Đa số những quyển tạp chí đó đã cũ, ố vàng hoặc để lâu ngày nên bị mốc. Thẩm Tuyền mặc quần áo ở nhà, đeo găng tay, đứng trong phòng khách thu dọn cùng giúp việc.
Tiếc là hôm nay không có nắng, trời ở ngoài râm mát nên chỉ có thể hong khô, cách này không có hiệu quả bằng phơi nắng. Hôm nay người nhà họ Thẩm không ra ngoài mà ngồi trong phòng khách nhìn Thẩm Tuyền bận rộn.
Mạc Điềm ghét bỏ: "Tặng cái gì không tặng mà lại tặng đống tạp chí này."
Thẩm Tiêu Toàn cười nói: "Nhà chúng ta không thiếu cái gì cả, cái Tuyền nhi thiếu là tình cảm thôi."
Mạc Điềm không nói gì, bà xoay người đi rót nước trái cây cho Thẩm Tuyền. Thật ra Thẩm Tuyền lớn thế này mà chưa có người đàn ông nào theo đuổi cô như vậy, kiểu dốc toàn lực để theo đuổi.
Nhưng gần đây đã thay đổi, Nhiếp Thừa của nhà họ Nhiếp để ý đến Thẩm Tuyền, chồng cũ Văn Trạch Lệ cũng để ý đến Thẩm Tuyền, hai trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô cũng đang theo đuổi Thẩm Tuyền.
Tuy Mạc Điềm không thích Văn Trạch Lệ, nhưng cứ nghĩ đến cuối cùng sự xuất sắc của con gái mình cũng được người khác nhìn thấy thì bà mừng lắm.
Trước khi ly hôn người ta còn thường nhắc đến Thẩm Tuyền, Văn Trạch Lệ và Lam Thấm. Thẩm Tuyền mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng bắt được trái tim của đàn ông, ở ngoài luôn bị người ta chỉ trích. Người làm mẹ như bà đã nghe quá nhiều, có nhiều lúc tức giận đến mức muốn cãi nhau với người ta, nhưng bà được dạy dỗ tốt nên không làm như vậy.
Bây giờ những người đó cũng phải ngậm miệng lại.
Sau khi Mạc Điềm đưa nước trái cây cho Thẩm Tuyền thì ngồi xuống: "Để mẹ giúp con."
Thẩm Tuyền cắn ống hút nói: "Không cần đâu ạ."
Lúc này ngoài cửa có tiếng chuông, cả gia đình ngồi trong phòng khách quay đầu nhìn lại. Quản gia và tài xế nâng hai cái thùng lớn đi vào, Mạc Điềm nhíu mày: "Đây là cái gì thế?"
Quản gia: "Tất cả đều là đồ cậu Văn đưa, một thùng là tạp chí được sưu tập, một thùng khác là quần áo đến từ thương hiệu Tuyền nhi yêu thích."
Thẩm Tiêu Toàn và Thẩm Lẫm liếc nhìn nhau, cả hai cùng cười nhạt.
Thẩm Hách đơn thuần nói: "Tốn nhiều tâm tư thế."
Rồi bị Mạc Điềm lườm cho một cái.
Thẩm Hách: "..."
Điện thoại Thẩm Tuyền lại vang lên, cô cầm lên mở tin nhắn thoại ra.
Văn Trạch Lệ: "Có thích không?"
Thẩm Tuyền: "Đủ rồi, đừng tặng nữa."
Văn Trạch Lệ: "Không đủ được."
Giọng điệu còn rất bá đạo.
Thẩm Tuyền mặc kệ anh, bảo họ mang một thùng tạp chí khác đến. Lúc này mấy người Mạc Điềm và Thẩm Lẫm chỉ có thể đeo găng tay hỗ trợ.
Nếu không phải Thẩm Tuyền thích thì họ cũng chẳng muốn động vào.
Thẩm Lẫm nói thầm: "Tặng nhiều như vậy, anh nghi ngờ cậu ta có âm mưu."
Mùng một tết mà má nó, cả gia đình ngồi trong nhà thu dọn tạp chí. Chắc chắn Văn Trạch Lệ không có ý tốt, Thẩm Lẫm càng nghĩ càng thấy tức giận, cầm điện thoại lên soạn tin: [ Cậu cố ý à? ]
Văn Trạch Lệ: [ Cố ý làm gì? ]
Thẩm Lẫm quay video cả nhà đang dọn tạp chí rồi gửi cho Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ thấy vậy thì híp mắt, thấp giọng nói: “Tôi qua đó giúp."
Thẩm Lẫm: “ Thôi đừng, mẹ tôi không thích cậu. “
Văn Trạch Lệ: “….”
*
Hôm mùng hai, dòng bên bắt đầu đến cửa để chúc tết, bốn gia tộc lớn ở thủ đô cũng bận rộn hơn, nhà họ Thẩm càng khỏi phải nói, họ hàng đến đi không dứt.
Cũng may nhà họ Thẩm rất lớn mới chứa được nhiều người như vậy, ăn tối phải bày đến bảy tám cái bàn, nhánh bên của nhà họ Thẩm kinh doanh và làm chính trị, có quan hệ mật thiết với nhà họ Thẩm.
Rất có cảm giác có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Hiện giờ Thẩm Tuyền đang là CEO, cô phải đương đầu nhiều hơn, vì vậy vào ngày này cô cũng bận rộn hơn một chút xíu, có rất nhiều người muốn tìm cô để nói chuyện.
Hiếm khi cô ở nhà nhưng lại không có cảm giác rảnh rỗi, giống y như lúc ở công ty, đó cũng là lý do tại sao mà mọi người thấy cô lạnh lùng và không thân thiện.
Đó là vì trừ người nhà ra, cô chưa bao giờ thả lỏng trước mặt người khác.
