Hầu Môn Độc Phi

Chương 105: Tiếp tục đánh cuộc (2)




An Ninh hơi giật mình, hai lần tiến cống? Từ sau khi Nam Chiêu quốc chiến bại, hiệp nghị hàng năm đối Đông Tần quốc tiến cống, số lượng không phải nhỏ, hôm nay hắn lại lấy tiến cống làm tiền đặt cược, xem ra hắn rất quyết tâm a!
Sùng Chính đế giật mình, sắc mặt đổi, mê hoặc không nhỏ. hắn để ý khong phải được bao nhiêu mà là Nam Chiêu quốc mất bao nhiêu, Nam Chiêu quốc thời gian trước đại bại, nguyên khí quốc gia suy yếu, nếu thật sự gia tăng gấp hai lần tiến cống như lời nói, sợ là Nam Chiêu quốc không chịu nổi.
Nhưng hắn dám lấy ra tiền cược lớn như vậy, tự nhiên không phải đơn giản. Nam chiêu quốc quốc chúa... mở miệng.
"Nếu Hải Táp công tử thua, ta liền tiến cống gấp đôi, nếu Hải Táp công tử thắng như vậy tín vật hình rồng kia liền tạm thời cho Nam Chiêu quốc ta mượn mười năm, Đông Tần hoàng đế ngươi có dám cùng ta cá?" Thanh âm Nam Chiêu quốc quốc chúa cao hơn một bậc, hắn trả giá không ít, bù lại tiền cược của đối phương cũng phải tương ứng, bất quá nếu thật sự thắng như vậy mười năm Nam Chiêu quốc năm sẽ không bị tam quốc quấy nhiễu có thể nghỉ ngơi lấy sức, đây là chuyện vô cùng quan trọng với Nam Chiêu quốc.
Đây là cơ hội duy nhất, hắn không thể bỏ qua.
Huống hồ hắn thập phần coi trọng Hải Táp công tử, hiện tại phải xem Đông Tần hoàng đế có tiếp chiêu hay không.
Sùng Chính đế mi tâm gắt gao nhíu chặt, lúc này Hoàng hậu nương nương ngồi cạnh cũng phải lên tiếng, "Hoàng thượng thỉnh cân nhắc a!"
"Haha..... nếu là tất cả mọi người vô giúp vui bổn hoàng cũng không nhàn rỗi, chỉ một bên xem cuộc vui thật thật quá chán nản, bổn hoàng cũng tham dự, Đông Tần hoàng thượng, nếu Nam Chiêu quốc quốc chúa nhìn trúng tín vật hình rồng, như vậy chỉ còn tam quốc mậu dịch thông hành, cũng được tuy giá trị không bằng tín vật hình rồng kia, bổn hoàng không để , ta cũng cược Hải Táp công tử thắng, ta cấp tiền cược........" Tây lăng bệ hà rời vị trí tới chính giữa, từ trong lòng lấy ra một viên ngọc bội, dừng một chút rồi tiếp tục mở miệng, " Đậy là Tây Lăng quốc truyền quốc(giống như truyền từ đời này qua đời khác) Phượng Tường cửu thiên, Trấn quốc chi bảo củaTây Lăng quốc, không biết Đông Tần hoàng đế thấy có được hay không?"
Lời nói Tây Lăng nữ hoàng rơi xuống, Thượng Quan Mẫn ngày thường tùy tiện cũng phải nảy dựng lên, "Mẫu hoàng bệ hạ, người có thể nào lấy nó ra để vui đùa?"
Trấn quốc chi bảo, từ Tây Lăng nữ hoàng đệ nhất truyền lại, mỗi lần đăng cơ nữ hoàng sẽ nhận trấn quốc chi bảo truyền lại, cái này đối với Tây Lăng quốc mà nói không gì quan trọng bằng, Tây Lăng trấn quốc chi bảo Phượng Tường cửu thiên, phía sau còn có một kho báu bí mật, tuy rằng cho tới giờ chỉ là nghe đồn không biết thật giả, nhưng Trấn quốc chi bảo cũng không thể dùng hai chữ "trân quý" để hình dung.
