Rõ ràng Lam Thấm chỉ mời mỗi Thẩm Tuyền, Thường Tuyết sẽ không vào góp vui. Cô ấy cảm thấy Lam Thấm đã thay đổi, nên nói thế nào nhỉ, không còn yếu đuối mảnh mai như trước kia.
Gần Tứ viện có một câu lạc bộ có thêm nhà hàng, riêng tư hơn nhưng phải hẹn trước, sau khi Thẩm Tuyền xuống xe đã gọi cho người ta chừa lại một bàn, Lam Thấm đứng bên cạnh cô, nhìn nhà hàng chỉ dành cho hội viên này, lại thấy Thẩm Tuyền còn có thể bảo người ta để lại một chỗ. Trong mắt Lam Thấm ẩn chứa sự ghen tị.
Và cả sự ngưỡng mộ.
Chỉ chốc lát sau, người phụ trách của câu lạc bộ đã ra đón Thẩm Tuyền, hỏi cô muốn ăn ở phòng riêng hay ở bàn bên ngoài. Thẩm Tuyền nhìn về phía Lam Thấm, cô ta cắn môi rồi cuối cùng chọn ở ngoài.
Hai người lên lầu, nhà hàng này ở lầu tám và có một cửa sổ sát đất lớn.
Thẩm Tuyền ngồi xuống.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Lam Thấm cũng ngồi xuống, tuy ban đầu nói là Lam Thấm mời nhưng quyền chủ động lại ở Thẩm Tuyền. Người phụ trách đứng một bên chờ Thẩm Tuyền gọi đồ, giới thiệu mấy món bò bít tết ngon gần đây.
Thẩm Tuyền gọi một phần rồi để Lam Thấm chọn.
Hai tay Lam Thấm đang đặt trên quần áo lặng lẽ nắm lại, sau đó cũng gọi một phần.
Người phụ trách rời đi.
Thẩm Tuyền cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, nói: "Cô muốn nói gì thì nói đi."
Lam Thấm nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự tin của Thẩm Tuyền, cô ta cũng uống một ngụm cà phê, sau đó mới nói: "Hồi trước tôi cũng không ngờ sẽ ở bên cậu Văn. Hồi cấp ba có rất nhiều người gán ghép tôi và anh ấy, sau đó chúng tôi dần dần thân thiết hơn. Sau khi lên đại học không ngờ lại học cùng trường, thế là anh ấy theo đuổi tôi."
Thẩm Tuyền thong thả nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt nhìn Lam Thấm không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng vẫn có phần lạnh lẽo.
Lam Thấm tiếp tục nói: "Tôi không ngại nói với cô rằng tôi và anh ấy chưa từng hôn nhau, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì cả, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng vấn đề là ở tôi. Tôi quá nghiêm túc trong giai đoạn đầu, nhà họ Lam và nhà họ Văn quá khác biệt, ở nơi coi trọng địa vị của gia đình như thủ đô, tôi chỉ thấy sợ hãi, tôi sợ trong nháy mắt anh ấy sẽ coi thường tôi, tôi cũng sợ sau khi quan hệ, anh ấy sẽ không cần tôi nữa."
"Vì thế tôi vẫn luôn giữ mình, chắc chắn anh ấy cũng đã nhìn ra, hơn nữa còn rất tôn trọng tôi. Tôi cảm thấy con gái không thể dễ dàng quan hệ với đàn ông được, nhất là với kiểu gia đình như tôi thì càng phải cẩn thận."
"Thật ra anh ấy đã giúp tôi rất nhiều. Tinh thần của chị tôi vẫn luôn có vấn đề, vì chị ấy tận mắt nhìn thấy bố mẹ tôi tách ra nên tính tình chị ấy lúc tốt lúc xấu, tôi cũng trở thành nạn nhân. Khi chị tôi ầm ĩ, trong nhà đến cả chỗ có thể đi cũng không có. Nhưng những năm đó, quả thật Văn Trạch Lệ đã giúp đỡ tôi rất nhiều, anh ấy giúp tôi có thể đứng vững trong gia tộc."
Giọng nói của Thẩm Tuyền rất bình tĩnh: "Vậy à?"
Lam Thấm lập tức gật đầu: "Đúng thế."
Thẩm Tuyền: "Xem ra anh ta rất yêu cô?"
Lam Thấm không dám trả lời câu này, cô ta chỉ nhếch môi, nhưng nhìn biểu cảm thì có vẻ là như vậy. Sau đó cô ta nói thêm một câu: "Có lẽ là đã từng."
"Đã từng yêu?"
