Nếu những bông hoa hồng này được làm bằng thủy tinh, vậy lúc đi xuống chỉ có ngõ cụt. Mặt Văn Trạch Lệ không đổi sắc, anh ngửi mùi hương trên người cô rồi nói: "Tôi đưa em xuống."
Khuôn mặt anh đầy vẻ kiêu ngạo, Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn anh. Hai người đứng rất gần, da thịt cận kề và hơi thở hòa quyện vào nhau, Thẩm Tuyền đưa tay đẩy vai của anh ra.
Văn Trạch Lệ nhíu mày, anh nới lỏng tay và mỉm cười nhìn cô. Một giây sau, Thẩm Tuyền thật sự đẩy mạnh anh ra.
Văn Trạch Lệ nắm lấy dây thừng, anh lật người lại, sau đó vòng một tay ôm eo cô rồi xoay người, hai người lại tiếp tục dính vào nhau.
Thẩm Tuyền không nói một lời mà nhìn người đàn ông này.
Mà hoa hồng thủy tinh bên dưới từ từ thu lại giống như phù dung sớm nở tối tàn, mặt đất lại trở nên bằng phẳng. Văn Trạch Lệ ôm eo Thẩm Tuyền, thả lỏng tay, đạp nhẹ một cái rồi rơi xuống đất, anh thấp giọng nói: "Tôi thật lòng muốn theo đuổi em."
"Tôi thích em, Thẩm Tuyền."
Thẩm Tuyền đẩy anh ra, cô bắt đầu cởi trang bị an toàn trên người ra, Thường Tuyết vội vàng chạy tới giúp cô.
Sau khi cởi xong, Thẩm Tuyền không thèm nghe Văn Trạch Lệ nói mà xoay người đi thẳng. Rất nhiều người la hét rằng hoa hồng lúc nãy rất đẹp, không chỉ mỗi hoa hồng đẹp mà khoảnh khắc Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền xuống cũng rất đẹp. Thẩm Tuyền hoàn toàn không cần tự dùng sức, cô được anh ôm xuống.
Rất ổn, chỉ là chân hơi nhũn ra thôi. Thường Tuyết nhìn sắc mặt của Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền đi vài bước, sau đó liếc xung quanh một vòng, hoa hồng đằng kia đã biến mất, không biết là bị giấu ở đâu rồi.
Thường Tuyết cũng không nhịn được, cô ấy thấp giọng nói: "Hoa hồng thật xinh đẹp."
"Ở mảnh đất phía dưới, cũng không biết cậu cả Văn đã làm thế nào, chậc chậc."
Thẩm Tuyền thu tầm mắt lại, cô không nhìn nữa mà đi thẳng. Thường Tuyết đuổi theo, cô ấy hỏi: "Tiếp theo cậu định chơi trò gì?"
Thẩm Tuyền nói: "Đạp xe leo núi."
"Được." Thường Tuyết đi theo cô đến cùng.
Suốt quãng đường đi đến khu xe đạp leo núi, nhân viên đi ngang qua toàn nhìn Thẩm Tuyền, lúc nãy đã có người chụp được cảnh này, bây giờ đang truyền khắp nhóm của công ty.
Trò theo đuổi này vừa kỳ lạ vừa kích thích.
Thẩm Tuyền cột tóc lên, tiện thể thay một bộ quần áo, mang giày rồi đạp xe lên núi.
Bên kia, Văn Trạch Lệ cũng đi tới một chiếc xe đạp leo núi màu đen, giẫm chân xuống đất chờ cô, Thẩm Tuyền liếc anh một cái rồi đạp ra ngoài nhanh như chớp.
Chiếc xe màu đen của Văn Trạch Lệ cũng theo sát.
Tốc độ của Thường Tuyết rất chậm, không thể nào theo kịp, mới đó đã thấy hai người họ rẽ vào rừng, trong rừng vừa có nhánh cây vừa có lá cây.
Thẩm Tuyền không thèm chớp mắt, cô đạp xuyên qua rất nhiều cây cối, nếu gặp nhánh cây thì cô sẽ nhảy lên.
Văn Trạch Lệ còn phách lối hơn cô nhưng khi nhìn cô đạp xe, anh vẫn thấy kinh ngạc: "Thẩm Tuyền, em đạp chậm một chút."
Nói rồi, anh tăng tốc vọt tới bên cạnh cô, Thẩm Tuyền lạnh lùng liếc mắt nhìn anh.
Văn Trạch Lệ cong khóe môi: "Tuyền Nhi."
Thẩm Tuyền không quan tâm, chỉ tiếp tục đạp.
