Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 22: Bích ngọc ca[1]




[1] Tên một bài thơ Nhạc phủ, trong đó Bích Ngọc là tên người – ND.
Chẳng biết đã qua bao lâu, dường như là rất lâu rồi nhưng tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng y rời đi, do đó không dám động đậy, cứ thế nằm cuộn mình trong chăn. Căn phòng rất ấm áp, cứ nằm ôm chăn như vậy, trên người tôi bất giác túa đầy mồ hôi, lưng nóng rần rật. Mấy tia ký ức thời thơ ấu bất giác ùa về, còn nhớ khi đó là mùa xuân, tôi mặc một chiếc áo đơn màu đỏ, nằm trên thảm cỏ, những ngọn cỏ non mới nhú vừa nhọn vừa mềm, nhẹ nhàng đâm vào lưng tôi qua lớp áo. Chợt nghe Hoán Bích khẽ thở dài một tiếng, tựa như có cánh bướm nhẹ nhàng đậu xuống tai tôi. Tôi không mở mắt ra, cũng không động đậy, chỉ khẽ hỏi: “Đang yên đang lành, muội tự nhiên lại than thở cái gì thế?”
“Nô tỳ than rằng tiểu thư quá nhẫn tâm.” Nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, Hoán Bích với lấy một chiếc đệm, kê vào sau lưng tôi.
Tôi cứ ngồi im ở đó, trái tim lạnh giá tựa một chiếc lá cô đơn giữa làn gió thu, đung đưa không ngớt. Tôi cố giữ lòng bình tĩnh, đón lấy chén canh mật ong hoa quế mà Hoán Bích đưa tới, khẽ nhấp một ngụm, bất giác hơi cau mày. “Ngọt quá!”
Hoán Bích thoáng lộ vẻ nghi hoặc, nếm thử một chút nói: “Đâu có ngọt”, rồi lại đặt tay lên mu bàn tay tôi, sắc mặt lộ vẻ xót xa và buồn bã. “Trong lòng tiểu thư nhiều nỗi đắng chát quá, do đó ngay cả một chút ngọt ngào thôi cũng không chịu được, cứ luôn cảm thấy ngọt quá.”
Tôi ngước mắt lên. “Muội muốn nói gì?”
Ánh mắt Hoán Bích có chút đờ đẫn, sau khi lặng im một lát bèn nói: “Tiểu thư có biết vừa rồi khi ra ngoài, Vương gia có bộ dạng thế nào không?”
Sau khoảnh khắc lạnh băng, tôi ôm chặt lấy chiếc chăn dày, dường như muốn mượn sự ấm áp của nó để làm mình kiên cường thêm, rồi tôi khẽ lắc đầu, nói: “Ta không muốn biết.”
Lúc này, Hoán Bích thể hiện rõ sự bướng bỉnh, trong mắt lóe lên những tia sáng lạnh băng. “Dù tiểu thư không muốn nghe, Hoán Bích cũng phải nói một câu. Vương gia đối xử với tiểu thư tốt như thế, tại sao tiểu thư phải làm ngài khó chịu như vậy?” Sau một thoáng ngẩn ngơ, nàng ta lại tiếp: “Những lời của tiểu thư với Vương gia vừa rồi, nô tỳ đều đã nghe thấy cả.”
Tôi hơi định thần lại. “Ta không hề có ý giấu muội, nghe thấy thì có sao.” Tôi chăm chú nhìn Hoán Bích, trầm giọng nói: “Vả lại, theo muội ta nên nói với y thế nào?”
Trên mái tóc dày, đen nhánh của Hoán Bích có cài một viên trân châu trắng lóa, dưới ánh nến mờ ảo, nó phát ra những tia sáng nhàn nhạt long lanh, tôi nhìn vào đó mà trong lòng trào dâng muôn vàn nỗi thê lương, bất lực. Thế nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh trở lại. “Ngoài mấy lời đó ra, ta có nói gì với y thì cũng là sai cả.” Rồi tôi nắm ngược lấy bàn tay Hoán Bích, như để an ủi muội ấy, cũng là để an ủi chính mình. “Hoán Bích, có một số việc nếu ngay từ đầu đã không hy vọng, tính ra còn tốt hơn ngày sau phải thất vọng rất nhiều. Muội đừng trách ta nhẫn tâm.”
Hoán Bích nở nụ cười mờ ám mà chua chát. “Tiểu thư đã từ chối Ôn đại nhân, cũng từ chối cả Vương gia.”
