Hậu Ái

Chương 60:




Ánh sáng trong phòng nhấp nhô, bàn tay to lớn của người đàn ông nâng lên thay đổi vị trí, máu đỏ chảy trở về, lại chảy ra ít thuốc hạ nhiệt còn sót lại.
Một lúc lâu sau.
Hơi thở của Thẩm Tuyền dần dần ổn định, cô đưa tay từ trong lòng Văn Trạch Lệ, sờ lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, gọi một cuộc đến số nhà họ Văn.
Cả người Văn Trạch Lệ cũng đổ mồ hôi, đầu ngón tay thon dài của anh đùa nghịch tóc cô, hai người vẫn chưa tách ra hoàn toàn.
Hô hấp của anh có phần không thoải mái.
Nhà họ Văn bên kia nhận điện thoại, là bác sĩ Tiêu, có lẽ anh ta vẫn luôn chờ cú điện thoại này, vừa gọi đã nhấc máy: "Cậu Văn?"
Cổ họng của Thẩm Tuyền hơi khàn: "Thuốc hạ nhiệt hết rồi, làm phiền bác sĩ Tiêu đi một chuyến."
Bác sĩ Tiêu khựng lại: "Được rồi, đến ngay đây."
"Xin hỏi anh ấy còn sốt nữa không?"
Anh ta hỏi thêm một câu.
Thẩm Tuyền: "Không biết."
Bác sĩ Tiêu: "À, được rồi."
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Tuyền đẩy anh ra: "Em đi tắm rửa."
Văn Trạch Lệ ôm lấy cô, giọng nói trầm khàn: "Đợi chút nữa rút kim anh cũng phải tắm."
Thẩm Tuyền hừ lạnh: "Người anh đầy mồ hôi, không được tắm."
"Còn không phải lỗi của em sao." Văn Trạch Lệ cười hôn cổ cô, cũng hôn được rất nhiều mồ hôi. Thẩm Tuyền đẩy anh, đứng dậy từ trong lòng anh rồi mò lấy đồ ngủ phủ lên, đi đến phòng tắm. Sau khi bóng dáng thướt tha biến mất sau cửa phòng tắm, Văn Trạch Lệ mới ngồi dậy, kéo đồ ngủ mặc vào.
Quần dài rơi xuống.
Trên đầu gối anh có một vết bầm, một vết rất lớn. Văn Trạch Lệ nhìn thuốc hạ nhiệt, còn lại hai giọt cuối cùng, anh ho vài tiếng rồi đưa tay rút đầu kim xuống.
Chỗ truyền dịch có hơi sưng, lúc này chuông cửa cũng vang lên, Văn Trạch Lệ đứng dậy đi ra ngoài mở cửa. Tối nay cũng lạnh, bác sĩ Tiêu mặc áo khoác dày, nhìn thấy anh nhăn mày: "Sao lại sốt nữa rồi?"
Văn Trạch Lệ xoa cổ nói: "Không có."
Giọng anh khàn khàn.
Bác sĩ Tiêu cảm thấy có gì không đúng, trong phòng tắm vang lên tiếng nước, bác sĩ Tiêu lia mắt nhìn, im lặng nhìn Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ ngồi thẳng trên sô pha, trên trán có phần mệt mỏi.
Bác sĩ Tiêu dằn lại những nghi ngờ, đặt hòm thuốc xuống, lấy ra súng đo nhiệt độ đo cho anh, lại cúi đầu nhìn tay anh nói: "Sao cậu lại tự rút vậy."
Văn Trạch Lệ hờ hững đáp: “Cũng truyền xong rồi, còn không rút?"
Bác sĩ Tiêu: "..."
"Sao lại sưng rồi, cậu đè nó hả?"
"Không có, chắc là rút mạnh quá."
Bác sĩ Tiêu nhìn nhiệt độ.
[38.2]
Không giảm mà tăng.
Anh ta nhăn mày: "Sao không có xíu hiệu quả nào vậy."
Tiếp theo khoé mắt lướt qua dấu hôn dưới cằm của Văn Trạch Lệ, mà lúc này tiếng nước trong nhà tắm của phòng ngủ đã tắt, Bác sĩ Tiêu đen mặt, bỗng nói: "Có phải anh vừa xằng bậy hay không?"
Trong mắt Văn Trạch Lệ còn vương chút dục vọng chưa tan.
Bác sĩ Tiêu: "Cậu Văn ạ, cậu quá quắt lắm rồi."
Trong một lúc anh ta không tìm được từ ngữ mắng chửi người: "Nỗ lực một tối của tôi cũng lãng phí rồi, cậu không thể nhẫn nhịn à? Ôi trời ạ."
"Tổng giám đốc Thẩm cũng không nhịn cho cậu luôn?"
