Hậu Ái

Chương 51:




Phịch.
Cửa xe đóng lại, bên ngoài xe người đông nghìn nghịt, tất cả đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe này, ánh mắt giống như có thể nhìn xuyên thấu thân xe, nhìn thẳng vào bên trong.
Thẩm Tuyền dựa lưng vào ghế, tà váy trượt xuống làm lộ ra cái chân dài trắng nõn.
Người đàn ông tiến vào sau, anh không hé răng nửa lời mà tựa vào cửa xe, yên lặng cầm một điếu thuốc và châm lửa, khói thuốc chậm rãi phiêu tán, mặt Thẩm Tuyền không biểu cảm gì, cô chỉ động đậy cổ tay rất nhẹ.
Ở đó có buộc một nút chết.
Văn Trạch Lệ nhìn thấy động tác của cô thì ngước mắt liếc cô một cái, vài giây sau nói: “Muốn tháo nó ra à?”
Thẩm Tuyền nhẹ nhàng lia mắt nhanh về phía anh, giống như là anh không đáng để được cho một ánh mắt, cô thu hồi tầm mắt, không gợn sóng nói: “Điệu bộ của cậu Văn hay nhỉ.”
Văn Trạch Lệ nghe xong, cười cười bỏ điếu thuốc xuống, thò lại gần rồi chặn cô ở trên cửa kính xe, tay đặt lên đôi chân dài của cô: “Đây là em ép anh, không phải sao?”
Thẩm Tuyền nhíu mày, cụp mắt xuống rồi hừ lạnh.
Đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ nhìn chằm chằm cô.
Vài giây sau đầu ngón tay anh gõ gõ lên cửa xe, tiếng vang phát ra, một vệ sĩ tới đẩy đám đông ra hai bên, khom lưng chui vào trong xe, không đến một phút đã ngồi lên ghế lái.
Khởi động xe.
Những người ở ngoài bất lực để chiếc xe màu đen có rèm che rời đi, Mạc Điềm không nhịn được khóc thành tiếng, ra sức đập lên ngực Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn ôm chặt bà, thấp giọng nói: “Bình tĩnh.”
Mà sắc mặt Nhiếp Thừa xám trắng, bộ tây trang đang mặc thì lộn xộn, những khách mời đến cả lời an ủi cũng không thể nói ra miệng, ông Nhiếp đi ra từ trong đám người, rất nhiều người lùi ra nhường đường cho ông cụ, ông Nhiếp vỗ vỗ bả vai Nhiếp Thừa, nói: “Trước tiên ông sẽ làm như cháu nói, phải tìm hiểu rõ ràng tình hình rồi mới hành động lại, cuộc sống của cháu vẫn còn rất đơn giản, từ trước đến giờ vốn không biết Văn Trạch Lệ.”
Nhiếp Thừa bực bội gỡ cà vạt xuống: “Cháu cho rằng ít nhất anh ta sẽ không quá đáng như vậy.”
Bài post được đăng lên lâu như vậy, anh ta cho rằng đáng ra Văn Trạch Lệ nên đáp lại như nào cũng đã phải hành động rồi, thật sự chờ đến ngày hôm nay thì lại là mọi chuyện đã được định, ai biết anh vốn không quan tâm thể diện, bây giờ mới là bắt đầu. Ông Nhiếp lắc đầu: “Văn Trạch Lệ ở thủ đô kiêu ngạo thành thói, từ khi lên cấp 3 cậu ta đã bắt đầu tiếp xúc với công việc ở tập đoàn, thủ đoạn được tích lũy dần lên từ từng năm, trình độ tàn nhẫn không thua kém gì mấy lão già này.”
“Đúng vậy Nhiếp Thừa, cậu cũng đừng quá khổ sở, mấy năm nay những người dám tranh đấu với Văn Trạch Lệ, toàn là những người ở thế hệ trước.”
