Bên kia, Trầm Hương
cũng nhìn lại , không giống với sự dịu ngoan mới vừa rồi khi thay Sở
thái tử châm trà, mà lại có thêm sự lãnh liệt cao ngạo,phong thái kia
tuyệt đối không thể là một nha hoàn có thể có, phần cao ngạo kia, tất
nhiên là đã trải qua thời gian dài tích lũy cùng lắng đọng lại, mới có
thể nhìn thấy được từ trong mắt một cách tự nhiên như vậy, khiến cho
người ta khó mà bỏ qua
Trầm Hương này... An Ninh liễm hạ mặt mày, đánh giá thân thế của nàng ta, Trầm Hương? Lại là người bên cạnh Sở
thái tử, đột nhiên, trong đầu giật mình một cái, An Ninh không thể tin
được nhìn nữ tử được cho là nha hoàn đứng đối diện, Trầm Hương? Hay cho
một cái Trầm Hương!
Đường đường là một công chúa, nhưng lại cam
nguyện ngụy trang thành một nha hoàn ở bên cạnh Sở thái tử, là vì cái
gì? Vì Sở thái tử ? Hay là vì tỷ tỷ Vũ Dương công chúa của nàng?
Nữ tử tên Trầm Hương này, ở Nam Chiếu quốc xưa nay điạ vị khá thấp, kiếp
trước, Sở thái tử có thể làm hoàng đế là do Trầm Hương công chúa giúp
hắn lên ngôi, vị công chúa này không như Vũ Dương công chúa, từ nhỏ đã
bị ánh mắt của mọi người quay chung quanh , Trầm Hương là do cung nữ
sinh ra, mẹ ruột của nàng ở thời điểm sinh nàng vì khó sinh mà chết, cho nên, nàng dù có huyết mạch hoàng gia Nam Chiếu, nhưng lại bởi vì thân
phận mẫu thân thấp kém, nên không được phong hào công chúa, người ngoài
chỉ biết là có một Vũ Dương công chúa vũ quan quần phương(khả năng múa
cao siêu), được nhiều người yêu thương, lại không biết Nam Chiếu quốc
còn có một vị công chúa như vậy.
Trầm Hương ở trong hoàng cung
Nam Chiếu cũng không được chấp nhận, trưởng thành trong cung như một
cung nữ, kiếp trước, sau khi nàng ta giúp Sở thái tử đăng đế, Sở thái tử mới thông cáo thân phận công chúa của nàng, cũng ban thưởng danh hiệu
"Đại công chúa", đem mẫu thân là cung nữ của nàng đến hoàng lăng Nam
Chiếu.
Khi An Ninh nhìn qua Trầm Hương,đồng thời tầm mắt của Trầm Hương cũng dừng ở trên người An Ninh, tên nhị công tử này, mặt mày như
ngọc, tuấn mỹ dị thường, không hơn không kém bất kì một nam tử nào, trên mặt luôn treo lên một nụ cười ôn nhuận, làm cho người ta cảm thấy nhẹ
nhàng như gió xuân, tựa hồ có thể làm ấm đến tận tâm hồn của người đối
diện.
Nhưng Trầm Hương cũng không phải là người dễ dàng bị lây
nhiểm sự ấm áp như vậy,bởi hoàn cảnh sống từ bé đến lớn của nàng, đã rèn luyện cho nàng có một bộ ý chí sắt đá, thản nhiên thu hồi tầm mắt, đáy
mắt hiện lên một chút khinh thường, ở Nam Chiếu,ngoài mặt nàng chỉ là
một cung nữ, nhưng trong tối nàng lại được phụ hoàng huấn luyện rất
nghiêm khắc,ông ta đã dùng tất cả mọi phương thức để huấn luyện nàng ,
không phải vì sủng ái,mà vì phụ hoàng chỉ coi nàng như là một quân cờ để sử dụng.
