Nhiếp Thừa bên kia thấy thế cũng thả lỏng tay ra. Tất nhiên Thẩm Tuyền đã lơ đãng rút lại rồi, cô cầm ly rượu rồi bình tĩnh cụng ly với Văn Trạch Tân và Trần Y, mặt mày thản nhiên nói: "Chúc hai người trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử."
Mặt Trần Y hồng hồng.
Văn Trạch Tân cười một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn anh trai nhà mình một cái.
Cổ áo sơ mi của người đàn ông mở ra, ngón tay thon dài cầm ly rượu, một tay khác khoác lên ghế dựa, lúc này ngoài cô dâu chú rể ra thì Văn Trạch Lệ đã trở thành trung tâm của chủ đề bàn tán.
Ánh mắt xem trò hay ở xung quanh như có như không lướt qua anh.
Tất cả mọi người có thể nhìn ra tâm trạng anh không tốt.
Mời rượu nhà họ Thẩm xong rồi chuyển sang bàn tiếp theo là nhà họ Tiêu, xuống chút nữa là nhà họ Nhiếp. Thẩm Tuyền thấy đội ngũ mời rượu đã đi xa nên ngồi xuống.
Nhiếp Thừa cũng không đi mà ngồi xuống theo, anh ta hỏi: "Em còn uống được không?"
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh ta nói: "Vẫn uống được."
"Tửu lượng của cô ấy tốt hơn anh nhiều." Giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau, Nhiếp Thừa quay đầu nhìn lại, đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt và kiêu ngạo của Văn Trạch Lệ.
Nhiếp Thừa có phần xấu hổ, anh ta nhìn về phía Thẩm Tuyền: "Vậy em phải ăn nhiều hơn một chút để lót dạ."
Thẩm Tuyền gật đầu: "Ừ, anh cũng vậy."
Nhiếp Thừa xấu hổ cười: "Anh sợ say nên trước đó đã ăn chút đồ rồi."
Thẩm Tuyền: "Sợ say thì đừng uống rượu quá mạnh, anh có thể trì hoãn khi người khác mời.”
"Vậy à? Được." Nhiếp Thừa vẫn còn hơi xấu hổ nên lập tức đồng ý với lời của Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền cười rồi cầm chai rượu rót thêm một ly, khẽ nhấp một ngụm.
Hoa tai lắc lư theo động tác của cô, khiến làn da sau tai càng trắng ngần.
Nhiếp Thừa cũng không vội vã rời khỏi, ngồi ở chỗ đó nói vài chuyện với Thẩm Tuyền. Văn Trạch Lệ rót một ly rượu rồi ngửa đầu uống ực một hơi, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn hai người đang tán gẫu như không có chuyện gì xảy ra. Anh giống như một người hoàn toàn xa lạ, Văn Trạch Lệ chỉ thấy cuộc đời này chưa từng khó chịu và đau đớn thế này.
Còn lòng ghen tị sắp khiến anh phát điên.
Chú nhỏ Văn vỗ vai anh: "Đi giúp Trạch Tân đi, nó sắp say rồi."
Văn Trạch Tân lau rượu trên khóe môi, cầm ly rượu đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng đảo qua khuôn mặt của hai người họ rồi đi về bên kia. Một tay đỡ lấy Văn Trạch Tân, anh thu những cảm xúc đó lại, nhướng mày chen vào đám người rồi mỉm cười đẩy ly rượu về phía trước: "Bác Lý, để cháu mời bác."
"Trời ơi cậu cả Văn, ha ha ha sao có thể thay được, chú rể cũng phải tự uống vào ngày cưới chứ.”
Văn Trạch Lệ không đợi họ phản ứng đã uống trước một ly, khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi. Văn Trạch Lệ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân: "Thử đổi rượu xem, em uống rượu thật như thế làm gì."
Văn Trạch Tân khụ một tiếng, cười nói: "Được rồi, được rồi."
Bên kia đổi rượu cho cậu ấy.
