Tính cách của Thẩm Tuyền luôn mạnh mẽ và bá đạo, cô không muốn thì có thể buông tay, giống như lần đó khi được Thẩm Tiêu Toàn chỉ điểm, cô có thể dừng tổn hại.
Nhưng tình thế bây giờ không giống như vậy nữa, Văn Trạch Lệ trêu chọc cô lại còn dây dưa với Lam Thấm sáu năm. Vì sao Thẩm Tuyền lại muốn quyến rũ Văn Trạch Lệ? Cô muốn xem anh động lòng với cô, nếu anh đã từng ngủ với Lam Thấm, cô muốn bao trùm tất cả để anh không thể nhớ được Lam Thấm nữa.
Thẩm Tuyền là một nhà tư bản nhưng cô cũng là con gái, vẫn có tự tin của một cô gái. Cô hiểu rõ ưu điểm của bản thân, dù là vẻ ngoài, dáng người, gia thế hay sự quyến rũ.
Cô hiếu học, chỉ cần cô muốn là có thể học được.
Thẩm Tiêu Toàn khựng lại một lát, ông khẽ nói: "Tuyền Nhi, con có từng nghĩ đến tình yêu rất khó để dùng lý trí, có lẽ đến cuối cùng cái bẫy này sẽ vây khốn con đấy."
Thẩm Tuyền: "Vậy con mỏi mắt mong chờ?"
Thẩm Tiêu Toàn: "..."
Ông cũng hiểu, Thẩm Tuyền muốn Văn Trạch Lệ mãi mãi chỉ yêu một mình cô, trong mắt không thể có ai khác.
Ông thở dài và nhìn con gái, nghĩ thầm nếu như lúc trước Văn Trạch Lệ không khốn nạn, đã kết hôn rồi mà còn dây dưa với con gái nhà họ Lam. Có lẽ sớm chiều ở chung thì Thẩm Tuyền sẽ yêu một cách đơn thuần hơn một chút, cô sẽ không tính toán và đánh cược giống như bây giờ.
Người trong nhà cũng biết Thẩm Tuyền nhìn thì lạnh như băng, thực tế lại rất yêu gia đình. Bên ngoài dứt khoát nhưng khi về nhà lại dịu ngoan.
Chỉ có thể trách Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tiêu Toàn: "Cũng không biết đến lúc đó con sẽ ầm ĩ như thế nào."
Thẩm Tuyền mỉm cười, chuông điện thoại để trên bàn vang lên. Thẩm Tiêu Toàn nhìn lướt qua thì thấy là Văn Trạch Lệ.
Ông nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền liếc nhìn điện thoại nhưng không bắt máy ngay, chờ chuông vang một hồi cô mới nhận, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đầu kia: "Sao không thấy em ở Thẩm thị."
Thẩm Tuyền: "Ở quán cà phê trên tầng cao nhất."
"Anh lên đó tìm em nhé?"
Thẩm Tuyền: "Được, Lam Thấm cũng ở đây."
Văn Trạch Lệ ở bên kia khựng lại: "Em lại mời cô ta đến?"
Thẩm Tuyền: "Đúng vậy, nói về chuyện quá khứ của anh."
"Thẩm Tuyền!"
Nghĩ đến câu Thẩm Tuyền nói lần trước, giọng của Văn Trạch Lệ chợt lạnh: "Anh ở dưới lầu, đợi em xuống."
"Không được à?" Thẩm Tuyền kéo áo khoác xuống.
Văn Trạch Lệ: "Sợ em lại muốn nghe chuyện cũ."
Thẩm Tuyền: "Tôi muốn nghe thật."
"Chuyện này vẫn chưa xong đúng không?" Văn Trạch Lệ bực bội giật cổ áo, đêm nay là tiệc cuối năm nên anh không thể không thắt cà vạt. Lúc đang giật nửa chừng thì nhớ đến chuyện chưa xong tối qua, anh chạy tới Thẩm thị tìm người, kết quả cô lại hẹn gặp bạn gái cũ của anh.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Là do anh nhớ mãi không quên."