Lam Thấm im lặng nhìn Thẩm Tuyền, cô ta không thể biết Thẩm Tuyền đang nghĩ gì trong lòng.
Chỉ là cô ta có thể nghe ra giọng điệu lạnh lùng của Thẩm Tuyền. Cô ta há miệng định nói gì đó nhưng chiếc bàn trước mặt bỗng bị người khác đạp đổ, cà phê và ly cũng bắn tung toé khắp mặt đất.
Lam Thấm hét lên rồi vội vàng tránh né, vừa ngẩng đầu đã lập tức đứng hình.
Đầu ngón tay của người đàn ông kẹp điếu thuốc, anh mặc áo sơ mi đen và quần dài, cổ áo mở rộng, sắc mặt lạnh như băng.
Anh nhếch miệng cười lạnh: "Rất yêu cô?"
Ngực Lam Thấm phập phồng, cô ta cắn chặt môi.
Cô ta bị doạ.
Văn Trạch Lệ lấy cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, vắt chân chỉ vào cô ta: "Ngồi xuống."
Lam Thấm vô thức nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền vẫn bình tĩnh ngồi, không có bất kỳ cảm xúc gì với những chuyện trước mắt, cô cúi đầu liếc nhìn giày cao gót bị dính một ít cà phê. Văn Trạch Lệ cúi đầu liếc nhìn, giây tiếp theo người đàn ông quỳ xuống, lấy khăn giấy lau cho Thẩm Tuyền.
Cô nhẹ nhàng tránh đi, tay anh khựng lại một lát.
Giây tiếp theo anh cầm chân cô và giữ chân cô lại, cương quyết lau đi.
Văn Trạch Lệ không dám nhìn Thẩm Tuyền, anh vứt giấy đi và ngồi thẳng người nhìn Lam Thấm: "Ngồi xuống."
Lam Thấm run rẩy kéo ghé ra.
Ngồi xuống.
Người đàn ông trước mắt khiến cô ta cảm thấy xa lạ và đáng sợ.
Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ đè cổ tay Thẩm Tuyền xuống vì sợ cô đi mất. Sau đó anh nhìn Lam Thấm, nghiêng người về phía trước, đặt một tay trên đầu gối.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng buông xuống.
Anh híp mắt nói: "Trước nay tôi luôn luôn cho rằng tình cảm đã qua, có quá quắt cũng không cần phải lấy ra thảo luận. Giống như lúc trước Thẩm Tuyền hỏi tôi chuyện cũ, tôi không nói một lần nào cũng vì lý do này."
Cơ thể Lam Thấm run lên.
Cô ta có cảm giác, mình không muốn nghe thấy những lời tiếp theo.
Mà từ khi nào cả nhà hàng đã không còn ai, chỉ còn lại ba người họ, người phụ trách cũng không dám gọi người ra dọn đống hỗn độn dưới đất.
Cũng không dám đưa hai phần bò bít tết ra.
Bầu không khí đông cứng.
Văn Trạch Lệ nói: "Đúng vậy, tôi đã theo đuổi cô nửa năm, tôi nhớ là theo đuổi nửa năm, cho dù không nhớ thì thôi."
Khi nói câu này, tay Văn Trạch Lệ đang giữ Thẩm Tuyền khẽ run, nhưng lại dùng sức vì sợ cô rút ra. Anh tiếp tục nói: "Thật ra sau cùng tôi chẳng muốn hỏi cô nữa, trái lại cô luôn lượn lờ trước mặt tôi, tôi lại tuỳ tiện hỏi một lần nữa, cô đã trực tiếp đồng ý rồi."
Lam Thấm không thở được.
Tất cả mọi người biết chuyện Văn Trạch Lệ theo đuổi cô ta nửa năm, nhưng không ai biết cô ta là người tiến đến ở bước cuối cùng.
Văn Trạch Lệ siết chặt cổ tay của Thẩm Tuyền, anh lại nói: "Tôi thừa nhận hơi có cảm tình với cô, nhưng khoảng cách rất yêu cô lại cách xa vạn dặm, nếu không thì bây giờ chị gái cô đã không còn sống ở nhà họ Lam nữa. Tôi vốn định quan sát làm sao cô có thể thoát khỏi nhà họ Lam, cũng như nuôi dưỡng một trợ lý, nhìn thuộc hạ ra tay thế nào.”
"Tiếc là cô không có năng lực đó, mỗi lần chỉ biết lấy tôi ra chống lưng, mình thì mãi mãi không vùng lên. Chút hảo cảm này của tôi với cô cũng dần tan biến theo thời gian, cô cảm thấy phần tình cảm này có thể đáng giá bao nhiêu? Mấy năm sau đó, tôi gần như dùng ánh mặt kẻ vô dụng nhìn cô, chính cô vẫn chưa rõ sao?”