“Thế hệ trẻ bây giờ vẫn còn quá non, huống chi là cậu nữa.”
Một người không có giao thiệp gì với giới kinh doanh, lại chỉ chuyên tâm làm nghiên cứu phát minh, làm sao mà có thể đối đầu cùng với loại người như Văn Trạch Lệ này được, những bậc lão làng trong giới tư bản có rất nhiều thủ đoạn, một số ít khách khứa có mặt ở hiện trường bắt đầu sôi nổi an ủi Nhiếp Thừa, Nhiếp Thừa lại hoàn toàn không thấy được an ủi chút nào, chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Là do anh ta đánh giá sai về đối thủ, anh ta nhìn về phía Thẩm Tiêu Toàn.
Thẩm Tiêu Toàn đẩy Mạc Điềm cho Thẩm Lẫm chăm sóc, đi tới nói: “Vô cùng xin lỗi.”
Nhiếp Thừa lắc đầu: “Không, cháu mới nên nói xin lỗi.”
Thẩm Tiêu Toàn cười cười, cũng không nói chuyện nữa, Thẩm Tuyền bày ra một ván cờ phức tạp và cuối cùng người thắng là cô, Nhiếp Thừa cũng tốt mà Văn Trạch Lệ cũng tốt, họ cũng đang vùng vẫy trong ván cờ của cô.
Nhiếp Thừa chần chờ, lo lắng nói: “Thẩm Tuyền...”
Thẩm Tiêu Toàn: “Con bé không sao, không cần lo lắng.”
Những người khác sau khi nghe xong thì cũng sôi nổi an ủi Nhiếp Thừa.
“Lúc ly hôn cậu Văn bị Thẩm Tuyền ấn tay ký tên ly hôn.”
“Đúng thật, cô cả nhà họ Thẩm có chính kiến, Nhiếp Thừa cậu không cần lo lắng, cô ấy có thể đối phó với Văn Trạch Lệ.”
“Ôi, việc như này xảy ra, không biết về sau Thẩm Tuyền phải thế nào bây giờ, sợ hãi sự đe dọa của Văn Trạch Lệ, sau này sợ là sẽ không có ai dám tới cửa.” Một bác trai nói lời này và nhìn về phía Thẩm Tiêu Toàn.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, suy cho cùng Văn Trạch Lệ là người nói gì làm đó, cậu Văn của gia tộc đệ nhất ở thủ đô nói như vậy, về sau con đường hôn nhân của Thẩm Tuyền sợ là sẽ gặp nhiều trắc trở.
Lời này vừa nói ra đã ngay lập tức chạm vào trái tim của Mạc Điềm, bà lập tức khóc thành tiếng.
Thẩm Tiêu Toàn cười cười: “Con cháu đương nhiên sẽ có phúc của con cháu.”
“Cậu Văn làm loạn như vậy, về sau cô ấy có thể tốt sao?” Người đó nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu, trong nháy mắt những người còn lại hiểu rõ, cậu cả nhà họ Văn đã làm loạn lên như vậy, về sau những cô chiêu thế gia muốn bấu víu vào anh, chỉ sợ sẽ còn phải suy xét hết lần này đến lần khác, dù sao cũng không thể dễ chịu được.
*
Chiếc xe SUV màu đen chạy đến biệt thự nhà họ Văn, xe dừng lại, điếu thuốc kia của Văn Trạch Lệ cũng cháy hết, anh cầm đầu lọc ném vào gạt tàn thuốc rồi mở cửa xe.
Một cơn gió lạnh thổi vào, Thẩm Tuyền không nhúc nhích, Văn Trạch Lệ cúi người vào trong xe và bế cô ra ngoài, làn váy của cô lay động, Văn Trạch Lệ híp mắt nhìn cô.
Thẩm Tuyền cắn chặt răng: “Váy.”
