Hậu Ái

Chương 78:




Ghen thì ghen thôi, Văn Trạch Lệ đưa Thẩm Tuyền vào thang máy chuyên dụng, anh dập tắt điếu thuốc trong tay, một bàn tay khác đút trong túi, đứng ở đó vứt đầu mẩu thuốc lá.
Dáng người anh cao to, khí thế mạnh mẽ. Đúng lúc hôm nay mặc áo sơ mi trắng và quần đen dài, mặt mày lạnh lùng, chỉ là đứng đó mà không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cũng thu hút ánh nhìn của những người khác.
Sau một hồi, Văn Trạch Lệ mới xoay người đi đến cửa.
Ánh mắt của anh liếc nhìn hai bên cửa.
Không thấy tên bảo vệ trẻ tuổi kia nữa, anh nhướn mày, không lo nghĩ rồi đi xuống bậc thềm.
Chỉ chốc lát sau.
Chiếc xe màu đen rời đi.
Nhưng tiếng bàn tán về anh vẫn còn.
"Không thể không nói, chủ tịch Văn đẹp trai thật."
"Còn phải nói, thật là xứng đôi với tổng giám đốc Thẩm."
"Quá quá quá xứng đôi rồi, ôi chao."
"Này, cảm giác sau khi tổng giám đốc Thẩm ở bên chủ tịch Văn thì dịu dàng hơn nhiều."
"Đúng không? Ha ha, tôi cũng thấy vậy, nhưng mà lúc đầu nghe nói hai người bọn họ cũng rất mạnh mẽ, cảm giác sẽ đánh nhau một mất một còn ấy."
"Ôi, thật ra tôi cảm thấy có lẽ trong lòng tổng giám đốc Thẩm rất mềm mại, chỉ là mãi chưa gặp được người hiểu cô ấy."
Lúc này.
Người thanh niên đã lấy đồ chuyển phát nhanh xong, quay người thì nghe thấy câu này.
*
Gần đây việc mở rộng vườn sinh thái đã được vào quy hoạch, sản phẩm điện thoại xuân hè đang trong thời gian tuyên truyền, khoảng thời gian này lại đụng phải hội nghị giao lưu tài chính thủ đô.
Thẩm Tuyền rất bận, buổi sáng uống rất nhiều cà phê để tỉnh táo.
Buổi trưa dẫn theo Thường Tuyết đi ra từ phòng hội nghị, đúng lúc đã đến giờ cơm.
Hơn một giờ chiều phải gặp một nhà đầu tư, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi thẳng đến nhà ăn của công ty để dùng bữa, nhà ăn của tập đoàn Thẩm thị ở lầu ba, gồm cả một tầng lầu, lại còn chia nhà ăn kiểu Trung và kiểu Tây, hôm nay là thức ăn Trung Hoa.
Món ăn hôm nay rất phong phú, muốn hoa cả mắt.
Lấy món rồi Thẩm Tuyền vừa nhìn tài liệu vừa ngồi xuống cùng Thường Tuyết, lúc này Văn Trạch Lệ gửi tin nhắn WeChat qua.
Văn Trạch Lệ: [ Ăn cơm chưa? ]
Thẩm Tuyền: [ Đang ăn. ]
Văn Trạch Lệ: [ Ăn những gì đó? ]
Thẩm Tuyền tiện tay quay một video gửi qua, Văn Trạch Lệ cũng nhanh chóng trả lời: [ Sao lại ăn ở nhà ăn vậy? ]
Thẩm Tuyền thản nhiên trả lời: [ Khinh thường nhà ăn của Thẩm thị đây? ]
Văn Trạch Lệ: [ Khụ, không dám. ]
Ở bên kia anh cười khẽ một tiếng, nhưng cũng không thể trò chuyện được bao lâu, bên anh có chuyện cần phải xử lí rồi. Thẩm Tuyền cũng đặt điện thoại xuống, tiếp tục ăn cơm.
Lúc này Thường Tuyết nói: "Đúng rồi, hôm nay có cua gạch, không phải tổng giám đốc Thẩm thích sao?"
Thẩm Tuyền nhìn tài liệu, nghe vậy nhướn mày: "Cậu lấy một chút qua đây đi."
"Được thôi."
Trong đầu Thẩm Tuyền bỗng lóe lên dáng vẻ Văn Trạch Lệ gỡ cua gạch, chốc lát sau Thường Tuyết chạy về nói: "Hết rồi, má ơi bị lấy sạch rồi."
Thẩm Tuyền: "Vậy thì thôi vậy."
Thường Tuyết bất đắc dĩ ngồi xuống.
Lúc này phía trước chìa tới một cái khay, bên trong là hai con cua gạch. Thường Tuyết hít một hơi, Thẩm Tuyền ngẩng đầu nhìn thì đối diện với khuôn mặt nhã nhặn kia của Lâm Tiêu.