Tôi cúi xuống, nhìn những đường hoa văn vạn sự như ý trên chiếc chăn gấm, bất giác có chút ngẩn ngơ. “ChỮ Huyền Thanh, chi bằng chọn Ôn Thực Sơ, ít ra cũng có thể sống bình yên đến già, trong lòng không có chút tạp niệm.”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Hoán Bích bỗng trở nên sắc bén, tựa một mũi tên lấp lánh những tia sáng bạc, đâm thẳng vào lòng người. “Tiểu thư thực sự nghĩ như vậy sao? Kỳ thực tiểu thư không thích Ôn đại nhân cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Ôn đại nhân vốn không phải loại nam tử mà tiểu thư thích, trước đây không, bây giờ lại càng không. Nhưng còn Vương gia, lẽ nào tiểu thư chưa từng động lòng trước tấm chân tình của Vương gia sao?”
Tôi ngây ra, líu lưỡi không nói nổi một lời, tôi thực sự chưa từng động lòng trước tấm chân tình son sắt bấy lâu của Huyền Thanh sao? Tôi còn nhớ rõ bông tịch nhan ở Thái Bình hành cung đêm đó, bó hoa sen cuối cùng trong hồ Thái Dịch độ nào, còn cả tâm ý tương thông giữa hai chúng tôi sau khi tôi mất con, hay những sự chiếu cố hết sức chu đáo của y khi tôi đang bị bệnh, rồi còn ngày đó, tôi đứng trước mặt y, khẽ gọi một tiếng “Thanh”.
Tôi thực sự chưa từng động lòng chút nào sao? Tôi kỳ thực đang sợ hãi.
Hoán Bích còn chưa nói xong, giọng điệu đã hòa hoãn phần nào, một bàn tay bất giác đưa tới vuốt nhẹ chiếc đệm nhung dày, mềm mại bên dưới thân thể tôi, vuốt được một lúc, dường như không kiềm chế được bản thân mình, bèn nói: “Kỳ thực, Ôn đại nhân cũng không có gì là không tốt, chỉ là không biết chọn lúc, cứ hay bày tỏ tình cảm vào những lúc tiểu thư không vui. Nhưng còn Vương gia, nếu là lúc trước khi tiểu thư còn chưa xuất giá, người mà tiểu thư ngày ngày ở trong khuê phòng kỳ vọng chẳng phải chính là một nam tử như Vương gia sao? ‘Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau’, đây là lời mà tiểu thư thường hay nói, chỉ cần trong lòng tiểu thư còn nghĩ như vậy, Vương gia hẳn vẫn là loại nam tử mà tiểu thư thích. Nô tỳ vừa nói rồi, trước đây tiểu thư mà không thích, bây giờ sẽ càng không thích. Nói cách khác, trước đây tiểu thư mà thích, bây giờ chưa chắc đã không còn thích nữa.” Dừng một chút, Hoán Bích khẽ cười, nói tiếp: “Tiểu thư vừa nói chọn Vương gia, chi bằng chọn Ôn đại nhân, ít ra cũng có thể sống bình yên đến già, trong lòng không có chút tạp niệm. Nô tỳ tin tiểu thư nói thực lòng, vì tiểu thư không thích Ôn đại nhân, do đó trong lòng mới không có tạp niệm. Nếu thực sự thích thì sao mà lòng không tạp niệm được đây?”
Lời của Hoán Bích hết sức chuẩn xác, giống như mũi dùi băng sắc bén đâm thẳng vào đầu tôi, khiến tôi lạnh toát đến nghẹn lời, cảm thấy giọng nói của Hoán Bích sao lại lạnh đến thế, lạnh đến mức khiến tôi không dám tin. Thần sắc Hoán Bích lúc này sâu xa khó đoán, tôi chưa từng thấy muội ấy như vậy. Hoán Bích xưa nay vẫn luôn dịu dàng và ít nói nhưng tôi biết muội ấy thông minh vô cùng, luôn có thể phát hiện ra những điều nhỏ nhặt mà người khác không thể phát hiện. Chỉ là sự thông minh của Hoán Bích thường chỉ để trong lòng, rất ít khi thể hiện ra ngoài như hôm nay, hơn nữa còn nói trúng tim đen của tôi nữa. Tôi không kìm được lạnh lùng cất tiếng, trong giọng nói còn thấp thoáng một tia bài xích: “Hoán Bích, đừng nói những lời mà muội không nên nói, muội trước giờ vốn chưa từng nói ra những lời như vậy…”
Câu trả lời của Hoán Bích không hề giống với sự ngoan ngoãn của muội ấy trước đây, giọng nói lạnh lùng mà sắc bén hệt như những bông hoa mai bên ngoài cửa sổ: “Tiểu thư, nô tỳ chưa từng thấy Vương gia thương tâm như vậy. Tại sao tiểu thư lại làm một người thích tiểu thư phải thương tâm chứ? Hơn nữa, tiểu thư cũng không phải là không thích y, cớ sao phải nói với y những lời như vậy?” Giọng Hoán Bích hơi dịu đi, bmang theo nỗi thương cảm: “Vừa rồi khi tiểu thư ngủ, đôi hàng lông mày vẫn nhíu chặt. Nô tỳ biết, tiểu thư cũng chẳng dễ chịu chút nào.”
