Hậu Ái

Chương 29:




Vào giờ khắc này, Văn Trạch Lệ rất muốn xoay người rời đi, hoặc là nắm tay của cô gái này rồi kéo cô đi, ở chỗ anh, Lam Thấm đã thành quá khứ rồi.
Không đáng nhắc đến nữa.
Nhưng Thẩm Tuyền là ai chứ, rõ ràng là cô có chuẩn bị mà đến, thậm chí có thể nói là ủ mưu từ trước. Chắc chắn không đơn giản chỉ là muốn nghe chuyện cũ.
Văn Trạch Lệ không đi vào ngay mà anh cầm một viên kẹo bạc hà ở cửa phòng riêng, sau đó nhai nát rồi ngậm trong miệng. Anh đi vào, ánh mắt dán trên người Thẩm Tuyền, chiếc bàn hình vuông, Thẩm Tuyền và Lam Thấm ngồi một bên, Văn Trạch Lệ thuận tay thả bó hoa hồng vào lòng Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền nhận bó hoa với vẻ thờ ơ, mùi hương kia khiến cô rất thích, cô đặt bó hoa sang ghế kế bên.
Văn Trạch Lệ kéo ghế ra rồi ngồi xuống, hai chân bắt chéo nhau, không chủ động lên tiếng.
Ánh mắt của Lam Thấm dừng trên bó hoa được Thẩm Tuyền đặt trên ghế, trong lòng chua xót, cô ta nhìn về phía Văn Trạch Lệ nhưng Văn Trạch Lệ lại không nhìn cô ta, anh chỉ nhìn Thẩm Tuyền và đang đợi cô ra chiêu.
Đầu ngón tay của Lam Thấm lặng lẽ siết làn váy của mình.
Cô ta đồng ý đến đây chỉ vì muốn quay lại với anh, cô ta cho rằng dù tình cảm của của Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền có sâu đến đâu cũng không bằng cô ta và Văn Trạch Lệ.
Ai ngờ chưa gì cô ta đã nhìn thấy Văn Trạch Lệ tặng hoa hồng cho Thẩm Tuyền, xưa nay Văn Trạch Lệ chưa bao giờ làm như thế.
Thẩm Tuyền ấn chuông gọi nhân viên phục vụ để người ta dọn món lên, sashimi, sushi, đây toàn là mấy món dễ ăn, rất hợp để uống với trà xanh và rượu, Thẩm Tuyền vung tay áo lên, liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ.
Trong đôi mắt của người đàn ông vẫn mang tính xâm lược, anh mỉm cười: “Em muốn uống chút rượu không?”
Thẩm Tuyền lấy chai rượu bên cạnh rồi rót cho mỗi người một ly, cổ tay của cô rất đẹp, vừa trắng vừa nhỏ, ngoài chiếc đồng hồ ra, cô còn đeo một chiếc vòng tay được chế tác tinh xảo.
Là Thẩm Lẫm đi làm ở nước ngoài rồi mang về cho cô, nghe đâu là của một thợ thủ công lành nghề, ngôi sao và mặt trăng quyện vào nhau dán lên cổ tay của cô.
Văn Trạch Lệ nhìn cổ tay của cô rồi lại nhìn vào mắt cô, rất ít khi anh nhìn một cô gái kỹ càng hoặc phải nói là chăm chú đến thế.
Ở thủ đô này, không thiếu những cô gái thích cậu cả Văn, anh cũng không có hứng thú với con gái, đi đâu là chú ý đến vẻ ngoài và dáng người của phụ nữ giống như Văn Trạch Lệ.
Anh còn chẳng mấy khi nhìn các nữ minh tinh trong công ty giải trí trực thuộc tập đoàn.
Lòng Lam Thấm ngồi bên cạnh chợt lạnh, ánh mắt anh nhìn Thẩm Tuyền như điên như dại vậy.