Anh ta nói: "Vừa nãy tôi lấy dư hai con."
Ánh mắt của anh ta dừng trên mặt Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền không để ý anh ta, lạnh nhạt dời tầm mắt.
Thường Tuyết nhanh chóng nói: "Cậu mau đi đi, đừng ở đây, chúng tôi không cần."
Nhưng Lâm Tiêu không đi, anh ta đặt khay xuống, chẳng mấy chốc đã gỡ vỏ ngoài, cũng không nói thêm gì mà thẳng thừng đi mất. Thường Tuyết nhìn khay cua gạch kia, bĩu môi rồi tạm thời cũng không biết nói gì.
Thẩm Tuyền nhìn cô ấy: "Cậu muốn ăn thì ăn đi."
Thường Tuyết thấy Thẩm Tuyền hoàn toàn không muốn ăn, nói: "Tôi không ăn."
Thế là không ăn con cua gạch mà cứ để đó, cuối cùng bị dì dọn vệ sinh ném đi. Thẩm Tuyền lên lầu gọi Thường Tuyết đưa báo cáo tài vụ vào.
Cô vừa xem vừa đợi nhà đầu tư.
Lúc này điện thoại bên tay cô vang lên, cô nhận cuộc gọi.
Cuộc gọi tới là cổ đông Nguyên, là cổ đông giới thiệu Lâm Tiêu qua. Thẩm Tuyền hờ hững nói: "Chào buổi trưa, chú ăn cơm chưa ạ?"
Cổ đông Nguyên cười nói: "Ăn rồi."
Thẩm Tuyền: "Ăn rồi là được, gần đây cơ thể của chú thế nào?"
"Rất tốt rất tốt, Thẩm Tuyền à, lần trước là tôi không đúng, tôi quá nóng tính, xin lỗi cô nha, mấy ngày này thằng nhóc Lâm Tiêu kia nói đi làm rất quan trọng, dù chỉ làm bảo vệ cũng có thể học được rất nhiều thứ, tự nhiên tôi cảm thấy trách lầm cô rồi, chắc chắn cô sắp xếp như vậy là có suy nghĩ riêng của cô, quy định của công ty cũng không thể tùy tiện thay đổi, khi trước là do tôi ép buộc."
Lâm Tiêu là người bên phía vợ của cổ đông Nguyên, hậu thuẫn của vợ cổ đông Nguyên cũng khá lớn, cho nên vì để lấy lòng vợ, ông ta mới cố nhét người cho Thẩm Tuyền.
Cổ đông Nguyên nói tiếp: "Thằng nhóc Lâm Tiêu này vừa ra xã hội không lâu, vẫn cần Thẩm Tuyền cô giúp đỡ chỉ dẫn một chút."
Thẩm Tuyền không nghĩ gì về thái độ thay đổi của cổ đông Nguyên, cô chỉ nói: "Cậu ta làm tốt chức vụ của mình là được rồi."
"Ha ha ha chắc chắn rồi, chắc chắn rồi." Cổ đông Nguyên ở đầu bên kia cười lớn, xem ra hoàn toàn thu hồi tính khí nóng nảy rồi.
Sau đó ông ta lại nói tốt cho Lâm Tiêu mấy câu, cuối cùng còn thêm một câu: "Lâm Tiêu khâm phục cô, một người có thể chống đỡ cả công ty, những lão già như tụi tôi còn không bằng cô."
Thẩm Tuyền: "Quá khen ạ, cũng nhờ lúc đầu có chú giúp đỡ."
"Ha ha ha đâu có gì đâu, được rồi, cô bận nên tôi không làm phiền nữa."
Thẩm Tuyền chờ đối phương cúp máy rồi buông điện thoại, tiếp tục xem báo cáo, không có lưu giữ chút dấu vết gì của Lâm Tiêu trong đầu, buổi chiều đi Lâm Thị một chuyến.
Hơn tám giờ tối mới trở về thủ đô, Văn Trạch Lệ gọi điện đến, Thẩm Tuyền xoa mày: "Alo."
"Đến thủ đô rồi? Anh có để cơm cho em ở đây, em đoán xem là gì?"
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Đừng nói lại là cua gạch nha?"
"Chậc không phải, là chà bông, anh nhờ dì làm món chà bông rong biển em thích ăn." Văn Trạch Lệ khẽ cười ở đầu kia, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
"Vậy chồng đi đón em?"
Thẩm Tuyền nhìn con đường đông đúc nói: "Em kẹt trên giao lộ cao tốc."
Văn Trạch Lệ: "Gửi định vị cho anh."
Thẩm Tuyền gửi định vị qua. Thường Tuyết mơ mơ màng màng nghe thấy, cô ấy nói: "Cái tình trạng kẹt xe này, khi nào cậu Văn chạy qua? Kẹt chết luôn rồi."
Thẩm Tuyền chống trán không trả lời.