Mẫu hoàng thế nhưng lại đem nó ra đặt cược nếu thua, vậy phải làm sao?
Mọi người thấy thái độ của Thượng Quan Mẫn, liền biết Phượng Tường cửu thiên có ý nghĩa như thế nào.
Sùng Chính đế nhất thời không biết sao, cược hoặc không cược, đây là một vấn đề nghiêm trọng, trước kia quốc sự cũng không khiến hắn quá đau đầu như vậy.
"Hừ, Đông Tần hoàng đế lão ca, ngươi chớ không phải ngay cả dũng khí cũng không có?" Tây Lăng nữ hoàng bệ hạ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là khiêu khích, mậu dịch thông hành nàng vốn hướng đến, thật không thể đứng chắp tay tặng cho quốc gia khác, cơ hội lần này vừa vặn, nếu thắng đối với sự phát triển của Tây Lăng quốc càng thêm có lợi.
Trong lòng bàn tay Sùng Chính đế tràn đầy mồ hoi, nhìn về phía An Ninh, con ngươi lộ vẻ tìm kiếm, nếu hắn cược liền không thể lựa chọn, chỉ có thể đổ cược vào nhị công tử thắng, nếu thật sự thắng quả nhiên kiếm không nhỏ, như vậy Đông Tần quốc chân chính thắng lớn nhất từ tứ quốc tế, nếu là thua?
Thua, bao nhiêu cố gắng trước kia đều thành cát bụi.
Hình rồng tín vật này sẽ rơi vào tay Nam Chiêu quốc, chỉ cần không vào tay Bắc Yến quốc thì không có gì vướng bận, mà mậu dịch thông hành.......
"Các vị, bất quá là hai người đánh cuộc sao phải khẩn trương, nữ hoàng bệ hạ...." Hoàng hậu cười nói, lên tiếng giảng hòa chính là lời chưa nói hết liền bị Sùng Chính đế đánh gãy.
"Được, nếu nhị vị đều có hứng trí, ta đây làm chủ nếu không phụng bồi thì thật đáng trách, nếu truyền ra ngoài lại nói Đông Tần ta không có lễ nghĩa." Trải qua thời gian đấu tranh đã ra quyết định.
"Hoàng thương!" sắc mặt Hoàng hậu nương nương trầm xuống, hoàng thượng là điên rồi sao? Thật vất vả mới có được hai kiện kia, lại muốn như thế nào chắp tay nhừơng cho? Hoàng hậu theo bản năng nhì nhị công tử mới mười lăm mười sáu tuổi kia, trong lòng dấy lên bất an.
"Không phải nói." Sùng Chính đế cấp Hoàng hậu ánh mắt, hắn sinh vị là đế vương nhất ngôn cửu đỉnh, lẽ nào đại lí này không hiểu.
" Sảng khoái cười haha......., Hoàng hậu nương nương ngươi hãy yên tâm đi! Hoàng đế lão ca có tin tưởng ngươi cần gì phải bận tâm?" Tây Lăng nữ hoàng gợi lên chút ý cười cảm giác mậu dịch thông hành kia sắp về tay mình.
Hoàng hậu còn muốn nói cái gì nhìn ánh mắt Sùng Chính đế cái gì cũng không thể nói.
Trong khoảng thời gian ngắn không khí đã trở nên thật quỷ dị, Sùng Chính đế thận trọng bước đến trước mặt An Ninh vỗ vỗ vai nàng "Nhị công tử, ngươi đừng làm trẫm thất vọng a! Ngươi nếu thắng mặc kệ là muốn cái gì trẫm đều nhận lời, cho dù ngươi muốn một cái họ Vương gia trẫm cũng theo mong muốn của ngươi."
An Ninh khóe miệng rút trừu, trước đó nàng không thể nghĩ đánh cuộc giữa mình và Hải Táp lại mở rộng như vậy, hiện tại không chỉ hai người họ đánh cuộc a!
