Hậu Ái

Chương 73:




Sắp đến phòng riêng, Văn Trạch Lệ ôm vai Thẩm Tuyền đè trên tường, mùi nước hoa và mùi rượu trong không khí hòa với nhau tạo nên một bầu không khí xa hoa.
Lưng Thẩm Tuyền dựa trên tường, mông kề sát, nhìn Văn Trạch Lệ dưới ánh đèn mờ ảo: "Sao thế? Em nói không đúng à?"
Văn Trạch Lệ không trả lời mà đặt một tay trên gáy cô, đôi mắt hẹp dài lướt trên mặt cô, cô rất xinh đẹp và không có góc chết nào cả, cho dù là cúi đầu hay ngẩng đầu, chỉ vừa cụp mắt cũng đã có cảm giác thèm muốn nhàn nhạt.
Thế nhưng người con gái như vậy.
Có lẽ trong quá khứ đã nghe được rất nhiều, rất nhiều những lời đàm tiếu, gièm pha và phỉ báng như vừa nãy.
Cô cũng trải qua như thế này sao?
Văn Trạch Lệ thấp giọng hỏi: "Em thường nghe thấy những lời như thế?"
Thẩm Tuyền khựng lại một lát, mới nhận ra anh đang nói những lời bàn tán về cô khi nãy, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh, giọng hờ hững: "Ừ, thỉnh thoảng có, những lời như vậy chỉ dám nói bên ngoài chứ không ai có gan nói trước mặt em."
"Bắt đầu từ khi nào?"
Thẩm Tuyền suy nghĩ một lúc: "Chắc cấp hai."
Từ cấp hai đến bây giờ đã bao lâu rồi? Mười hai mười ba tuổi, mười mấy năm, bình thường những người đó cũng như này, cảm thấy cô mạnh mẽ cho nên có thể tùy tiện nói xấu, tùy ý chê bai cô.
Không nói cô trong chuyện công việc, vậy thì nói chuyện con trai con gái.
Văn Trạch Lệ nghĩ về bản thân trong quá khứ, mặc dù anh chưa từng hạ thấp cô hay tò mò chuyện tình ái của cô, nhưng đối với anh, Thẩm Tuyền vẫn luôn là một đối thủ có thể đối đầu mà không cần kiêng nể gì.
Anh cũng chưa từng đối xử với cô như phụ nữ, thậm chí chẳng nương tay với cô lần nào.
Anh còn như thế, vậy những người kia thì sao.
E rằng còn quá đáng hơn, ngoại trừ cương quyết với cô, có thể còn gièm pha trong lời nói.
Cô xinh đẹp như vậy, lại có thể chưa từng hưởng thụ sự ưu đãi mà đàn ông dành cho người phụ nữ xinh đẹp.
Thảo nào hôm ấy cô nói đứa trẻ không biết khóc thì không có kẹo ăn.
Văn Trạch Lệ nâng mặt cô, trong mắt dâng lên sự dịu dàng, anh đến gần hôn khóe môi cô rồi thấp giọng nói: "Anh che chở em một đời."
Cho dù có thể tái hôn hay không.
Cô luôn là tình yêu của anh.
Thẩm Tuyền ngây ra vài giây, cô cụp mắt rồi lông mi run run, ở khoảnh khắc này Thẩm Tuyền hiểu ý của anh, cô kéo lấy cổ áo anh và hờ hững nói: "Em cũng thế."
Anh che chở em.
Em cũng bảo vệ anh.
Văn Trạch Lệ chép miệng.
Quả nhiên là Thẩm Tuyền.
Trả lời cũng không giống những người phụ nữ khác.
Cửa phòng riêng sau lưng được mở ra soàn soạt, sau đó là một tiếng chửi thề rồi đóng trở lại. Sau khi đóng lại mở ra, Văn Trạch Tân dựa trên cửa, ôm cánh tay nói: "Anh, chị dâu, hai người đang định biểu diễn nụ hôn hành lang sao?
"Ha ha ha ha ha..." Tiếng cười vang lên ở sau lưng.
Thẩm Tuyền nhìn thấy một nhóm người tụ tập ở cửa, cô đẩy Văn Trạch Lệ ra. Văn Trạch Lệ chậc một tiếng, rời khỏi người Thẩm Tuyền, lau chùi khóe miệng ướt át rồi nói với bọn họ: "Biến, đi vào."