Cảm giác sảng khoái khi gió thổi qua mặt và lao xuống sườn núi làm cô híp mắt lại, người đàn ông bên cạnh có đôi chân dài thẳng tắp, anh thong thả đi bên cạnh cô, có vẻ như đang phối hợp theo tốc độ của cô.
Thẩm Tuyền thờ ơ liếc nhìn bánh xe của anh, thuận tay nắm lấy một nhành cây sau đó cắm vào bánh xe của anh.
Văn Trạch Lệ sững sờ
"Đệt."
Anh bỗng dừng lại, cơ thể suýt thì văng ra ngoài theo quán tính. Chân anh đạp lên bánh xe và nhìn chằm chằm bóng người đi xa dần, Văn Trạch Lệ chậc một tiếng rồi giật nhánh cây kia ra.
Thẩm Tuyền vọt tới chân núi, cô giảm tốc độ để đón gió, bên này có một dòng suối nhỏ đang chảy róc rách. Thẩm Tuyền đạp xe dọc theo con suối rồi lại xuôi vào rừng.
Bên này có biển báo giao thông, chỗ có thể đi cũng được đánh dấu lại, cũng có nhân viên lái xe địa hình đứng đấy.
Sau lưng truyền đến tiếng gió và tiếng nhánh cây bị cán qua, Thẩm Tuyền không quay đầu lại, cô rẽ vào rừng cây, xe phía sau đạp càng lúc càng nhanh.
Sắp đến bên cạnh cô rồi.
Thẩm Tuyền siết chặt ghi đông xe đạp, thân xe bị đôi chân dài của người đàn ông giẫm lên. Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn một vòng, Văn Trạch Lệ nhếch miệng cười, một giây sau anh thả lỏng xe của mình, mượn lực lao tới chỗ cô.
Sắc mặt của Thẩm Tuyền tối sầm lại.
"Văn Trạch Lệ."
Còn chưa nói hết câu thì Thẩm Tuyền đã bị người đàn ông ôm và kéo khỏi chiếc xe, một giây sau cô bị đè lên yên xe, Văn Trạch Lệ mặc quần và áo thể thao, anh không cho cô thời gian để phản ứng mà chặn môi cô.
Hơi nóng chợt ập đến.
Thẩm Tuyền vô thức mở mắt, đối diện với ánh mắt tràn đầy tính xâm lược của người đàn ông, cô cắn anh một cái.
Đáng tiếc, Văn Trạch Lệ đã có kinh nghiệm, đầu lưỡi của anh tránh sang một bên rồi nhanh chóng chặn lưỡi của cô lại.
Tiếng gió thổi vù vù cùng với tiếng xe đạp địa hình vang lên xung quanh.
Thẩm Tuyền khuỵu xuống nhưng bị anh đè lại, Văn Trạch Lệ lợi dụng khe hở mà thấp giọng nói: "Đừng giãy giụa."
"Vô dụng thôi."
Rồi hôn cô lần nữa.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Tuyền dần dâng lên nỗi khát khao.
"Tổng giám đốc Thẩm..."
"Bốp" một tiếng. Thường Tuyết nhìn thấy hai người hôn nhau mà té lăn xuống đất, trong mắt đầy vẻ không tin nổi. Thẩm Tuyền thừa dịp Văn Trạch Lệ thả lỏng, cô nắm lấy tay anh rồi đè anh lên cây.
Khóe môi của Văn Trạch Lệ cong lên, nghiêng đầu nhìn cô: "Hửm?"
Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn anh: "Đi chết đi."
Cô đá một cái, Văn Trạch Lệ lại cười, Thẩm Tuyền thả lỏng tay.
Cô chỉnh lại cổ áo và xoay người đỡ Thường Tuyết dậy. Thường Tuyết ngã khá thảm, cô ấy muốn đuổi theo Thẩm Tuyền nên đạp rất nhanh, kết quả là ngã một cú như thế.
"Có bị thương ở đâu không?" Thẩm Tuyền hỏi.
Thường Tuyết vặn cánh tay cho cô nhìn, trên đó toàn là máu: "Chỗ này."
Thẩm Tuyền: "Về rồi bôi thuốc."
Nói xong, cô đỡ Thường Tuyết đi ra khỏi rừng.
Thường Tuyết lén nhìn đôi môi của cô, môi Thẩm Tuyền bị Văn Trạch Lệ mút đỏ lên, xinh đẹp mà ướt át. Thường Tuyết nhìn ra sau, Văn Trạch Lệ dựa vào thân cây vân vê khóe môi.
Xương chân của anh cũng rất đau, Thẩm Tuyền đạp rất mạnh, Văn Trạch Lệ khẽ cười.