Văn Trạch Lệ uống thay Văn Trạch Tân vài lượt, đẩy ly rượu đi rồi trở về, kéo cổ áo nhìn về bàn của nhà họ Thẩm. Quả nhiên hai người này vẫn còn trò chuyện, chỉ là lúc này có rất nhiều người bước về phía trước nói chuyện với Thẩm Tuyền, Nhiếp Thừa vẫn ngồi ỳ ở chỗ đó như keo con chó, đôi mắt của Văn Trạch Lệ lạnh lùng.
Mấy giây sau anh cầm một cái ly mới, xách theo một bình rượu qua đây, ly rượu chạm vào ly rượu của Nhiếp Thừa làm anh ta sửng sốt ngẩng đầu.
Văn Trạch Lệ cầm ly rượu rồi khoác tay lên ghế dựa của anh ta, khoé môi phớt lên một nụ cười nhạt: "Cậu Nhiếp, tôi mời anh."
Người đến không có ý tốt.
Nhiếp Thừa lập tức nhìn ra, anh ta vô thức liếc nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền bị mấy người vây quanh và đang nói chuyện, mặt mày cô thản nhiên lướt qua bên này, sau đó không có biểu cảm gì rồi thu lại tầm mắt.
Nhiếp Thừa khựng lại một lát, cầm ly rượu của mình lên nhìn về phía Văn Trạch Lệ: "Tôi cũng mời anh."
Văn Trạch Lệ liếm khoé môi rồi ngửa đầu uống.
Đôi mắt hẹp dài híp lại, trong mắt toàn là sự tàn nhẫn, anh nhấc bình rượu lên rồi lại rót cho Nhiếp Thừa.
Rượu này là rượu mạnh đến từ Nga.
Nhiếp Thừa chần chừ vài giây, kiên trì cụng ly với anh một cái rồi uống hết.
Văn Trạch Lệ cười lạnh: "Tửu lượng của cậu Nhiếp tốt thật.”
Nhiếp Thừa thấy đau họng, anh ta ho một tiếng: "Cậu Văn giỏi hơn nhiều."
Đến giờ sắc mặt của Văn Trạch Lệ vẫn không thay đổi.
Nhiếp Thừa biết mình uống không bằng Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ cầm bình rượu lên, nghiêng đầu rót đầy cho Nhiếp Thừa: "Hôm nay là ngày vui nên không say không về."
Đường cong ở quai hàm rõ ràng, lúc rót rượu có cảm giác như một tên côn đồ, khí thế của anh áp đảo Nhiếp Thừa, Nhiếp Thừa nghe không say không về thì hơi bất đắc dĩ nhíu mày.
Nhưng mà rượu đã rót rồi.
Nhiếp Thừa phải uống thôi.
Văn Trạch Lệ nhìn anh ta gắng gượng chống đỡ thì nhướng mày.
Chân dài đá cái ghế rồi ngồi xuống, khẽ cười nói: "Đúng là cậu Nhiếp bất chấp gian nguy vì Tuyền nhi."
Lời nói đi ra từ kẽ răng.
Tuyền nhi.
Nhiếp Thừa nghe thấy tên gọi này, liếc nhìn Văn Trạch Lệ.
Nhiếp Thừa cũng hơi choáng váng, anh ta ngồi xuống, chỉ cảm thấy cổ họng nóng bừng, anh ta nói: "Vì đàn em thì uống một chút có sao.”
Đàn em?
Đàn em?
Ha ha ha ha.
Văn Trạch Lệ lại rót thêm cho anh ta: "Vậy không say không về."
Nhiếp Thừa rất khó chịu, anh ta nhìn Thẩm Tuyền ở bên kia.
Thẩm Tuyền mặt mày tinh tế đong đưa ly rượu với người khác, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên rồi cúi đầu cười nhạt, cô không nhìn phía này, lúc nói chuyện rất ung dung bình tĩnh, rượu trong ly chưa từng đứt đoạn, một ly rồi một ly, ngoại trừ nước da hơi ửng đỏ thì không nhìn ra dáng vẻ bị rượu cồn tập kính tí xíu nào.