Cả ngày làm việc bận rộn, cô hơi mệt nhọc rồi.
Xe vẫn đang tắc nghẽn, mấy con đường cũng kẹt, toàn là ánh đèn màu quýt màu đỏ nhấp nháy rọi xuống đường, lại thêm ánh đèn đêm có phần chói mắt của đô thị sầm uất này.
Mà dưới ánh đèn phồn hoa này.
Một chiếc Kawasaki chen lấn từ bên ngoài tới, nhanh chóng dừng bên cạnh chiếc xe con màu đen, trên đường lớn tắc nghẽn không thể di chuyển này, chiếc xe phân khối lớn ngầu như này vừa dừng lại, đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều người.
Người đàn ông trên chiếc Kawasaki đội mũ bảo hiểm màu đen, chân dài đạp đất, áo sơ mi đen ôm eo, phía dưới là quần dài màu đen, vừa nhìn tỉ lệ dáng người đã biết là hoàn hảo.
Thường Tuyết ngạc nhiên kêu lên trong xe: "Má ơi ngầu quá, đây là ai vậy."
Thẩm Tuyền không chút hứng thú gì với điều này, cô chống đầu và lật tài liệu.
Lúc này cửa xe bị gõ một cái, Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn người đàn ông đội mũ bảo hiểm bên ngoài cũng cúi đầu, khớp ngón tay rõ ràng của anh ở ngoài cửa xe.
Là anh gõ.
Chiếc xe này của Thẩm Tuyền không dán lớp bảo vệ, thế nên cô đối diện với đôi mắt anh dưới mũ bảo hiểm, hai người lẳng lặng nhìn nhau vài giây. Anh lại gõ cửa xe.
Lúc này Thẩm Tuyền mới ấn nút hạ cửa xe xuống.
Giọng nói của cô lười biếng: "Sao anh tới rồi?"
Thường Tuyết bên cạnh ngây người: "Ai? Đây là ai?"
Sau đó cô ấy nhìn thấy người đàn ông trên chiếc Kawasaki cúi người, thẳng thừng ôm Thẩm Tuyền ra khỏi xe, tốc độ còn rất nhanh. Thường Tuyết sững sờ vài giây, cũng không túm lại được, bổ nhào tới hô to: "Này..."
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau mũ bảo hiểm: "Đừng ồn ào."
Cậu Văn!
Văn Trạch Lệ.
Thường Tuyết lại ngơ ngác lần nữa.
Cô ấy nhìn Thẩm Tuyền được đặt ngồi sau Văn Trạch Lệ, may mà hôm nay Thẩm Tuyền mặc quần dài, Văn Trạch Lệ kéo tay Thẩm Tuyền ôm eo anh.
Anh kéo kính chắn gió lên, nhìn Thường Tuyết: "Cô ấy đi với tôi rồi."
Thường Tuyết kinh ngạc, sau đó cô ấy chỉ kịp đưa túi cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền cầm lấy sau đó điều khiển đầu xe, ầm vang một tiếng, xe lao đi vùn vụt.
Cuộc đời này của Thẩm Tuyền còn chưa từng ngồi loại xe này, ôm lấy anh rồi hờ hững nói: "Chậm chút."
Văn Trạch Lệ ở phía trước khẽ cười một tiếng: "Ôm chặt nha."
Chiếc xe rêu rao khắp nơi và đi vào dòng xe cộ. Hai bên toàn là ánh đèn rực rỡ, Thẩm Tuyền dựa vào lưng anh, ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, mùi nước hoa của hai người hòa vào nhau.
Rất thơm, cũng có chút ngọt.
Phần bụng của người đàn ông rắn chắc mạnh mẽ.
Thẩm Tuyền nói: "Xe này anh lấy từ đâu vậy?"
"Mượn của Tiêu Nhiên đó."
Thẩm Tuyền: "Ừm."
"Thích không? Trở về mua một chiếc cho tụi mình tự chạy."
Thẩm Tuyền: "Ừ."
Văn Trạch Lệ lại cười.
Cổ áo sơ mi của anh bị gió thổi phấp phới, xương quai xanh rõ ràng, chỉ có tiếng gió lướt qua gương mặt, hai người cũng không nói gì nữa, hơi hơi hưởng thụ cảm giác hiện tại.
Đến hầm đỗ xe của 188, hiếm khi Thẩm Tuyền xuống xe mà hơi run chân, Văn Trạch Lệ khóa xe, xoay người chặn ngang rồi bế cô lên, liếc nhìn cô rồi nói: "Thể lực của em như này là không ổn."
Thẩm Tuyền mân mê cổ áo anh, lười để ý anh.
Ra khỏi thang máy.
Mở cửa nhà, vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Dì thò đầu ra từ phía sau phòng bếp: "Trở về rồi? Có thể ăn rồi đó, dì đang chưng yến."
Thẩm Tuyền nói: "Vất vả cho dì rồi."