Ngày trước, Văn Trạch Lệ luôn nghiến răng nghiến lợi khi nhắc về Thẩm Tuyền, có một lần vào sinh nhật của chú nhỏ nhà họ Văn, cô ta đi tìm Văn Trạch Lệ, không biết là ai mời Thẩm Tuyền tới.
Văn Trạch Lệ ngồi trên tay vịn của ghế sofa, mắt anh lướt qua rồi nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tuyền, anh hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh thường.
Đó mới là thái độ của anh với Thẩm Tuyền từ trước đến nay, chứ không phải là sắc bén mà mang theo điên dại như bây giờ.
Lam Thấm siết chặt tay để khiến mình tỉnh táo lại. Thẩm Tuyền nhấp một ngụm rượu, cô cầm đũa gắp một miếng sushi, cả ba người trên bàn không ai lên tiếng.
Kể chuyện xưa là kể thế nào?
Không ai biết cả.
Từ trước đến nay, Lam Thấm không phải là người thích nói những chuyện này, dù cho cô ta rất muốn nói nhưng nhất thời không biết phải nói từ đâu. Mà tình cảnh này cũng không phải do cô ta gây ra.
Văn Trạch Lệ lại càng không nói, anh hoàn toàn không muốn nhắc đến. Anh cũng nhấp một ngụm rượu rồi cầm đũa lên gắp đồ ăn.
Hai người phân cao thấp như đánh cờ. Trong khoảnh khắc này, Lam Thấm ngồi bên cạnh như kẻ dư thừa vậy, lúc này Thẩm Tuyền đã ăn gần no, cô ngước mắt lên lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó hỏi: “Lúc trước hai người ai theo đuổi ai vậy?”
Một câu này khiến Văn Trạch Lệ phải dừng đũa, hồi lâu sau, anh để đũa xuống và nói: “Tôi.”
Thẩm Tuyền: “Anh gì cơ?”
Văn Trạch Lệ: “…”
Thẩm Tuyền nhìn Lam Thấm đang ngồi bên cạnh: “Anh ta theo đuổi cô à?”
Lúc này Lam Thấm mới tìm được ý nghĩa của việc mình xuất hiện ở đây, cô ta gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Tuyền gật đầu, không biểu hiện gì khác, cô lại gặp một miếng sushi lên ăn, cô che miệng rồi lại hỏi Lam Thấm: “Anh ta theo đuổi thế nào vậy?”
Lam Thấm há to miệng nhưng dường như không tìm được từ để nói, một lúc lâu sau, cô ta mới lên tiếng: “Là giành chỗ cho tôi lúc đi học, tan học thì cùng nhau đến căn tin ăn cơm.”
“Theo đuổi bao lâu?”
Lam Thấm: “Nửa năm.”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Khá dài.”
Khá dài.
Yết hầu của Văn Trạch Lệ lên xuống, anh nhìn chằm chằm Thẩm Tuyền.
Anh nhớ ra rồi, nghề phụ của Thẩm Tuyền là một phóng viên, trong tay cô còn có một tạp chí giải trí, đồng thời cũng là một phóng viên xuất sắc.
Lam Thấm nghe đến đây thì hơi đắc ý, cô ta nhìn về phía Văn Trạch Lệ.
Mặc dù đối phương không nhìn cô ta nhưng vẫn thấy rất thỏa mãn.
Thẩm Tuyền: “Cứ theo đuổi như thế suốt nửa năm sao? Không hỏi xem cô có đồng ý không à?”
Lam Thấm: “Ngay lúc đầu anh ấy đã hỏi tôi có muốn yêu đương với anh ấy không rồi.”
Thẩm Tuyền: “Sau đó thì sao?”
Lam Thấm lắc đầu: “Sau đó… Sau đó thì cứ như vậy thôi.”
Thẩm Tuyền ồ một tiếng, cô vươn tay ra rót rượu, lúc định rót cho Văn Trạch Lệ thì Văn Trạch Lệ giơ tay ra nắm lấy cổ tay của cô, Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh.
