Hậu Ái

Chương 57:




Vệ sĩ của nhà họ Thẩm và vệ sĩ của nhà họ Văn đã nhiều lần đụng độ với nhau, vệ sĩ của nhà họ Thẩm cũng đã được chứng kiến thủ đoạn của Văn Trạch Lệ, vừa tàn nhẫn lại vừa mạnh mẽ.
Lúc này anh đột nhiên quỳ xuống, Mặc dù sắc mặt của vệ sĩ của nhà họ Thẩm không thay đổi nhưng vẫn âm thầm đề phòng, chỉ sợ đây là thủ thuật che mắt.
Mãi cho khi vài tiếng tiếng sấm vang lên thắp sáng cả bầu trời một hồi lâu.
Mà cậu cả Văn cũng đã dập tắt điếu thuốc rồi im lặng quỳ gối, bầu trời phía sau đã bắt đầu trở nên dần xám xịt, lúc này nhóm vệ sĩ mới phát hiện ra hình như cậu cả Văn rất nghiêm túc.
Thân là vệ sĩ, nhiệm vụ của họ là đứng ở đây bất chấp mưa gió.
Cậu cả Văn có thể quỳ thế này, chắc sẽ không quỳ cả đêm chứ?
May là khu này chỉ có nhà họ Thẩm, thông thường nếu không phải người nổi tiếng thì sẽ không mua nổi chỗ này, các hộ gia đình cũng được trải qua sàng lọc, ngoài nhà họ Thẩm ra cũng chỉ có vệ sĩ biết Văn Trạch Lệ quỳ ở đây.
Không ai biết, cũng không có ai nhìn thấy. Vì vậy nhóm vệ sĩ mắt nhìn thẳng tiếp tục đứng vững.
Lại có một tia sét nữa đánh xuống, người đàn ông cao lớn giống như đang độ kiếp, vạt áo sơ mi đen bị gió thổi lay động, anh chỉ nhìn lên ban công lầu hai.
Sau khi xem đoạn video đó, Văn Trạch Lệ lập tức hiểu rằng Thẩm Tuyền từng rung động với anh, mà video kia cách rất gần lúc ly hôn.
Gần đến nỗi Văn Trạch Lệ chỉ cần nghĩ tới đã thấy đau lòng.
Rõ ràng Thẩm Tuyền thích anh nhưng vẫn muốn ly hôn với anh.
Là vì sao?
Là vì trước đây anh đã làm sai tất cả, thái độ cũng rất qua loa, sau này nghĩ lại thì tất cả những việc cô làm chỉ là vì cô thích từ tận đáy lòng.
Nếu không thì cô cần gì phải dây dưa với anh, thậm chí là lên giường với anh.
Cho anh một cơ thể trong sạch như vậy.
Nếu không thì cô cần gì phải làm ra trò này để dụ anh vào tròng.
Nếu không, làm sao đêm đó anh có thể ở chung với cô, bằng năng lực của cô thì rất nhanh có thể thoát khỏi tay anh, với thủ đoạn của cô, nếu muốn tiếp tục tiệc đính hôn với Nhiếp Thừa thì anh chắc chắn không thể đưa cô đi được, ít nhất sẽ không suôn sẻ như vậy, chắc chắn cả hai bên sẽ đau khổ.
Cô có tình cảm với anh, có lẽ đến giờ vẫn còn thích.
Mà cuối cùng anh còn nghi ngờ mục đích cô thiết kế gài bẫy mình.
Văn Trạch Lệ ho khan mấy tiếng, rồi yên lặng quan sát nhóm vệ sĩ đứng hai bên.
Một tiếng ầm vang.
Trời mưa kéo theo gió lớn quét về phía bên này.
***
Người nhà họ Thẩm vừa ăn cơm tối xong, chuẩn bị đứng dậy đi uống trà thì nghe thấy quản gia báo cáo.
