Hậu Cung Kế

Chương 20: Chân tướng




Edit: HueKhanh92
Đáng tiếc, những tỷ muội cùng nhau giúp đỡ này, đến thời điểm nào đó thường sẽ trở mặt thành thù. Bởi vì cùng muốn được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng Hoàng Thượng lại chỉ có một. Ngươi chiếm được, người khác liền không có cơ hội.
Thường thì cuối cùng chính là cục diện ngươi chết ta sống.
“Tỷ tỷ hiểu biết thật nhiều!” Lý Già La bội phục nói, “Lúc ấy chúng ta đều bị hù chết, thì ra là bị phong hàn.”
“Này thì có cái gì? Mấy chuyện như vầy, chỉ cần có người, không khó hỏi thăm ra. Ta cùng muội muội vừa gặp như đã quen, về sau hi vọng muội muội không xem ta như người xa lạ.”
“Tỷ tỷ không cảm thấy ta phiền là được rồi.” Lý Già La cười nói.
Nàng cũng không có cái chuyện gì muốn hỏi thăm. Lúc này động không bằng tĩnh, vẫn là an phận thủ thường thì tốt hơn.
Mỗi người đều mang theo một chiếc mặt nạ, thì tính sao? Chỉ cần hữu dụng là được.
“Võ tỷ tỷ!” Tào Minh Lệ ở cách đó không xa nhìn thấy Lý Già La, vội vàng đi tới chào hỏi. Vốn là Tào Minh Lệ cũng cùng Võ Uyển Đình đi dạo chơi. Bởi vì hương cao của Tào Minh Lệ đặc biệt dùng tốt, da mặt Võ Uyển Đình so với trước kia tốt hơn nhiều cho nên trong bốn người bọn họ, ngược lại Võ Uyển Đình có quan hệ không tệ với Tào Minh Lệ.
Tào Minh Lệ lôi kéo Võ Uyển Đình lại đây, “Võ tỷ tỷ, tại sao ngươi không đi tới phòng bên kia tìm chúng ta?”
“Không thấy được người ta muốn leo cao à, sao còn có thể đi chỗ chúng ta?” Võ Uyển Đình âm dương quái khí nói.
“Không biết vị này là ai?” Viên Thục Hoa cười hỏi.
Tào Minh Lệ cũng cười nói: “Vị này là muội muội của Võ tỷ tỷ- Uyển Đình muội muội. Ta tên Tào Minh Lệ, lúc đi kinh thành thì ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Võ tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ là vị nào?”
“Muội muội? Ta còn tưởng rằng là kẻ thù đây? Không biết lớn nhỏ, cư xử với tỷ tỷ của mình như vậy. Nếu là ở trong nhà ta, đó chính là bị vả miệng!”
“Ngươi!” Võ Uyển Đình tức điên rồi!
“Võ muội muội, Võ muội muội, có người nhìn kìa.” Tào Minh Lệ dỗ Võ Uyển Đình, sợ cái Võ Uyển Đình này náo loạn xảy ra chuyện.
Võ Uyển Đình cũng sợ Hạ ma ma kia, cho nên phất tay áo, cất bước đi trước. Tào Minh Lệ lại không có đi theo, hỏi Võ Uyển Trinh, “Võ tỷ tỷ, yên chi ta đưa cho ngươi, ngươi dùng hết hay chưa? Nếu là dùng hết rồi, ta sẽ đưa qua cho ngươi thêm mấy hộp.”
“Vẫn còn, ta thấymọi người đều không dùng yên chi, cho nên chỉ dùng vài lần. Đợi dùng hết rồi, ta lại tìm ngươi xin.”
Tào Minh Lệ chợt lóe lên ánh mắt thất vọng, nhanh chóng lướt qua làm cho người ta không phát hiện được, rất nhanh liền giương lên khuôn mặt tươi cười, “Được a, Võ tỷ tỷ, ngươi có rãnh rỗi nhất định phải đi tìm chúng ta nha. Mọi người đều rất nhớ ngươi. Ta qua nhìn Võ muội muội xem sao, ta sợ nàng ấy xảy ra chuyện gì.”” Được, nàng ấy tương đối nghe lời ngươi nói, ngươi giúp ta nhìn nàng ấy chút đi.” Lý Già La nói.
“Ký Châu các ngươi còn rất nhiều mỹ nhân.” Viên Thục Hoa nói.
“Viên tỷ tỷ sao không khen chính mình? Tỷ tỷ mới là đại mỹ nhân.” Lý Già La nói.
Buổi tối, không gian yên tĩnh, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến mọi người đang mơ ngủ đều bị đánh thức.
“Dọa chết người, chuyện gì xảy ra?” Trong các phòng đều thắp đèn lên. Lý Già La mặc trung y trắng, Hổ Phách cũng tìm bò lên, mặc quần áo thêm cho tiểu thư.
Lâm Tuyết Mai lá gan khá lớn, đã sớm mang theo nha hoàn của mình ra ngoài hỏi thăm tình huống. Viên Thiến vốn cũng muốn ra ngoài, có điều nhìn Lý Già La cùng Viên Thục Hoa không động đậy, cũng dừng cước bộ.
