Hậu Ái

Chương 71:




Giọng điệu đủ kiêu ngạo.
Đậm chất Văn Trạch Lệ.
Đối diện, ai cũng không thấy rõ cảm xúc trong mắt đối phương, lúc này Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Đừng nói là anh không cứng lên được đấy nhé?"
"Gì cơ?" Văn Trạch Lệ đột nhiên kéo cô vào lòng mình, sau đó đè xuống.
Thẩm Tuyền ngã ngồi xuống, mắt nhìn thoáng qua.
Văn Trạch Lệ tức tới mức bật cười: "Anh mà vậy hả? Anh làm nước hoa này không phải vì em à."
Thẩm Tuyền: "Ai biết được."
Giọng nói của cô lơ đễnh, cho dù lúc này biết rõ cơ thể anh biến hóa nhưng vẫn dùng giọng điệu thản nhiên như cũ để nói. Giọng điệu lơ đễnh này khiến Văn Trạch Lệ híp mắt lại.
Giây tiếp theo anh đẩy Thẩm Tuyền ra, đi về phía phòng, một phút sau đi ra, trong tay còn cầm một lọ nước hoa, sau đó ném mạnh vào thùng rác.
Anh kéo cổ áo, nói: "Ném rồi, đêm nay em đừng về nhanh như vậy."
Thẩm Tuyền ngồi trên sô pha, vắt chéo chân nhìn anh.
Cô thản nhiên đáp lại.
"Được."
Dì giúp việc cầm xẻng bước ra khỏi phòng bếp tính gọi hai người, nhưng vừa nhìn thì thấy không hiểu sao bầu không khí giữa hai người lại giương cung bạt kiếm như thế, bà ấy chần chờ.
Gọi: "Ăn chưa?"
"Đến ngay."
Lúc hai người ăn cơm, dì giúp việc đi dọn dẹp nhà cửa, thấy lọ nước hoa trong thùng rác thì sửng sốt, còn cầm lên hỏi: "Trạch Lệ, nước hoa này."
Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Văn Trạch Lệ khựng lại, anh quay đầu nói với dì giúp việc: "Không cần nữa."
"Không phải cái này là bản điều phối mới nhất sao? Hai ngày trước mới đưa tới."
"Không thích mùi này."
Dì giúp việc: "Thôi được."
Dì giúp việc ném lọ nước hoa lại vào thùng rác.
Thẩm Tuyền nghe đoạn đối thoại của bọn họ, trên mặt mang theo chút ý cười. Văn Trạch Lệ nhìn thoáng qua thì thấy được, anh hừ lạnh: "Đắc chí? Dùng cách này để ép anh vứt nước hoa."
Thẩm Tuyền không hé răng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Có vài thời điểm, đúng là Văn Trạch Lệ hiểu được suy nghĩ của cô, còn thuận theo mà làm. Cô ngẩng đầu gắp một miếng thịt bò cho Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ thấy vậy thì sửng sốt.
Vài giây sau anh nói: "Em có thể đút cho anh."
Thẩm Tuyền thả lỏng đũa.
Miếng thịt rớt vào trong chén Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ: "..."
Giây tiếp theo anh cầm con tôm lên lột vỏ ngoài, chấm tương rồi đặt bên môi cô. Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn anh một cái, sau đó cô chồm về phía trước cắn miếng thịt tôm kia.
Ngón tay nhẹ nhàng đỡ lấy, cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Văn Trạch Lệ lại cười khẽ một tiếng.
*
Ăn xong bữa tối, dì giúp việc đi làm vệ sinh. Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ vào phòng làm việc xử lý công việc, mỗi người một cái laptop, người mà Thẩm Tuyền xếp đi AM vừa mới đến, đang báo cáo tình huống cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền cầm con chuột, ấn tai nghe nói: "Theo dõi kỹ, nếu cần thiết thì hãy trao đổi tin tức với người của cậu Văn."