Báo cáo đầu tiên, cậu cả nhà họ Văn tới đây.
Báo cáo thứ hai, cậu cả nhà họ Văn đang quỳ gối trước cửa.
Sau khi trải qua hành động cướp dâu của Văn Trạch Lệ, quản gia cũng không cảm thấy kinh ngạc khi cậu cả nhà họ Văn làm như vậy, lúc ông ấy báo cáo thì giọng điệu cũng không dao động.
Người nhà họ Thẩm vừa định đứng dậy, nghe thấy hai báo cáo này cũng ngồi lại nhìn nhau, người giúp việc lặng lẽ thu dọn bát đũa trên bàn.
Thu dọn sạch sẽ xong người nhà họ Thẩm vẫn im lặng, Thẩm Tiêu Toàn và mọi người vẫn đang nhìn Thẩm Tuyền, mấy ngày hôm nay tâm trạng của Thẩm Tuyền không vui, tất cả mọi người cũng cảm nhận được.
Ở bên ngoài cô vẫn là một tổng giám đốc Thẩm mạnh mẽ, khi về nhà mọi người thấy tâm trạng của cô không vui.
Ví dụ như lúc cô uống trà, không chú ý để bị bỏng tới nỗi nhíu mày, thậm chí còn trực tiếp đặt cốc xuống rồi không uống nữa.
Hoặc là Mạc Điềm chỉ cằn nhằn có hai câu, Thẩm Tuyền đã dứt khoát cởi áo khoác rồi Mạc mỗi chiếc váy đi ra ngoài.
Mạc Điềm lập tức thấy hơi bối rối.
Bà cảm thấy cái áo khoác kia hơi mỏng, đổi sang chiếc khác dày hơn mà đi, giờ thì hay rồi, cô Mạc mỗi một cái váy và đi thẳng ra ngoài, Mạc Điềm phải nhờ Thẩm Tiêu Toàn chạy nhanh ra ngoài đưa thêm chiếc áo khoác.
Sau cũng không dám cằn nhằn nhiều nữa.
Dù là chuyện nhỏ nhưng người trong nhà cũng biết cô không vui, thật ra cũng đã quen với chút tính tình này của cô khi ở nhà.
Sau đó cô còn bổ sung thêm vệ sĩ để che chắn, ngay cả khi đi ra ngoài cũng phải có vệ sĩ theo sát ở phía trước, chỉ vì cô không muốn cho Văn Trạch Lệ có cơ hội gặp mặt rồi dây dưa với mình.
Vì vậy Mạc Điềm cũng hơi chột dạ, tính cách của Văn Trạch Lệ mạnh mẽ, bà lại đi bôi nhọ người ta, người ta có đánh trả cũng là đối mặt với Thẩm Tuyền, bà giống như ngòi nổ.
Mà lúc này.
Là tình huống thế nào?
Cả nhà ngồi im lặng vài giây, điện thoại của Thẩm Tiêu Toàn vang lên, ông nghiêng đầu cầm lên nhìn, xem xong thì ông đặt điện thoại xuống.
Ông ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tuyền, nói: “Buổi sáng hôm đó con đến biệt thự Lam Loan tìm cậu ta, giờ cậu ta đã biết.”
Thẩm Tuyền ngắt một quả nho, cho vào miệng mà không nói lời nào.
Thẩm Tiêu Toàn nói: “Cậu ta vẫn rất hiểu con.”
Thành thật mà nói ông cứ nghĩ rằng ông là bố đã hiểu rõ rồi nhưng không ngờ Văn Trạch Lệ chỉ xem qua video thôi đã đoán được ý của cô.
Cô chưa bao giờ mất kiểm soát.
