Hậu Ái

Chương 63:




Cả ngày hôm sau, hai người nói là hẹn hò nhưng thực tế bản thân cả hai rất bận rộn, Thẩm Tuyền cũng mở một cuộc họp video. Văn Trạch Lệ ngậm điếu thuốc rồi cầm bút viết viết vẽ vẽ trên sổ, anh đưa sổ cho Thẩm Tuyền, gẩy tàn thuốc hỏi: "Em xem cổ phiếu này..."
Thẩm Tuyền bỏ bút xuống, cầm lên nhìn lướt qua.
"Đây chẳng phải là cổ phiếu đen à?"
Đầu ngón tay của Văn Trạch Lệ kẹp điếu thuốc, gật đầu nói: "Không sai, em thấy nó có vấn đề?"
Thẩm Tuyền ngả về sau và quan sát cổ phiếu này, cô không nói gì. Văn Trạch Lệ cúi người nhìn cô, anh đốt giấy lộn nói: "Cổ phiếu này đến từ tập đoàn Phổ Ngân ở thành phố Hải."
Thẩm Tuyền gật đầu: "Đúng vậy, vẫn luôn rất ổn định vì nó có liên quan đến sự phát triển của Phổ Ngân mấy năm này, lập nghiệp từ đèn chùm."
Văn Trạch Lệ sửa lại cổ áo nói: "Phải, nhưng gần đây cổ phiếu này đã trở thành cổ phiếu đen và liên tục thay đổi, song đã đến nút dừng lại.”
Thẩm Tuyền: "Thẩm thị có nắm giữ cổ phần."
Văn Trạch Lệ thổi ra một làn khói, cười nói: "Anh biết các em có nắm giữ cổ phần, cho nên mới nhắc nhở em một chút, cách thức làm việc này có hiệu quả như lúc chúng ta xử lý ngân hàng tư nhân Ngân Hải."
Thẩm Tuyền đứng dậy, trái lại cô không chú ý đến điểm này, cô liếc nhìn khói thuốc lượn lờ quanh người đàn ông, sau đó cô đi về hướng cửa sổ sát đất, cửa sổ sát đất kiểu xưa cũng không sáng lắm, có hơi ngả vàng.
In ra bóng dáng yểu điệu của cô.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Ngày mai em phải đến thành phố Hải một chuyến."
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu dập tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn, tiếp đó đứng dậy ôm lấy cô từ phía sau rồi chống lên cửa sổ sát đất nói: "Phải cẩn thận."
Tóc Thẩm Tuyền rối tung, cô áp vào cửa sổ sát đất và nhìn anh.
Một lúc lâu sau.
Văn Trạch Lệ lại gần hôn cô.
Thẩm Tuyền bị mùi hương trên người anh kích thích, hơi nóng, đầu ngón tay của cô chạm vào cổ áo anh, bầu không khí trong phòng sách dần dần nóng lên, mà lúc này Thẩm Tuyền thấy bụng không được thoải mái.
Lúc tay Văn Trạch Lệ xuống dưới thì bị cô bắt lấy, Thẩm Tuyền nhịn vài giây rồi ghé vào tai anh: "Bà dì của em đến rồi."
Hồi lâu Văn Trạch Lệ vẫn chưa phản ứng lại.
"Cái gì? Hả?"
Chút ham muốn này đã tan biến sạch sẽ, Thẩm Tuyền đẩy anh ra, cầm điện thoại trên bàn đi ra khỏi phòng sách. Văn Trạch Lệ đứng nguyên ở đó vài giây, sau đó anh phản ứng lại và đuổi theo, anh chặn ngang rồi ôm lấy Thẩm Tuyền từ phía sau, sau đó xuống cầu thang gọi: "Dì ơi, dì... trong nhà có đồ dùng cho phụ nữ không?"
Thẩm Tuyền ốm lấy cổ anh, hiếm khi lỗ tai đỏ ửng.
Dì vội vàng đi ra từ trong bếp, nhìn thấy thế trận này thì nhanh chóng phản ứng lại: "Có, không có, không phải, đợi lát nữa gọi Tiểu Lâm ra ngoài mua, bụng cháu có đau không Tuyền nhi?”
Thẩm Tuyền: "Hơi ạ."