Văn Trạch Lệ vừa nghiêng đầu thì thấy, ừm bởi vì vừa nãy ở trong xe làm xằng bậy, lúc này chiếc váy đã bị kéo đến đùi. Anh cười thành tiếng rồi kéo váy xuống, sau đó chặn ngang ôm người lên, xoay người đi nhanh về hướng biệt thự.
Rõ ràng hôm nay người giúp việc trong biệt thự cũng đã đi ra ngoài hết rồi, vào phòng khách, ở đó được đặt một cái ghế tựa rất đẹp, Văn Trạch Lệ đặt Thẩm Tuyền ở trên ghế.
Sau khi ngồi xuống, Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này.
“Anh muốn làm gì?”
Văn Trạch Lệ cởi cổ áo của áo sơ mi, đầu ngón tay thon thả lướt xuống, một chiếc camera có chân dựng được vệ sĩ đem vào, đặt ở cách đó không xa. Vệ sĩ sắp xếp xong thì lùi về phía sau, thuận tiện đóng cửa lại.
Bịch… Cánh cửa dày nặng bị đóng lại.
Biệt thự yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, Văn Trạch Lệ cúi người, tay chống ở hai tay bên tay vịn của ghế, anh rũ mắt nhìn qua toàn bộ cơ thể cô, chiếc váy màu vàng cam thật xinh đẹp, cổ áo hình chữ V xẻ sâu, da thịt trắng nõn, trên cổ đeo một chiếc vòng, nghe nói là Nhiếp Thừa đưa, anh duỗi tay kéo chiếc vòng cổ có giá trị trăm vạn ra rồi ném xuống đất.
Tiếp theo anh lấy điện thoại, click mở một đoạn ghi âm.
Anh quỳ một gối trên mặt đất, cầm cho Thẩm Tuyền nghe.
Đoạn ghi âm đầu tiên là tiếng nói chuyện của rất nhiều người ở trên sảnh lớn đêm nay, mà chủ yếu chỉ quanh đi quẩn lại vài câu.
“Quá sức tưởng tượng rồi, nhưng mà tại sao lại lựa chọn đính hôn trước chứ.”
“Đúng vậy, rất nhiều năm rồi mọi người không còn chọn đính hôn nữa, mà là trực tiếp kết hôn.”
“Bởi vì suy xét đến việc cả hai cũng còn trẻ, cho nên tạm thời không vội vàng.”
“Có phải không, với cả Nhiếp Thừa chỉ lớn hơn Thẩm Tuyền có một tuổi.”
“Đúng vậy, lớn hơn Thẩm Tuyền một tuổi.”
“Vậy thì tuổi tác như vậy là vừa rồi, tôi thấy hai người bọn họ thật sự thích hợp.”
Anh nhướng mày: “Vừa đúng tuổi? Thật sự thích hợp?”
Tay Thẩm Tuyền vẫn còn bị trói, cô thản nhiên nói: “Đó là sự thật.”
“Đúng không?” Văn Trạch Lệ tuỳ tiện ném điện thoại đi, ném trên mặt đất, còn phát ra âm thanh loảng xoảng, Thẩm Tuyền không hé răng nửa lời mà nhìn người đàn ông này, đôi mắt rơi vào khuôn mặt của anh.
Văn Trạch Lệ lại đứng dậy lần nữa, cúi người chạm vào trán của cô, tay cũng theo sát cởi bộ lễ phục của cô ra, cười khẽ: “Bây giờ chúng ta sẽ để cho bọn họ nhìn xem, chúng ta có thích hợp hay không.”
Camera ở bên kia chợt lóe sáng.
Thẩm Tuyền nhìn thấy chiếc camera ở bên kia, camera đang mở, giọng nói của cô vẫn điềm nhiên như vậy: “Cậu Văn muốn quay video lại à?”
“Hả? Đúng vậy.”
Vải dệt quá dễ xé.