Lần này nàng sở dĩ xuất hiện trong mười người của Nam
Chiếu quốc, hoàn toàn là vì mệnh lệnh của phụ hoàng, nàng phải vì Nam
Chiếu quốc ra một phần lực để thắng được trận đấu hôm nay , nói cách
khác, nàng và tên nhị công tử này đấu với nhau, thì nàng nhất định phải
thắng hắn, không từ bất kì thủ đoạn nào!
Hơn nữa dựa vào sự huấn
luyện mà bản thân nàng đã trải qua, đợi lát nữa vô luận là rút thăm do
ai quyết định mục thi đấu, nàng đều có thể thành thạo mà ứng phó.
Nam Chiếu hoàng đế theo bản năng nhìn nàng một cái, Trầm Hương gật gật đầu, giống như nói cho hắn biết, nàng tất thắng!
"Đông Tần Nam Cung Thiên Duệ đối Tây Lăng Thượng Quan Mẫn."
"Đông Tần quốc Hải Táp đối Bắc Yến quốc Phượng Cô Thành."
"..."
"..."
Cung nhân công bố kết quả phân tổ, Thiều Hoa quận chúa đối Tây Lăng quốc Từ
Phong, Vân Cẩm đối Nam Chiếu quốc Cao Tuấn Thần, Tô Cầm đối Nam Chiếu
quốc Lịch Thiên Tinh, Triệu Thiên Lân đối Bắc Yến quốc Chiêm Quyết, An
Lạc Phong đối Tây Lăng quốc Thượng Quan Thu Nhạn...
Cung nhân
tuyên bố xong, liền chính thức bắt đầu trận đấu, tổ thứ nhất , Nam Cung
Thiên Duệ đối Thượng Quan Mẫn, hai người đều tự lên sân, cung nhân liền
đưa lên hai cái hộp, đều tự rút một tờ, nhìn kỹ nội dung, mi tâm Thượng
Quan Mẫn cau lại, "So văn hay là luận võ? Tự ngươi quyết định!"
Tờ giấy của nàng là giấy trắng, như vậy không hề nghi ngờ là Nam Cung
Thiên Duệ bốc trúng ,nên hắn là người quyết định sẽ đấu cái gì, khóe
miệng Nam Cung Thiên Duệ gợi lên một nụ cười, "Tây Lăng từ xa đến là
khách, quyền quyết định này ta tặng cho công chúa."
Mọi người ồ
lên, quyền quyết định ở trong tay, đối bản thân có lợi rất lớn, có thể
lựa chọn phương thức mà chính mình am hiểu nhất, như vậy tỷ lệ thắng lợi của bản thân cũng cao lên rất nhiều, Nam Cung Thiên Duệ này nhưng lại
nhường lại quyền quyết định, chẳng lẽ hắn không muốn thắng sao?
Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, phương thức Nam Cung Thiên Duệ nhường lại cho Thượng Quan Mẫn cực kì xảo diệu, hắn là nam tử, mà
Thượng Quan Mẫn là một nữ nhi, hắn cùng tổ với Thượng Quan Mẫn, trên
nhiều khía cạnh cũng đã chiếm ưu thế, hắn không phải là một người thích
chiếm tiện nghi của người khác, liền quyết định như vậy, như thế đối với Thượng Quan Mẫn càng thêm công bằng.
"Nam Cung tướng quân này,
quả thật không hổ là một quân tử đích thực!" Mắt Tây Lăng nữ hoàng lộ ra khen ngợi, không chỉ có là một quân tử, mà còn là một người rất biết
săn sóc, hắn vốn là vì thân phận nam nữ, nhưng xảo diệu dùng chủ làm cho khách, như vậy sẽ khiến cho người ta dễ dàng chấp nhận hơn, huống chi
với tính tình của Thượng Quan Mẫn, nếu Nam Cung Thiên Duệ thực nói ra
"Lấy nam nhường cho nữ", kia nàng lại có thể nào nhận?
Trên mặt Thượng Quan Mẫn nở rộ ra một nụ cười, "Thật sự?"