Văn Trạch Lệ cười lạnh: "Nhìn cái gì? Định chờ cô ấy đến cứu anh à? Anh cũng hèn nhát quá đấy.”
Nhiếp Thừa thu lại tầm mắt, anh ta nhìn về phía Văn Trạch Lệ, lạnh lùng nói: "Tôi sợ cô ấy uống say nên tôi phải giữ tỉnh táo."
"À."
"Kỵ sĩ tinh thần?" Văn Trạch Lệ cười khẩy, anh ngửa mặt và cố gắng uống một hơi.
Ghen tuông khiến đầu anh đau nhức.
Chỉ hận không thể bóp chết Nhiếp Thừa.
Để cho anh ta chưa từng xuất hiện.
Nhiếp Thừa lại uống một ngụm lớn nhưng đã không được rồi. Anh ta tựa vào lưng ghế liếc nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền bên đó vẫn bình tĩnh như cũ, không thể nhìn ra là cô uống nhiều hay ít.
Văn Trạch Lệ lại uống thêm một ngụm: "Anh không xứng với cô ấy."
"Vậy anh xứng à?" Nhiếp Thừa bốc đồng hỏi lại.
Tay cầm ly rượu của Văn Trạch Lệ không cử động, lúc sau cũng không lên tiếng.
Anh nuốt rượu trong miệng xuống.
Rượu mạnh thiêu đốt người.
Tối nay những người xem trò hay xung quanh cũng nhìn thấy cặp tình địch này uống nhiều rượu như thế. Bên cạnh là Nhiếp Thừa bị chuốc say, Văn Trạch Lệ châm thuốc rồi ngậm trong miệng, nhìn Thẩm Tuyền cách đó không xa.
Trăng sao vây quanh cô, vẫn còn uống rượu nhẹ rồi nói chuyện.
*
Thẩm Tuyền để ly rượu xuống rồi quay người, mới nghe Thường Tuyết chen vào từ trong đám người, nói với cô: "Cậu Nhiếp say ngã ra đó rồi."
Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn sang. Quả nhiên thấy Nhiếp Thừa ngồi trên ghế dựa, bên cạnh là Nhiếp Tư đang vỗ mặt Nhiếp Thừa, Thường Tuyết lại nói: "Vừa nãy cậu Văn liên tục rót rượu cho anh ấy, biết anh ấy không thể uống mà vẫn rót, lòng dạ xấu xa thật."
"Nhưng mà cậu Văn cũng uống nhiều." Đêm nay vị trí của Thường Tuyết ở phía sau nên hóng hớt được nhiều nhất, nói thật có rất nhiều người nói tiết mục giữa cậu cả Văn, cô Thẩm và cậu Nhiếp càng xuất sắc hơn.
Thẩm Tuyền: "Ừ."
Thường Tuyết nhìn thời gian: "Muộn rồi."
Thẩm Tuyền: "Các cậu phải về nhà?"
Thường Tuyết: “Đúng vậy, phải về trước vì bố mẹ tôi không thể thức khuya."
Cô ấy khoác thêm khăn choàng cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền nói lời cảm ơn, Thường Tuyết xua tay lách ra khỏi đám người, đi đến cửa thì chợt nghe thấy mấy người bên kia thảo luận.
"Cô Thẩm này lạnh như băng, không ngờ còn có tận hai người đàn ông tranh giành tình cảm vì cô ta, mắt của người đàn ông này cũng bị mù rồi.”
"Không phải là cậu Văn cũng biết Nhiếp Thừa không uống được, còn phải rót rượu cho người ta, Nhiếp Thừa cũng tiếp chiêu, nhưng Thẩm Tuyền lại không có phản ứng gì cả, giống như không liên quan đến cô ta ấy."
"Đúng vậy đúng vậy, đẹp mà lạnh tanh thì có ích gì, chậc.”
Đời này Thẩm Tuyền thường xuyên gặp phải những lời nói công kích như vậy. Tất cả cũng vì tính cách của cô, sắc mặt của Thường Tuyết lập tức đen lại, cô ấy đi qua và trực tiếp chắn trước mặt hai người nọ.