Văn Trạch Lệ nắm cổ tay của cô đặt trên tay vịn, nhanh chóng và dễ dàng đổi lại vị trí trói ở tay của cô, Thẩm Tuyền muốn tránh nhưng tiếc là không thể tránh thành công, anh có chuẩn bị sẵn mà đến.
Kế tiếp.
Ngón tay của Thẩm Tuyền nắm chặt tay vịn, sau lưng kéo căng. Camera vẫn luôn lóe sáng đèn đỏ, Văn Trạch Lệ hôn cổ cô: “Em nghe một chút, bọn họ vẫn còn đang nói sao?”
Thẩm Tuyền híp mắt, nhìn cái điện thoại màu đen kia, đoạn ghi âm trong điện thoại vẫn luôn lặp lại mấy câu nói kia, Thẩm Tuyền liếm miệng vết thương ở khóe môi, cô cong gối quỳ trên ghế, mặt mày không gợn sóng mà dịch trở về. Không đáp lại lời nói của anh, Văn Trạch Lệ lại đột nhiên trở mình, đổi tư thế đè cô.
Ngước mắt lên nhìn cô.
Thẩm Tuyền cũng nhìn anh.
Theo sau chính là sự tấn công dày đặc như lũ lụt.
Mồ hôi ở xương cánh bướm sau lưng Thẩm Tuyền chảy dọc theo một đường đi xuống.
Văn Trạch Lệ lại hỏi: “Em có thấy bọn họ vẫn đang nói chuyện không?”
Thẩm Tuyền cắn răng: “Anh bị bệnh à.”
“Anh có.”
“Là em ép anh.” Người đàn ông cười ra tiếng, khóe mắt liếc nhìn cái điện thoại nọ một cái, vẫn còn đang nói sao. Thẩm Tuyền chỉ thấy pin của chiếc điện thoại màu đen kia cũng thật trâu bò.
Mãi mà chưa sập nguồn.
Làm cho móng tay của cô cũng sắp gãy hết rồi.
Hồi lâu về sau, Thẩm Tuyền khoác chiếc áo sơ mi nam đứng dậy, dùng chân đá chiếc điện thoại màu đen kia xuống dưới gầm ghế sô pha, phịch một tiếng, những tiếng nói kia ngừng lại.
Một bàn tay to từ phía sau vòng qua ôm eo cô, tiếng nói khàn khàn của Văn Trạch Lệ vang lên bên tai cô: “Bên này còn có một chiếc camera.”
Tiếp theo anh nắm cằm cô rồi xoay qua.
Thẩm Tuyền lạnh nhạt kiềm chế nhìn anh, Văn Trạch Lệ cười cười ôm sát cô, khẽ hôn lên môi cô: “Về sau ai dám tìm em, tôi sẽ gửi cho nó một bộ phim bom tấn có độ nét cao.”
Miệng anh cười cười, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ độc ác.
Đầu ngón tay Thẩm Tuyền vuốt ve vành tai của anh, không gợn sóng nói: “Thuận tiện copy một phần gửi cho tôi.”
“Tôi cũng muốn.”
Văn Trạch Lệ: “...”
Anh bỗng áp trán lên trán cô, tầm mắt hai người giao nhau và hô hấp quấn quýt, chỉ chốc lát sau chạm vào cổ. Ánh đèn đỏ của camera vẫn lóe, toàn bộ biệt thự thật sự yên tĩnh, nhưng lại có âm thanh sột soạt nho nhỏ, khi thì xuất hiện khi thì tiêu tán.
*
Biệt thự này của nhà họ Văn có hơn 50 năm lịch sử, từ rất lâu trước đây, người nhà họ Văn ở nơi này, sau này ông cụ mới xây thêm một căn biệt thự mới ở bên ngoài.
Người nhà họ Văn mới bàn đến chuyện dọn ra ngoài.