Văn Trạch Lệ nghiến răng: “Còn muốn hỏi gì nữa.”
Thẩm Tuyền: “Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến.”
Thẩm Tuyền giãy giụa một lúc.
Văn Trạch Lệ nắm tay cô rồi không chịu buông, da thịt hai người kề nhau, trong không khí không giấu được sự mập mờ lẫn sự giằng co sắc bén giữa hai người.
“Chủ tịch Văn.”
Thẩm Tuyền híp mắt lại, lúc này Văn Trạch Lệ mới buông tay.
Thẩm Tuyền rót đầy rượu cho hai người họ rồi cũng rót đầy ly của mình, cô lại hỏi Lam Thấm: “Sau khi hai người ở bên nhau thì thường làm gì? Hẹn hò ở đâu?”
Văn Trạch Lệ ngồi im trên ghế, đôi mắt âm trầm.
Lam Thấm lại sững người, cô ta nhìn Thẩm Tuyền, cô ta chợt phát hiện sau khi hai người ở bên nhau trừ đi dạo trong trường đại học, sau đó thì toàn là lăn lộn với người trong nhà của mình.
Chẳng có mấy ngày hẹn hò nghiêm túc, lúc đầu cô ta còn đến công ty của anh tìm anh hoặc là hai người sẽ cùng đến sinh nhật của mấy người Văn Trạch Tân.
Sau đó lại biến thành anh vội vã giúp đỡ cho cô ta.
Đầu ngón tay của Lam Thấm khẽ run rẩy, cô ta run giọng nói: “Cũng chỉ hẹn hò bình thường thôi.”
Cô ta nhận ra rằng mấy năm nay chỉ lo giằng co với người trong nhà mà kiên nhẫn của anh đã dần cạn kiệt.
Thẩm Tuyền: “Ồ.”
Cô uống một ngụm rượu rồi liếc nhìn Văn Trạch Lệ, sau đó lại nhìn Lam Thấm, hỏi: “Nhà của cô như thế mà anh ta không giúp cô thoát khỏi người nhà sao?”
Nói đến đây Lam Thấm lại im lặng, hốc mắt của cô ta đỏ lên, nhìn về phía Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ ngậm miệng không nói, anh dựa vào thành ghế, trong mắt chỉ có mỗi mình Thẩm Tuyền.
Anh muốn biết cô còn hỏi ra được gì nữa.
Thẩm Tuyền nhíu mày: “Không giúp cô à?”
Lam Thấm thật là đáng thương. Nếu là người bình thường thì sẽ nghĩ cách giúp cô ta thoát khỏi gia đình, bởi vì Lam Thấm vừa đáng thương vừa vô dụng nên cô ta hoàn toàn không thể tìm được chỗ đặt chân ở nhà họ Lam, thế nên cũng chỉ có thể thoát khỏi đó.
Lam Thấm cắn răng rơi lệ, sau đó nói: “Có, là tôi không chịu.”
Không chịu?
Khó trách. Điều này giống như không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ vậy, có ý muốn giúp cô ta mà cô ta không chịu đứng lên thì cũng chỉ uống phí thời gian và công sức mà thôi.
Văn Trạch Lệ lại chẳng có cảm xúc gì, chuyện đó xảy ra khi Văn Trạch Lệ đã không còn chút tình cảm nào với Lam Thấm, dù cho có thì cũng đã tiêu tan sạch sẽ rồi.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Cô với gia đình mình không hợp, cũng không muốn rời khỏi, thế cô chờ họ chuẩn bị của hồi môn cho mình à?”
Lam Thấm như bị tát cho một cái thật mạnh vậy, cô ta chợt siết chặt tà váy của mình.