Ồ.
Là hai cô chiêu nhà giàu, trong đó có một người Thường Tuyết phải nhìn chằm chằm vài lần, là bạn cùng phòng đại học của Lam Thấm.
Hai cô chiêu nhà giàu đó ngạc nhiên rồi sợ hãi nhìn về phía Thường Tuyết, Thường Tuyết chỉ vào hai người họ: "Một đám lớn lên giống bao cỏ mà còn dám so sánh với Thẩm Tuyền."
Sắc mặt của hai người đó thay đổi.
Thường Tuyết cười nhạt đuổi theo: "Văn Trạch Lệ muốn rót rượu cho Nhiếp Thừa, Nhiếp Thừa muốn tiếp chiêu thì có liên quan gì đến Thẩm Tuyền chứ, họ là người trưởng thành rồi, còn phải để người khác chịu trách nhiệm về hành vi của mình?"
"Còn vì sao cô ấy không quan tâm như thể không liên quan đến cô ấy à, Thẩm Tuyền cần gì phải quan tâm? Đi qua bảo Văn Trạch Lệ đừng rót rượu nữa? Không phải là bản thân Nhiếp Thừa sẵn lòng sao?”
"Miệng thối như thế thì phải rửa đi."
Nói xong.
Thường Tuyết kéo bố mẹ mình rời khỏi.
Trên thế giới này có nhiều thánh mẫu lắm.
Thẩm Tuyền đi tìm Mạc Điềm, tối nay Mạc Điềm cũng uống nhiều rượu nên đang chóng mặt, Thẩm Tiêu Toàn không ở bên cạnh Mạc Điềm, Thẩm Tuyền dìu mẹ từ trong đám người ra và đưa về bàn của nhà họ Thẩm.
Nhiếp Thừa cũng được Nhiếp Tư đỡ dậy, dù rất chóng mặt nhưng anh ta vẫn có thể đi được, Nhiếp Tư nhìn Thẩm Tuyền thì vội vàng gọi: "Tổng giám đốc Thẩm."
Thẩm Tuyền gật đầu, cầm lấy đồ của mẹ rồi liếc nhìn Nhiếp Thừa: "Anh ấy sao rồi?"
"Say rồi." Nhiếp Tư nói: "Không uống được còn gắng gượng uống."
Thẩm Tuyền: "Trở về thì chuẩn bị canh giải rượu cho anh ấy nhé."
"Ừ." Nhiếp Tư nói rồi đỡ Nhiếp Thừa đi. Thẩm Tuyền bên này cũng phải đi, Thẩm Lẫm lại đây đỡ Mạc Điềm, Thẩm Hách uống say cũng bị Thẩm Tiêu Toàn túm đi, cả nhà tập hợp đầy đủ và đến chào tạm biệt với bố mẹ Văn.
Văn Tụng Tiên không thể uống nên không uống rượu, Lâm Tiếu Nhi nhìn Thẩm Tuyền, cười nói: "Trên đường trở về lái chậm thôi.”
Thẩm Tuyền: "Cảm ơn."
Thẩm Tiêu Toàn và Văn Tụng Tiên hàn huyên một lúc rồi cả nhà quay người rời đi. Thời tiết bên ngoài se lạnh, gió thổi vào trong đại sảnh nên Thẩm Tuyền giữ chặt khăn choàng.
Có mấy người đàn ông đang nói chuyện ở cửa đại sảnh.
Thẩm Tuyền vừa đi ra là tiếng nói chuyện đã dừng lại, Thẩm Tuyền nhìn lướt qua.
Văn Trạch Lệ dựa vào cây cột và bỏ tay vào trong túi, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, sau đó tàn thuốc bị gió thổi bay về phía sau, anh híp mắt nhìn cô.
Thẩm Tuyền gật đầu với họ.
Tiêu Nhiên hơi ngồi xổm dưới đất, liếc nhìn cô một cái rồi rời mắt đi.