Tâm tư tôi rốt cuộc đã hoàn toàn suy sụp, một chút ý niệm kiên trì cuối cùng không thể cầm cự được trước những lời này của Hoán Bích. Trên chiếc bàn dài bên dưới cửa sổ có đặt một chậu hoa thủy tiên hết sức thanh nhã, trong phòng tuy ấm áp nhưng hương hoa lại không hề nồng đậm, còn hết sức dịu mát. Nhìn bông hoa cánh trắng nhụy vàng, cành lá xanh biếc trước mặt kia, tôi bỗng sinh ra cảm giác ngưỡng mộ, nếu làm người có thể giống như một cành thủy tiên thì thật tốt biết bao, đơn giản đến tận cùng, rõ ràng đến cực điểm, hơn nữa còn có thể thuần khiết không dính một chút bụi trần. Đáng tiếc, điều này là không thể, bất kể là ở trong cung hay nơi chùa Cam Lộ, kể cả quãng thời gian dưỡng bệnh ở Thanh Lương Đài, lòng tôi vẫn luôn đầy khúc mắc. Có lúc làm người thực sự còn chẳng bằng một cành hoa. Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi: “Hoán Bích, trước đây muội từng khuyên ta phải chú ý chừng mực trong mối quan hệ với Lục Vương gia, tại sao hôm nay lại nói ra những lời hoàn toàn trái ngược như thế?”
Hoán Bích sững người hồi lâu sau mới ngước mắt lên, ánh mắt thấp thoáng nỗi sầu lo và đau đớn. “Nô tỳ không nhẫn tâm, mà cũng không nỡ nhìn cả tiểu thư và Vương gia đều thương tâm như vậy.”
Tôi ủ rũ nhắm mắt, nói: “Hoán Bích, đừng nói nữa. Lục Vương gia là người trong hoàng thất, có muôn vàn mối quan hệ không thể cắt đứt, ta không muốn dính dáng đến nữa.”
Hoán Bích muốn nói lại thôi, cuối cùng đành im lặng. Bao nỗi bất lực và lo lắng của tôi, muội ấy không phải không biết. Một lát sau, Hoán Bích chăm chú nhìn tôi, vừa như khuyên nhủ vừa như an ủi: “Nhưng tâm ý của Vương gia, tiểu thư đã biết rồi, chỉ e khi gặp mặt sẽ khó xử. Chẳng biết những lời cự tuyệt của tiểu thư vừa rồi Vương gia đã nghe lọt tai chưa, nếu vẫn chưa, vậy thì thực là một chuyện khiến người ta phiền não.”
Hương mai dìu dịu từ bên ngoài Tiêu Nhàn quán bay vào, những cành mai gầy guộc in bóng lên lớp giấy dán cửa sổ, rối loạn như mối tâm sự trong lòng tôi lúc này. Vậy thì thực là một chuyện khiến người ta phiền não! Lời của Hoán Bích cứ vang mãi trong tai tôi, xua hoài không tan được. “Chúng ta không thể ở lại Thanh Lương Đài này được nữa.” Tôi khoác áo đứng dậy, ngó quanh bốn phía, nói: “Hoán Bích, đi lấy giấy bút lại đây.”
Hoán Bích khẽ “dạ” một tiếng, rồi không kìm được hỏi: “Tiểu thư vừa đỡ hơn một chút, cần giấy bút làm gì vậy? Lỡ như tổn hao tinh thần quá độ, lát nữa sẽ lại đau đầu đấy!” Tuy nói vậy nhưng muội ấy vẫn đi tìm giấy bút đưa tới cho tôi.