Văn Trạch Lệ ở bên cạnh nhai kẹo bạc hà và nhìn máy tính, nghe thấy lời này thì quay đầu nhìn Thẩm Tuyền một cái, vài giây sau anh giẫm chân xuống đất, ghế dựa trượt tới chỗ Thẩm Tuyền bên này, khuôn mặt anh lập tức lọt vào màn hình.
Đầu bên kia, trợ lý của Thẩm Tuyền nhìn thấy thì sửng sốt một hồi.
Văn Trạch Lệ nói với người nọ: "Người tôi phái đi ở phòng 505 khách sạn Anh Hoàng, lúc cậu đi thì cố gắng đừng để lộ, dù sao bên kia cũng không phải địa bàn của không phải chúng ta."
"Vâng vâng, cậu Văn."
Một mình đối mặt với hai người chủ, áp lực quá lớn. Huống chi ai cũng xem video cậu Văn cướp dâu kia rồi, quá dũng mãnh, cũng chỉ có tổng giám đốc Thẩm mới trị được người đàn ông như vậy thôi.
Trợ lý chần chờ muốn nói chuyện với Thẩm Tuyền, ai ngờ giây tiếp theo nụ hôn của cậu Văn đã dừng trên khuôn mặt của tổng giám đốc Thẩm, tay trợ lý run lên, video tắt ngay lập tức.
Video trước mắt vừa tắt.
Thẩm Tuyền sửng sốt vài giây, cô giơ tay đẩy Văn Trạch Lệ ra.
Văn Trạch Lệ đè tay cô lại rồi ghé vào rất gần, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô: "Em xem đi, không có nước hoa thì em lạnh lùng bao nhiêu."
Thẩm Tuyền nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng cảnh cáo: "Bây giờ đang làm việc."
"Công việc cũng không nhất thiết phải làm bây giờ." Nói xong laptop trên mặt bàn bị đẩy sang một bên, Thẩm Tuyền bị anh ôm eo đặt lên bàn, cô dùng tay chống lên bàn theo bản năng, lạnh lùng nói: "Em còn rất nhiều công việc..."
"Im miệng lại." Văn Trạch Lệ lấp kín môi cô, tay sờ ra sau, bắt chéo hai tay của cô ra sau lưng.
Thẩm Tuyền lập tức rơi vào thế bị động.
"Còn nghi ngờ anh?" Giọng nói của Văn Trạch Lệ rất trầm, lưu luyến bên cổ cô.
Lúc mới vào phòng làm việc cũng không bật đèn lớn nên giờ mờ mờ ảo ảo. Chỉ chốc lát sau đã có tiếng động phát ra, cao cao thấp thấp phập phồng.
Thẩm Tuyền chen chân vào đá anh, lại bị ấn xuống.
Anh còn mạnh mẽ hơn trước kia.
Mà đúng lúc này, ngoài cửa gõ vang, Văn Trạch Lệ chỉ ngừng trong nháy mắt, Thẩm Tuyền cũng ổn định lại hơi thở, nghe thấy dì giúp việc đứng bên ngoài nói: "Trạch Lệ, Tuyền Nhi, dì về biệt..."
Chữ ‘biệt thự’ còn chưa nói xong.
Thẩm Tuyền cũng không nghe xong, cô đã nghiến chặt răng rồi trừng mắt nhìn Văn Trạch Lệ.
Khóe môi Văn Trạch Lệ nhếch lên tạo thành nụ cười, anh cúi người ôm cô, giữ tư thế này nói: "Đi, không phải em muốn trả lời dì giúp việc sao? Đến cạnh cửa."
Thẩm Tuyền nhìn anh.
Sau đó cô bị ôm đến sau cửa.
Chống lên cửa.
Không biết dì giúp việc ngoài cửa đã đi chưa, nhưng ở cửa có động tĩnh. Văn Trạch Lệ nói bên tai cô: "Trả lời dì giúp việc đi, nào."