"Ha ha, không đâu."
Thẩm Tuyền cầm điện thoại gọi điện cho Mạc Điềm, nói mình không về nhà ăn cơm nữa, có lẽ Mạc Điềm biết Thẩm Tuyền đến chỗ Văn Trạch Lệ rồi, thái độ hòa hoãn hơn khi trước rất nhiều.
Cúp điện thoại, dì thu dọn rồi chuẩn bị về nhà. Bình thường hai người cũng bận nên hiếm khi ở riêng, hiển nhiên bà ấy sẽ không ở lại làm bóng đèn điện, sau khi cửa đóng lại.
Phòng ở tầng cao nhất này chỉ còn hai người Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ, Văn Trạch Lệ múc một muôi lớn chà bông rong biển vào trong chén và cho Thẩm Tuyền ăn.
Vừa nấu xong không lâu, mùi vị cực kỳ thơm.
Thẩm Tuyền ăn muỗng lớn rồi nói: "Ngon lắm."
Văn Trạch Lệ nhìn cô cười nói: "Cái này phải ăn trong ba ngày, không có chất phụ gia, vậy nên ba ngày này em về chỗ của anh ăn đi."
Thẩm Tuyền: "Thôi, em có thể mang đi."
Cô thản nhiên nói: "Khoảng thời gian này quá bận."
Văn Trạch Lệ nghe vậy thì chép miệng một tiếng, cũng không có ép buộc. Hai người ăn cơm tối xong, Văn Trạch Lệ bỏ chén vào máy rửa chén, Thẩm Tuyền đến bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho Thường Tuyết, nhờ cô ấy gửi ảnh thiết kế của vườn sinh thái mở rộng qua, đã là bản thứ mười hai rồi nhưng vẫn chưa vừa ý.
Sau khi bỏ điện thoại xuống, Thẩm Tuyền chờ Thường Tuyết gửi tài liệu qua.
Cao ốc 188 quả thật rất cao, nhìn bao quát cả thủ đô, cũng có thể nhìn thấy hết những điểm mốc của thủ đô. Văn Trạch Lệ rửa tay, sau khi lau sạch sẽ, đi về phía Thẩm Tuyền và ôm lấy cô từ phía sau.
Cửa sổ sát đất phản chiếu hình bóng hai người.
Thẩm Tuyển buông tay, khẽ đặt trên cánh tay anh.
Hai người cũng im lặng một lúc, hình bóng phản chiếu lại vô cùng xứng đôi, cách biệt chiều cao cũng vừa đẹp, lúc này điện thoại của Thẩm Tuyền vang lên.
Cô cúi đầu nhìn.
Không phải Thường Tuyết gửi, là cổ đông Nguyên gửi.
Ông ta gửi liền hai tin, tin phía trước chưa nhìn thấy, tin cuối cùng chưa ấn vào xem, nhưng thông báo hiển thị: "Thẩm Tuyền, thêm cậu ấy vào."
Dáng Văn Trạch Lệ cao nên cụp mắt cũng nhìn thấy.
Vẻ mặt anh nặng nề vài phần, hỏi: "Ai vậy."
Thẩm Tuyền: "Đây là cổ đông của công ty."
"Ông ta nhờ em thêm ai?"
"Không biết, ngoại trừ chuyện công ty thì bình thường em không quan tâm gì."
Sắc mặt của Văn Trạch Lệ mới tốt hơn một xíu, anh ôm chặt Thẩm Tuyền, thấp giọng nói: "Tối nay ngủ ở đây? Sáng mai anh đưa em đến công ty."
"Đúng rồi, ở đây có nhãn hiệu quần áo mà em thích."
Nói rồi Văn Trạch Lệ kéo Thẩm Tuyền đến phòng ngủ, chỗ này của anh chỉ có một phòng ngủ, nối liền với phòng treo đồ, một cái tủ trong phòng treo đồ đó, vừa kéo ra, bên trong toàn là trang phục nữ của quý này, cũng là nhãn hiệu mà Thẩm Tuyền thường mặc, đến cả đồ lót cũng có. Văn Trạch Lệ dựa vào cửa, cười nói: "Thấy sao?"
Thẩm Tuyền nhướn mày, nhìn anh một cái: "Sao anh biết số đo em mặc?"
Văn Trạch Lệ ho khan một tiếng: "Chụp trộm số đo đồ của em."
"Ở lại đi? Ừm?"
Thẩm Tuyền thấy anh còn muốn nói, lúc này điện thoại vang lên, là Thường Tuyết gửi tới, cô mở ra rồi túm cổ tay anh nói: "Đến thư phòng của anh, em mở tài liệu một chút."
Thư phòng của Văn Trạch Lệ ở lầu hai, anh ngoan ngoãn bị túm đi, hỏi: "Vậy tối nay em có ở lại không?"
Thẩm Tuyền không trả lời.