Người này là tướng quân của Đông Tần quốc, nghe nói người này trừ bỏ võ công
rất cao , văn chương cũng là số một , nếu lựa chọn võ đấu, Thượng Quan
Mẫn nàng còn có vài phần nắm chắc, dù sao, Thượng Quan Mẫn nàng từ nhỏ
liền tập võ, một tay roi công lại xuất thần nhập hóa, nhưng nếu là đấu
văn, chính mình phải thua không thể nghi ngờ, thậm chí ngay cả cơ hội
giãy dụa đều không có.
"Tất nhiên là thật , Tuệ Mẫn công chúa thỉnh." Nam Cung Thiên Duệ cao giọng mở miệng, nghiêm túc không một chút đùa giỡn.
Thượng Quan Mẫn không khỏi nhìn Nam Cung Thiên Duệ này nhiểu thêm một chút,
trong mắt cũng là khen ngợi, nhưng rất nhanh sau đó trong đôi mắt nàng xuất
hiện một tia giảo hoạt, "Kia Mẫn Mẫn liền cung kính không bằng tuân mệnh , Nam Cung tướng quân, thỉnh tiếp chiêu!"
Khi nói chuyện, chiếc
roi bên hông không biết từ khi nào đã nằm ở trên tay nàng, Thượng Quan
Mẫn đối với roi công của nàng cực kỳ tự tin, nếu Nam Cung Thiên Duệ cho
nàng một cơ hội tốt như vậy, nàng đương nhiên muốn chọn phương thức
chính mình am hiểu , võ đấu, nàng liền muốn dùng roi trong tay thắng
tướng quân trẻ tuổi của Đông Tần quốc này!
Roi vừa ra, như một
linh xà, hướng tới Nam Cung Thiên Duệ chạy tới,tốc độ ra tay kia, ngay
cả mọi người ở một bên nhìn thấy đều kinh ngạc,Thượng Quan Mẫn này, rõ
ràng muốn tiên cơ, đánh người trở tay không kịp!
Chính là, cái
này đối với Nam Cung Thiên Duệ mà nói thì là cái gì? Nhìn roi tập kích
đến khuôn mặt của hắn, trong mắt xẹt qua một tia hào quang, khẽ nhấc tay một cái, roi kia giống như có sinh mệnh, cuốn lấy cổ tay của hắn, con
ngươi căng thẳng, nếu mới vừa rồi roi kia tiếp xúc đến cổ của hắn như
vậy giờ phút này bị cuốn lấy nhất định là cổ hắn, hắn đương nhiên biết
điều đó có ý nghĩa gì.
Thượng Quan Mẫn thấy hắn né qua một kích,
roi chấn động, ý đồ đem roi thu hồi về,nhưng chính lúc này , nàng lại
không cách nào thoải mái tự tại như dĩ vãng, nguyên bản roi giống như có sinh mệnh, giờ phút này giống như không nghe lời của nàng, Thượng Quan
Mẫn nhìn về phía Nam Cung Thiên Duệ, đối diện là con ngươi tựa tiếu phi
tiếu(cười như không cười) của hắn.
Thượng Quan Mẫn thấy
hắn né qua một kích, roi chấn động, ý đồ đem roi thu hồi về,nhưng chính
lúc này , nàng lại không cách nào thoải mái tự tại như dĩ vãng, nguyên
bản roi giống như có sinh mệnh, giờ phút này giống như không nghe lời
của nàng, Thượng Quan Mẫn nhìn về phía Nam Cung Thiên Duệ, đối diện là
con ngươi tựa tiếu phi tiếu(cười như không cười) của hắn.
Nam
Cung Thiên Duệ híp mắt lại,cuốn lấy roi trong tay, dùng sức giật mạnh,
lực đạo kia làm cho Thượng Quan Mẫn theo bản năng buông lỏng tay ra.