Mà căn biệt thự này vẫn giữ lại được dáng vẻ từ trước khi dọn ra ngoài, mấy năm nay chỗ này chuyên dùng để nói chuyện, đặc biệt là chú nhỏ nhà họ Văn có thân phận nhạy cảm kia càng cần nơi này hơn. Nhưng mà ngày thường gần như không ở đây, trừ bỏ mấy cô giúp việc ở bên này trông coi rồi quét tước vệ sinh.
Hiện giờ Thẩm Tuyền đang nằm trên chiếc giường cũng cũ rồi. Văn Trạch Lệ đi chân trần xuống lầu rót cho cô một ly nước, vừa lên tới nơi thì thấy người phụ nữ đang nằm sấp, anh ngồi ở bên cạnh người cô, ôm người lên rồi cầm ống hút đưa cho cô.
Thẩm Tuyền cắn ống hút uống từng ngụm từng ngụm, uống được mấy ngụm thì cô đẩy cốc ra, điệu bộ có phần thả lỏng mà lại có cảm giác không giống vậy.
Văn Trạch Lệ híp mắt.
Cuối cùng anh phát hiện, cô ở nhà và ở ngoài là hai bộ mặt khác nhau.
Anh bỏ cái ly xuống, ngồi ở mép giường thưởng thức tóc của cô: “Đã đói bụng chưa?”
Thẩm Tuyền không thích người khác nghịch tóc của mình, lạnh lùng liếc mắt một cái qua ngón tay anh, Văn Trạch Lệ khựng lại vài giây rồi hướng xuống, lưu luyến không rời ở cổ cô: “Hửm? Em có đói bụng không?”
Thẩm Tuyền: “Đói.”
“Muốn ăn cái gì?”
Thẩm Tuyền: “Gì cũng được.”
Văn Trạch Lệ cười ra tiếng: “Không có gì cũng được, em nói rõ ra, tôi còn bảo đầu bếp nhà họ Văn làm.”
Thẩm Tuyền: “Vậy nấu cháo đi.”
Lăn lộn mãi, tính từ chiều Thẩm Tuyền đã không ăn cơm, sau đó cường độ hoạt động lại lớn như vậy, không đói bụng mới là lạ. Văn Trạch Lệ cầm điện thoại ở đầu giường, đây là một cái khác, khởi động máy sau đó gọi vào số của nhà họ Văn.
Điện thoại vừa được kết nối.
Văn Tụng Tiên vừa mở miệng ra là một tràng trách móc.
Hiện giờ thì hay rồi, toàn bộ thủ đô đã chứng kiến màn kịch cướp hôn này, dáng vẻ hung ác điên cuồng của Văn Trạch Lệ, ly kinh phản đạo [1] phải được ghi vào sử sách.
[1] Ly kinh bạn đạo hay ly kinh phản đạo là một thành ngữ, có nghĩa là rời xa chuẩn mực và đi ngược lại với đạo đức. Ý chỉ không hành động theo lẽ thường.
Thậm chí bên ngoài còn có người tung tin vịt.
Thẩm Tuyền bị yêu tinh nhập vào.
Khiến cho cậu cả nhà họ Văn mê mệt thành dáng vẻ này, vứt bỏ mặt mũi của mấy nhà chỉ vì một người phụ nữ.
Mà người nhà họ Văn, tất cả cũng chẳng hay biết gì, hiện giờ trên hot search Weibo, các diễn đàn lớn hay vòng bạn bè, hễ là con đường có thể truyền bá, tất cả cũng nhét đầy màn kịch này.
Điện thoại của người nhà họ Văn cũng bị khủng bố.
Văn Trạch Lệ nghe Văn Tụng Tiên mắng xong, ánh mắt dừng ở trên người phụ nữ, thong thả ung dung nói: “Nấu một chút cháo đi, con kêu vệ sĩ đi lấy.”
Văn Tụng Tiên kìm nén ho một chút, cổ giống như bị bóp chặt lại, chờ cả buổi mới hỏi: “Con nói cái gì?”