Vào thư phòng, Văn Trạch Lệ mở máy tính, tay chống trên mặt bàn rồi tới gần cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô nói: "Em còn chưa trả lời anh kìa."
Thẩm Tuyền đẩy anh, sau đó ngồi xuống đăng nhập trang web rồi nói: "Ừ."
Mở hình ảnh xây dựng thêm của vườn sinh thái, Thẩm Tuyền di chuyển con trỏ chuột và nghiên cứu.
Văn Trạch Lệ cầm lấy tài liệu, dựa bên cạnh bàn vừa xem vừa nhìn cô.
Cho dù không làm chuyện gì, chỉ là từng người im lặng làm việc của mình trong thư phòng thế này, cũng cảm thấy rất thoải mái. Thỉnh thoảng Thẩm Tuyền xử lý hạng mục liên quan đến Văn Trạch Lệ, sẽ ngẩng đầu trao đổi với anh.
Thẩm Tuyền giải quyết xong chuyện trong tầm tay trước rồi cô mới đi xuống tắm rửa.
Tắm rửa xong sắc trời đã tối muộn nhưng Văn Trạch Lệ vẫn chưa lên, Thẩm Tuyền nhìn đồng hồ, sau đó đi lên lầu, đèn trong thư phòng cũng không sáng lắm.
Văn Trạch Lệ ngồi trên sô pha nhìn laptop.
Anh đan hai tay chống cằm, hình như đang gọi video với người khác, bên cạnh đặt vài phần tài liệu.
Cổ áo sơ mi hơi mở trông có phần gợi cảm.
Thẩm Tuyền đứng nhìn một hồi, chuẩn bị xoay người xuống lầu, lúc này người đàn ông đột nhiên nắm lấy cổ tay cô rồi kéo xuống, Thẩm Tuyền ngã ngồi.
Văn Trạch Lệ ôm cô kéo về phía anh.
Mặt Thẩm Tuyền lạnh lùng liếc qua.
Trong video, Lâm Tập nhìn thấy Thẩm Tuyền thì ngây ra, nhanh chóng gọi to: "Chào bà chủ."
Hình như là buột miệng nói ra.
Thẩm Tuyền sửng sốt.
Văn Trạch Lệ cũng ngơ ra, vài giây sau anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền, cười nói: "Bà chủ?"
Thẩm Tuyền hờ hững nói: "Nhanh lo chuyện của anh đi, ông chủ ạ."
Văn Trạch Lệ nghe vậy thì cười lên, vài giây sau cúi người lấp kín đôi môi cô. Chỉ còn Lâm Tập trợn tròn mắt bên kia, hồi lâu anh ta cũng không biết có nên tắt cuộc gọi video không...
Đáng thương như vậy.
Ăn cơm chó đầy miệng.
*
Ngày hôm sau mưa phùn rả rích, Văn Trạch Lệ đưa Thẩm Tuyền đến tập đoàn Thẩm thị, tự mình che dù đưa Thẩm Tuyền lên bậc thềm, đôi mắt anh bâng quơ liếc nhìn hai bên cửa, lại không thấy tên bảo vệ trẻ tuổi đó nữa. Văn Trạch Lệ chưa đóng dù, anh cúi đầu hôn khóe môi Thẩm Tuyền một cái.
Thẩm Tuyền hờ hững chỉnh lại cổ áo của anh, nói: "Lái xe thì chú ý an toàn."
"Ừm."
Thẩm Tuyền thu tay về, đi cùng Thường Tuyết đang đợi bên cạnh vào sảnh lớn. Văn Trạch Lệ đút tay trong túi, nhìn một chốc rồi quay người bước xuống bậc thềm.
Lát sau chiếc xe màu đen chạy nhanh khỏi cổng lớn.
Thường Tuyết nhìn khuôn mặt của Thẩm Tuyền, cười nói: "Cậu lúc này giống như ngày hôn lễ kia vậy, mặt mày vui vẻ."
Thẩm Tuyền liếc nhìn cô ấy mà không trả lời.
Lúc này.
Sau lưng đột nhiên có tiếng tranh cãi ầm ĩ, Thẩm Tuyền vừa định quay người nhìn, đã bị người khác đụng mạnh một cái, cả người cô ngã sang bên cạnh.
Thường Tuyết phản ứng quá chậm, hoàn toàn không kéo lại được.
Sàn nhà quá trơn, Thẩm Tuyền hoàn toàn không vững được, mà ngay lúc này có một bàn tay ôm eo Thẩm Tuyền, bỗng chốc đỡ cô, Thẩm Tuyền đứng vững gót chân rồi liếc nhìn người này.
Còn chưa thấy rõ lại bị đụng một cái.
Lâm Tiêu nhanh chóng ôm chặt cô lùi vài bước.
Sau đó anh ta thấp giọng hỏi: "Cô không sao chứ?"