Trên mặt An Ninh hiện chút tươi cười, không nói gì chống lại đôi mắt Sùng Chính đế, cũng là trồi lên một tia kiên định, Sùng Chính đế đem hi vọng đặt trên người nàng, bất quá với Sùng Chính đế nàng cũng không có cái gì hứa hẹn, nàng không nói gì thêm, dù sao người Sùng Chính đế hứa hẹn là "nhị công tử" nếu một ngày "nhị công tử" không xuất hiện, hứa hẹn này có hay không liền thánh bỏ đi, đều là hai việc khác nhau.
Hơn nữa Vương gia? Nàng là An Ninh một nữ tử sao có thể làm Vương gia? Trừ Tây Lăng quốc đăc thù thì tam quốc khác chưa từng có xuất hiện phong thưởng nữ tử làm Vương gia.
"Cậu chất nhi cũng cược một phen." Thương Địch trầm giọng mở miệng, từ trong lòng xuất ra một cái lệnh bài, "Đây là tín vật tài khoản của chất nhi ở của hàng, ta lấy mười vạn lượng hoàng kim, cược nhị công tử thắng."
Mười vạn lượng hoàng kim, đây không phải con số nhỏ a! ngay cả Triệu Cảnh Trạch cùng Bắc Yến quốc hai mắt sáng lên. An Ninh giật mình, nàng biết Thương Địch làm như vậy cũng không phải là dự đoán được cái gì, mà là thay chính mình tiếp sức duy trì bản thân.
"Bảo kiếm này vẫn đi theo ta nay ta lấy ra cược nhi công tử thắng." Nam Cung Thiên Duệ tiến lên, đem bảo kiếm truyền thuyết lấy ra, không vì cái gì cả hắn duy trì nhị công tử, chỉ nguyện đừng thua làm phiền Ninh nhi.
"Bát trân các, cùng Lâm Lang hiên thuộc quyền sở hữu của ta, ta cá nhị công tử thắng." Vân Cẩm cũng đi lên đem tiền đặt cược, thẳng tắp chống lại ánh mắt Ninh nhi, Bát trân các cùng Lâm Lang hiên đều là sản nghiệp của bọn họ, đây là do hắn cùng Ninh nhi sở hữ, hắn muốn nói với Ninh nhi vô luận khi nào người ca ca là hắn luôn đứng phía sau chống đỡ cho nàng.
"Cây quạt này của ta, nhưng đừng xem thường a! Đây là vật chưa bao giờ rời người ta, trên đời này đây là cái duy nhất, ta cược nhị công tử thắng." Tô Cầm như trước nộ dạng cà phơ cà phất, nhưng trong mắt thêm vài phần kiên định, nhìn về phía An Ninh, thầm nghĩ trong lòng, :"Nhị công tử này trăm ngàn lần đừng làm hắn thất vọng, chớ có hại Ninh nhị phải theo Hải Táp công tử, còn làm hắn đánh mất cây quạt. Nếu nhị công tử thua nhất định hắn sẽ không buông tha nhị công tử."
"Đa tạ các vị đã để mắt, tại hạ nhất định sẽ cố gắng!" Trên mặt An Ninh nở ra chút tươi cười, giờ phút này Sùng Chính đế cũng thêm vài phần tin tưởng.
Lập tức Thều Hoa quận chúa cùng Triệu Cảnh Trạch, Triệu Thiên Lân cùng An Lạc Phong cung tham gia đăt cược, càng thêm không tưởng là Tuệ Mẫn công chúa.
"Ta cũng đặt cược nhị công tử thắng, đây là tiền cược." Thượng Quan Mẫn quần áo đỏ thẫm thật chói mắt, giống như hỏa diễm.
"Mẫn Mẫn....." Tây Lăng nữ hoàng nhíu mày, hung hăng trùng mắt Thượng Quan Mẫn, Mẫn Mẫn mặc dù muốn cược cũng là nên cùng nàng đứng một trận tuyến mới đúng, Mẫn Mẫn thế nhưng cùng mình mặt đối mặt, duy trì cái kia nhị công tử!
Thượng Quan Mẫn cũng nhún nhún vai, không ai có thể làm khó được nàng, nàng muốn cược nhị công tử thắng không phải vì cái gì đơn giản vì nhị công tử lọt vào mắt của nàng, phải biết rằng, có thể lọt vào mắt nàng Thượng Quan Mẫn là chuyện không hề dễ dàng.