Bác sĩ Tiêu là dòng bên của nhà họ Văn, cũng coi như là lớn lên cùng Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ chống trán, trong mắt có ý cười: "Bản thân cô ấy cũng không nhịn được."
Bác sĩ Tiêu: "..."
Hai người này là cặp tình nhân gì vậy, làm gì có ai cùng tìm chết, quả thật điên rồi.
*
Giọng nói cằn nhằn của bác sĩ Tiêu truyền đến từ bên ngoài, Thẩm Tuyền bước chân trần xuống bậc thang, lau tóc nghe tiếng mắng chửi người bên ngoài của bác sĩ.
Cô vô cùng bình tĩnh, dưới lớp quần áo toàn là dấu vết.
Bọt nước trên cẳng chân chảy xuống rồi rơi trên mặt đất. Lau tóc xong, cô lại đến bên cửa sổ sát đất, mở máy sấy tóc và sấy khô đầu tóc, tiếng động vù vù cũng không chặn được giọng nói của bác sĩ Tiêu.
Chỉ chốc lát sau Thẩm Tuyền cất máy sấy tóc, trở về bên giường chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng mở ra, Văn Trạch Lệ đi vào, Thẩm Tuyền xốc chăn lên rồi thản nhiên nói: "Mấy độ?"
Văn Trạch Lệ ngồi xuống bên giường, uống một viên thuốc hạ sốt rồi uống nước, khóe miệng cong lên, nhìn cô: "Mới ba mươi tám độ."
Thẩm Tuyền hừ lạnh: "Coi chừng sốt thành đồ ngốc."
"Không ngốc được." Văn Trạch Lệ tiến vào trong chăn, ôm lấy eo cô rồi vùi vào cổ cô, thấp giọng nói: "Nói không chừng ra chút mồ hôi là ngày mai khỏe rồi."
Thẩm Tuyền: "Vậy tôi chờ xem."
Mà sau khi bác sĩ Tiêu chửi mát ở bên ngoài, lại để lại một tờ giấy, đại ý là nếu như uống thuốc hạ sốt mà vẫn không hết sốt, nhất định phải gọi điện cho anh ta.
Ngoài ra còn thêm một câu.
Nhớ phải cấm dục.
Nửa đêm.
Quả nhiên Văn Trạch Lệ chưa hạ sốt mà nhiệt độ lại tăng lên. Thẩm Tuyền bị hơi nóng đánh thức, sau khi tỉnh lại thì cô nhìn đồng hồ, ba giờ rưỡi, người đàn ông trên giường che trán, môi mỏng mím chặt.
Cô cúi người nhìn anh vài lần rồi đứng dậy mặc quần áo, lấy điện thoại gọi bác sĩ Tiêu.
Trong thời gian chờ bác sĩ Tiêu đến, Thẩm Tuyền gọi Văn Trạch Lệ dậy, đôi mắt hẹp dài của anh mở ra, trong nháy mắt có phần lạnh lùng, giây sau nhìn cô và cầm lấy cổ tay cô.
"Ừm?"
Thẩm Tuyền: "Anh phải đi bệnh viện."
Văn Trạch Lệ: "Không cần."
"Không thể nghe anh được." Thẩm Tuyền nghiêng người, cài nút áo ngủ cho anh, vì bị sốt nên cổ anh và xương quai xanh cũng là màu đỏ. Lúc này chuông cửa cũng vang lên.
Thẩm Tuyền chần chờ vài giây, hôn lên môi anh một cái rồi đứng dậy đi đến cửa. Vì một nụ hôn này của cô mà trái lại Văn Trạch Lệ càng cảm thấy nóng hơn, đầu óc càng choáng váng.
Vừa kéo cửa.
Văn Trạch Tân, bác sĩ Tiêu, Lâm Tiếu Nhi, còn có Văn Tụng Tiên đứng ngoài cửa. Năm người đối diện nhau, bầu không khí ở cửa yên lặng trong giây lát, Thẩm Tuyền vô cùng bình tĩnh, cô khép áo khoác lại rồi nói: "Anh ấy sốt rất cao."
Văn Trạch Tân là người phản ứng đầu tiên: "À rõ rồi, chị Tuyền."
Bác sĩ Tiêu gật đầu với Thẩm Tuyền, vội vàng đi vào.
Lâm Tiếu Nhi khoác cánh tay của Thẩm Tuyền, thấp giọng hỏi: "Quấy rầy con nghỉ ngơi rồi?"
Mẹ ơi.
Con trai và Thẩm Tuyền lại ở chung một chỗ.
Aaaaaaaaaaaa...
Cố lên.
Thẩm Tuyền: "Không ạ."
Văn Tụng Tiên nhìn Thẩm Tuyền, nói: "Vất vả rồi, có lẽ tối nay thằng bé rất quậy."