Cho dù bây giờ Văn Trạch Lệ đi nước cờ này, cô cũng chưa từng mất kiểm soát, buổi sáng hôm đó cô chạy đi tìm Văn Trạch Lệ, thậm chí còn nhìn quanh trong biệt thự một vòng, loại cảm xúc mất kiểm soát này rất rõ ràng. Hơn nữa Thẩm Tuyền chưa bao giờ hủy bỏ buổi xã giao như vậy, từ khi nào lại vì việc riêng mà đi tìm Văn Trạch Lệ, nếu như buổi sáng hôm đó Văn Trạch Lệ ở biệt thự Lam Loan, thấy Thẩm Tuyền tới tìm anh như thế, chỉ sợ sẽ rất kinh ngạc.
Thẩm Tuyền tiếp tục ăn nho.
Tiếng sét bên ngoài đùng đoàng, trời đang mưa. Cửa sổ sát đất trong phòng khách nhỏ bị nước mưa hắt lên tạo ra âm thanh lộp bộp, Thẩm Hách nói một câu: “ Trời mưa rồi chị. Anh… Cậu Văn còn đang quỳ ở bên ngoài.”
Cả gia đình lần nữa nhìn về phía Thẩm Tuyền, Mạc Điềm cố nén sự chột dạ, nói: “Quỳ thì quỳ, có phải chúng ta ép cậu ta quỳ ở đấy đâu?”
“Nếu không phải cậu ta tự tìm đường chết, sao hôm nay phải làm như vậy?”
Thẩm Hách lập tức ngậm miệng.
Mạc Điềm liếc mắt nhìn con gái, cằn nhằn nói: “Người đàn ông này đang có một cuộc sống vô cùng tốt đẹp, mối liên hôn này thì sao, Tuyền nhi có chỗ nào không tốt chứ? Cứ phải để cậu ấm đó suy nghĩ, còn có cô gái tên Lam Thấm kia nữa, bao người ở sau lưng khua môi múa mép. Bây giờ chặt đứt đường lui của Tuyền nhi, quỳ một tí thì có làm sao?”
“Sẽ mất miếng thịt nào sao? Không tàn nhẫn một chút, sau này làm sao đứng vững.”
Mạc Điềm nói hết một Mạch, cũng bình tĩnh hơn.
Thẩm Tiêu Toàn nuốt nước bọt rồi vô thức liếc nhìn con trai cả.
Thẩm Lẫm nhìn đi chỗ khác, nghĩ thầm may lag mấy năm nay ba biểu hiện tốt …
Thẩm Tiêu Toàn cúi đầu cầm lấy nho ăn, cũng không tham gia vào chủ đề này.
Một đĩa nho đã ăn hết sạch, bên ngoài gió to mà mưa không ngớt, quản gia cũng không vào báo cáo tình hình mới nhất, đó là vẫn đang quỳ. Thẩm Tuyền đứng dậy lấy khăn lau tay, thản nhiên nói: “Xem anh ta có thể quỳ được bao lâu.”
Nói xong thì cô đi lên tầng.
Ba người đàn ông còn lại nhìn nhau rồi nuốt nước bọt. Mạc Điềm nhìn con gái đi lên tầng, cả người bà cũng thấy thả lỏng hơn, nói: “Không phải Giang Úc ở Lê Thành cũng thích quỳ sao?”
Thẩm Lẫm cúi đầu trả lời: “Vâng.”
Thẩm Hách: “Nghe nói chuyện này thường xuyên xảy ra.”
Mạc Điềm: “Vậy quỳ đi.”
Thẩm Tiêu Toàn lặng lẽ đứng dậy cầm tờ giấy lau khoé môi, nói: “Tôi lên tầng xem email.”
Đột nhiên Mạc Điềm ở đằng sau ông gọi lại: “Đợi đã.”
Cả người Thẩm Tiêu Toàn cứng đờ.
Ông hả một tiếng rồi liếc mắt nhìn Mạc Điềm.
Thẩm Lẫm đứng ở bên này cũng thấy hồi hộp thay ông.
Nín thở chờ giây lát, Mạc Điềm thấp giọng nói: “Ông nên để ý Tuyền nhi nhiều hơn, xem con có ý gì không, nếu nó mềm lòng thì để cho Văn Trạch Lệ đứng lên.”