Hải Táp nhìn tình thế trước mắt, không nghĩ tới nhiều người duy trì nhị công tử, làm cho hắn giật mình, bất quá duy trì thì sao? Đợi lát nữa tự tay hắn đánh tan mộng đẹp, Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ không phải sợ An Bình nhị tiểu thư bị ban cho hắn sao? Như vậy hắn chính là có được nhị tiểu thư.
"Nhị công tử muốn chúng ta so tài như thế nào?" Hải Táp liễm liễm mi, cao giọng mở miệng, thần thái như trước thoải mái vô cùng.
Hải Táp vừa thốt lên, mọi người cơ hồ đều chú ý. Chuyện tình lúc này không phải chỉ có hai người bọn họ đánh cuộc a! cục diện hiện tại mở rộng đến vài cái Hoàng đế cùng tham gia, hơn nữa quan hệ lợi ích thật lớn, mỗi bước đều có ảnh hưởng.
An Ninh cũng biết điểm ấy, lại không có mở miệng, bởi nàng biết lời nói ba vị đế vương ở đây mới thực sự có nghĩa.
"Không bằng đấu võ đi!" Sùng Chính đế mở miệng, vừa rồi bọn họ đều chứng kiến nhị công tử không có lại gần đối thủ, tuy không biết rõ thủ pháp nhưng cũng là cái hơn người, nếu nhị công tử tiếp tục như vậy chỉ sợ Hải Táp công tử sẽ không có chỗ tốt.
"Không được " Nam Chiêu quốc quốc chúa lên tiếng phủ quyết, nghĩ đến kết cục Trần Hương, đã nếm qua một chút thiệt thòi, hiện tại hắn đối nhị công tử thập phần phòng bị.
Nam Chiêu quốc chúa cao giọng mở miệng, "Đường đường là nam tử hán, đương nhiên là so thể lực".
Dứt lời, tầm mắt mọi người đều nhìn về An Ninh và Hải Táp, sức lực? Chỉ cần qua ánh mắt liền có thể thấy thể lực ai có lợi hơn, Hải Táp công tử cao lớn cường tráng trong khi Nhị công tử suy yếu hơn nhiều, cái này cần phải so sao?
"Hừ đường đường là một quốc gia đứng đầu, cũng không thể chiếm tiện nghi của người khác như thế." Sùng Chính đế hừ lạnh nói, nơi này là địa bàn Đông Tần quốc của hắn, lễ nghĩa từ trước tới nay luôn biết đạo đãi khách nhưng cũng không đại biểu hắn như vậy nhún nhường hữu lễ đi xuống.
Nam Chiêu quốc chúa biến sắc, hai vị hoàng đế giành nhau không thôi, Tây Lăng nữ hoàng bệ hạ cười nói tiến lên, : Nhị vị lão ca cũng đừng tranh chấp, để muội tử xem, không bằng như vậy, chúng ta đều tự viết xuống một phương pháp, cuối cùng cho người bốc thăm, bốc trúng người nào liền theo phương pháp của người đó, ý hai vị lão huynh thế nào?"
Sùng Chính đế cùng Nam Chiêu quốc chúa nhìn nhau, lại nhìn Hải Táp cùng An Nin, mấy người bắt đầu nhíu mày, rất nhanh liền giãn ra, có lẽ đây là biện pháp tốt nhất.
"Cái kia, cứ như vậy làm đi." Mở miệng không phải Sùng Chính đế hay Nam Chiêu Quốc chúa mà là Hải Táp, khẩu khí kia làm cho người ta không có cách nào phủ định.
Cung nhân rất nhanh theo sự phân phó của chủ từ đưa lên giấy mực, Sùng Chính đế, Nam Chiêu quốc chúa, Tây Lăng nữ hoàng bệ hạ cùng An Ninh và Hải Táp đều tự viết vào một tờ giấy, viết xong liền giao cho cung nhân, sau khi tráo năm tờ giấy kia, Đông Tần hoàng đế sẽ đại diện rút thăm.