"A... Ngươi..." Trong lòng Thượng Quan Mẫn thất kinh, trơ mắt nhìn roi của
bản thân bị đối phương đoạt đi, chính là rất không cam lòng, khi roi kia lại bị Nam Cung Thiên Duệ khống chế , hướng tới cổ của nàng đánh úp
lại, thủ pháp giống y như thủ pháp của nàng mới vừa rồi, Thượng Quan Mẫn cơ hồ là theo phản xạ có điều kiện, giống như Nam Cung Thiên Duệ lấy
tay ra đỡ.
Roi cũng giống như như mới vừa rồi, cuốn lấy cổ tay
của Thượng Quan Mẫn, Nam Cung Thiên Duệ thấy thế, cũng không cho nàng
thời gian để thở, huy động roi, thân hình chợt lóe, nhanh nhẹn vòng qua
Thượng Quan Mẫn, hai vòng như thế, đợi cho hắn dừng lại , hai tay Thượng Quan Mẫn bị trói trước ngực, bị chính roi của nàng chặt chẽ trói lại.
"Tuệ Mẫn công chúa, đa tạ ." Tiếng nói hung hậu của Nam Cung Thiên Duệ vang lên, buông lỏng tay cầm roi, nhưng dù đã buông ra nhưng dù Thượng Quan
Mẫn cố sức giẫy như thế nào đều giẫy không ra, oán hận nhìn gương mặt
tuấn mỹ của Nam Cung Thiên Duệ liếc mắt một cái, "Hừ!"
Hừ lạnh
một tiếng, không nói gì, lấy hành động thay lời nói, bước xuống đài, về
tới khu vực phía tây của chính mình, Thượng Quan Mẫn tuy rằng không cam
lòng, nhưng thua chính là thua, là kỹ năng của nàng không bằng người
khác, huống hồ, Nam Cung Thiên Duệ người ta mới vừa rồi còn nhường nàng
chọn !
"Đông Tần Nam Cung Thiên Duệ thắng! Đông Tần quốc thắng một!" Cung nhân cao giọng tuyên bố.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng tướng quân trẻ tuổi này, một thân roi
công của Thượng Quan Mẫn,bọn họ đều đã kiến thức qua ,nó giống như được
sinh trưởng từ trên người nàng, lần trước ở ngự hoa viên, ngay cả đại
hoàng tử Bắc Yến Thương Dực cũng đã ăn mệt bởi roi trong tay Thượng
Quan Mẫn, nhưng hôm nay đối mặt với Nam Cung Thiên Duệ, Thượng Quan Mẫn
ngay cả vũ khí của chính mình đều bị cướp , lại thua ở chính roi của
nàng.
Bọn họ sớm đã nghe nói qua về vị tướng quân trẻ tuổi của
Đông Tần quốc này, võ nghệ cao cường, dũng mãnh thiện chiến, quả thật là danh bất hư truyền!
Nhìn Nam Cung Thiên Duệ trở lại chỗ ngồi, trên mặt An Ninh nở rộ một nụ cười,
đối với thân thủ của Nam Cung Thiên Duệ, nàng cho tới bây giờ đều không có
hoài nghi, hai năm trước, hắn cũng đã thập phần cường hãn, huống chi,
lúc này hắn còn trải qua hai năm chiến tranh.
"Bắc Yến đại hoàng tử Thương Dực đối Đông Tần Ly vương Triệu Cảnh Trạch."
Cung nhân tuyên bố tổ tiếp theo lên sân khấu, đại hoàng tử Bắc Yến quần áo
hạnh hoàng cẩm y, dẫn đầu đi lên trên đài, từ đầu đến cuối, khóe miệng
đều lộ vẻ khinh miệt không chút che dấu, Triệu Cảnh Trạch đi lên, đứng ở trước mặt hắn, khí thế rõ ràng yếu đi rất nhiều.
An Ninh xem ở
trong mắt, kiếp trước phải vài năm sau khí thế của Triệu Cảnh Trạch mới
có thể so với đại hoàng tử Bắc Yến, nhưng hiện tại, dù hắn ở trong vài
hoàng tử của Đông Tần được xem như là nổi tiếng ,nhưng so với Thương
Dực, còn kém cỏi hơn rất nhiều.