Thẩm Tiêu Toàn thở phào nhẹ nhõm, không phải để ông ra quỳ cùng là được rồi.
Ông gật đầu: “Yên tâm.”
Nói xong, ông chỉnh lại cổ áo sơ mi rồi đi nhanh lên tầng.
***
Mưa to gió lớn sấm sét, dù gian phòng của Thẩm Tuyền đã kéo rèm nhưng vẫn cảm nhận được sấm sét, cô vào phòng tắm đi tắm rồi thay một bộ đồ ngủ, cầm theo cuốn tạp chí ngồi xuống ghế sofa nhỏ lật xem, tuỳ ý để mái tóc buông xõa tự khô, những giọt nước chảy dọc theo cổ xuống xương quai xanh.
Cô chống cằm lắng nghe tiếng sấm bên ngoài, thất thần mấy giây.
Điện thoại trên mặt bàn bỗng vang lên tiếng ting ting.
Cô cầm lên nhìn thoáng qua.
Trần Y: [ Nghe nói cậu Văn đang quỳ nhận lỗi với chị sao? ]
Đầu ngón tay tinh tế trắng nõn cầm lên, nhấn voice chat và thản nhiên nói: “Các em cũng biết rồi?”
Trần Y: [ Có chồng của em biết và mấy người hay chơi cùng cũng biết. ]
Thẩm Tuyền: [ Thông tin nhanh nhạy thật. ]
Trần Y: [ Mấy ngày hôm nay anh ta chọc giận chị sao? ]
Thẩm Tuyền không trả lời ngay mà nghĩ tới ngày đó anh nói vậy, đôi mắt của cô trở lên lạnh lùng. Đúng vậy, trong mắt Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền cô vẫn luôn là một người phục nữ mưu mô và tàn nhẫn.
Thẩm Tuyền nói vài câu với Trần Y.
Trần Y im lặng một lúc: [ Không sao. ]
Sau đó, cô ấy lại nói tiếp: [ Anh ta không biết một mặt dịu dàng của chị, hừ đáng đời. ]
Đối với việc Thẩm Tuyền sắp xếp chuyện này, trước đó Trần Y cũng không biết nhưng dựa vào chuyện cướp dâu hôm đó, cũng có thể đoán được chút ít. Bây giờ ở thủ đô chỉ cần nói đến Thẩm Tuyền thì sẽ nhắc tới Văn Trạch Lệ, cả hai người rất mạnh mẽ, cũng không cho bản thân và đối phương đường lui. Trói buộc đối phương đồng thời cũng là trói buộc bản thân mình.
Chỉ có thể nói hai người rất mạnh mẽ.
Thẩm Tuyền nghe Trần Y chửi hùa Văn Trạch Lệ vài câu, cô không có biểu cảm gì, chỉ nhìn vào tạp chí đang mở mà không nhúc nhích. Hình như cơn dông bên ngoài vẫn tiếp tục, quản gia cũng không lên báo cáo tin tức nữa, trái lại điện thoại của Thẩm Tuyền đã vang lên mấy lần, là Nhiếp Tư gửi tin nhắn tới, muốn hỏi xem Văn Trạch Lệ đang làm cái quái gì.
Cô đứng dậy rồi cầm máy sấy lên sấy khô tóc.
Tiếng máy sấy tóc chặn lại một chút tiếng sấm bên ngoài, các loại tạp âm giao nhau, Thẩm Tuyền sấy tóc xong nằm bò trên giường, không đi ra ban công mà cũng không mở cửa sổ ra.
Cô trực tiếp đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau sấm sét và mưa cũng đã tạnh, khắp nơi ẩm ướt. Thẩm Tuyền không mở cửa sổ, rửa mặt xong thì đi xuống tầng, chỉ là dưới mắt có quầng thâm nên cô dùng đầu ngón tay xoa nhẹ.