Một câu kia đã chặn họng Văn Trạch Lệ, cô muốn nói câu này với anh, nếu như anh không thèm quan tâm thì sao phải bực bội như thế.
Văn Trạch Lệ đè thấp giọng: "Tuyền Nhi."
Thẩm Tuyền: "Tôi còn bận thêm chút nữa."
"Nếu anh rảnh thì cứ đợi đi."
Văn Trạch Lệ: "Anh rảnh."
Thẩm Tuyền cúp máy, Thẩm Tiêu Toàn thấy con gái thế này thì lắc đầu, rõ ràng câu cuối có phần nhượng bộ, ông nói: "Cậu ta chờ con dưới lầu à?"
Thẩm Tuyền: "Vâng."
Hai bố con lại nói chuyện thêm một lúc rồi mới đứng dậy đi vào thang máy. Cửa thang máy vừa mới đóng lại, Lam Huệ vội nói: "Đợi một lát, cảm ơn."
Tiếp đó khi cô ta và Lam Thấm ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người trong thang máy, bọn họ sững sờ.
Vừa thấy Thẩm Tuyền là sắc mặt của Lam Thấm đã trắng bệch.
Cô ta không thể nào quên hình ảnh trong video kia, Thẩm Tuyền gọi Văn Trạch Lệ tới và còn hôn nhau. Đến tận bây giờ Văn Trạch Lệ vẫn luôn kiêu ngạo, toàn là cô ta cẩn thận đối đáp với anh, đó là vì thân phận cũng như tính cách mạnh mẽ của anh, từ trước tới nay cô ta vẫn luôn ngưỡng mộ anh, anh là kiểu đàn ông luôn khiến người ta phải ngước nhìn.
Nhưng giờ anh giống như một chú chó nhỏ vậy, Thẩm Tuyền gọi là đến ngay, thế mà anh không tức giận, anh còn hôn cô.
Trong nháy mắt đó cô ta hận Thẩm Tuyền luôn tự tin và còn là cô chủ của nhà quyền thế.
Dựa vào cái gì mà các cô lại như thế, cô ta chỉ có thể cẩn thận từng chút mà sống.
Cô ta không muốn vào thang máy nhưng Lam Huệ lại kéo tay cô ta vào.
Lam Thấm vô thức nhìn Thẩm Tuyền.
Đáng tiếc Thẩm Tuyền chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần, còn chủ tịch Thẩm bên cạnh thì nghiêm túc uy nghiêm, cô ta cũng không dám nhìn nhiều.
Thẩm Tiêu Toàn hoàn toàn không có chút cảm tình nào với hai đứa nhỏ nhà họ Lam này, chuyện ầm ĩ quá nhiều và cũng rất mất mặt. Sau khi ấn tầng một, ông khẽ hỏi: "Văn Trạch Lệ ở tầng một à?"
Thẩm Tuyền: "Vâng."
Lúc Lam Thấm nghe thấy cái tên này thì rùng mình một cái, Lam Huệ ghét bỏ nhìn cô ta.
Một lát sau là đến tầng một, hôm nay đại sảnh của khách sạn được trang trí xa hoa do có tiệc cuối năm, xe bên ngoài cũng rất nhiều, Thẩm Tiêu Toàn không ra khỏi thang máy với Thẩm Tuyền, ông chỉ đi đến lầu ba. Thẩm Tuyền đi ra khỏi thang máy, áo khoác trượt khỏi vai, cô đi ra cửa.
Một chiếc Land Rover màu đen đậu ngoài cửa, người đàn ông dựa vào cửa xe nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng giày cao gót thì ngước mắt lên nhìn.
Ánh đèn hắt lên người cô, đêm nay cô mặc một chiếc sườn xám xẻ tà màu xám nhạt.