"Ha ha ha ha ha ha... Văn Trạch Lệ cậu đừng có đoạt tiêu điểm của nhân vật chính nghe chưa." Cố Trình cười lớn.
"Đúng rồi, đúng rồi, đoạt tiêu điểm của em." Văn trạch Tân cà rỡn nói.
Văn Trạch Lệ nắm lấy tay của Thẩm Tuyền, đẩy nhóm người đang chắn ở cửa rồi đi vào. Hôm nay Trần Y ăn mặc vô cùng xinh đẹp, váy đen đứng cạnh Văn Trạch Tân.
Thẩm Tuyền nhìn cô ấy một cái.
Trần Y nháy mắt mấy cái, Thẩm Tuyền cười khẽ.
Trong phòng riêng đã có gần ba mươi người, đa số toàn là các anh chàng công tử và cô chiêu trong giới danh gia ở thủ đô, cuối cùng hôm nay cũng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng cậu cả nhà họ Văn và cô cả nhà họ Thẩm cùng xuất hiện.
Mặc dù hai người này ly hôn rồi mới xuất hiện cùng nhau, khi trước lúc còn kết hôn, hai người này rất hiếm khi xuất hiện cùng nhau ở cùng một chỗ.
Dù cho có mặt rồi, cũng không thân thiết như vậy.
Mà sau khi ly hôn, hàng loạt hành động của cậu Văn cũng chỉ là nghe ngóng được, ngay cả cướp dâu hay quỳ xuống theo đuổi, thật ra rất nhiều người chỉ nghe nói mà không có tận mắt chứng kiến.
Tuy nhiên trong giới có người lén đặt tên cho hành động quỳ xuống của cậu cả Văn, gọi đó là cái quỳ gối đầu tiên của thủ đô.
Tiếc là không có duyên được xem video.
Nhưng không sao cả, hôm nay nhìn thấy cậu cả nhà họ Văn và cô cả nhà họ Thẩm gần gũi nhau như vậy, cái quỳ đó có lẽ không giả dối được.
Trong căn phòng đặt riêng có sân khấu nhỏ, KTV, còn có dàn nhạc, thậm chí còn có phòng nghỉ rồi cả bếp mở, lúc này đầu bếp đang chuẩn bị bánh ngọt và mấy miếng thịt bò thịt cừu các loại, quầy rượu nhỏ bên kia có người pha chế đang phối rượu, Thẩm Tuyền và Trần Y ngồi xuống.
Văn Trạch Lệ kéo cổ áo sơ mi, đứng dậy lấy rượu.
Vai rộng chân dài, còn thuận tay lấy một điếu thuốc bỏ trong miệng, lúc đi ngang qua có không ít cô chiêu nhà danh giá nhìn anh theo bản năng.
Thẩm Tuyền hời hợt nhìn những cô nàng kia một cái.
Từng người đều ăn mặc gợi cảm, cũng có đáng yêu, quyến rũ và thanh thuần.
Cho nên nói giới danh gia loạn là vì vậy, cho dù có liên hôm hay không, có bạn gái hay chưa, đã từng yêu ai say đắm đậm sâu chưa, ai hay bị để ý vẫn sẽ được người khác nhớ thương như thường.
Trần Y nhìn Thẩm Tuyền rồi cười cười, thấp giọng nói: "Sao chị không thay bộ khác đến?"
Thẩm Tuyền hờ hững dời mắt, cầm một miếng dưa Hami lên nói: "Quá bận bịu, hôm nay chị có ba hội nghị, hội nghị cuối diễn ra hơn ba giờ đồng hồ."
"... Bận rộn thật." Trần Y nghẹn lời trong nháy mắt.
Cô ấy hỏi nhỏ: "Chị vẫn chưa ăn cơm phải không?"
Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ hơn rồi.
Thẩm Tuyền ừ một tiếng.
Trần Y vừa nghe thì lập tức nói: "Em nói bọn họ làm món chính lên trước."
Vừa dứt lời.
Văn Trạch Lệ bưng một bát mì qua, đặt trước mặt Thẩm Tuyền rồi đưa đũa cho cô, nói: "Ăn chút mì."