"Văn Trạch Lệ tôi ghét Thẩm Tuyền mạnh mẽ, nhưng đồng thời tôi cũng thưởng thức thủ đoạn của cô ấy, nên chỉ cần một ánh mắt tôi đã yêu cô ấy."
Sắc mặt Lam Thấm trắng bệch.
Tất cả cũng được giải thích rõ, vì sao mấy năm về sau anh đối xử với cô ta lúc nóng lúc lạnh, thậm chí còn thường xuyên lấy lý do công việc cho cô ta leo cây.
Vì sao cô ta không thể nhìn thấu người đàn ông này, cũng là vì anh chưa từng mở rộng lòng mình.
Anh có cảm tình với cô ta. Chỉ sợ phần nhiều là anh chờ xem cô ta thoát khỏi nhà họ Lam thế nào.
Cô ta thở không ra hơi, thấp giọng hỏi: "Nếu lúc trước em vùng lên thì sao? Nếu em vùng lên, anh sẽ yêu em chứ?"
Văn Trạch Lệ: "Không."
Sắc mặt Lam Thấm càng trắng hơn, cô ta nhớ lúc trước cô ta chọn ra nước ngoài, lý do là vì muốn thoát khỏi nhà họ Lam, lúc ấy cô ta đã từng hỏi anh có thể cưới cô ta không.
Anh nói: "Không."
Câu trả lời giống nhau nhưng bản thân cô ta lại giấu kín, đơn giản vì người anh cưới là Thẩm Tuyền, sao anh có thể yêu người phụ nữ như Thẩm Tuyền chứ.
Cô ta luôn cho rằng là như thế.
Nhưng nào ngờ có nhiều chuyện thật.
Lam Thấm vô thức nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền giống như đang xem trò hay, cô không có biểu cảm gì, cô ta cười khổ: "Thẩm Tuyền, cô vừa lòng chưa?"
Văn Trạch Lệ cũng nhìn về phía Thẩm Tuyền, anh gần như nín thở.
Thẩm Tuyền xoay cổ tay, Văn Trạch Lệ dùng sức đè chặt, Thẩm Tuyền nhướng mày nói: "Chuyện cũ của mấy người đặc sắc như thế, tất nhiên tôi rất vừa lòng."
Hô hấp của Văn Trạch Lệ lại lỡ một nhịp.
Anh khẽ rít lên: "Anh biết em vẫn còn trách anh."
Thẩm Tuyền không nói gì.
Cô hướng về phía Lam Thấm.
Sắc mặt Lam Thấm vẫn trắng bệch.
Văn Trạch Lệ quay đầu rồi hung hăng nhìn Lam Thấm: "Cút."
"Cút đi, nếu không cút thì tôi sẽ để người khác giết chết cô." Vẻ mặt như khát máu của anh làm đầu gối Lam Thấm mềm nhũn, cô ta lui về sau hai bước rồi lảo đảo chạy đi.
Chạy trốn thật xa, cô ta còn nghe thấy tiếng cầu xin của Văn Trạch Lệ.
Người đàn ông đó hoàn toàn từ bỏ lòng tự trọng, kiêu ngạo trước mặt Thẩm Tuyền, quả thật anh điên rồi.
Văn Trạch Lệ ôm mặt Thẩm Tuyền, chống lên trán cô: "Anh biết sai rồi Thẩm Tuyền."
Thẩm Tuyền xoa mặt người đàn ông, thản nhiên nói: "Thật ra tôi vốn đã quên chuyện của Lam Thấm rồi, kết quả là hôm nay cô ta xuất hiện thế này."
Văn Trạch Lệ khựng lại.
Anh cắn răng, hận không thể tìm ai đó để giết chết Lam Thấm.
Cô ta đáng chết.
Thẩm Tuyền đẩy Văn Trạch Lệ ra và nói: "Mà bữa cơm này không ăn được nữa."
Văn Trạch Lệ nắm chặt tay cô, nói: "Có thể ăn mà, đi…đi vào phòng riêng."
Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh.
Vài giây sau, dưới vẻ mặt lo lắng của Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền đứng dậy cầm túi. Người phụ trách ở bên kia đang lo lắng gần chết, cuối cùng bây giờ mới dám ra đây, vội vàng theo hai người vào phòng riêng, trong phòng riêng có mùi trà thoang thoảng, Văn Trạch Lệ nói: "Vốn dĩ anh hẹn Tiêu Nhiên."
"Đang đợi Tiêu Nhiên."