Văn Trạch Lệ đứng thẳng dậy, anh hoàn toàn không nhìn thấy Lam Thấm và Lam Huệ đi sau lưng Thẩm Tuyền, Lam Thấm nhìn thấy Văn Trạch Lệ thì bỗng siết chặt tay Lam Huệ.
Lam Huệ sa sầm mặt đẩy cô ta ra.
"Em mặc như thế không lạnh à?" Văn Trạch Lệ bước tới trước đón cái áo khoác sắp rơi xuống của cô, thuận tay phủ lên cho cô.
Thẩm Tuyền nhìn anh, đầu ngón tay khẽ vuốt cổ áo anh, áo sơmi đen bị tháo hai nút. Văn Trạch Lệ cúi đầu xuống nhìn, cong môi nói: "Hơi nóng."
Lại thấy hơi hưởng thụ sự chủ động của cô.
Cô không hề biết đầu ngón tay của mình rất đẹp, lúc vuốt cổ áo cho anh lại càng đẹp hơn.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Giữa mùa đông anh thấy nóng còn tôi lạnh?"
Văn Trạch Lệ khẽ cười rồi ôm eo cô: "Em mặc ít mà."
Thẩm Tuyền không lên tiếng nữa.
Anh dẫn cô đi tới chỗ xe của mình, mở cửa xe rồi kéo cô ngồi vào ghế phụ. Sau khi Thẩm Tuyền lên xe, cô nâng cằm anh lên, kéo anh nhích lại gần, môi đỏ khẽ mở, cô nói: "Bạn gái cũ của anh kìa."
Quai hàm Văn Trạch Lệ siết chặt, anh mới nhìn hai người kia. Văn Trạch Lệ chộp tay Thẩm Tuyền rồi ngậm trong miệng, anh ngước mắt lên nói: "Không thấy."
Thẩm Tuyền nhìn anh, đầu ngón tay của cô rụt lại, Văn Trạch Lệ buông cô ra rồi ngồi vào ghế lái.
Gió rất lớn, áo sơmi của người đàn ông siết chặt phần eo, anh vòng qua đầu xe, không quay đầu nhìn hai chị em kia.
Thẩm Tuyền kéo áo khoác trên vai lên rồi nhìn ra ngoài, mấy giây sau ánh mắt cô đối diện với ánh mắt của Lam Thấm.
Lam Thấm vẫn điềm đạm đáng yêu, Thẩm Tuyền vẫn lạnh lùng như băng, kiêu ngạo như cũ.
Cô thờ ơ thu tầm mắt lại, nhìn thêm chút nữa chắc Lam Thấm sẽ khóc mất.
Xe chạy ra khỏi khách sạn đi lên đường lớn, Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền: "Tối nay em đã ăn cơm chưa."
Thẩm Tuyền: "Ăn rồi."
"Lát nữa uống chút rượu vang nhé?"
Thẩm Tuyền: "Được."
Đến tòa nhà 188, vừa vào cửa Văn Trạch Lệ đã đi rót rượu, Thẩm Tuyền cởi áo khoác sau đó duỗi chân dài ngồi xuống cạnh bàn trà. Văn Trạch Lệ vừa xoay người đã thấy cảnh này, hai bên tai anh hơi đỏ lên.
Cô quá gợi cảm, anh bưng rượu cho cô, Thẩm Tuyền nhận và nhấp một ngụm.
Văn Trạch Lệ nhìn cô nuốt rượu xuống, anh cúi người chống tay hai bên người cô, hai mắt nhìn cô chằm chằm.
"Dễ uống không?"
Thẩm Tuyền cũng nhìn anh, vươn tay nghịch cổ áo của anh: "Rượu của anh."
Văn Trạch Lệ: "Tôi vừa gọi người đem một ít đến."
Tay của anh thuận đường đi lên ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng siết rồi bế cô lên, Thẩm Tuyền nhấc ly rượu sang chỗ khác, thờ ơ mắng anh một tiếng: "Nhẹ chút."