Thẩm Tuyền nheo mắt, vẻ mặt lạnh lùng. đỡ cánh tay của Thường Tuyết, sau khi đứng vững thì nói: "Chuyện gì đây?"
Lâm Tiêu không trả lời ngay lập tức, tiến lên ngăn đôi chị em ồn ào kia cùng với hai người đồng nghiệp khác rồi quay người, anh ta mới nhìn Thẩm Tuyền, cúi đầu nói: "Bọn họ tới tìm giám đốc bộ phận tiếp thị, nói anh ta nợ tiền bọn họ, hôm nay đến lần thứ ba rồi, hai lần trước tổng giám đốc Thẩm cô không có mặt."
Thẩm Tuyền nhìn hai người vẫn đang làm ầm ĩ kia.
Hơn nữa có lẽ là phát hiện Thẩm Tuyền ở đây, cũng đi về phía bên này, hiện giờ đã bị chặn lại, Thẩm Tuyền không có hứng thú xem tiếp, cô nói với Thường Tuyết: "Gọi điện cho giám đốc bộ phận tiếp thị, để anh ta nhanh chóng bay tới xử lý chuyện này, còn những người khác tiếp tục ở thành phố Đông, nhận lấy chuyện trong tay anh ta."
Thường Tuyết vừa nghe, gật đầu: "Đã rõ."
Thế là cô ấy nhanh chóng gọi điện thoại cho giám đốc bộ phận tiếp thị. Thẩm Tuyền cúi đầu nhìn chân một cái, cũng may không trẹo lần nữa, hai người ra khỏi thang máy.
Thường Tuyết gõ điện thoại, đi vào phòng làm việc với Thẩm Tuyền, đột nhiên cô ấy ngẩng đầu nói: "Đúng rồi, không phải lý lịch sơ lược lúc trước Lâm Tiêu gửi là vị trí giám đốc bộ phận tiếp thị này sao?"
Thẩm Tuyền đang ấn điện thoại, nghe thấy lời này thì cô khựng lại nhìn Thường Tuyết.
Thường Tuyêt nhún vai nói: "Chỉ là cảm thấy trùng hợp thôi, lúc trước cũng không nghe nói giám đốc bộ phận tiếp thị nợ tiền bên ngoài ấy."
Thẩm Tuyền đặt ống nghe xuống, nói: "Để anh ta trở về giải quyết trước đã, chuyện sau này để sau rồi nói."
Thường Tuyết: "Được rồi."
Buổi trưa giám đốc bộ phận tiếp thị trở về, tìm hiểu rồi mới biết anh ta thật sự nợ tiền người nhà, Thẩm Tuyền để Thường Tuyết đi xử lý, lúc này cửa phòng làm việc có tiếng gõ.
Cô nhìn máy tính nói: "Vào đi."
Cửa phòng làm việc mở ra, Thẩm Tuyền ngước mắt nhìn, là Lâm Tiêu, trong tay cầm một hộp đựng cơm, anh ta đặt trên bàn nói: "Đồ ăn buổi trưa tôi lấy ở nhà ăn, hôm nay là món cô thích."
Món cô thích.
Thẩm Tuyền nheo mắt, cô đăm chiêu nhìn hộp cơm này, vài giây sau cô che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, nói: "Được rồi, cậu ra ngoài đi."
Lâm Tiêu gật đầu, không nói lời nào khác mà quay người rời khỏi.
Sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, Thẩm Tuyền nhìn hộp cơm kia, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn. Một lúc sau, cô lấy điện thoại, lướt tới tấm danh thiếp mà cổ đông Nguyên gửi tới.
Phía trên chỉ có một chữ [Tiêu].
Thẩm Tuyền nhướn mày, nhìn một chốc rồi ấn chọn thêm.
Sau đó cô đưa tay ném hộp cơm kia vào thùng rác.
*
Máy bay tới Lê Thành lúc ba giờ chiều, Văn Trạch Lệ ngồi trên xe Chu Dương, kéo cổ áo nói: "Sao bên này vẫn lạnh như thế."
Chu Dương cắn điếu thuốc trong miệng, cười nói: "Sao so được với phương bắc của các cậu, bây giờ bên này đúng lúc là mùa ẩm, mặt tường trong nhà cũng không phải tự rửa."
Văn Trạch Lệ chép miệng một tiếng rồi lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thẩm Tuyền, kết quả chưa gửi tin nhắn, lại thấy một video là Lâm Tập gửi tới.
Sau khi ấn mở video.
Vẻ mặt của anh nhanh chóng thay đổi.
Bàn tay nắm điện thoại nổi gân xanh lên.
Trong video Thẩm Tuyền bị người ta đụng hai lần liên tiếp, mà hai lần toàn ngã vào trong lòng tên bảo vệ tên Lâm Tiêu kia, tay của tên đó đỡ vai trước rồi ôm eo.
Văn Trạch Lệ đột nhiên nói: "Quay đầu."