Trần Y nhanh chóng ngậm miệng, cười nhìn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền nhận lấy đôi đũa, nắm cổ tay của Văn Trạch Lệ, kéo người xuống và nói: "Anh cũng ăn chút gì đi."
Văn Trạch Lệ ngã ngồi bên cạnh người Thẩm Tuyền, anh sáp lại thấp giọng nói: "Em đút anh?"
Thẩm Tuyền lấy một cái chén bên cạnh, gắp mì lên rồi đặt vào chén, hờ hững nói: "Vậy phải ăn đến bao giờ."
Văn Trạch Lệ: "... Chậc."
Thẩm Tuyền gắp mì, còn múc nước dùng cho anh rồi đưa chén cho anh. Văn Trạch Lệ không nhận mà anh ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn cô kỳ lạ, Thẩm Tuyền mắt đối mắt với anh.
Khoảng vài giây sau.
Thẩm Tuyền gắp mì cho vào miệng mình, sau đó lại gần dùng đầu lưỡi đưa mì vào miệng anh. Văn Trạch Lệ sững sờ rồi nhanh chóng lấy điếu thuốc trong miệng xuống, há miệng cắn lấy, sau khi hút hai miếng Thẩm Tuyền cắn đứt sợi mì, đặt chén trước mặt anh: "Được rồi, đút rồi."
Đút một cách qua loa sơ sài như vậy.
Văn Trạch Lệ lại cảm thấy cổ họng nóng ran.
Anh cười khẽ hai tiếng.
Thẩm Tuyền đã gắp mì lên, chuẩn bị ăn rồi.
Mọi người cũng đang ăn đồ nướng và sườn cừu thịt bò các loại, chỉ có bọn họ đang ăn món chính, có chút không ăn nhập gì. Những cô chiêu danh gia nhìn thấy cảnh tượng này rồi nhìn nhau một cái.
Sau đó đều vô thức vuốt tóc để lộ bờ vai trắng nõn mảnh khảnh.
Thẩm Tuyền không chỉ ăn mì không ăn khớp gì, mà bộ trang phục trên người cô cũng chẳng hợp. Thật sự quá bình thường và không lóa mắt chút nào.
Ăn mì lót bụng xong.
Văn Trạch Lệ gọi hai ly rượu đến, mỗi người một ly đặt trên bàn trà. Thẩm Tuyền nâng ly, đôi chân dài vắt chéo, khẽ đặt đế ly rượu trên đầu gối rồi nghiêng người về sau.
Tư thế của Văn Trạch Lệ cũng không khác mấy, nhưng tay anh đặt trên lưng ghế, Thẩm Tuyền vừa dựa vào, tay của anh rụt lại và Thẩm Tuyền ngã vào lòng anh.
Giữa hơi thở là mùi nước hoa trên người anh.
Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Anh đổi nước hoa rồi?"
Văn Trạch Lệ đang nếm rượu, yết hầu anh chuyển động, nghe thấy lời này anh cụp mắt nhìn cô, vài giây sau anh thấp giọng nói: "Không phải đổi theo ý em rồi đấy thôi?"
Thẩm Tuyền ngửi cổ áo một chút, thờ ơ nói: "Mùi lười.”
Văn Trạch Lệ nhìn đôi môi đỏ tươi của cô, nhướn mày: "Ừ, sao vậy."
Đầu ngón tay Thẩm Tuyền lật cổ áo của anh, nói: “Loại nước hoa này tiếp xúc với nhiệt độ có thể gây kích tình.”
Lưng Văn Trạch Lệ cứng đờ.
"Của anh là đời thứ hai."
Thẩm Tuyền: "Đời thứ hai đã ngừng sản xuất rồi, đây là đời thứ ba."
Văn Trạch Lệ bỗng nắm cằm Thẩm Tuyền: "Vợ à, em có thể đừng thông thạo nhiều như vậy được không?"
Loại nước hoa giới hạn quý muốn chết như này đã từng rất khó gặp trong giới, ngừng bán trên thị trường từ lâu rồi, từ thời dân quốc đến giờ.
Vậy nên thanh niên thời đại ngày nay gần như sẽ không biết.
Thẩm Tuyền hất cằm nhìn anh, một lúc lâu sau cô hờ hững nói: "Em cũng đâu nói là không cho anh dùng."