Đối mặt với năm tờ giấy, năm lựa chọn, Sùng Chính đế hít sâu một hơi, rốt cục dưới ánh mắt của mọi người Sùng Chính đế liền cầm lên một tờ giấy, vừa mở ra con ngươi liền nhắm thật chặt.
"Bắn trúng hồng tâm." Sùng Chính đế nói ra hai chữ này giọng điệu thật trầm trọng.
Mọi người nghe kết quả xong đều không hẹn liếc nhìn nhị công tử, thần sắc khác nhau.
Khóe miệng Hải Táp giơ lên một chút cượi, trên mặt đắc ý, đối với hắn mà nói đây như chuyện nhỏ, ở Hải quốc từ khi còn là một đứa nhỏ đã biết cầm tên bắn vào nước dụ cá cùng chim trên trời, mà hắn thân là thuyền vương, tài bắn cung ở Hải quốc là không ai bằng, so tài lần này Hải Táp nhất định thắng rồi.
Vô tình liếc nhìn An Ninh, nhị công tử liền trở thành nô lệ của hắn đi! Còn An Ninh, thiết nghĩ sau khi Sùng Chính đế ban cho, hắn nên an trí nàng như thế nào!
"Đi thôi, đi ra ngoài nơi rộng rãi hơn." Sùng Chính đế mở miệng, Sùng Chính đế dẫn đầu đoàn người ra ngoài điện Trọng Dương, mặt khác bố trí cung nhân mang lên cung tiễn và chuẩn bị địa phương thật tốt.
Theo sau, Nam Chiêu quốc quốc chúa, Tây Lăng nữ hoàng bệ hạ, Hải Táp, một đám tiếp theo đi ra ngoài, rất nhanh liễn ở ngoài Trọng Dương điện, mọi người đến cũng là lúc bố trí xong mà An Ninh là người cuối cùng xuất hiện ở đây.
Cung tiễn để trước mặt Hải Táp cùng An Ninh, cách đó một trăm thước đặt hai cái bia ngắm bắn.
Hải Táp nhìn thoáng qua cung tiễn, lại nhìn An Ninh khóe miệng gợi lên chút trêu tức, "Nhị công tử thân thể vẫn còn nhỏ, sợ là cung cũng không kéo được, không bằng hiện tại ngươi nhận thua, ngoan ngoãn làm nô lệ của ta, cũng đỡ phải xấu hổ, mất mặt."
Miệng Hải Táp không thể không độc, đối với nhị công tử hắn rất thích đả kích, hắn muốn nhị công tử bỏ xuống bộ dạng trấn định nhưng nhị công tử tựa hồ không cho hắn như như nguyện.
An Ninh cũng nhíu mày lơ đễnh. " Hải Táp công tử, người yên tâm, mất mặt cũng không phải công tử."
Mâu quang vi liễm, như trước tươi cười.
HẢi Táp hừ lạnh một tiếng, lập tức giơ tay thoải mái đem cung cầm lấy, tùy ý lấy một mũi tên đặt lên cung, dương cung ngắm, bia đặt rất xa mắt thường căn bản không thấy rõ vị trí hồng tâm, hô hấp cảu mọi người ngưng trệ, những người này đều không chắc sẽ bắn trúng hồng tâm ở khoảng cách xa như vậy, liền lẳng lặng nhìn Hải Táp, giờ phút này đôi mắt xanh giống như mắt của chim ưng thật lợi hại.
"Vút...!!!!!"
Mũi tên cát ngang không khí hướng hồng tâm bay tới, mọi người nhìn màn này đều gắt gao chờ đợi, nghe xa xa có thanh âm vang lên đó là thanh âm của muic tên trúng đích tuy không lớn nhưng với người quen thuộc liền nhận ra âm thanh đó.
Khóe miệng Hải Táp giơ lên chút ý cười, tựa hồ không nghe thị vệ bẩm báo hắn cũng biết kết quả, chỉ cần là mũi tên hắn bắn ra dù là cá dưới nước cách trăm mét cũng không thất thủ.
"Chính giữa hồng tâm." Rất nhanh, thị vệ bên kia bia ngắm đã chạy lại bẩm báo kết quả.