“Không phải, Thẩm Tuyền, cô không hiểu đâu, tôi… Tôi…” Cô ta không thể nói hết câu. Cô ta muốn nói không phải như thế, cô ta muốn nói Thẩm Tuyền cô không hiểu đâu, cha mẹ cô yêu thương cô như vậy, gia tộc của cô vững mạnh đến thế nhưng tôi không có, cha mẹ tôi không yêu thương tôi, gia tộc của tôi cũng không lớn mạnh nhưng nếu tôi rời khỏi đó thì sẽ không có gì cả…
Thẩm Tuyền lại không có hứng thú nghe, cô lại rót thêm một ly rượu, ly rượu của Văn Trạch Lệ cũng hết, Thẩm Tuyền đẩy cái bình cho anh tự rót.
Văn Trạch Lệ không bắt chéo chân nữa, cơ thể hơi nghiêng về trước, nắm chặt bình rượu màu xanh lam và tự rót cho mình một ly. Thẩm Tuyền nhìn Lam Thấm đang khóc sướt mướt, cô chỉ chiếc khăn tay: “Cho cô ta mượn khăn tay đi.”
Văn Trạch Lệ ngước mắt lên nhìn cô. Một lúc lâu sau, anh nghiến răng gằn từng chữ: “Em không biết tôi đang theo đuổi em sao?”
Thẩm Tuyền: “Thế cô ta không phải bạn gái cũ của anh à?”
Một hồi lâu mà Văn Trạch Lệ vẫn không lên tiếng, anh không lấy khăn tay, bỗng nhiên nốc cạn cả ly rượu.
Cuối cùng, Thẩm Tuyền lấy khăn tay của mình đưa cho Lam Thấm, Lam Thấm lại không nhận, cô ta đứng dậy đi wc, lúc quay lại thì hốc mắt đỏ bừng lên.
Yếu đuối đáng thương, khiến người ta thấy xót.
Thẩm Tuyền sửa sang lại ống tay áo, cô nói: “Tôi không muốn hỏi chuyện tình yêu đã thành quá khứ của hai ngươid nữa.”
Cô nhìn về phía Văn Trạch Lệ: “Nhưng sau khi kết hôn, anh với cô Lam dính lấy nhau rồi dây dưa không rõ, tôi muốn hỏi anh, khi đó anh đã nghĩ thế nào?”
Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ xoa xoa ly rượu, khi nghe câu này, anh chợt khựng lại.
Đáy mắt anh mang theo chút bối rối, anh nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền thờ ơ uống một ngụm rượu, cô nói: “Anh cảm thấy liên hôn thì không cần chịu trách nhiệm với tôi, thế nên anh vẫn tiếp tục làm sứ giả hộ hoa, giống như lúc nãy vậy, lúc anh không đưa khăn tay cho cô ta lại trông có vẻ quá giả tạo.”
Sắc mặt của Văn Trạch Lệ hơi tái, anh ngồi thẳng người.
Thẩm Tuyền khẽ nâng cái ly trên bàn, sau đó nói: “Tương tự, tôi không thích chia sẻ bất cứ thứ gì với người khác.”
Nói xong cô lấy chiếc túi, thuận tay ôm bó hoa hồng rồi ném vào thùng rác bên cạnh. Sau đó xoay người đi ra phía cửa phòng riêng, Văn Trạch Lệ thấy thế thì đứng bật dậy, anh bước nhanh đến nắm lấy cổ tay cô: “Tôi đưa khăn tay cho cô ta là cái quỷ gì chứ? Mẹ nó, bây giờ trong mắt tôi toàn là em, em còn nói tôi đưa khăn tay cho cô ta?”
Thẩm Tuyền quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn anh: “Anh có ý gì?”
Văn Trạch Lệ: “Tôi tỉnh ngộ, ông đây tỉnh ngộ rồi, sau này chỉ có một mình em thôi, được không em?”
Thẩm Tuyền nhíu mày, một lúc lâu sau cô mới nói: “Tỉnh ngộ muộn như vậy, ai mà muốn nữa chứ.”
Sắc mặt Văn Trạch Lệ trở nên trắng bệch trong phút chốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.