chí còn thấy chán mà dựa vào sô pha, chân dài duỗi thẳng trên nền đất.
Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Tuyền nói chuyện công việc hôm nay.
Thẩm Tuyền ngồi thẳng dậy, cầm máy tính bảng lên bấm.
Đã gần tám giờ tối.
Dì giúp việc tiến vào nói: "Xe của cậu cả nhà họ Văn vào rồi ạ."
Thẩm Tiêu Toàn khựng lại rồi nhìn con gái. Thẩm Tuyền nhấc chân xỏ dép lê, đầu không thèm ngẩng mà tiếp tục xem máy tính bảng, tối nay cô mặc quần áo ở nhà, phù hợp nhưng cũng không quá nghiêm túc.
Thẩm Tiêu Toàn dời mắt đi, nói với dì giúp việc: "Mời cậu cả nhà họ Văn vào đi."
Vừa dứt lời.
Ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, quản gia đã dẫn người vào.
Trong phòng đủ hơi ấm.
Văn Trạch Lệ mặc áo sơ mi màu đen và quần dài, trong tay còn cầm theo một hộp quà và một phần văn kiện, anh nhếch môi nói với Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm: "Chào buổi tối bác trai bác gái."
Thẩm Tiêu Toàn gật đầu nói: "Ngồi đi."
Mạc Điềm đứng dậy, lười nhìn anh mà đi thẳng luôn.
Thái độ của bà rất rõ ràng.
Văn Trạch Lệ nghiêng người để Mạc Điềm đi qua.
Anh thoáng cúi đầu tỏ vẻ tôn trọng, nhưng thật ra những người còn lại ở đây lại thấy lúng túng thay anh.
Sau khi Mạc Điềm đi qua.
Văn Trạch Lệ để đầu lưỡi dưới răng nanh, đôi mắt nhìn sang Thẩm Tuyền.
Chỉ liếc mắt một cái, anh đã không rời mắt được.
Cô mặc quần màu ở nhà màu nhạt, cúi đầu xem máy tính bảng, dường như cảm nhận được tầm mắt của anh, Thẩm Tuyền ngước mắt lên rồi thản nhiên nói: "Chủ tịch Văn, ngồi đi."
Văn Trạch Lệ mỉm cười: "Cảm ơn."
Nói xong anh ngồi xuống ghế sô pha đơn. Cách Thẩm Tuyền không gần không xa, vị trí này có thể nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ của Thẩm Tuyền, Thẩm Tiêu Toàn pha trà rồi liếc nhìn Văn Trạch Lệ một cái, nói: "Bên ngoài lạnh lắm đúng không?"
"Cũng tạm ạ."
Văn Trạch Lệ đưa văn kiện cho Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn nhận lấy rồi xem một lượt, sau đó thuận tay đưa cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền đặt máy tính bảng xuống, nhận lấy và lật ra xem, hợp đồng này là Thẩm Tiêu Toàn vạch ra với Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền làm người phụ trách nhiều năm như vậy, vừa xem đã hiểu, nhưng dù là thế thì cô vẫn xem rất cẩn thận.
Đêm nay cô cũng tùy tiện xõa tóc trên vai.
Da thịt trắng nõn.
Dưới ánh đèn trông giống như bạch ngọc vậy.
Đi dép lê cũng không đi đàng hoàng, chỉ mang phần mũi chân, để lộ ra gót chân, cũng vì mấy ngày nay bôi thuốc mỡ ở mắt cá chân nên thuốc mỡ chỗ đó bị nứt ra, một vùng nho nhỏ màu đen, nhìn từ xa trông như hình xăm vậy.
Đôi mắt Văn Trạch Lệ dừng ở chỗ đó, nhìn nhiều lần mới phát hiện đó là thuốc mỡ.
Anh hỏi: "Chân đỡ hơn chưa?"
Thẩm Tuyền không ngẩng đầu, thản nhiên đáp: "Đỡ rồi."
Văn Trạch Lệ nhướng mày hỏi: "Xăm mắt cá chân à?"
Lúc này Thẩm Tuyền sửng sốt, cô nhìn Văn Trạch Lệ một cái, sau đó mới kịp phản ứng lại ý anh là gì, giấu chân về phía bên này, có lẽ vì đang ở nhà nên cô làm gì cũng thả lỏng, cũng rất trẻ con.
Văn Trạch Lệ chống cằm khẽ cười.
Giương mắt lại thấy Thẩm Tiêu Toàn đang săm soi, giọng nói lạnh lùng.
Văn Trạch Lệ ho khan, ngồi thẳng người.
Thẩm Tiêu Toàn híp mắt.
Cười lạnh trong lòng.
Văn Trạch Lệ không hổ là cậu cả nhà họ Văn ở thủ đô, đừng nói là Lam Thấm bám dai như đỉa, mà cũng có rất nhiều cô chiêu có quyền thế khác đang theo dõi anh.
Thẩm Tuyền bên này ly hôn với anh, bên kia ngoài Lam Thấm ra, thật ra còn có rất nhiều cô chiêu nhà quyền thế đưa tới cửa, muốn liên hôn với nhà họ Văn.
Vậy mà cái thằng này dám đùa giỡn con gái ông ngay trước mặt ông.
Lại còn là vợ cũ.
Thẩm Tiêu Toàn nói với dì giúp: "Tuyền Nhi lạnh chân, lấy cho con bé cái thảm lông đi."
Dì giúp việc lập tức đáp lời rồi vào trong nhà lấy, chỉ chốc lát sau đã mang ra, Thẩm Tuyền không nhận mà tiếp tục xem hợp đồng, để mặc dì giúp việc đắp thảm lông lên cho mình.
Văn Trạch Lệ thấy thế thì không thèm che giấu nữa mà thường xuyên nhìn Thẩm Tuyền, mặc dù không giấu đi ánh mắt nhưng cũng không càn rỡ, mang theo chút khí thế.
Thẩm Tiêu Toàn ôi một tiếng.
Sau đó chọn đề tài nói chuyện với Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ đáp lại từng câu, bầu không khí trong phòng khách lại quay về kiểu tiếp khách bình thường, trong lúc đó Thẩm Tuyền đã xem hết hợp đồng, cầm bút lên xóa cái này gạch cái kia rồi đưa cho bố.
Thẩm Tiêu Toàn nhận lấy xem qua rồi gật đầu, đặt sang một bên.
Văn Trạch Lệ cũng nhận lấy xem một lượt, tay lại không cẩn thận bị mực nước đặt trên bàn cọ trúng, anh khựng lại, Thẩm Tiêu Toàn lập tức nói: "Cậu cả Văn, đi rửa cái đi?"
Văn Trạch Lệ nhướng mày: "Được."
Anh để hợp đồng xuống, đứng dậy đi tới toilet ở phòng khách nhỏ bên kia, nhà họ Thẩm rất lớn, chỉ riêng phòng khách cũng chia ra lớn nhỏ, phòng ăn cũng chia ra món Trung món Tây.
Sau khi rửa tay xong, anh sải bước chân, lúc chuẩn bị xuống bậc thang lại nghe thấy cuộc đối thoại của hai người giúp việc.
"Ông chủ đối xử với cậu Văn và cậu Nhiếp khác nhau thật."
"Chứ còn gì nữa, mấy ngày trước còn để cậu Nhiếp nói chuyện riêng trong phòng khách với cô chủ mà, cậu Nhiếp còn nhìn mắt cá chân bị thương của cô chủ rất nhiều lần."
Văn Trạch Lệ: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.