*
Thoạt nhìn thì tay của Thường Tuyết chảy rất nhiều máu nhưng thật ra chỉ bị trầy xước, có ba chỗ bị rách da, sát trùng xong thì dán băng cá nhân là được. Thẩm Tuyền lấy điện thoại ra xem, một dự án của Thẩm thị xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Thường Tuyết cũng nhận được thông báo, cô ấy nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền đỡ cô ấy và nói: "Đi thôi, về thủ đô."
Cũng may là họ thuê nhà ở không xa, chỉ đi một tiếng là tới. Lúc đầu hai người không định ở lại qua đêm, buổi tối cũng muốn chạy về thủ đô.
Lúc đi ra khỏi phòng thuê tạm thời, Văn Trạch Lệ và Tiểu Tả đang ngồi trên ghế hút thuốc, khi nhìn thấy hai người, Văn Trạch Lệ dập thuốc đứng lên nói: "Lát nữa lên lầu hai ăn cơm."
Thẩm Tuyền: "Không rảnh."
Thường Tuyết nói chen vào: "Thẩm thị có chút việc."
Văn Trạch Lệ khựng lại, một giây sau nói: "Tôi đưa hai người về."
Nói rồi, anh đưa tay lấy chìa khóa xe từ chỗ Tiểu Tả, Thường Tuyết nhìn về phía Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền nhếch môi chứ không từ chối.
Cô cần xử lý tài liệu trên xe, cánh tay Thường Tuyết bị thương, lái xe cũng không an toàn.
Sau khi lên xe, Thẩm Tuyền lấy máy tính bảng ra gọi video, liên hệ với người phụ trách của công ty. Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc rồi liếc cô qua tấm kính trong xe.
Thường Tuyết vừa lên xe cũng gọi điện thoại, cô ấy liên lạc với người có liên quan trong chuyện này.
Xe đi lên cao tốc, Văn Trạch Lệ giẫm ga tăng tốc, cả nhóm đến thủ đô nhanh hơn mười phút so với dự tính. Xe đi thẳng đến dưới lầu tập đoàn Thẩm thị, sau khi Thẩm Tuyền xuống xe, cô quay lại nói với Văn Trạch Lệ: "Cảm ơn."
Văn Trạch Lệ dựa vào cửa xe, nhếch môi nói: "Đừng khách sáo."
Anh nói thêm một câu: "Đêm mai có thể đi ăn cơm với em không?"
Thẩm Tuyền nhìn đồng hồ, cô lạnh nhạt nói: "Được."
Văn Trạch Lệ nhíu mày, không ngờ cô sẽ đồng ý.
Thẩm Tuyền xoay người rồi cùng Thường Tuyết lên bậc thang.
***
Vấn đề này Thẩm Tuyền phải xử lý kịp thời, buổi chiều hôm sau Văn Trạch Lệ đã nghe nói cô xử lý xong rồi, anh vuốt bút máy rồi cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị gửi địa chỉ nhà hàng cho Thẩm Tuyền.
Ai ngờ Thẩm Tuyền lại nhanh tay gửi địa chỉ nhà hàng đến trước, nhà hàng này không giống nơi Thẩm Tuyền sẽ đến nhưng Văn Trạch Lệ vẫn cười đồng ý.
Văn Trạch Lệ: [ Được. ]
Sáu giờ rưỡi tối, ở thủ đô trời đã tối, Văn Trạch Lệ lái xe đến nhà hàng theo địa chỉ kia, nhà hàng cách trường cấp ba của họ không xa lắm.
Đó là một nhà hàng Nhật Bản, có phòng riêng. Văn Trạch Lệ mặc áo sơ mi đen và quần tây, trong lòng ôm một bó hoa hồng, anh đẩy cửa phòng riêng ra.
Hương hoa anh đào thoang thoảng phả vào mặt. Mà tròng phòng riêng có hai cô gái đang ngồi ở bàn ăn, Lam Thấm ngồi bên trong, trông có vẻ không yên lòng lắm.
Thẩm Tuyền mặc đồ công sở, cô chống cằm nhìn Văn Trạch Lệ, mặt hiếm khi có chút quyến rũ.
Văn Trạch Lệ khựng lại, đôi mắt nhìn về phía Thẩm Tuyền: "Tuyền Nhi, em có ý gì đây?"
Thẩm Tuyền gõ gõ mặt bàn, thản nhiên nói: "Tôi muốn nghe câu chuyện tình yêu của hai người."
Cô nhìn Văn Trạch Lệ: "Được không?"
Văn Trạch Lệ: "..."