Xôn xao
Mọi người ồ lên, chính giữa hồng tâm? Khoảng cách xa như vậy Hải Táp công tử có thể bắn chính giữa hồng tâm, bọn họ rấ nhiều người không thể là được, thậm trí có chút sợ ngay cả bia cũng không bắn trúng huống chi hồng tâm.
Mọi người hướng ánh mắt về Hải Táp, có vài phần khen ngợi còn có sùng kính, mà THương Địch thấy thần sắc Hải Táp cũng không đổi.
"Ha ha, chính giữa hồng tâm, Hải Táp công tử thân thủ thật toota a! nếu ngươi thắng bổn hoàng sẽ hậu ta." Tâu LĂng nữ hoàng không che dấu lời khen, vui mừng tựa hồ mậu dịch thông hành gần mình thêm vài phân.
"Đúng vậy, thật tốt hậu tạ, ngươi nói có phải hay không Đông Tần hoàng đế bệ hạ?" Nam Chiêu quốc quốc chúa cũng ràn đậy đắc ý.
Sắc mặt Sùng Chính đế khẽ cương, tên pháp Hải Táp lợi hịa như vậy, nhị công tử có thể thắng sao?
"Nhị công tử, thỉnh." Hải Táp tươi cười đem cung trong tay tới trước mặt An Ninh: để xem ngươi như thế nào thắng được ta!
An Ninh liễm hạ mặt mày cũng không đón nhận cung tên Hải Táp đưa tới mà lấy ra hai cái phi tiêu trong đó một cái.... thái tử Sở giật mình, đây không phải vừa rồi....
Nhìn về phía An Ninh, nhị công tử này thế nhưng....
Không sai trong tay An Ninh là hai chiếc phi tiêu, đây là vừa rồi thái tử Sở cùng BẮc Yến đại hoàng tử bắn về phía nàng, nàng sở dĩ ra cuối cùng là vì hai cái này.
"Ngươi làm gì vậy?" Hải Táp cau mày, phi tiêu? Hôm nay bọn họ so tài là tên pháp?
Những người khác cũng giống Hải Táp có cùng nghi vấn, An Ninh đã sớm đoán được, nhíu mày, "Nói thẳng là bắn trúng hồng tâm, cũng không phải cung tiễn không phải sao?"
Lời nói rơi xuống, mọi người nhìn nhau, bọn họ cũng biết nhị công tử nói không phải không có lý, đúng là bọn họ không quy định phải dùng cung tên.
"Ngươi dùng phi tiêu thì sao? Kia cứ như ngươi muốn." Hải Táp ngơ ngẩn một lát cũng rõ ràng khih thường, khoảng cách xa như vậy nhị công tử dùng phi tiêu thì sao? Bắn không trúng mục tiêu dùng cái gì đều là ngớ ngẩn.
Tất cả mọi người nhìn nàng thần sắc khác nhau.
Hưu!!!!!!
Hai phi tiêu bắn nhanh ra, ngưng mọi hô hấp nhìn hai phi tiêu bay đi lập tức nghe được hai tiếng vang một lớn một nhỏ nhưng lại bất đồng, cái này làm mọi người khó hiểu, tựa hồ không hiểu tình huống gì đang diễn ra.
Thị vệ vội vàng chạy tới, quỳ trên mặt đất không có tiếp tục bẩn báo như trước.
"Sao lại thế này? kết quả đâu?" Sùng Chính đế có chút nóng nảy, lập tức mở miệng hỏi, cái này liên hệ với hắn thắng thua a!
"Bẩm Hoàng thượng một phi tiêu bắn trúng hồng tâm...." Thị vệ hồi báo, chưa nói hết liền bị đánh gãy.
"Haha..... Bắn ra hai phi tiêu, một cái bắn trúng hồng tâm, tính xác xuất thành công, ai thua ai thắng đã rõ." Nam Chiêu quốc quốc chúa cao giọng mở miệng, vẻ mắt đắc ý , mặc cho ai vừa nghe cũng biết Hải Táp công tử thắng, như vậy hắn cũng là thắng đi, nghĩ đến tín vật hình rồng kia, Nam Chiêu quốc quốc chúa thoải mái không khép miệng lại được, có thể nói từ khi Nam Chiêu quốc đại bại dưới tay Nam Cung Thiên Duệ đây là lần đầu hắn vui vẻ như vậy.