Cả gia đình đang đợi cô trong phòng ăn, nhìn cô đi xuống rồi liếc mắt nhìn nhau. Thẩm Tuyền vừa ngồi xuống, dì giúp việc đã bưng sữa lên và đặt trước mặt Thẩm Tuyền, Mạc Điềm bóc trứng gà đưa cho Thẩm Tuyền.
Bà liếc nhìn Thẩm Tuyền, vài giây sau bà mới hỏi quản gia: “Cậu Văn đâu?”
Quản gia cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Vẫn còn ở đó.”
“Vẫn quỳ sao?” Mạc Điềm lại hỏi, quản gia gật đầu nói: “Còn quỳ.”
Cả nhà cũng im lặng.
Mạc Điềm hỏi xong lại liếc nhìn Thẩm Tuyền, quản gia cũng lén nhìn, bởi vì sáng sớm Mạc Điềm đã hỏi tình hình của cậu cả Văn rồi. Bây giờ hỏi lại chẳng qua là muốn cho cô cả biết, để cô cầm áo khoác cho Văn Trạch Lệ.
Đáng tiếc Thẩm Tuyền không có phản ứng gì.
Bàn về lòng dạ độc ác.
Mạc Điềm thấy con gái phải trâu bò hơn nữa.
Thẩm Hách đối mặt với chị gái thì càng run lẩu bẩy, cô thật tàn nhẫn.
Đúng như dự đoán của Thẩm Lẫm và Thẩm Tiêu Toàn, ngược lại hai người không cảm thấy kinh ngạc.
Cũng không phải là Thẩm Tuyền ép buộc Văn Trạch Lệ quỳ ở đó, tự anh dùng cách thức này để bày tỏ nhận sai. Bây giờ chỉ cần đợi thời gian, xem lúc nào Thẩm Tuyền cảm động.
Cả nhà yên lặng ăn xong bữa sáng.
Sau đó từng người chuẩn bị ra ngoài, vì phật lớn tôn quý chặn ở cửa lớn nên ba người Thẩm Lẫm và Thẩm Hách, còn có Thẩm Tiêu Toàn ra ngoài, trực tiếp xuống hầm gara rồi rời đi, hướng lái xe là về phía tây, như vậy sẽ không phải chạm mặt với Văn Trạch Lệ, cũng không cần phải nhìn thấy tình cảnh anh quỳ.
Mạc Điềm cũng không cần phải ra ngoài, bà chỉ đưa áo khoác cho Thẩm Tuyền.
Sau khi Thẩm Tuyền mặc vào thì nói với Mạc Điềm: “Con ra ngoài đây.”
“Ừm.” Mạc Điềm gật đầu: “ Nói ông Lâm lái xe chậm thôi.”
“Dạ.”
Thẩm Tuyền đi ra ngoài, xe đang đỗ ở trong sân, Thường Tuyết nghe được tin cũng không dám đến đón Thẩm Tuyền, vì vậy để tài xế của nhà họ Thẩm lái xe đưa Thẩm Tuyền ra ngoài.
Ngón tay tinh tế trắng nõn của Thẩm Tuyền vén đường viền cổ áo lên, xe khởi động, Thẩm Tuyền cầm tài liệu bên cạnh rồi mở ra xem, tất cả cây cối trong sân cũng dính đầy bọt nước.
Chưa kể mặt đất còn chưa khô ráo, hôm nay trời vẫn còn âm u.
Cổng chính từ từ mở ra, vệ sĩ ở bên ngoài đã tránh hết sang một bên nên khi cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn đang quỳ trên mặt đất, cả người ướt sũng.
Chiếc áo sơ mi đen ôm sát da thịt và lộ rõ cơ bụng. Tóc anh cũng xõa xuống, vẫn còn hơi nước và bọt nước, qua một đêm người đàn ông này cũng không quá nhếch nhác, ngược lại vì trận mưa này mà trông anh còn kiên định hơn. Lái xe lấy hết dũng khí khởi động xe, từ từ lái ra ngoài.