Người phụ trách cười gượng: "Đúng vậy, sau đó cậu Văn đi ra tìm tôi rồi thấy hai người."
Sau đó Văn Trạch Lệ đi qua và đứng đó lắng nghe một lúc, về sau không nghe nổi nữa nên anh mới trực tiếp đạp một phát.
Thẩm Tuyền liếc nhìn Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ kéo ghế ra cho cô, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh, anh liếc nhìn cô: "Còn ăn bò bít tết lúc nãy em gọi không?"
Thẩm Tuyền: "Có."
Văn Trạch Lệ để người phụ trách đi chuẩn bị, sau đó ngồi bên cạnh Thẩm Tuyền rồi nghiêng đầu nhìn cô.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Đừng nhìn tôi."
Văn Trạch Lệ: "Anh cứ nhìn đấy."
Thẩm Tuyền không để ý đến anh, cầm điện thoại lên chơi.
WeChat xuất hiện tin nhắn của Nhiếp Thừa, mời cô ăn cơm với nhóm bạn vào ngày mai.
Văn Trạch Lệ nhìn với đôi mắt hung ác.
Thẩm Tuyền trả lời: [ Được. ]
Sắc mặt Văn Trạch Lệ càng âm u nhưng anh vẫn nhịn.
Anh biết bây giờ Thẩm Tuyền độc thân, trước khi tái hôn thì anh không quản được Thẩm Tuyền được. Đôi mắt hẹp dài nặng nề, trong đó hiện lên chút thù địch.
Bò bít tết nhanh chóng được đưa lên.
Ở đây có người hỗ trợ cắt bò bít tết, Thẩm Tuyền trực tiếp dùng nĩa là được. Phần ăn của Văn Trạch Lệ cũng không khác Thẩm Tuyền lắm. Anh rót một chén ly nóng cho Thẩm Tuyền, thấp giọng hỏi: "Có muốn ăn tráng miệng không?"
Thẩm Tuyền: "Không thích ăn."
Văn Trạch Lệ: "Vậy còn muốn ăn gì không?"
Thẩm Tuyền ngẩng đầu liếc nhìn anh, khẽ nhướng mày sau đó cúi đầu ăn bò bít tết tiếp.
Lồng ngực Văn Trạch Lệ cảm thấy nóng lên bởi cái liếc nhìn này.
Anh liếm khóe môi.
Nhân lúc khoé môi Thẩm Tuyền dính sốt, anh đi tới gần lấp kín môi cô. Thẩm Tuyền sửng sốt nhìn người đàn ông này rồi bốn mắt nhìn nhau. Văn Trạch Lệ giống như ăn một món gì đó rất ngon.
Dưới gầm bàn, Thẩm Tuyền đá mấy cái vào chân anh nhưng không hề có tác dụng, bị ép phải ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn này của anh....
Thẩm Tuyền hé mắt, nhéo cằm anh: "Cút ra."
Văn Trạch Lệ cười: "Cút ra chỗ nào?"
"Chỗ đó của em à?"
Anh nói một câu khó hiểu.
Nhưng Thẩm Tuyền vẫn hiểu được, cô híp mắt mà không trả lời.
Văn Trạch Lệ hung ác nhìn chằm chằm vào dáng vẻ này, anh cũng bị dáng vẻ thế này của cô làm cho phát điên rồi, vừa lạnh lùng mà còn mang theo ham muốn. Anh bình tĩnh nhìn cô: "Tối mai cùng nhau ăn cơm nhé?"
Nhiếp Thừa hẹn cô vào buổi tối, anh tỉnh bơ muốn phá hỏng cuộc hẹn của cô và Nhiếp Thừa.
Thẩm Tuyền nhìn anh: "Không."
Văn Trạch Lệ: "Ồ?"
Đầu lưỡi anh chống lên má, đôi mắt lạnh lùng.
Hai người ăn trưa xong rồi ra khỏi nhà hàng thì đúng giữa trưa. Có rất nhiều người gọi cho Thẩm Tuyền, có người nhà gọi đến, cũng có nhóm chú dì muốn gặp mặt mà gọi điện, Thẩm Tuyền vừa nghe điện thoại, vừa được Văn Trạch Lên ôm lên ghế phụ. Cô thản nhiên liếc anh nhưng không từ chối, từ chối cũng không có tác dụng nên cô cũng lười từ chối.
Xe rời đi.
Thẩm Tuyền cúp máy, nói với Văn Trạch Lệ: "Đưa tôi đến nhà họ Tiêu."
"Gặp ông cụ Tiêu à?" Văn Trạch Lệ nghiêng đầu hỏi.