Thẩm Tuyền híp mắt nhìn người đàn ông mạnh mẽ chó chết đang đắc chí này.
Chỉ hận rằng mình không phải đàn ông, nếu không thì chắc chắn sẽ để anh phải nếm thử cảm giác này, đến nói cũng nói không ra lời, cả người cũng không còn tí sức lực nào, thậm chí mũi chân chỉ vừa chạm đất đã bị anh bế lên lại.
Rất lâu sau đó.
Điện thoại của Thẩm Tuyền ở ngoài phòng khách vang lên hết lần này tới lần khác. Nhưng sự nóng bỏng trong phòng làm việc vẫn chưa biến mất, Thẩm Tuyền há miệng cắn mạnh một cái lên vai anh.
Lúc này giọng nói trong trẻo lạnh lùng đã hoàn toàn thay đổi.
"Đủ rồi, Văn Trạch Lệ."
Người đàn ông nhướng mày, không đáp lời cô.
Thẩm Tuyền: "...Em không nên nói anh như vậy."
Văn Trạch Lệ trán chạm trán với Thẩm Tuyền, nhìn gương mặt đã nhuộm rõ nét quyến rũ của cô, vô cùng rõ ràng, rõ đến mức khiến anh phát cuồng.
Anh thì thầm nói: "Xin lỗi vô dụng, anh hứng lên rồi."
Nói xong anh lại hôn cô.
Thẩm Tuyền tức giận, ngoài cắn anh ra thì không còn cách nào khác.
*
Hai tiếng sau, Thẩm Tuyền chậm rãi cài lại nút áo, đi chân trần ra phòng khách, cầm điện thoại trên bàn trà lên thì thấy có tổng cộng hai mươi tám cuộc gọi nhỡ.
Đều là Mạc Điềm.
Cô khựng lại một chút, gọi trở về.
Một cái áo khoác được phủ lên vai cô, Thẩm Tuyền nhẹ nhàng liếc anh một cái, Văn Trạch Lệ ho một tiếng, trong mắt mang theo vẻ chột dạ: "Để anh đưa em về."
Thẩm Tuyền đẩy tay anh ra.
Văn Trạch Lệ lại ấn lên.
Đầu kia Mạc Điềm nghe máy, giọng nói vô cùng sốt ruột: "Sao gọi hoài mà con không chịu nghe máy thế?"
"Con nói rồi mà, tối nay sẽ không về sớm, bây giờ con về ngay đây ạ." Thẩm Tuyền đi đến cạnh cửa mang giày cao gót vào. Ai ngờ chân vẫn còn run.
Văn Trạch Lệ ngồi xổm xuống, cầm giày cao gót rồi nâng chân cô lên mang vào.
Mạc Điềm ở đầu bên kia lại nói: "Nhưng con nói tám giờ sẽ về tới, bây giờ là mười một giờ rồi."
Thẩm Tuyền: "Con với cậu Văn bàn bạc vài chuyện ạ."
Mạc Điềm lập tức im lặng.
Văn Trạch Lệ ho một tiếng, lấy một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, lại bóc vỏ đút một viên cho Thẩm Tuyền ăn. Thẩm Tuyền lạnh lùng liếc anh một cái, nhưng cuối cùng vẫn ăn viên kẹo bạc hà kia.
Hai người dây dưa lâu như vậy, trên người toàn là mùi hương của đối phương.
Văn Trạch Lệ cầm chìa khóa xe, nắm tay cô đi ra ngoài.
Thẩm Tuyền nói với Mạc Điềm: "Mẹ à, nửa tiếng sau con về tới nhà, mẹ đừng đợi, đi ngủ trước đi."
"Mẹ cũng đợi bốn tiếng rồi, còn thiếu nửa tiếng này à? Con bảo cậu Văn Trạch Lệ kia lái chậm thôi." Mạc Điềm ở đầu dây bên kia tức giận nói.