"Đông Tần hoàng đế lão ca, muội tử cũng nhận cái tiện nghi kia a!" Tây Lăng nữ hoàng bệ hạ tay cầm Phượng Tường cửu thiên tươi cười, ý tứ của nàng không cần nói ai cũng biết.
Sắc mặt Sùng Chính đế lúc trắng lúc xanh, đây là hắn vất vả mới lấy được hai cái tiện nghi này, nay như vậy cấp không cho người khác.
"Nhị công tử như thế nào? Bây giờ nên nhận mặt không phải sao? Nhớ kĩ ta muốn dập đầu nhận chủ." Hải Táp hướng An Ninh nói, trong lòng còn có toan tính cho An Ninh mặc trang phục nữ nhân.
"Hoàng...... hoàng thượng........ thỉnh ngài tự mình xem đi!" Thị vệ đầy mồi hôi, hắn thực không biết nên báo cáo như thế nào.
Sùng Chính đế giật mình "Đi, đi qua xem."
Hiện tại không có cái gì tệ hơn, qua xem chút cũng không sao.
Sùng Chính đế ra lệnh, dẫn đầu tiến lên, những người khác cũng lục đục theo sau, thời điểm có thể nhìn rõ bia ngắm, cơ hồ tất cả mọi người thất kinh, tựa hồ không tin vào mắt mình.
Bọn họ thấy gì?
Giờ phút này, không phải một phi tiêu bắn trúng hồng tâm mà là hai cái, mỗi cái ở một hồng tâm, ăn sâu vào bia gỗ ba phân.
Càng làm cho bọn họ giật mình là một phi tiêu làm rơi mũi một mũi tên, không nghĩ cũng hiểu chuyện gì xảy ra, nhị công tử ném hai phi tiêu, một cái thẳng tắp bắn trúng hồng tâm, còn một cái đánh rơi mũi tên ban nãy của Hải Táp công tử như vậy liền bắn trúng hồng tâm.
Này.....
Trong khoảng thời gian ngắn không ai mở miệng, tựa hồ còn khiếp sợ không phục hồi được tinh thần. Ở khoảng cánh như vậy trên đời này có mấy người làm được? Bắn trúng hồng tâm đã khó huống chi hai phát lại còn đánh rơi mũi tên trước đó.
Mặc ai vừa thấy, chỉ biết người thắng chính là nhị công tử không phải Hải Táp như mọi người vẫn lầm tưởng.
Cục diện nhất thời dịch chuyển ngay Hải Táp cả người cũng căng cứng, hắn thế nhưng thua! Điều này sao có thể.
Đang cao hứng, Nam Chiêu quốc quốc chúa cùng Tây Lăng nữ hoàng bệ hạ giờ phút này sắc mặt đã sớm trắng bệch, cả người như bị đánh một quyền.
Không biết qua bao lâu, mọi người dần khôi phục hô hấp của mình, Sùng Chính đế nhìn hai phi tiêu ha ha cười ra tiếng.
"Nhị công tử a nhị công tử ngươi thật là phúc tinh." Kích động tiến lên cho An Ninh một cái ôm thật chặt. Nhị công tử không phụ lòng mong chờ của hắn thắng Nam Chiêu quốc để đạt được tín vật hình rồng cũng như thông hành mà hiện tại nhị công tử còn giúp hắn bảo vệ hai cái tiện nghi và thắng Nam Chiêu quốc quốc chúa và Tây Lăng nữ hoàng bệ hạ, haha, điều này không thể không làm hắn thật cao hứng.
Không chỉ thế hắn còn thắng về mặt mũi, đây mới là quan trọng nhất.
Nghĩ cái gì hắn quay sang nhìn hai người đã sớm xa xầm mặt mày, "Nữ hoàng muội tử, lão ca sẽ không khách khí, ngươi đừng để ý nha!"
Sùng Chính đế vươn tay hướng phía trước Tây Lăng nữ hoàng bệ hạ mở ra, ai cũng hiểu đó là ý tứ gì.