Văn Trạch Lệ thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức, anh mân mê cằm cô: "Chậc, loại nước hoa không phải cứ tiếp xúc với nhiệt là vậy, mà lại còn phải gặp đúng người."
Anh ẩn ý.
Thẩm Tuyền đẩy tay anh ra.
Văn Trạch Lệ ôm cô.
Lúc này Văn Trạch Tân mặc một chiếc áo sơ mi và quần dài đi lên sân khấu nhỏ, cậu ấy ho một tiếng rồi uống một ngụm rượu, nắm lấy micro nhìn về bên này, nói: "Cảm ơn mọi người, dù bận rộn trăm chuyện vẫn bớt thời gian đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi, tối nay không say không về."
Cậu ấy nâng ly rượu.
Những người khác lập tức nâng ly theo, ồn ào kêu to.
Văn Trạch Tân cười ngồi trên ghế cao, khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt hoa đào rất trăng hoa, cậu ấy lấy micro tới, kề môi sát vào nói: "Vậy thì sau đây chúng ta chơi trò thứ nhất."
Dứt lời, cậu ấy khựng lại một lát.
Đôi mắt chuyển động, khẽ lướt qua Trần Y rồi nhìn những cô chiêu danh gia khác, bật cười một tiếng nói: "Trò chơi này gọi là thay đổi trang phục."
Cậu ấy vừa dứt lời, người bên dưới lại hô hào lên, còn có người hỏi thay đổi như thế nào? Hahaha đồ hầu gái sao?
Nhân viên phục vụ ôm một thùng rất lớn đi tới, lần lượt từ trái sang phải và để phụ nữ ở đây rút thăm, bên trong có quả cầu nhỏ, trong quả cầu nhỏ có tờ giấy.
Ngoại thay đổi trang phục còn có nhiệm vụ đóng vai, trong tờ giấy nhỏ sẽ viết rõ sắm vai như thế nào, dựa vào nhân vật cần đóng vai và chọn một người phối hợp với bản thân, tất nhiên toàn là những nhân vật bình thường, không liên quan gì khác, nhưng chỉ mỗi thay đổi trang phục đã làm người khác rất mong đợi rồi.
Lúc nhân viên phục vụ đến trước mặt Thẩm Tuyền, mọi người gần như im lặng.
Đám người nhìn thấy cô gái lạnh lùng mạnh mẽ, tối nay dù cô tham gia bữa tiệc, vẫn là bộ trang phục ấy, có vẻ vẫn mạnh mẽ như cũ, khiến người khác không dám nhìn thẳng, có cảm giác như hoàng thái hậu.
Văn Trạch Tân thấy xung quanh bất thường, đặt ly rượu xuống cười nói: "Chị dâu bên này thì thôi vậy."
Ai cũng không dám tưởng tượng dáng vẻ thay đổi trang phục và diễn trò của Thẩm Tuyền, cho dù là ảo tưởng cũng không dám. Vừa dứt lời đã có vài người phụ họa: "Đúng đúng đúng, cô cả nhà họ Thẩm vậy là được rồi."
"Đừng có giựt râu hổ đó."
Một vài cô chiêu cũng trộm cười, không biết đang cười cái gì.
Thẩm Tuyền ngắm nghía ly rượu, hiển nhiên không muốn cầm lấy, Văn Trạch Lệ cũng biết Thẩm Tuyền chắc chắn sẽ không tham gia, anh vẫy tay để nhân viên phục vụ biến đi.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng ôm thùng muốn chạy.
Lúc này Trần Y đột nhiên đứng dậy, kéo thùng tới rồi lấy hai quả cầu bên trong ra, đưa một cái cho Thẩm Tuyền: "Chơi với em."
Thẩm Tuyền sửng sốt, nắm lấy quả cầu kia.
Trần Y cười híp mắt: "Cùng nhau?"
Thẩm Tuyền nhìn Trần Y một cái, lại nhìn Văn Trạch Tân thờ ơ trên sân khấu, cô nhướn mày vài giây sau nói: "Ừ."
Những người kia nghe thấy chữ ừ này thì ngơ ngẩn.