Thẩm Tuyền cười nhạt một cái mà không trả lời. Văn Trạch Lệ bên kia khoác đại một cái áo khoác, che miệng ho một tiếng rồi đi ra ngoài, bác sĩ Tiêu cầm hòm thuốc theo sau anh.
Người trong nhà áp tải Văn Trạch Lệ từ hầm để xe ra ngoài, đi thẳng đến bệnh viện tư nhân. Thẩm Tuyền mặc đồ ngủ không đi theo cùng, trước khi đi Văn Trạch Lệ nắm cổ tay cô, híp mắt: "Em nghỉ ngơi cho khỏe."
Thẩm Tuyền: "Ừ."
Người đàn ông này đang tỏ vẻ đáng thương, nói xong rồi cũng không buông tay, Thẩm Tuyền rụt tay về. Người trong nhà thấy trong đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ xẹt qua một chút thất vọng.
Cửa thang máy đóng lại.
Văn Trạch Lệ lại ho.
Văn Trạch Tân đỡ Văn Trạch Lệ: "Anh, chị Tuyền thật sự không giống những cô gái khác."
Theo tình huống như này, thường thì mặc đồ ngủ cũng cùng đến bệnh viện được mà, kết quả chị Tuyền cũng không có ý định đi theo. Chậc chậc. Lâm Tiếu Nhi quát Văn Trạch Tân một tiếng: "Ngày mai Thẩm Tuyền còn phải đến công ty, con bé đi theo rồi ngủ không ngon, ảnh hưởng đến công việc ngày mai thì sao?"
Sau khi Văn Trạch Tân bị mắng tới tấp.
Cậu ấy lầm bầm: "...Đó là không đủ yêu đó."
Khuôn mặt dưới mũ trùm của Văn Trạch Lệ u ám vài phần.
Anh lạnh lùng nói: "Em hiểu cái gì."
Cô còn hôn anh một cái trước khi đi.
Anh an ủi chính mình trong lòng như vậy.
Thẩm Tuyền trở về phòng, ở đây quá rộng lớn, Văn Trạch Lệ vừa đi thit nơi này càng lớn hơn, cô cầm lấy quần áo Thường Tuyết đưa tới hôm nay rồi thay đổi.
Những trang phục khác cũng sửa sang lại một chút, nơi này của Văn Trạch Lệ không có người giúp việc hai mươi bốn giờ, có rất nhiều chuyện như mắt xích đứt gãy. Thẩm Tuyền nhìn đồ dơ của mình cũng không biết nên làm thế nào, cuối cùng dọn lại hết. Cô cầm lấy chìa khóa xe rồi quay người xuống lầu, lái chiếc Range Rover.
Chạy vào đại lộ.
Tối nay rất lạnh, có gió bắc thổi mạnh vù vù.
Trong chốc lát chiếc xe của Thẩm Tuyền cũng đến bệnh viện tư nhân, lúc này Văn Trạch Lệ đã sốt mê man, Thẩm Tuyền không đi vào mà đứng bên ngoài cửa nhìn xem.
Lâm Tiếu Nhi đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Thẩm Tuyền thì sửng sốt: "Sao con tới rồi? Không đi nghỉ?"
Thẩm Tuyền hỏi: "Anh ấy sao rồi?"
Lâm Tiếu Nhi giữ chặt tay Thẩm Tuyền, cảm thấy hơi lạnh nên vội vàng sưởi ấm cho cô, nói: "Bác sĩ nói tối nay phải theo dõi một chút, vừa nãy Tiểu Tiêu vẫn luôn càu nhàu gì đó với bác sĩ trị liệu, bác sĩ trị liệu luôn nói hoang đường, tối nay con chăm sóc nó, có biết tối nay nó làm chuyện gì không?"
Lâm Tiếu Nhi thật sự tò mò.
Hiếm khi bên tai Thẩm Tuyền đỏ lên, vẻ mặt cô bình tĩnh nói: "Dì trở về tự hỏi Văn Trạch Lệ đi."
Lâm Tiếu Nhi nghe xong, gật đầu: "Được."
Bà ấy vừa nghe đã hiểu Thẩm Tuyền không cho nói, bà lập tức chuyển đề tài.
"Tối vậy rồi, con cứ về nghỉ đi, dì với chú con ở đây là được rồi, có chuyện gì dì liên hệ Wechat cho con." Lâm Tiếu Nhi nhìn tình hình bên trong rồi nói.
Mặc dù là phòng xép nhưng Văn Trạch Tân và Văn Tụng Tiên cũng ở đây, lại có bác sĩ tiêu và bác sĩ trị liệu còn có y tá, có vẻ bên trong có rất nhiều người, mà bệnh nhân chỉ có một, vẻ mặt Văn Trạch Lệ vẫn ổn.
Thẩm Tuyền gật đầu: "Vậy con đi về, có chuyện gì cứ gửi tin nhắn cho con."