Thẩm Tuyền: "Ừ."
"Được."
Buổi chiều Văn Trạch Lệ còn có việc nên cũng không đi theo được, sau khi đưa cô đến nhà họ Tiêu thì anh rời đi trước. Thẩm Tuyền chúc tết nhà họ Tiêu xong thì Thường Tuyết đã đợi ở ngoài rồi.
Xe của cô ấy đi ngang qua xe của Văn Trạch Lệ, cô ấy vội vàng quay lại nhìn Văn Trạch Lệ.
Nói thật là vào mùa đông trông cậu cả Văn rất đẹp trai.
Ở thủ đô, số anh chàng đẹp trai hàng đầu chỉ có vài người, Văn Trạch Lệ chắc chắn đứng số một số hai, chậc chậc có rất nhiều người thích vẻ đẹp trai đó.
*
Chúc mừng năm mới ở nhà họ Tiêu xong, Thẩm Tuyền trở về nhà. Cả nhà đang tính xem ngày mai sẽ đi đâu, Thẩm Tuyền ôm gối nghe Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm bàn bạc.
Vì thế cuối cùng họ quyết định ngày mai sẽ đến nhà họ Văn.
Ai biết sáng hôm sau anh em nhà họ Văn và cả Trần Y, chú nhỏ Văn, bố mẹ Văn cũng đến nhà họ Thẩm.
Người nhà họ Thẩm sửng sốt vài giây, Thẩm Tiêu Toàn hoàn hồn cười nói: "Tôi còn định đến nhà mọi người chúc tết, ai ngờ mọi người lại đến trước."
Văn Tụng Tiên cởi áo khoác nói: "Hai nhà chúng ta không cần thiết phải khách sáo như thế, hôm nay nhà không bật bếp nên mới đến nhà mọi người ăn chực."
Thẩm Tiêu Toàn: "Ha ha nói hay đấy, vậy hôm nay chúng ta ăn lẩu?"
Chú nhỏ Văn nói: "Đúng lúc tôi cũng muốn ăn."
Thẩm Tiêu Toàn nhìn về phía chú nhỏ Văn: "Ngày mai cậu về rồi à?"
Chú nhỏ Văn: "Đúng thế."
“Vất vả, vất vả rồi."
Chú nhỏ Văn cười ngồi xuống ghế sô pha, nhìn về phía Thẩm Tuyền: "Không ngờ dáng vẻ ở nhà của Thẩm Tuyền rất tùy tiện.”
Thẩm Tuyền cũng không ngờ nhà họ đến vào lúc này, bộ quần áo ở nhà có màu vàng cam, cổ tay áo còn có hoa văn, cô nhận áo khoác rồi thản nhiên nói: "Chú nhỏ cứ đùa cháu."
Chú nhỏ Văn lại cười.
Văn Trạch Lệ để quà xuống và nghiêng đầu liếc nhìn nhìn cô, đôi mắt mang theo dục vọng chiếm hữu.
Hai nhà trò chuyện ăn cơm trưa với nhau. Buổi chiều, Lâm Tiếu Nhi và Mạc Điềm còn cùng làm món tráng miền. Thẩm Tuyền hẹn Nhiếp Thừa lúc năm rưỡi chiều, cô nhìn đồng hồ rồi lên lầu thay quần áo, đổi sang váy và áo khoác dài, cầm một chiếc túi nhỏ đi xuống lầu. Thẩm Tuyền nhìn người nhà họ Văn phân tán trong nhà.
Vài người ở sân sau, vài người ở phòng bếp, vài người ở phòng sách.
Cô nghiêng đầu nói với dì giúp việc một tiếng, để lát nữa đi nói với bố mẹ một tiếng, sau đó cô vòng ra ngoài. Khi đi qua bức tường đá thì bên cạnh có một bàn tay vươn ra nắm lấy cổ tay cô rồi kéo qua. Thẩm Tuyền sửng sốt, giây tiếp theo cơ thể cô bị kẹp giữa vách đá và người đàn ông.
Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ rất càn rỡ, rơi vào nơi không nên chạm, làm làn váy lay động.
Thẩm Tuyền nheo mắt nhìn anh.
Văn Trạch Lệ tùy ý để cô lạnh lùng nhìn, anh nghiêng đầu, giữa một tấc vuông này cắn lên vành tai cô: "Nếu em dám đi ra ngoài, anh sẽ làm em ngay tại đây."
"Khung cảnh này không tệ."
Đầu ngón tay Thẩm Tuyền nắm áo sơ mi của anh: "Vậy có muốn quay video luôn không?"
Văn Trạch Lệ: "... Đm."