Sau đó đám người không dám tin tưởng, còn có vài người che mặt lại, sợ lát nữa bị khí thế của Thẩm Tuyền dọa mất.
Văn Trạch Lệ nói tục một tiếng, cầm lấy quả cầu nhỏ kia, anh muốn gỡ ra.
Thẩm Tuyền giật lại.
Văn Trạch Lệ ngơ ngác, anh nheo mắt nhìn quả cầu nhỏ đó, bên trong là cái gì?
Trang phục hoàng hậu?
*
Trên quả cầu nhỏ có số, nhân viên phục vụ phát hết quả cầu rồi coa người lên sân khấu rút số, ai được rút đến thì đi thay trang phục, được rút trúng đầu tiên là cô chiêu nhà họ Lâm.
Cách ăn mặc khi trước là dáng vẻ thanh thuần, cũng là người nhìn Văn Trạch Lệ nhiều nhất.
Cô ta cầm quả cầu đi vào phòng trang điểm.
Các anh chàng công tử ở đây cũng phần hưng phấn, một đám vắt chéo chân dài, nhìn chăm chăm cửa phòng trang điểm. Văn Trạch Tân xuống sân khấu rồi ngồi trên bàn trà, cũng nhâng nháo ngồi đợi.
Cố Trình dựa vào sô pha mỉm cười, nhấp rượu vài hớp.
Nhiếp Tư cũng rất chờ mong.
Chỉ có Tiêu Nhiên dựa vào ghế sô pha chơi điện thoại, không có biểu cảm gì. Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền, trong miệng cắn điếu thuốc, cổ áo rộng mở lộ ra xương quai xanh, vẻ mặt không chút để ý, hình như không quá hứng thú nhưng lại ngồi ở chính giữa sô pha với khí thế mạnh mẽ. Lại thêm trong lòng anh có Thẩm Tuyền, chỗ này chính là vương tọa.
Thẩm Tuyền trò chuyện với Trần Y một lát, nhận thấy không khí này, cô nhìn Văn Trạch Lệ một cái, thấy anh bấm điện thoại, cằm lạnh lùng cứng nhắc. Cô nói: "Anh thấy cái này có giống tuyển thiếp cho anh không?"
Văn Trạch Lệ sửng sốt ngước mắt nhìn: "Ừm?"
Thẩm Tuyền nắm cằm anh rồi nâng lên nhìn chỗ này.
Văn Trạch Lệ mới ngộ ra, anh lia mắt nhìn không khí ở đây, cười khẽ nói: "Nhưng anh không cần."
"Không có hứng thú đó."
Thẩm Tuyền nheo mắt: "Thật không."
Anh không biết là người đàn ông này càng thờ ơ càng hấp dẫn người khác, nhất là những cô nàng danh gia kia, nắm lấy quả cầu nhỏ cũng căng thẳng muốn chết, cứ nhiều lần nhìn về phía anh.
Văn Trạch Lệ chạm vào môi cô: "Thật đó, anh chỉ có hứng thú với trang phục hoàng hậu lúc sau của em."
Thẩm Tuyền hờ hững dời tầm mắt, nhìn quả cầu nhỏ một cái.
Lúc này cửa phòng trang điểm đột nhiên mở ra.
Một đôi chân dài cùng với trang phục hầu gái đen trắng vừa hiện diện, mọi người huýt sáo inh ỏi.
Quả nhiên cô chiêu nhà họ Lâm là trang phục hầu gái, lông mi rất dài và nhìn bọn họ với vẻ cực kỳ ngây ngô.
"Đệt..."
"Hahahaha thật sự là hầu gái, vãi thật."
Văn Trạch Tân cười ha ha, cả người nghiêng về trước rồi nói với cô ta: "Chọn một người để diễn vai của cô."
Cô chiêu nhà họ Lâm ngẩng đầu khẽ liếc qua bên Văn Trạch Lệ. Thẩm Tuyền lạnh lùng nhìn cô ta, cô ta co rúm lại rồi dời tầm mắt.
Văn Trạch Lệ cũng nhìn thấy bộ trang phục người hầu gái của cô chiêu nhà họ Lâm, anh nhìn một cái rồi dời tấm mắt, tiếp tục bấm điện thoại. Hiển nhiên Thẩm Tuyền biết thái độ này của Văn Trạch Lệ.