Văn Trạch Lệ nghe thấy tên mình, sờ mũi.
Thẩm Tuyền: "Vâng ạ."
Cúp điện thoại, thang máy cũng tới. Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền đi vào, chân Thẩm Tuyền rất mỏi, mới đứng một lát mà cô đã thấy khó chịu rồi, Văn Trạch Lệ cũng nhận ra.
Anh bế cô lên rồi đi thẳng tới xe, sau khi thắt dây an toàn, Thẩm Tuyền mắng: "Tên khốn."
Văn Trạch Lệ nhướng mày, anh hôn lên môi cô một cái: "Được rồi, là anh sai, sau này sẽ chú ý hơn."
Hy vọng mẹ vợ không nhận ra, anh còn đang cố gắng kiếm thiện cảm để được tái hôn mà. Thẩm Tuyền nhìn dáng vẻ thỏa mãn của anh, hờ hững quay đầu đi.
Nhưng thật ra dưới đáy mắt không có bao nhiêu vẻ lạnh lùng.
Chiếc xe màu đen lái vào cổng lớn nhà họ Thẩm, quản gia đi ra đón, Thẩm Tuyền xuống xe, cô hít sâu một hơi, nếu là cô gái mềm yếu một chút thì chắc đã khóc từ lâu rồi.
Cô giơ tay túm lấy cổ áo Văn Trạch Lệ, nhón chân cắn mạnh một cái làm rách bờ môi mỏng của anh.
Sau đó buông tay ra: "Cút."
Cảm giác đau đớn trong nháy mắt đó khiến Văn Trạch Lệ cau mày, anh xuýt xoa một tiếng rồi lau miệng, trên đầu ngón tay toàn là máu. Anh cười rộ lên, dựa vào cửa sổ nói: "Để lát nữa anh bảo người mang tí thuốc tới đây."
"Không cần." Thẩm Tuyền để lại câu này rồi đi về phía cửa.
Quản gia gật đầu với Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Lệ cười.
Sau đó anh lại lau khóe môi, vẫn còn chảy máu, anh cười rồi liếm, một tay nắm tay lái và khởi động xe.
*
Mạc Điềm ngồi chờ Thẩm Tuyền trong phòng khách.
Thẩm Tuyền đi vào, sau khi Mạc Điềm thấy cô thì thở phào một hơi, bước tới khoác lấy cánh tay Thẩm Tuyền: "Muộn quá, ăn chút tổ yến nhé?"
Thẩm Tuyền hơi mệt, cô nói: "Không ăn đâu ạ, con đi ngủ đây, bố còn chưa về sao?"
"Về cái đầu chứ về, nói nửa tiếng mà bây giờ một tiếng rồi vẫn chưa thấy mặt mũi đâu." Mạc Điềm đi theo Thẩm Tuyền lên lầu, Thẩm Tuyền bấm thang máy.
Mạc Điềm cũng không nghĩ nhiều.
Đi thang máy lên lầu hai, Mạc Điềm chần chờ một chút, hỏi: "Là Văn Trạch Lệ kia đưa con về à?"
Thẩm Tuyền: "Vâng."
"À." Mạc Điềm cười lạnh một tiếng.
Đến nay bà vẫn còn bất mãn với Văn Trạch Lệ như cũ.
Thẩm Tuyền vào phòng, nói: "Mẹ à, con đi ngủ trước."
Mạc Điềm gật đầu tính nói chuyện, nhưng ánh mắt dừng lại, nhìn vào nửa bên cổ bị tóc che khuất của Thẩm Tuyền, chỗ đó đầy những vết hôn.
Mạc Điềm giật mình.
Lúc này.
Quản gia vội vàng đi lên từ dưới lầu, xách theo một cái túi đưa cho Thẩm Tuyền. Là một túi giấy to như hộp quà, ông ấy đưa cho Thẩm Tuyền rồi nói: "Cậu Văn vừa quay lại, nói là đưa cho con."