Chu Dương nghe thế, lập tức chạy đến dưới tàng cây bên cạnh nói: "Sao vậy?"
Văn Trạch Lệ không lên tiếng, đôi mắt hẹp dài nhìn chăm chú cái video kia. Chu Dương liếc mắt nhìn nơi đó, sau khi thấy rõ video, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cậu bình tĩnh một chút, trang phục của cậu ta là bảo vệ mà đúng không? Một tên bảo an bảo vệ cho cấp trên là rất bình thường."
Văn Trạch Lệ ngước mắt nhìn Chu Dương.
"Vợ cậu bị người ta ôm như vậy, cậu có thoải mái không?"
Chu Dương nhướn mày: "Tôi đâu có vợ đâu, hơn nữa ôm thì ôm thôi, có gì ghê gớm chứ."
Văn Trạch Lệ cười gằn một tiếng, lại không nói gì. Chu Dương nói: "Cậu gọi điện cho tổng giám đốc Thẩm trước, hỏi tình hình này."
Văn Trạch Lệ im lặng vài giây.
Anh nhớ lại khi trước ở thành phố Hải, chuyện của Nhiếp Thừa.
Anh cắn chặt răng, lấy điện thoại soạn tin nhắn cho Thẩm Tuyền: [ Hôm nay Thẩm thị xảy ra chuyện gì thế, em sao rồi. ]
Chu Dương thấy anh gửi rồi nói: "Vậy chúng ta đi trước."
"Hứa Điện còn đang chờ."
Văn Trạch Lệ không trả lời, tuỳ ý để Chu Dương lái xe, anh mân mê điện thoại và im lặng chờ Thẩm Tuyền trả lời, đến khi tới công ty của Hứa Điện.
Cũng nói chuyện một lúc rồi.
Thẩm Tuyền mới trả lời: [ Không có chuyện gì, có người nhà của nhân viên gây rối. ]
Văn Trạch Lệ nhìn dòng tin nhắn này, anh chớp mắt, được thôi, cô không có chuyện gì là được, giải quyết người gây rối là được, một tên bảo vệ không có gì đáng gờm cả.
Sau đó qua hai ngày nữa, Văn Trạch Lệ nhận được một vài tấm ảnh và vài video.
Lâm Tiêu thường xuyên đến đưa cơm cho Thẩm Tuyền, có lúc Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đến nhà ăn, Lâm Tiêu cũng có mặt, thậm chí còn có bức ảnh Lâm Tiêu gỡ cua gạch cho Thẩm Tuyền.
Văn Trạch Lệ nổi khùng trong nháy mắt, nhưng mà những chuyện này, Thẩm Tuyền không nói với anh chuyện gì cả. Vẻ mặt anh u ám rồi hung hăng đứng dậy, cắn điếu thuốc đi qua lại trong phòng.
Hứa Điện đỡ mắt kính, dựa vào sô pha nhìn anh nói: "Chậc? Chuyện gì thế, điên tiết đến vậy."
Văn Trạch Lệ lấy điếu thuốc trong miệng xuống, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, giấu đi chút tàn bạo, anh nói: "Không phải bên cậu có mạng lưới quen biết sao, giúp tôi tra cái tên Lâm Tiêu này."
Anh cúi người rồi lấy bút viết cái tên này lên cuốn sổ.
Hứa Điện cúi người nhìn một cái: "Được thôi."
Buổi sáng ngày thứ hai, Văn Trạch Lệ ở phòng tập thể thao, điện thoại vừa reo, anh lấy tới nhìn, Hứa Điện không chỉ tra được thân phận của Lâm Tiêu mà còn tra được gần đây Lâm Tiêu có hẹn Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền không từ chối mà lại còn đồng ý.
Trong nháy mắt Văn Trạch Lệ chỉ cảm thấy hơi đau đớn, đến bây giờ người con gái này vẫn không nói gì với anh.
*
Thẩm Tuyền cũng để người điều tra Lâm Tiêu, ngay sau đó Lâm Tiêu thường xuyên hỏi han ân cần dịu dàng, thậm chí anh ta còn nói với Thẩm Tuyền mình từng yêu thầm cô.
Thẩm Tuyền cũng không trả lời, cô nhờ người tiếp tục điều tra anh ta. Hôm nay, Lâm Tiêu gửi tin nhắn hỏi cô: [ Hôm nay là sinh nhật của tôi, có thể mời cô ăn bữa cơm không? ]
Thẩm Tuyền xem thời gian, lạnh lùng trả lời: [ Đi đâu ăn? ]
Lâm Tiêu: [ Đi ăn món Nhật đi, lúc trước hồi cấp hai cô rất thích ăn đó. ]
Thẩm Tuyền: [ Được. ]
Buổi chiều tan tầm, trước khi xuất phát thì Thẩm Tuyền gửi một dòng tin nhắn cho Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền: [ Mấy giờ anh bay về? Em xong việc thì đến đón anh. ]
Bên kia không trả lời.