Cô nhướn mày, vẻ mặt hờ hững cầm ly rượu lên uống.
Cuối cùng cô chiêu nhà họ Lâm chọn Nhiếp Tư vô hại nhất, khiến Nhiếp Tư nhanh chóng trốn: "Ê ê, được rồi được rồi..."
Một đám người lại cười to ha ha, cuối cùng bầu không khí cũng náo nhiệt lại, quả cầu được đọc sau đó có quần áo thời Đường, trang phục công sở, còn có các loại lễ phục rồi sườn xám, thỏa mãn tất cả ảo tưởng của đàn ông.
Không ít người nhìn trúng Văn Trạch Lệ trước, thấy anh không có hứng thú mới chuyển nhân vật sắm vai của mình sang người khác, Văn Trạch Tân và Cố Trình cũng được chọn, xem như người nổi tiếng nhất ở đây. Không ai dám lại gần Tiêu Nhiên, anh ấy vô cùng lạnh lùng dù rất đẹp trai, nhưng anh ấy khiến người khác quá sợ hãi, thậm chí là Văn Trạch Lệ, bọn họ chỉ dám tơ tưởng mà không dám hành động, dù sao có vẻ anh chẳng để tâm gì, quan trọng nhất ông lớn như Thẩm Tuyền còn ở đó. Có người thì chọn chị em của mình, con gái và con gái cũng có thứ để xem.
Quan trọng nhất là người nào cũng đẹp, dáng người cũng cực kỳ tốt, không khí trong chốc lát đã đến đỉnh điểm.
Chính vào lúc này.
Nhân viên phục vụ đọc đến số trên quả cầu nhỏ của Thẩm Tuyền.
Mọi người lại im lặng lần nữa.
Thẩm Tuyền nhìn quả cầu, chậm rãi đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy.
Văn Trạch Lệ nắm lấy cổ tay cô, ngẩng đầu cười nói: "Em chỉ có thể chọn anh, hoàng hậu."
Thẩm Tuyền hờ hững nói: "Ừ."
Sau đó cô đến phòng trang điểm, cửa vừa đóng lại thì các anh chàng công tử châu đầu ghé tai và có phần chờ mong, nhưng không chờ mong nhiều như lúc nãy, thậm chí có người ngồi ngay ngắn, nhìn phòng trang điểm như gặp kẻ địch mạnh, tất nhiên cũng có những người lo lắng Thẩm Tuyền không cẩn thận chọn trúng bọn họ.
Làm sao đây, đừng mà, bọn họ không muốn bị tổng giám đốc Thẩm chọn đâu, mặc dù không quá khả thi nhưng vẫn nên lo lắng một chút chứ.
Tạm thời bầu không khí có cảm giác khó nói.
Mười phút sau.
Cửa phòng trang điểm mở ra.
Thẩm Tuyền mang đôi giày cao gót bảy xăng-ti-mét, mặc váy hai dây bó người màu đen chỉ vừa đủ che mông, tóc cô cũng xõa ra.
Khoảng thời gian này không cắt tóc nên dài ra rất nhiều, hơi xoăn nhẹ và rơi trên bờ vai.
Vừa đi ra, giày cao gót có phần không được thoải mái, một tay Thẩm Tuyền đặt trên vách tường, bàn chân được sơn móng nới lỏng đôi giày cao gót rồi lại mang vào.
Lười biếng, gợi cảm, phút chốc bộc phát ra ngoài.
Mọi người im lặng trong giây lát.
Có ly rượu trong tay ai trượt xuống rơi trên mặt bàn. Có người rớt cả điếu thuốc, Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn qua, trang điểm nhạt nhưng rất gợi cảm, đuôi mắt cong cong. Cô nhận lấy bình rượu đỏ mà nhân viên phục vụ đưa qua, hờ hững nhìn đám người này.
Dáng người của cô siêu hoàn hảo.
Quả là tuyệt vời.
Da thịt trắng có chút màu máu, miễn bàn đường cong xinh đẹp.
"Má, nhắm con mẹ nó mắt vào, nhắm mắt nhắm mắt... Nhắm mắt, không, biến hết! Cút ra ngoài." Văn Trạch Lệ phản ứng lại, ném điện thoại rồi hổn hển quát lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.