“Các tiểu thư an tâm một chút chớ nóng vội, chỉ là phòng ở không có quét dọn sạch sẽ, có con chuột. Kính xin các tiểu thư ai về nhà nấy, không nên tùy ý đi lại.” Hạ ma ma mang theo mấy cung nữ xách đèn lồng lại đây trấn an từng phòng, khiến mọi người đều đi ngủ. Lâm Tuyết Mai cũng bị ngăn cản không để đi xa.
Có điều ai lại đi ngủ? Lâm Tuyết Mai đi ra ngoài một chuyến, cũng không phải là không có thu hoạch. Thấy mọi người đều nhìn nàng, cảm thấy chính mình đi ra ngoài một chuyến cũng không uổng.
“Nghe nói là có người gặp quỷ nên mới nửa đêm hét to a.” Lâm Tuyết Mai hưng phấn nói.
Quỷ? Nói như thế nhưng chưa rõ là gì.
Hạ ma ma mang người đến cái phòng gặp chuyện không may kia, chỉ thấy một người trong đó tóc tai bù xù, miệng không ngừng nói có quỷ, có quỷ.
Hạ ma ma nháy mắt với người bên cạnh, lập tức liền có người tiến lên trói vị tiểu thư đang la lối kia lại, miệng cũng nhét vải, rốt cuộc không còn lên tiếng được nữa. Chỉ là bộ dáng điên cuồng này, thật sự làm cho người ta có chút sợ hãi.
Ba vị tiểu thư còn lại, cũng bị gọi đi hỏi chuyện. Chỉ là vừa rồi bọn họ bị người kia dọa sợ không nhẹ. Nói chuyện đều run run.
“Chúng ta đang ngủ say sưa, ai biết Thường Ngọc Dung đột nhiên liền hét ầm lên, nói là nhìn thấy quỷ! Ma ma, chúng ta thật không biết là chuyện gì xảy ra.”
“Đúng, chính là như vậy, chúng ta cái gì cũng không biết a.”
“Được rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi. Cũng chỉ là hoa mắt nhìn nhầm, nơi nào có cái quỷ gì? Nơi này là kinh thành, long khí dồi dào, quỷ quái sao dám ra đây quấy phá?” Hạ ma ma nói.
Trấn an những người này, Hạ ma ma hỏi cung nữ mình mang đi, “Trong phòng có phát hiện cái gì hay không?”
Cung nữ Ngọc Lan vội vàng nói: “Hồi bẩm ma ma, trong phòng không có gì. Chỉ là Thường Ngọc Dung này tinh thần không bình thường, vẻ mặt hoảng hốt.”
Hạ ma ma hỏi: “Ở trên giường cùng trên quần áo nàng ta có tìm ra cái hương liệu hay gì đó tương tự không?”
“Ý ma ma là, ma quỷ lần này là có người cố ý? Sau đó dùng chút huân hương, khiến Thường Ngọc Dung tự cho là gặp quỷ?”
Hạ ma ma gật đầu, “Trên đời không có quỷ, chỉ là trong lòng có quỷ vì làm chuyện đuối lý gì đó. Ngươi đi thăm dò xem, tú nữ đi cùng Thường Ngọc Dung này, có ai gặp chuyện không may hay không. Ngày hôm nay đã trễ quá rồi, ngày mai đến nói cho ta! Trông kĩ Thường Ngọc Dung, mặt khác an bài cho nàng ta một gian phòng, sai người nhìn, miễn cho có người nào đó đi 'Quấy rầy'!”
“Vâng, ma ma!”
“Võ Uyển Trinh, ngươi là người Ký Châu đi. Ngươi có biết hay không, bên Ký Châu kia của các ngươi xảy ra chuyện!” Lâm Tuyết Mai thật sự trở thành mật thám, từ chuyện ma quỷ qua hai ngày, cũng không có động tĩnh gì, hiện tại lại gợn sóng.
Nguyên lai là bởi vì chuyện của Thường Thanh Thanh. Thường Ngọc Dung kia đại khái là không chịu nổi khổ hình, khai báo Thường Thanh Thanh chết là do nàng ta ra tay. Mà không phải như đã nói là bị phong hàn mà chết.
Thường Ngọc Dung bởi vì ghen tị Thường Thanh Thanh, cho nên ngầm hạ độc Thường Thanh Thanh, khiến Thường Thanh Thanh tử vong.
Thường Ngọc Dung là đích nữ trong nhà, mà Thường Thanh Thanh là thứ xuất, hai người cùng tuổi, chỉ là khác tháng. Nhưng Thường Thanh Thanh so với Thường Ngọc Dung, bộ dạng lại xinh đẹp hơn nhiều.
Thường Thanh Thanh tính cách lại tốt, so với Thường Ngọc Dung càng được mọi người yêu thích. Thường Ngọc Dung liền ghi hận trong lòng, trực tiếp hạ độc cho chết. Căn bản cũng không phải là bị phong hàn gì mà chết.
Như vậy vị Lý đại nhân kia chỉ sợ không đảm đương nổi rồi. Bởi vì người đăng báo trên văn thư là hắn! Về phần Mẫn công công, hắn là người của Thái Hậu, có thể bị liên lụy hay không?
Nhưng nếu Hạ ma ma cứ làm như vậy, chẳng phải là đánh vào mặt mũi Mẫn công công. Nghiêm trọng hơn một chút mà nói, chính là đánh vào mặt mũi Thái Hậu. Cái đó gọi là đánh chó phải ngó mặt chủ. Chẳng lẽ vị Mẫn công công này đã thất thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.