“Nấu cháo.”
Văn Tụng Tiên: “Con mang Thẩm Tuyền đi đâu rồi, con đưa người về đi.”
“Cô ấy đói bụng.”
Văn Tụng Tiên đang muốn phát nổ, giây tiếp theo nghe thấy điều này thì im lặng vài giây: “Thẩm Tuyền đói bụng?”
“Đúng vậy, cô ấy muốn ăn cháo.”
“Ăn cháo gì? Nấu cháo tôm nhé?”
Văn Trạch Lệ: “Vâng.”
Văn Tụng Tiên quay đầu lại nói với Lâm Tiếu Nhi, sau khi nói xong mới phản ứng lại, đột nhiên cầm lấy điện thoại hét to: “Văn Trạch Lệ, con đưa Thẩm Tuyền về đây, con muốn chạy đi đâu?”
“Bố nói với con này, nếu việc ngày hôm nay bị ông nội biết, vậy thì con chết chắc.”
Văn Trạch Lệ: “Khi nào thì nấu xong cháo?”
Văn Tụng Tiên ngây người vài giây, lại nói: “Có thể là nửa tiếng.”
“Được.”
Văn Trạch Lệ thuận thế ngắt điện thoại. Ở đầu bên kia, vẻ mặt không thể tưởng tượng của Văn Tụng Tiên nhìn điện thoại cúp máy, cuối cùng ông ấy không hiểu vì sao lại bị anh cướp lời.
Lâm Tiếu Nhi ở bên cạnh thở dài: “Chờ thêm đêm nay đi, đầu tiên cho bộ phận quan hệ công chúng hoạt động đi đã.”
Văn Tụng Tiên: “...Đợi chút nữa cho người đi theo, xem xem nó đưa người chạy đi đâu rồi.”
Sau khi ông quăng điện thoại đi, bản thân vẫn rất tức giận vì bị Văn Trạch Lệ dắt mũi.
*
Nửa giờ sau Văn Trạch Lệ ngồi dậy, nhìn người phụ nữ sắp ngủ, sau đó đứng dậy tuỳ tiện khoác cái áo sơ mi, mặc quần xám dài đi xuống lầu lấy cháo.
Sau khi vệ sĩ đưa cho anh, nói: “Lúc ra khỏi cửa có người đi theo.”
Văn Trạch Lệ châm một điếu thuốc, sau đó hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Tôi đã cho người cản.”
“Được.”
Văn Trạch Lệ cầm cháo rồi xoay người lên lầu. Cửa dưới lầu theo đó đóng lại, Văn Trạch Lệ ngồi ở mép giường, múc cháo vào trong chén, mùi hương lập tức tràn ra toàn bộ căn phòng.
Thẩm Tuyền trợn mắt, sau đó ngồi dậy, trên vai khoác áo sơ mi.
Văn Trạch Lệ liếc nhìn cô một cái: “Anh đút cho em?”
Thẩm Tuyền: “Không cần.”
Cô duỗi tay đỡ chén, Văn Trạch Lệ thấy thế thì bỗng di chuyển tay qua một bên, Thẩm Tuyền nhận được khoảng không, cô híp mắt nhìn anh, vài giây sau đạp eo anh một cái.
Văn Trạch Lệ đè chân của cô laik, sau đó múc cháo đút cho cô.
Thẩm Tuyền lạnh mặt thật sự kháng cự, lúc sau mới há miệng, kết quả thật sự nóng, cô nhíu mày: “Văn Trạch Lệ.”
“Ừm?” Văn Trạch Lệ ngay lập tức thổi: “Xin lỗi xin lỗi.”
Thẩm Tuyền: “Tôi tự làm.”
Giọng nói của cô mang theo một loại cảm giác anh không làm được, anh đen mặt, lại càng không đưa cho cô và đút tiếp.