Văn Trạch Lệ nghe thấy câu này, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Mẹ kiếp.
Khác nhau quá.
Mẹ kiếp, anh thích.
Anh uống một ngụm rượu, sau đó cúi đầu chạm vào môi cô rồi chuyền rượu qua cho cô. Thẩm Tuyền nhắm mắt, dán sát vào người anh, bầu không khí dần nóng lên.
Tất cả chuyện tối qua lại lặp lại, một lúc sau hai người ngã xuống ghế sô pha, Thẩm Tuyền đưa tay nắm lấy tấm bọc ghế và nghiêng đầu. Dáng vẻ trêu người đó khiến Văn Trạch Lệ không nhịn nổi, tay anh siết chặt.
Sau đó tiếng rên rỉ nho nhỏ vang lên, cuối cùng đêm nay cũng thành, ăn quen bén mùi, Thẩm Tuyền đá anh mấy cái.
Văn Trạch Lệ thôi bắt nạt cô, anh hôn lên môi cô: "Tuyền Nhi... Tuyền Nhi..."
Sao cô có thể như thế, càng lạnh lùng kiên nhẫn càng khiến người ta không thể dừng lại nổi.
*
Đến khi kết thúc đã gần bốn giờ, cả người Thẩm Tuyền không còn chút sức nào, cô nằm lì trên giường, giường của anh cũng có một mùi hương xâm lược rất mạnh. Văn Trạch Lệ ôm cô từ phía sau.
Cô rất thích nằm sấp.
Văn Trạch Lệ thấp giọng kề vào tai cô nói nhỏ: "Em không sợ ép ngực à?"
Thẩm Tuyền không còn sức nữa, cô không trả lời anh mà chỉ quay đầu sang bên khác, Văn Trạch Lệ đuổi theo: "Vậy cũng không sao, không nhỏ."
Thẩm Tuyền: "Cút đi."
Văn Trạch Lệ khẽ cười hai tiếng.
Thẩm Tuyền đá chăn ra, anh kéo lại cho cô, Thẩm Tuyền nói: "Mở điều hòa xuống thấp một chút đi."
"Lát nữa bị cảm đấy."
Thẩm Tuyền: "Không đâu."
Văn Trạch Lệ không nghe cô.
Thẩm Tuyền: "Đi mở đi."
Văn Trạch Lệ im lặng mấy giây, sau đó anh ừm một tiếng rồi xuống giường hạ nhiệt độ điều hòa. Thẩm Tuyền ôm gối đầu, quay đầu nhìn tấm lưng rộng của anh, cô hỏi: "Sao anh với Lam Thấm không làm tình."
Lưng Văn Trạch Lệ cứng đờ: "Anh không được à?"
Văn Trạch Lệ xoay người ngồi xuống giường rồi kéo cô tới: "Em xem tôi có được hay không?"
Thẩm Tuyền nhíu mày: "Buông ra."
"Văn Trạch Lệ..." Cô kêu vài tiếng, sau đó vòng tay qua cổ anh.
Văn Trạch Lệ lại cười.
Đúng là, sao cô có thể như thế.
Ngày hôm sau, hai người cũng không cần đến công ty, tiệc cuối năm của hai nhà đã xong từ tối qua, Thẩm Tuyền nhờ Thường Tuyết đưa quần áo tới. Sáng sớm chuông cửa đã vang lên, Văn Trạch Lệ mặc áo ngủ ra mở cửa.
Cửa bị mở ra, Thường Tuyết nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, cô ấy ngẩn người hai giây.
Văn Trạch Lệ: "Quần áo."
"À." Thường Tuyết đưa túi quần áo cho anh, Văn Trạch Lệ nhận rồi lại nói: "Cô về đi."
"Không, tổng giám đốc Thẩm bảo tôi ở đây đợi cô ấy."