Thẩm Tuyền nhìn qua cửa kính xe, bắt gặp đôi mắt hẹp dài của người đàn ông.
Một giọt nước nhỏ xuống sống mũi anh.
Ánh mắt của anh vô cùng chuẩn xác bắt được tầm mắt của Thẩm Tuyền, hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm trong vài giây, lại một giọt nước nữa lăn dài xuống cổ áo anh.
Chỗ xương quai xanh nổi lên rõ ràng.
Thẩm Tuyền thờ ơ nói với tài xế: “Dừng xe.”
Tài xế vốn đang lái từ từ, nghe thấy vậy vội vàng đạp phanh lại.
Vệ sĩ ở bên cạnh tiến lên mở cửa xe cho Thẩm Tuyền, hệ thống sưởi ấm phả vào mặt anh, còn mang theo hương thơm từ cơ thể Thẩm Tuyền, Văn Trạch Lệ nhướng mày.
Thẩm Tuyền cũng cảm nhận được không khí bên ngoài lạnh giá, mùa đông ở thủ đô còn chưa qua. Cô lạnh lùng nhìn Văn Trạch Lệ, vài giây sau cô giẫm đôi giày cao gót xuống mặt đất.
Văn Trạch Lệ không động đậy mà vẫn giữ nguyên tư thế nhìn cô.
Thẩm Tuyền đi đến trước mặt anh, sau đó cúi người xuống nâng cằm anh, người đàn ông ngước mắt lên nhìn, đôi mắt hẹp dài tràn đầy ý chí kiên định, còn có chút tự tin và kiêu ngạo nhưng đã bị thu hồi.
Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn anh: “Anh muốn gì?”
Văn Trạch Lệ: “Anh biết rồi Tuyền nhi, em yêu anh.”
Thẩm Tuyền nghiến răng.
Cô nói nhỏ: “Anh nằm mơ đi.”
Văn Trạch Lệ nở nụ cười: “Em nói anh nằm mơ sao?”
Áo khoác trên vai Thẩm Tuyền tuột xuống, lộ ra áo sơ mi và một ít cổ áo bên trong, cô buông anh ra rồi kéo áo khoác nói: “Đứng lên.”
Nói xong, cô xoay người lên xe.
Văn Trạch Lệ chống đầu gối, chịu đựng sự nhức mỏi rồi đứng dậy, sau đó nắm lấy cổ tay của Thẩm Tuyền, ôm eo cô đi về phía cửa xe.
Thẩm Tuyền hất cằm lên nhìn anh.
Hầu kết Văn Trạch Lệ chuyển động vài cái: “I love you.”
“Thẩm Tuyền.”
“Trước đây, tất cả đều là lỗi của anh, em muốn dạy dỗ anh thế nào cũng được.”
Thẩm Tuyền không phản ứng.
Xung quanh yên tĩnh.
Trên người anh vẫn còn ẩm ướt.
Thẩm Tuyền vươn tay nắm cổ áo anh, kéo anh đến trước mặt mình, giọng nói mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn: “Suy nghĩ hay lắm, làm người đàn ông của tôi thì đến chết cũng không được liếc mắt nhìn người phụ nữ khác.”
Văn Trạch Lệ khẽ cười: “Được.”
Thẩm Tuyền nói xong, che khuất đôi mắt kiêu ngạo của anh, đi qua lấp kín đôi môi mỏng của anh. Cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo của người đàn ông nhưng rất nhanh đã trở nên nóng bỏng.
Cánh tay của Văn Trạch Lệ dùng sức, ôm cô vào trong lòng, áo khoác của Thẩm Tuyền lại rơi xuống, tay anh đặt trên vai cô, người phụ nữ xinh đẹp có bờ vai mảnh khảnh đang nằm trong vòng tay anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.