Trong Tiêu Nhàn quán có chuẩn bị sẵn giấy hương thảo, bên trên là những đường hoa văn màu lam mờ mờ, thấp thoáng còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của hương thảo. Y suy nghĩ quả là chu đáo! Tôi khẽ thở dài một tiếng, hương thảo mỹ nhân, ấy là tâm nguyện của biết bao nam tử trên đời này. Tôi nhúng đẫm mực vào đầu bút nhưng lại do dự chẳng biết nên viết gì. Nếu lời lẽ nhẹ nhàng quá, y chưa chắc đã nghe lọt tai, còn nếu quá nặng lời, lòng tôi lại không nỡ. Suy nghĩ hồi lâu, một giọt mực rơi xuống, nhuốm một đốm đen lên tờ giấy trắng tinh. Hoán Bích đứng bên cạnh, nói: “Tiểu thư muốn viết gì vậy? Tờ giấy này đã bị bẩn, để nô tỳ lấy cho tiểu thư tờ khác.”
Tôi khẽ lắc đầu. “Không cần!”
Tôi chậm rãi đưa bút viết từng chữ, nét bút rất nhẹ nhàng, dường như sỠmình hơi dùng sức sẽ khiến tờ giấy bị rách, qua đó làm chút dũng khí vừa nảy sinh hoàn toàn tan biến. “Gái nhà nghèo Bích Ngọc, đâu dám với cành cao. Tạ ơn chàng hữu ý, thẹn không sắc khuynh thành[2].” Viết xong xuôi, tôi cảm thấy mình đã dùng hết sức lực toàn thân, mắt hoa đầu váng, hết sức khó chịu. Cố trấn định tâm thần, tôi bám vào chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn cho khỏi ngã, chiếc bàn quá cứng khiến lòng bàn tay tôi nhói đau. “Đồ đạc của chúng ta không nhiều, muội thu dọn một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ quay về.”
[2] Trích Bích Ngọc ca, Tôn Xước. Nguyên văn Hán Việt: Bích Ngọc tiểu gia nữ, bất cảm phàn quý đức. Cảm quân thiên kim ý, tàm vô khuynh thành sắc – ND
Hoán Bích lo lắng nói: “Nhưng thân thể tiểu thư có chịu nổi không?”
Tôi khẽ gật đầu. “Đi nói với Ôn đại nhân, nếu Vương gia có hỏi thì cứ nói là ta đã khỏe rồi, không cần phải ở lại Thanh Lương Đài tĩnh dưỡng nữa. Nhân tiện bảo y kê cho ta mấy thang thuốc đề thần, ngày mai theo chúng ta về luôn.”
Hoán Bích chỉ tay lên bàn, hỏi: “Có cần sai người đưa thứ này cho Vương gia không?”
Tôi xua tay, nói: “Không cần, hai ngày tới Vương gia chắc sẽ không tới đây, đặc biệt sai người đưa đi lại thành không hay, cứ để nó trên bàn là được, khi Vương gia quay về tự khắc sẽ thấy.”
Lòng tôi đang xao động, lại thêm vừa rồi dùng quá nhiều sức, tôi cảm thấy mỏi mệt vô cùng. Hoán Bích đỡ tôi nằm xuống, lại mở lò hương, đổi sang đốt An tức hương, ghé tai tôi, nói: “Tiểu thư nghỉ ngơi đi!”
Tôi cựa mình trong chiếc chăn mềm mại, đầu óc dần trở nên mơ màng, miệng lẩm bẩm nói với Hoán Bích: “Ngày mai chúng ta đi luôn thôi, nơi này thực không thể ở lại được nữa.”
Sáng hôm sau khi tôi thức giấc, sắc trời âm u như sắp có mưa, mây đen phủ khắp bầu trời.
Khi Thái Lam bưng bát thuốc đi vào, tôi vừa chải chuốt xong xuôi, đang ngồi lặng lẽ trước chiếc bàn trang điểm. Nàng ta liếc thấy trên chiếc giường đã được dọn dẹp chỉnh tề có đặt một bọc vải hoa, vội cười hỏi: “Đang yên đang lành sao lại chuẩn bị hành lý thế này, chẳng lẽ Hoán Bích định quay về mấy ngày sao?”, rồi bèn quay sang, cười nói với Hoán Bích: “Cô nương cứ yên tâm, ít nhiều gì ở Thanh Lương Đài này cũng có người hầu hạ, nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu.”