Sau một vòng rút thăm, đại hoàng tử Bắc Yến Thương Dực đạt được quyền lựa chọn,
Thương Dực hừ lạnh một tiếng, "Võ đấu."
Quăng ra hai chữ này, khiêu khích nhìn Triệu Cảnh Trạch, Triệu Cảnh Trạch
giống như không ngoại lựa chọn của hắn, con ngươi căng thẳng, hai người
đứng đối diện nhau,trong lòng Triệu Cảnh Trạch tính toán, nếu bản thân
mình có thể thắng được đại hoàng tử Bắc Yến này, như vậy, phụ hoàng chắc chắn sẽ càng thêm coi trọng mình, vô luận như thế nào, hắn đều phải
toàn lực ứng phó.
Nhưng,sau khi hai người giao thủ được vài hiệp, lòng kiên định của Triệu Cảnh Trạch lại bắt đầu dao động , ngày ấy hắn
từng thấy qua Thương Dực chịu thiệt ở trên tay Thượng Quan Mẫn, nhưng
giờ phút này hắn lại phát hiện, ngày ấy hắn ta có lẽ là cố ý thu liễm.
Đương nhiên , có thể ở trong tay Thập Nhị Sát vây đánh giữ được một thời gian lâu như vậy mà không chết, Thương Dực quả quyết sẽ không phải là một
người dễ đối phó.
Hai người quyết đấu, rất nhanh liền có kết quả, Thương Dực cuối cùng dùng một chưởng, đem Triệu Cảnh Trạch đánh quỳ rạp trên mặt đất, thắng bại đã định, nhưng Thương Dực lại như trước không
có xu thế muốn thu tay lại, trong mắt xẹt qua một tia sát ý rõ ràng,
Triệu Cảnh Trạch này tuy rằng không bằng hắn, nhưng năng lực cũng không
thấp , con của hoàng đề Đông Tần thì như thế nào? Hắn liền ngay trên đài này giết hắn ta, dù là hoàng đế Đông Tần cũng không thể nói cái gì.
Triệu Cảnh Trạch vốn tưởng rằng hắn đã bị đánh bại trên mặt đất , trận tỷ thí này cũng đã phân ra thắng bại, nhưng không có dự đoán được, chưởng
phong sắc bén của Thương Dực một lần nữa đánh úp lại, thẳng hướng tới
trên đầu của hắn,trong lòng Triệu Cảnh Trạch ngẩn ra,sáng tỏ ý đồ của
Thương Dực, lập tức rống to ra tiếng, "Ta nhận thua!"
Đại chưởng
kia cách đầu của hắn chỉ một chút, nếu lại gần thêm một chút,kết cục của Triệu Cảnh Trạch chỉ có chết,trong lúc chỉ mành treo chuông, hắn không
thể không phun ra vài chữ khuất nhục này, đường đường là vương gia, việc này với hắn mà nói không thể nghi ngờ là cực kì nhục nhã.
"Ha
ha... Tốt! Nếu nhận thua, vòng này, là Bắc Yến quốc thắng." Trong lòng
Thương Dực tuy rằng không cam lòng, thiếu một chút nữa , hắn liền có thể giải quyết Ly vương này,nhưng quy củ chung quy cũng là quy củ, hắn có
thể lợi dụng sơ hở, về việc hắn ta chưa nhận thua mà ép hắn ta vào chỗ
chết,nhưng cũng không thể phá hư quy củ, nếu Triệu Cảnh Trạch đã nhận
thua, dưới nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, hắn dù có muốn giết hắn
ta,cũng không được .
Bất quá, Thương Dực cũng không phải là người tốt như vậy , nghĩ đến cái gì, trong mắt xẹt qua một tia ác ý, xoay
người nhìn về phía đông khu vực của Sùng Chính đế, khóe miệng gợi lên
một nụ cười khinh thường, "Hoàng thượng Đông Tần, có gì dị nghị không?"