Vừa nói xong, Thẩm Tuyền được đặt trên ghế sô pha, Văn Trạch Lệ vừa nghe cô đau bụng thì luống cuống hai giây, sau đó anh đến gần Thẩm Tuyền, nhỏ giọng hỏi: "Em nói xem, đau bụng phải xử lý thế nào?"
Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông này.
Vào lúc này, bóng dáng của Lam Thấm đã hoàn toàn vỡ vụn trong đầu cô. Cô thản nhiên nói: "Tìm túi chườm nóng, đổ đầy nước nóng rồi đóng nắp lại."
Mang tai cô vẫn còn hơi đỏ, nói: "Mẹ em toàn làm vậy trong nhà."
"Được, để anh đi làm." Văn Trạch Lệ nói xong thì đứng dậy đi tìm.
Dì bên đó vội vàng lấy đồ giúp việc mua ở ngoài đưa cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền đi vào nhà vệ sinh để thay, sau khi đi ra, Văn Trạch Lệ áp túi chườm nóng lên bụng cô.
Thẩm Tuyền xoay người ngồi trên đùi anh rồi ôm bụng.
Một lát sau đã dễ chịu hơn nhiều, tật xấu này đã có từ nhỏ. Văn Trạch Lệ ôm cô và thở phào nhẹ nhõm.
Dì ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy không nhịn được nói: "Suy cho cùng Tuyền nhi vẫn là con gái mà."
Cả người Văn Trạch Lệ chấn động, anh liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền, đột nhiên anh siết chặt cánh tay và ôm cô chặt hơn, anh nhỏ giọng nói: "Ngày mai còn đi thành phố Hải nữa không?"
"Có, không có chuyện gì lớn, qua ngày hôm nay là ổn rồi." Thẩm Tuyền nói.
Văn Trạch Lệ gật đầu.
Ngày mai anh phải gặp vài người quan trọng nên không đi theo được.
Anh nói với dì: "Dì mua thêm vài thứ cô ấy cần đi.”
Dì ôi một tiếng rồi chuẩn bị đi, Thẩm Tuyền đè tay anh nói: "Không cần đâu, em có thói quen dùng đồ trong nhà."
Văn Trạch Lệ nhướng mày, bỗng hỏi: "Em dùng hãng gì?"
Thẩm Tuyền liếc anh một cái, bình tĩnh lắc đầu không trả lời.
Văn Trạch Lệ cười hôn cô một cái: "Sớm muộn gì anh cũng biết thôi."
*
Ăn cơm tối xong, Văn Trạch Lệ lái xe đưa Thẩm Tuyền về nhà họ Thẩm, vệ sĩ trước cửa nhà họ Thẩm đã rút lui, cửa lớn ở nhà họ Thẩm mở ra, anh đưa đến cửa nhưng Văn Trạch Lệ không vào theo, thứ nhất là có người gọi điện, thứ hai là Văn Trạch Lệ không biết đối mặt với Mạc Điềm thế nào. Thẩm Tuyền mặc áo khoác, hờ hững mà đưa mắt nhìn theo anh.
Chiếc Range Rover màu đen quay đầu xe, Văn Trạch Lệ đưa tay ra, đầu ngón tay thon dài gõ lên cửa sổ.
Có ý chào tạm biệt với cô.
Thẩm Tuyền nhướng mày, lập tức xoay người vào trong nhà.
Trong nhà chỉ có mình Mạc Điềm, hai mẹ con nói chuyện một lát rồi Thẩm Tuyền lên lầu rửa mặt, tiện thể thay sang hãng mình quen dùng. Sáng sớm hôm sau Thường Tuyết đến đón Thẩm Tuyền, tiến về phía sân bay.
Khoảng mười một giờ rưỡi thì hạ cánh.
Người đến sân bay đón là Nhiếp Thừa, anh ta mặc áo khoác dài màu đen, đi lên lấy hành lý của Thẩm Tuyền, Thường Tuyết sững sờ: "Sao cậu Nhiếp lại đến đón thế?"
Thẩm Tuyền tháo kính râm ra nhìn về phía Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa hơi mỉm cười: "Vốn dĩ tôi là người theo dõi dự án này."
Thẩm Tuyền gật đầu: "Đúng thế."
Lần này cô đến thành phố Hải, ngoài gặp những người của Phổ Ngân thì cô còn có dự án hợp tác với công ty của Nhiếp Thừa.
Nhiếp Thừa mở cửa xe nói: "Lên xe đi."
"Cảm ơn đàn anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.