Cố Trình cười như không cười nhìn Văn Trạch Lệ.
Xe của nhà họ Thẩm đã đến, vì Mạc Điềm say nên Thẩm Tiêu Toàn đưa Mạc Điềm vào xe mình. Thẩm Lẫm bỏ Thẩm Hách vào ghế sau rồi chuẩn bị mở cửa xe cho Thẩm Tuyền.
Một bàn to hơn anh ấy đã kéo nó ra.
Thẩm Tuyền ngửi thấy mùi hương quen thuộc và mùi thuốc lá, cô quay đầu lại nhìn, Văn Trạch Lệ cố ý đi lên phía trước rồi đến gần cô.
Vẻ mặt Thẩm Tuyền bình tĩnh, cô lên xe.
Cửa xe đóng lại, một ít tàn thuốc cũng giũ xuống theo.
Thẩm Lẫm đứng bên cạnh, nhìn tình huống này thì nhướng mày, một lúc sau anh ấy vỗ bả vai Văn Trạch Lệ: "Lần sau rảnh thì gặp."
Văn Trạch Tân không lên tiếng, chỉ nhìn cửa sổ đang chầm chậm nâng lên.
Sườn mặt của Thẩm Tuyền bị che lại, cô không quay đầu liếc nhìn anh.
Thẩm Lẫm chào hỏi với mấy người Tiêu Nhiên, sau đó vào ghế phụ. Bảo tài xế nổ máy, hai chiếc xe của nhà họ Thẩm chậm rãi khởi động, một trước một sau rời khỏi trang viên này, vầng trăng cô đơn lạnh lẽo ở nơi xa treo trên bầu trời.
Văn Trạch Lệ nhìn một lúc lâu, cầm lấy điện thoại gọi cho tài xế.
"Đưa cô Thẩm đến chỗ của tôi."
*
Xe đằng trước đi vào nhà họ Thẩm, xe đằng sau theo sát, Thẩm Lẫm đỡ Thẩm Hách đang say xuống, Thẩm Tuyền cũng mở cửa xuống xe theo.
Quản gia và người giúp việc vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Đêm 30 tết nhà nào cũng treo đèn lồng, nhà họ Thẩm cũng là một khoảng ấm áp, Thẩm Tuyền chưa đi được vài bước thì điện thoại trong túi đã vang lên.
Cô mở ra rồi cầm lên nhận.
Là người nhà họ Văn gọi đến, nói rằng Thẩm Tuyền còn để một chiếc điện thoại ở hiện trường.
Thẩm Tuyền thấy đúng là thiếu một cái.
Đó là điện thoại của công ty, cô nói: "Tôi sẽ quay lại lấy."
Vốn dĩ khoảng cách không xa.
Người ở đầu bên kia đồng ý.
Thẩm Tuyền xoay người trở về chiếc xe, tài xế hỏi: "Cô Thẩm có việc gì ạ?"
Thẩm Tuyền: "Đưa tôi về trang viên."
Tài xế gật đầu: “À, vâng."
Ngay sau đó chiếc xe khởi động, Thẩm Tuyền nói với người nhà một tiếng, sau đó quay đầu và lái xe ra khỏi nhà họ Thẩm.
Nhưng xe không đi về hướng trang viên.
Thẩm Tuyền nheo mắt.
Nhìn xe chạy đến tòa nhà 188.
Cô đỡ trán rồi lập tức hiểu ra…..
Xe dừng lại ở gara tầng hầm của tòa nhà 188, tài xế nhỏ giọng nói: "Điện thoại ở chỗ của cậu Văn, anh ấy đang chờ để đưa cho cô."
Nói xong tài xế mở cửa, nhảy xuống xe rồi bỏ chạy.
Thẩm Tuyền im lặng ngồi trong xe, vài giây sau cô nhấc chân lên chỉnh lại gót giày cao gót, lúc này cửa xe mở ra, người đàn ông cởi cổ áo sơ mi, cúi người đi vào, đôi môi mỏng dán vào cổ cô: "Tối nay thử chơi anh nhé? Hử?"