Thẩm Tuyền tính toán thời gian, có lẽ anh đang trên máy bay nên không gửi tin nhắn nữa, lấy chìa khóa xe và túi, lái xe Range Rover chạy ra đại lộ.
Phía sau còn có vệ sĩ của nhà họ Thẩm.
Lái thẳng đến nhà hàng Nhật của trường trung học cơ sở thủ đô.
Sau khi xuống xe thì Thẩm Tuyền đi vào, vừa đẩy cửa phòng riêng, trong phòng chỉ có mỗi Lâm Tiêu, anh ta còn mua một cái bánh ngọt, trên bàn toàn là món Thẩm Tuyền thích ăn.
Anh ta thay trang phục bảo vệ, mặc áo sơ mi trắng và quần dài, nhìn thấy cô đến thì lập tức đứng dậy: "Tôi còn tưởng cô sẽ không đến."
Thẩm Tuyền không ngồi xuống mà cô đứng trước mặt anh ta.
Cô rất lạnh nhạt, loại lạnh nhạt không ai bì nổi.
Lâm Tiêu chần chừ một lát nói: "Những món này toàn là thứ cô thích ăn."
Lúc này điện thoại của Thẩm Tuyền vang lên, cô mở ra nhìn. Lâm Tiêu, cậu hai nhà họ Lâm ở thủ đô, vừa trở về từ nước ngoài, từng ngồi bàn trước với Thẩm Tuyền hồi cấp hai nhưng chỉ có nửa học kỳ. Lần này anh ta theo ý của cổ đông Nguyên, theo đuổi Thẩm Tuyền, hy vọng bản thân dùng sự dịu dàng để thu được Thẩm Tuyền.
Nhờ cổ đông Nguyên giúp một tay.
Nguyên văn của cổ đông Nguyên là: Kiểu như cô ấy rất dễ bị sự dịu dàng đánh bại, cậu cứ thế mà làm.
Anh ta yêu thầm cô là thật, nhưng sự theo đuổi này có mục đích cũng là thật.
Thẩm Tuyền xem xong, tiến đến trước một bước, cô cười khẩy nói: "Cậu tưởng rằng dùng sự dịu dàng là có thể cảm hóa tôi? Bền lòng là có thể theo đuổi tôi? Cậu mơ tưởng quá rồi, trên thế giới này chỉ có một người đàn ông có thể làm được, có thể làm tôi nhìn anh ấy một cái, đó chính là Văn Trạch Lệ."
*
Cửa nhà hàng Nhật, một chiếc Jaguar màu đen nhanh chóng dừng lại, một người đàn ông cao lớn bước từ trong xe xuống, áo sơ mi đen và quần dài, trên khuôn mặt tuấn tú có phần u ám, anh lạnh lùng liếc nhìn vệ sĩ ở cửa, ý là các người muốn đánh nhau không?
Từng tên vệ sĩ nhìn không chớp mắt, không dám tiến lên đấu với anh. Văn Trạch Lệ đi thẳng vào nhà hàng Nhật, thẳng đến cửa căn phòng riêng kia, anh không lập tức vào liền.
Mà là bóc một viên kẹo bạc hà cho vào miệng, cảm giác mát lạnh để anh bình tĩnh đôi chút, anh đưa tay đẩy cánh cửa kia.
Sau khi đẩy cửa vài tấc.
Anh dừng lại, trong đầu anh lóe qua hình ảnh Lâm Tiêu yêu thầm Thẩm Tuyền, đầu ngón tay anh có phần run rẩy, sợ hãi tình cảm nồng đậm của Lâm Tiêu sẽ mê hoặc Thẩm Tuyền mất.
Răng rắc vài tiếng, anh nuốt cả kẹo bạc hạ vào trong miệng, cuối cùng ngước mắt đẩy mạnh cửa.
"Cậu tưởng rằng dùng sự dịu dàng là có thể cảm hóa tôi? Bền lòng là có thể theo đuổi tôi? Cậu mơ tưởng quá rồi, trên thế giới này chỉ có một người đàn ông có thể làm được, có thể làm tôi nhìn anh ấy một cái, đó chính là Văn Trạch Lệ."
Giây sau.
Lời này đập đến mặt anh.
Văn Trạch Lệ ngây ngẩn.
Thẩm Tuyền nói hết lời này, xoay người bấm điện thoại và định gọi vệ sĩ vào xử lý, vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông ở cửa, tay đút vào trong túi.
Hai người nhìn nhau vài giây.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Anh xuống máy bay rồi?"
Vừa dứt lời.
Văn Trạch Lệ đi vào, đến trước mặt cô rồi nâng cằm cô, đôi mắt đỏ tươi, giọng nói trầm khàn: "Tuyền nhi, chúng mình tái hôn đi."
Thẩm Tuyền: "... Ừ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.