Thẩm Tuyền là thật sự đói bụng, cũng mặc kệ sự kiên trì của anh, từng ngụm từng ngụm ăn xong, vì tóc hôm nay đã làm kiểu, cho dù vừa mới gội sạch sấy khô nhưng vẫn xoăn.
Lọn tóc xoăn rơi trên vai, hơn nữa cộng thêm ánh sáng ở trong phòng, vậy mà lại khiến cho cô trông dịu dàng hơn.
Văn Trạch Lệ giống như gặp quỷ, ghé sát vào nhìn.
Thẩm Tuyền lạnh lùng mà liếc qua, nhưng có lẽ là do không khí thật sự dịu dàng, cái liếc mắt này của cô có phần giống như đang làm nũng. Hầu kết của Văn Trạch Lệ lăn lộn, thấp giọng hỏi: “Mệt sao?”
Lưng Thẩm Tuyền căng cứng theo phản xạ.
Giọng nói của cô lạnh nhạt: “Mệt.”
Văn Trạch Lệ rũ mi, cũng không cưỡng ép cô nữa.
Anh đút cô ăn xong hai chén. Thẩm Tuyền đẩy tay anh ra rồi xuống giường đi vào trong phòng tắm rửa mặt, Văn Trạch Lệ cũng múc một chén cháo, ăn xong thật nhanh.
Nghe tiếng rửa mặt ở trong phòng tắm.
Dường như giữa trán anh vẫn còn sót lại một chút sự tàn ác.
*
Bên ngoài loạn thành một đoàn, nhưng mà biệt thự là một mảnh yên tĩnh, Thẩm Tuyền cảm giác đến hừng đông, ánh mặt trời bên ngoài vừa chiếu vào, dừng trên sô pha, vị trí bên cạnh người trống không, Thẩm Tuyền liếc mắt một cái, nghe thấy giọng nói trong phòng tắm, cô dùng một tay tùy tiện cột tóc và chuẩn bị ngồi dậy, lại phát hiện một cái tay khác không thể nhúc nhích.
Cô ngước mắt nhìn lại.
Bản thân đang bị trói trên đầu giường.
Cô nhíu mày.
Cửa phòng tắm mở, Văn Trạch Lệ ôm khuỷu tay đang mặc quần áo ở nhà, áo màu đen vắt vẻo trên cơ thể, cơ bụng bị che khuất, đôi mắt hẹp dài của anh lướt qua: “Tỉnh rồi?”
Thẩm Tuyền: “Tháo ra.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày không trả lời, anh đi sang một bên, cầm lấy điện thoại gọi vào số Thẩm Tiêu Toàn.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
Giọng nói của Thẩm Tiêu Toàn ở đầu bên kia cũng hơi nghẹn ngào, hình như là tối hôm qua không ngủ được.
“Văn Trạch Lệ.”
Văn Trạch Lệ dựa vào ngăn tủ rồi cười một cái, giọng điệu không chút để ý: “Chủ tịch Thẩm, mấy hôm nay làm phiền bác đến công ty giúp Tuyền nhi một chút, mấy ngày hôm nay cô ấy cực kỳ bận rộn.”
Ánh mắt của anh nhìn lướt Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền nghe được lời này, trong nháy mắt đã hiểu rõ, trái lại cô rất bình tĩnh, quỳ gối dựa vào đầu giường.
Thẩm Tiêu Toàn ở bên kia giật mình: “Văn Trạch Lệ, cậu có ý gì?”
“Cháu có ý gì sao? Chủ tịch Thẩm à, tình hình như thế này thì bố con hai người phải rất vui vẻ chứ?”
Thẩm Tiêu Toàn khựng lại vài giây, sau đó lấy lại sự bình tĩnh: “Tất nhiên rất vui vẻ.”
“Cậu cả nhà họ Văn đây lại bại trận bởi con gái của tôi.”
Văn Trạch Lệ bỗng cắn răng một cái: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.