Nàng ta quan sát tôi một lát, thoáng ngạc nhiên rồi lại cười, nói: “Hôm nay tiểu thư dậy sớm quá, nô tỳ thấy tinh thần tiểu thư đúng là rất tốt đấy, khí sắc cũng khá hơn nhiều rồi.”
Tôi dùng chiếc lược đã nhúng dầu hoa quế chuốt lại chỗ tóc mai vừa bị cộm lên, trầm giọng nói: “Không phải một mình Hoán Bích, là hai người bọn ta cùng quay về”, sau đó lại mỉm cười, nói tiếp: “Quãng thời gian vừa qua đã làm phiền cô nương và Thái Tần cô nương nhiều rồi, ta xin có lời cảm tạ.”
Thái Lam biến hẳn sắc mặt, vội cười, nói: “Sao đang yên đang lành, tiểu thư lại muốn đi? Sức khỏe của tiểu thư vừa đỡ hơn một chút, sao chịu được nỗi vất vả khi phải ngồi xe xuống núi? Việc này ngàn vạn lần không thể. Hơn nữa, Vương gia đã biết chưa?”
Nụ cười của tôi bất giác trở nên cứng đờ. “Không sao đâu, khi về đến đây, Vương gia tự khắc sẽ biết.”
Thái Lam xua tay lia lịa. “Sao có thể như vậy được chứ? Tiểu thư nói vậy tức là Vương gia còn chưa biết, khi quay về biết được rồi, dù Vương gia khoan dung nhân hậu, ắt cũng sẽ không tha cho bọn nô tỳ”, rồi lại khuyên nhủ: “Chi bằng tiểu thư hãy nghỉ ngơi thêm đôi ngày nữa, đợi thân thể khỏe hơn rồi hãy quay về cũng không muộn.”
Lồng ngực tôi vẫn hơi tắc nghẽn nhưng tôi sớm đã nhờ Hoán Bích trang điểm giúp, son phấn không thiếu thứ gì, lại vừa uống một thang thuốc đề thần, do đó mới che giấu được vẻ bệnh tật, tinh thần còn phấn chấn lạ thường.
Tôi chỉ tay vào mặt mình, cười nói: “Vừa rồi Lam cô nương còn nói khí sắc ta rất tốt mà, ta kỳ thực đâu còn bệnh tật gì nữa. Quãng thời gian vừa qua đã làm phiền các vị nhiều rồi, vốn đã là không mời tự đến, bây giờ Vương gia lại đang bận việc ở vương phủ mấy ngày, không thể mời y về chỉ để nói lời cáo biệt được, như thế thì thất lễ quá!” Sau đó, tôi lại quay sang nhìn Hoán Bích. “Ôn đại nhân không phải đã nói sẽ tới ngay sao? Sao bây giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu thế?”
Thái Lam nghe vậy thì cả kinh, vội hỏi: “Tiểu thư định đi ngay sao? Việc gì phải nôn nóng như thế? Xin để nô tỳ sai người đến vương phủ bẩm báo với Vương gia một tiếng, sau đó an bài xe ngựa đưa tiểu thư về.”
Tôi mỉm cười, nắm lấy bàn tay nàng ta, ôn tồn nói: “Những ngày qua được cô nương và Thái Tần cô nương tận tình chăm sóc, ta cảm kích vô cùng, có điều việc này đã được an bài ổn thỏa, Ôn đại nhân sắp tới đón ta rồi, không cần đổi sang ngày khác làm gì.” Sau đó, tôi liền đứng dậy. “Dù gì cũng phải cáo biệt, có lẽ ta chẳng còn cơ hội tới Thanh Lương Đài nữa, nhưng ý tốt và sự quan tâm của Lam cô nương, ta sẽ ghi nhớ mãi.”
Tôi đón lấy bát thuốc trong tay Thái Lam, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Lần cuối cùng rồi mà còn phiền cô nương hầu hạ ta uống thuốc, thật ngại quá!” Rồi tôi gọi Hoán Bích lại: “Thái Lam đã chiếu cố cho chúng ta rất nhiều…”
Hoán Bích bước tới, nắm lấy bàn tay Thái Lam, khách sáo nói: “Lam cô nương chiếu cố chủ tớ bọn ta nhiều ngày như vậy, đừng nói là tiểu thư, cả ta cũng cảm kích muôn phần. Hy vọng sau này cô nương có thể thường xuyên xuống núi ghé thăm bọn ta, thân thể tiểu thư không được tốt, sợ là không thể lên Thanh Lương Đài được, mong cô nương lượng thứ.”