Thắng bại đã định, ai sẽ dị nghị gì? Nhưng Thương Dực lại cố ý hỏi như thế ,
tính toán trong lòng tự nhiên là không đơn thuần, dứt lời, quả nhiên
nhìn thấy sắc mặt Sùng Chính đế cứng đờ, tuy rằng cực lực che dấu, nhưng tức giận này Thương Dực vẫn nhìn ra như trước, khóe miệng gợi lên một
nụ cười thực hiện được, lập tức tà liếc mắt nhìn Triệu Cảnh Trạch đã bị
đánh bại một cái, bước trở về vị trí của hắn
Cái này,Ly vương trở về, sợ là sẽ không có gì tốt!
Mới vừa rồi sát ý của Thương Dực, tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng đối với hành vi tàn nhẫn của đại hoàng tử Bắc Yến này, bọn họ cũng không
thể nói cái gì
"Đại hoàng tử Bắc Yến Thương Dực thắng, Bắc Yến
quốc thắng một." Cung nhân tuyên bố nói, mà lúc này Triệu Cảnh Trạch vẫn còn ở trên đài, sắc mặt một trận xanh một trận trắng, nghe thấy cung
nhân tuyên bố, hắn cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên, vừa nhấc mắt về
hường đông liền chạm ngay vào tầm mắt của Sùng Chính đế, ánh mắt kia
chứa lãnh ý làm cho thân thể Triệu Cảnh Trạch cứng đờ, nhất thời hiểu
được ý đồ của Thương Dực.
Hắn không giết bản thân mình, liền khơi mào phụ hoàng khiến phụ hoàng bất mãn với mình, làm cho bản thân mình không tốt?
Hay cho một cái Bắc Yến Thương Dực , chẳng những thủ đoạn độc ác, còn am hiểu tâm kế.
Triệu Cảnh Trạch ăn mệt lớn như vậy, nhưng không thể không đem tức giận cùng
không cam lòng nuốt vào trong bụng, đi xuống , trở lại khu vực của Đông
Tần quốc, thừa nhận tầm mắt của mọi người, Triệu Cảnh Trạch quỳ mạnh
xuống trước mặt Sùng Chính đế, "Phụ hoàng, nhi thần bị đánh bại, thỉnh
phụ hoàng trách phạt."
Sùng Chính đế lạnh lùng nhìn Triệu Cảnh
Trạch liếc mắt một cái, bị đánh bại? Bị đánh bại còn chưa tính, còn cho
đại hoàng tử Bắc Yến có cơ hội cười nhạo hắn ta như vậy, nghĩ đến thần
thái mới vừa rồi của Thương Dực, trong lòng tức giận càng đậm, "Cút sang một bên đi, tự xem lại bản thân mình cho tốt."
Đối với đứa con
trai này , Sùng Chính đế đều là vô tâm , không thập phần yêu thương,
cũng không có bao nhiêu bài xích, nhưng biểu hiện hôm nay của hắn ta quả thật là làm cho chính mình phẫn nộ.
Triệu Cảnh Trạch cô đơn trở
lại vị trí của mình ngồi xuống, tay nắm thành quyền, hắn biết, hôm nay
gặp hạn là một kết quả không tốt, nếu muốn bù lại, hắn càng phải trả giá rất nhiều thứ , ánh mắt nhìn về phía vị trí phương bắc, vị trí ngồi của Thương Dực, chỉ thấy hắn đắc ý nhìn mình, trong mắt tràn ngập thần sắc
xem kịch vui.
An Ninh thản nhiên nhìn lướt qua Triệu Cảnh Trạch, giờ phút này hắn cô đơn, thật sự
làm cho người ta cực khoái trí, nghĩ đến ngày ấy hắn bị mình tính kế , khóe miệng trồi lên một chút ý cười.
Mấy tổ kế tiếp đều không có người Đông Tần quốc tham dự, sau mấy tổ, liền đến phiên Thương Địch đối Nam Chiếu quốc Sở thái tử