Thẩm Tuyền nhận lấy, nói: "Vâng."
Mạc Điềm hơi tò mò, bà hỏi: "Cái gì thế?"
Bà tiện thể nhìn vào. Thẩm Tuyền không ngờ lại nhiều như vậy, hơi hé ra để xem, nhưng giây tiếp theo mấy chữ hướng dẫn sử dụng thuốc đập vào mắt cô, Thẩm Tuyền khép túi giấy lại theo phản xạ.
Mạc Điềm cau mày: "Cái gì đây?"
Thẩm Tuyền trả lời với khuôn mặt không biểu cảm: "Không có gì ạ, chỉ là mấy thứ kem che khuyết điểm linh tinh mà con để quên ở nhà anh ấy thôi..."
Mạc Điềm cảm thấy lời giải thích này không hợp lý lắm.
Nhưng bà không thể nghĩ được quá nhiều.
Thẩm Tuyền: "Con ngủ đây, thật sự rất mệt."
Chỉ đứng một lúc đã thấy khó chịu rồi.
Mạc Điềm đáp một tiếng, nói: "Vậy mau đi ngủ đi."
Thẩm Tuyền nhìn mẹ một cái, sau đó xoay người vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại. Đi tới chỗ sô pha, Thẩm Tuyền trực tiếp nằm sấp xuống, nhịn trong chốc lát nhưng vẫn còn thấy khó chịu.
Điện thoại cũng vang lên ngay sau đó.
Cô nhìn lướt qua một cái, sau đó nhấn tắt.
Nhân tiện soạn tin nhắn wechat.
Thẩm Tuyền: [ Đừng gọi điện thoại tới, bây giờ em không muốn nghe thấy giọng của anh. ]
Văn Trạch Lệ: [ Vợ ơi?... ]
*
Ngoài cửa.
Mạc Điềm xuống lầu cùng với quản gia, Mạc Điềm day trán nói: "Quản gia, vừa rồi ông có thấy rõ cái đó là gì không?"
Quản gia cúi đầu nói: "Tôi không thấy ạ."
Đồ mà cậu chủ nhà họ Văn đưa thì sao dám xem chứ.
Mạc Điềm cảm thấy cái đó không giống kem che khuyết điểm chút nào, mà ngược lại nó trông như sản phẩm khá riêng tư dành cho phái nữ sử dụng. Vài giây sau, trong đầu bà hiện lên những dấu màu đỏ trên cổ Thẩm Tuyền.
Sắc mặt bà dần thay đổi.
Vội vàng chạy xuống lầu, cầm điện thoại lên gọi vào số của nhà họ Văn.
Đêm nay chú nhỏ Văn có mặt ở nhà họ Văn, đang bàn bạc công việc, người nhận cuộc gọi là Lâm Tiếu Nhi, Mạc Điềm nói với Lâm Tiếu Nhi: "Con trai cưng của bà được lắm đấy nhé, sao Tuyền Nhi nhà tôi lại va trúng thằng con nhà bà thế, tôi tức tới mức không thở nổi rồi, tôi nói cho bà biết, con trai bà muốn tái hôn thì không dễ dàng như vậy đâu!"
Lâm Tiếu Nhi sững sờ.
Đúng lúc này, Văn Trạch Lệ mang theo vẻ mệt mỏi và hơi lạnh bước vào nhà, đầu ngón tay sờ miệng vết thương ở khóe miệng, Lâm Tiếu Nhi ngẩng đầu quát to: "Đứng lại."
Văn Trạch Lệ nhướng mày.
"Dạ?"
Lâm Tiếu Nhi nhấn mở loa ngoài.
Giọng nói của Mạc Điềm truyền từ trong ra: "Tôi tuyệt đối sẽ không cho thằng con nhà bà vào cửa nhà chúng tôi đâu."
Văn Trạch Lệ: "...Vờ lờ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.