Mùng ba có ít họ hàng đến nhưng bạn bè thân thiết lại nhiều lên. Hôm nay Thẩm Tuyền cũng phải ra ngoài, trừ việc đến chỗ các chú, cô còn có kế hoạch đến chỗ thầy Tống nữa.
Thường Tuyết cũng muốn đi cùng nên lái xe đến đón cô.
Vừa ra khỏi cửa, đi không được bao lâu, Thẩm Tuyền đã nhận được cuộc gọi của vệ sĩ. Cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vệ sĩ ở bên kia nói: "Có người đang đi theo cô."
Thẩm Tuyền: "Nhìn xem đó là ai."
"Chúng tôi đã xuống tay rồi, hình như đó là người cậu Văn phái đến để giám sát cô."
Thẩm Tuyền nhướng mày: "Được rồi."
Sau đó cô nhận được cuộc gọi của Nhiếp Thừa, anh ta nói ở đầu bên kia: "Hình như Văn Trạch Lệ giám sát anh."
Thẩm Tuyền nhớ đến tính cách kiêu ngạo của Văn Trạch Lệ, cô thản nhiên nói: "Đàn anh vất vả rồi, em không tin Văn Trạch Lệ sẽ giám sát được cả đời."
Nhiếp Thừa bất lực: "Thủ đoạn của cậu Văn thật sự rất mạnh mẽ đấy."
Anh ta vẫn không thể hiểu nổi vì sao ly hôn rồi mà còn hối hận, mặc dù...dù... nếu anh ta ly hôn với Thẩm Tuyền thì anh ta cũng sẽ hối hận.
Thẩm Tuyền nói: "Không cần phải để ý đến anh ta."
Từ khi hai người chơi cờ đến giờ, Thẩm Tuyền biết nguyên nhân Văn Trạch Lệ làm như vậy, anh chỉ muốn xem liệu hai nhà Nhiếp Thẩm có liên hôn hay không thôi. Ngón tay Thẩm Tuyền sờ hoa tai, vẻ mặt thản nhiên.
"Được thôi."
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu rồi mới cúp máy đi làm việc của mình.
Thường Tuyết quay đầu xe và đi về hướng Tứ hợp viện. Nơi này thuộc khu phố cũ, mấy năm nay có ít người dân địa phương sống ở đây, điều kiện giao thông tốt hơn nên sáng sớm không còn lộn xộn như trước nữa. Khi xe đi qua cầu vượt, tay Thường Tuyết vẫn cầm lòng không đậu mà run lên.
Đằng trước là nơi xảy ra tai nạn giao thông, giờ nhớ đến tình hình lúc đó vẫn còn sợ.
Thẩm Tuyền thản nhiên liếc qua.
Trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng cô được Văn Trạch Lệ ôm ra dưới ánh đèn, cả sự yếu ớt khi chân cô chạm đất. Cô thu lại ánh mắt, không sờ hoa tai nữa, xe đi vào đầu con hẻm.
Lòng bàn tay Thường Tuyết toàn là mồ hôi, cô ấy cười nói: "Vẫn còn hơi sợ."
Thẩm Tuyền đưa giấy cho cô ấy, nói: "Đã qua rồi."
Hai người xuống xe lấy quà rồi đi vào sân, hai người vừa vào thì vợ thầy đã đi ra, nhìn Thẩm Tuyền cười: "Vào đi."
Thẩm Tuyền: "Chúc cô năm mới vui vẻ, thầy đâu rồi ạ?"
"Chân không thoải mái nên vào trong buồng ngồi rồi." Vợ thầy nói rồi đẩy cửa buồng ra, lúc này bà ấy quay đầu liếc nhìn, Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn sang.
Lam Thấm cầm quà đi vào một mình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lam Thấm khựng lại, nói: "Chúc cô năm mới vui vẻ ạ."
"Năm mới vui vẻ, sao em lại rảnh rỗi qua đây."
Lam Thấm đưa quà rồi nói: "Em đến để chào tạm biệt thầy ạ."
"Muốn đi đâu thế?"
"Thành phố Hải ạ."
Vợ thầy đáp lại, quay sang nhìn Thẩm Tuyền.
Vẻ mặt Thẩm Tuyền thản nhiên, cô dẫn Thường Tuyết vào buồng trong. Lúc đi qua Lam Thấm, Thường Tuyết liếc mắt nhìn cô ta, sau khi gặp thầy Tống, chào tạm biệt với thầy rồi mới ra khỏi cửa viện, Thường Tuyết nhỏ giọng nói với Thẩm Tuyền: "Hình như Lam Thấm thay đổi rất nhiều."
Thẩm Tuyền nhìn đồng hồ, ừ một tiếng.
Thường Tuyết lại nói: "Cậu có nghe cô ta nói muốn tạm biệt để đi thành phố Hải không?"
Thẩm Tuyền nhìn Thường Tuyết đang hóng hớt: "Được rồi, lái xe đi thôi."
Cô vừa dứt lời, đằng sau vang lên tiếng giày cao gót, ngay sau đó giọng Lam Thấm truyền đến: "Thẩm Tuyền, đợi đã."
Thẩm Tuyền dừng bước và đứng đó chỉnh lại cổ tay áo. Lam Thấm vội vàng chạy đến trước mặt cô, sau khi đứng vững, cô ta cố gắng ngừng thở hổn hển, bình tĩnh nhìn Thẩm Tuyền, đôi mắt của Lam Thấm thay đổi vài lần rồi mới bình thường lại, cô ta nói: "Tôi có thể mời cô đi ăn trưa không?"
Thẩm Tuyền nhìn cô ta.
Yên lặng.
Vài giây sau.
Thẩm Tuyền nói: "Được thôi."