Văn Trạch Lệ híp mắt: "Lát nữa hai người có việc à."
Thường Tuyết: "Có."
Hai người kia lên giường thật rồi.
"Chờ chút." Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Thường Tuyết lại ngẩn ngơ, cậu cả Văn đẹp trai là thật, gương mặt kia anh tuấn sắc bén như tượng tạc vậy, mà hình như trên xương quai xanh có dấu hôn? Đó là do tổng giám đốc Thẩm cắn à?
Chậc chậc.
*
Dưới chăn Thẩm Tuyền không mặc gì, cô ngồi dậy cầm điện thoại lên xem tin tức. Văn Trạch Lệ đi vào đưa quần áo cho cô, Thẩm Tuyền để điện thoại xuống, cô nhận rồi liếc anh.
"Ra ngoài."
Văn Trạch Lệ khoanh tay tựa vào cửa: "Không."
"Tôi nhìn em mặc."
Da Thẩm Tuyền hơi hồng hồng, cô không thèm để ý đến anh nữa, Thẩm Tuyền đứng dậy kéo chăn, cầm quần áo lên mặc vào.
Con người Văn Trạch Lệ co rụt lại, anh sa sầm mặt đi qua kéo màn cửa lại, căn phòng tối sầm trong chớp mắt, anh ồ một tiếng: "Cô cả Thẩm thật phóng khoáng."
Thẩm Tuyền mặc váy vào: "Chỗ của anh cao thế này, trừ anh ra thì còn ai thấy nữa đâu."
Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi, anh bước lên kéo cô xoay người và cài nút áo lại cho cô.
Thẩm Tuyền: "Tôi tự làm được."
"Để người đàn ông của em làm đi." Anh hung dữ nói.
Người đàn ông của em.
Thẩm Tuyền nhíu mày.
Sau khi mặc xong, Thẩm Tuyền buộc tóc lên, làn da lúc chưa trang điểm của cô vẫn rất trắng, xúc cảm như ngọc. Văn Trạch Lệ lại đè cô lên vách tường, anh nói: "Anh mua một ít quần áo để ở đây nhé?"
Thẩm Tuyền: "Không cần."
"Sau này cứ để người ta đưa đồ đến thì không phải rất phiền sao?"
Thẩm Tuyền dựa vào vách tường, đầu ngón tay chọc cằm anh: "Không phiền, tôi không chê."
Văn Trạch Lệ híp mắt lại, cô gái này lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt. Tối hôm qua cô không như thế.
Anh bóp cằm cô hỏi: "Hôm nay không nghỉ ngơi à? Còn muốn đi đâu nữa?"
Thẩm Tuyền: "Đi gặp bạn."
Văn Trạch Lệ: "Bạn gì?"
Thẩm Tuyền: "Anh quản nhiều thật đấy."
"Chúng ta cũng không phải người yêu."
Yết hầu Văn Trạch Lệ căng chặt.
Thẩm Tuyền đẩy anh ra, cô cầm điện thoại lên rồi đi ra khỏi phòng, cô tùy ý nhặt sườn xám, áo khoác và đồ cá nhân trên sofa bỏ vào túi.
Văn Trạch Lệ đi theo, bỗng nhiên nói: "Để đó đi, anh đưa người ta mang đi giặt."
Thẩm Tuyền liếc anh một cái: "Không cần."
Sau đó cô mở cửa, Thường Tuyết chờ ở ngoài, vừa thấy cô là cô ấy nhận lấy cái túi của cô, Thường Tuyết nhấn thang máy rồi hai người bước vào.
Văn Trạch Lệ nhìn cánh cửa đóng lại. Một lúc sau anh hung hăng đá vào cái ghế bên cạnh.
Thẩm Tuyền.
Em chơi vui vẻ thật, nhỉ?
Nói chơi là chơi thật, trừ lúc lên giường là nhiệt tình một chút, sáng hôm sau chẳng thấy chút dịu ngoan nào.
Đệt...