Hoán Bích vừa nói vừa gỡ viên trân châu cài trên mái tóc xuống, đặt vào lòng bàn tay Thái Lam, cười nói: “Ta và tiểu thư đều không có thứ gì quý giá trên người, viên trân châu này là vật tùy giá của tiểu thư ngày trước, về sau tặng cho ta, nay ta tặng lại cô nương, xin cô nương đừng chê.”
Thái Lam vội nói: “Sao lại vậy được, hầu hạ tiểu thư và cô nương là bổn phận của ta, ta không thể nhận thưởng của cô nương được.”
Đương lúc đưa đẩy, một làn gió lạnh đột ngột thổi vào, tôi ngoảnh đầu lại liền thấy Ôn Thực Sơ vừa vén rèm lên. Hắn mặc một chiếc áo bông màu đỏ sậm, vừa bước vào đã xoa tay không ngớt, miệng nói: “Đã thu dọn xong xuôi cả chưa? Bên ngoài hình như sắp có tuyết rơi, chúng ta mau đi thôi, chứ đợi đến lúc tuyết rơi rồi thì đường khó đi lắm!”
Hoán Bích mím môi cười, nói: “Bọn ta vừa nhắc tới đại nhân xong, nói sao đại nhân còn chưa tới để bọn ta phải đợi lâu quá. Đồ đạc đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi, giờ có thể đi ngay.”
Đầu mũi Ôn Thực Sơ vì lạnh quá mà hơi ửng đỏ, tôi vừa thoáng liếc qua liền không khỏi cảm thấy tức cười. Ôn Thực Sơ ân cần nói: “Muội nhớ mặc nhiều áo một chút, bên ngoài lạnh lắm đấy!” Nói rồi, hắn liền mở chiếc bọc đang đeo trên người, lấy ra một chiếc áo choàng màu gỉ sắt khoác lên người tôi, lại cười tủm tỉm, nhìn tôi nói: “Khoác chiếc áo này vào, trông muội có mấy phần dáng vẻ của Chiêu Quân[3] rồi đấy.”
[3] Tức Vương Chiêu Quân, một trong tứ đại mỹ nhân trong lịch sử Trung Quốc – ND.
Hoán Bích hơi cau mày tỏ vẻ không vui. “Màu gỉ sắt đâu có giống Chiêu Quân chứ, Chiêu Quân khi xuất tái mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tươi mà.”
Tôi không nói gì, cũng lười chẳng muốn nói. Kỳ thực màu gỉ sắt là thứ màu tôi ghét nhất, bởi tôi cảm thấy nó quê mùa, vô cớ khiến làn da người ta trở nên u ám, không có chút vẻ vui tươi nào. Nhưng Ôn Thực Sơ lại hay khen thứ màu này nền nã ưa nhìn, mang lại cảm giác thoải mái. Dường như trong những bức họa mà về sau Huyền Thanh đưa tới, tôi thường xuyên nhìn thấy My Trang mặc đồ màu gỉ sắt. Có điều, My Trang ăn mặc như vậy quả đúng là rất nền nã, ưa nhìn, vừa đoan trang vừa không làm mất đi nét thanh tú, so với tôi thì đẹp hơn nhiều.
Tô thấy mũi của Ôn Thực Sơ đã ửng đỏ, bên ngoài trời lại âm u, nhất định là đang giá lạnh vô cùng, phải mặc nhiều áo mới được. Thế là tôi chẳng còn tâm trạng để ý tới màu sắc hay kiểu dáng nữa, để nguyên chiếc áo choàng trên người theo Ôn Thực Sơ ra ngoài, cùng Hoán Bích leo lên chiếc xe được chuẩn bị sẵn, khởi hành rời đi.
Bên ngoài xe, gió dữ rít gào, tôi và Hoán Bích cùng ngồi trong xe nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh. Giữa sắc trời âm u, tôi đưa tay khẽ vén rèm xe, ngoảnh đầu nhìn cảnh đẹp nơi Thanh Lương Đài, lòng thầm hụt hẫng, sau này có lẽ tôi chẳng còn cơ hội quay lại đây nữa rồi. Có một số thứ, cứ ngắm nhìn từ xa vẫn dễ chấp nhận hơn. Thứ gì tôi không thể chịu đựng nhưng có thể né tránh, vậy thì cứ né tránh thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.