"Được rồi được rồi, tối nay lạnh lắm con mặc nhiều vào." Lâm Tiếu Nhi tiễn Thẩm Tuyền xuống lầu, lại đưa áo khoác mình cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền đẩy rồi nói: "Không cần, dì mặc đi ạ."
Lâm Tiếu Nhi: "Cứ mặc lấy đi."
Bà ấy kiên quyết đưa áo khoác cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền không còn cách nào nên chỉ đành nhận lấy, sau khi lên xe, cô gật đầu với Lâm Tiếu Nhi rồi khởi động xe rời đi.
Lâm Tiếu Nhi nhìn xe của Thẩm Tuyền đi rồi, không lập tức rời khỏi.
Nụ cười nơi khóe môi bà cứ giương mãi.
Ài.
Thật tốt.
*
Thẩm Tuyền trở lại biệt thự Lam Loan, ngủ một giấc đến hừng đông, Lâm Tiếu Nhi gửi một tin nhắn đến.
[ Nó tỉnh rồi, cũng hạ sốt rồi. ]
Thẩm Tuyền trả lời: [ Vậy ạ. ]
Cô đi tắm rồi xuống lầu ăn bữa sáng, cô không đến bệnh viện tư nhân, hôm nay nhà họ Thẩm có hội nghị phát hành sản phẩm mới, Thẩm Tuyền cần phải tham dự.
Thẩm Tiêu Toàn đợi cô ở hậu trường buổi hội nghị phát hành, Thẩm Tuyền vừa đi vào, Thường Tuyết đã tiến đến nhận lấy áo khoác của Thẩm Tuyền, thợ trang điểm đến chỉnh sửa trang điểm cho Thẩm Tuyền một chút.
Thẩm Tiêu Toàn nhìn cô hỏi: "Văn Trạch Lệ sao rồi? Nghe nói nửa đêm tối qua đến bệnh viện tư nhân."
"Là do chuyện quỳ xuống kia phải không?"
Cho dù tuổi trẻ khỏe khoắn đến đâu, quỳ một đêm trong mưa cũng phải nhiễm chút gió lạnh, Thẩm Tuyền nói: "Không sao rồi, buổi sáng đã hạ sốt."
Thẩm Tiêu Toàn: "Vậy là tốt rồi."
Rất nhanh hội nghị phát hành đã bắt đầu.
Thẩm Tuyền mang giày cao gót ra ngoài, truyền thông nhìn thấy cô đi ra thì vỗ tay tới tấp, Thẩm Tuyền mặc một chiếc váy bó sát người, đứng trước sân khấu, ánh đèn từng cái chiếu rọi lên mặt cô.
Diện mạo của nữ tổng giám đốc nhà họ Thẩm này vô cùng tuyệt vời, thân hình lại đẹp. Gần như tất cả mọi ánh nhìn, còn có ống kính cũng khó dời khỏi mặt cô.
Người dẫn chương trình bắt đầu.
Thẩm Tuyền cười nhạt, khuôn mặt cũng lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Cô nhận lấy điều khiển, ấn khai mạc.
Sản phẩm mới lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Ánh đèn càng lấp lánh hơn.
Hoàn toàn rọi đến chiếc điện thoại màu đen kia.
*
Trong bệnh viện tư nhân.
Văn Trạch Lệ đưa tài liệu cho Văn Trạch Tân, TV trên tường đột nhiên chuyển đến hội nghị phát hành sản phẩm mới, thân hình cao gầy của Thẩm Tuyền xuất hiện nơi đó.
Văn Trạch Tân khựng lại, hình như nhớ đến điều gì: "Đúng rồi, hôm nay là hội nghị phát hành sản phẩm mới của nhà họ Thẩm, lần này điện thoại của nhà họ Thẩm cải tiến nhiều hơn so với trước, chủ đạo là màu đen, bộ váy màu đen này của chị Tuyền quả thật rất phù hợp với sản phẩm mới đó."
Người trong phòng cũng nhìn về phía TV, người phụ nữ mặc váy đen bó sát kia thật sự rất xinh đẹp, rất chói mắt. Văn Trạch Lệ hận không thể đâm mù mắt tất cả mọi người.
Anh lấy điều khiển từ xa, ngón tay thon dài nhấn một cái.
Trong lúc mọi người đang xem hăng say thì chuyển kênh.
Mấy người trong phòng quay đầu nhìn anh.
Văn Trạch Lệ tiện tay đặt điều khiển xuống, giọng nhàn nhạt: "Một người phụ nữ mà thôi, có gì đâu mà xem."
Người nhà họ Văn: "..."
Văn Trạch Tân: "Vậy anh đừng quỳ lúc trời mưa nữa, còn làm mình bị sốt cao, chẳng lẽ không phải bởi vì người phụ nữ này?"
Văn Trạch Lệ: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.