Sắc mặt Tây Lăng nữ hoàng kos coi cực kì, thua? Nàng thực thua a! Hít sâu một hơi, nghĩ đến Phượng Tường cửu thiên lúc trước nàng mang ra làm tiền cược, nhất thời cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng.
Nhưng nhiều người nhìn nàng như vậy giờ đổi ý cũng không thành, tuy cực kì không muốn nhưng vẫn chẫm rãi mang Phượng Tường ra, đây là tổ tông truyền lại hôm nay đã bị hủy dưới tay nàng.
Hiện tại nàng rất hối hận vì sao tham mậu dịch thông hành? Giờ được cũng không được mà còn mất thật nhiều.
Miệng Sùng Chính đế khẽ nhếch "Cám ơn muội tử." hắn như không còn là đế vương mà giống một đứa trẻ.
"Đợi chút!" Tây Lăng nữ hoàng đột nhiên mở miệng, thanh âm có vài phần run run.
"Như thế nào? Muội tử muốn đổi ý?" Sùng Chính đế cất cao ngữ điệu, sắc mặt lập tức đổi, nàng muốn đổi ý hắn cũng không cho, nếu thua hắn cái gì đó đưng hòng mơ tưởng lấy về.
"Lão ca, muỗi tử gọi ngươi một tiếng lão ca, ngươi xem..... thật tốt bảo quản vật này, trăm ngàn lần đừng làm thương tổn nó." Tây Lăng nữ hoàng như muốn lấy lòng khẩn trương nhìn Sùng Chính đế.
Đây là bảo bối Tây Lăng quốc, bị mất trên tay nàng đã là lỗi của nàng nếu một ngày nó bị hủy như vậy nàng có chết cũng không ta tội được với tổ tiên.
"Muội tử yên tâm, nếu là bảo bối, lão ca tự nhiên thật tốt bảo quản, nói không chừng thứ này có thể trở về bên ngươi, tuwss quốc tế tiếp nếu mậu dịch thông hành muội tử giành được ta liền lấy nó trao đổi a!" Sùng Chính đế hạ mi.
Tây Lăng nữ hoàng nhất thời vui vẻ, đối Sùng Chính đế cảm kích, "Cảm ơn lão ca, mười năm sau muối tử nhất định sẽ tới đổi."
Hiện tại mậu dịch thông hành là cái gì? Vùa rồi nàng bị quỷ mê nhập hồn nên mới lấy Phượng Tường cửu thiên ra mạo hiểm, đây là do nàng quá coi trọng Hải Táp mà coi thường nhị công tử.
Nghĩ đến đây tầm mắt Tây Lăng nữ hoàng chuyển tới trên người An Ninh thầm nghĩ trong lòng: Nhị công tử này quả nhiên là chân nhân dấu diếm tướng, nhìn bề ngoài trói gà không chặt cò không quá mười lăm mười sáu tuổi, bản lĩnh đã như vậy! nàng thật coi thường quá đi.
Hối hận giờ đã muộn may có lời hứa của Đông Tần hoàng đế, tứ quốc tế tiếp theo nàng nhất định phải giành được mậu dịch thông hành.
Tây Lăng nữ hoàng đau một Nam Chiêu quốc quốc chúa đau mười. lúc này không thể dùng hai chữ khó coi để hình dung sắc mặt.
"Thế nào? Khi nào đem một nửa triều cống đưa tới a! Ngươi yên tâm, nếu ngươi không rảnh trẫm liền phái người đi Nan Chiêu quốc lấy về." Sùng Chính đế cười thật đắc ý, mới vừa rồi trong lòng có bao nhiêu khó chịu giờ liền phát tiết ra ngoài.
Dứt lời sắc mặt Nam Chiêu quốc quốc chúa càng ảm đạm thêm vài phần, nhưng hắn chưa dừng lại: " Để trẫm xem, này phải cộng lại, kí một cái hiệp định khác, bằng không tới lúc đó nhân chứng không có lại không bằng chứng trẫm biết đi đâu tìm người?"
Nam Chiêu quốc chúa ngẩn ra , ý niệm vừa nảy ra trong đầu hắn, năm nay không tính còn những năm sau hắn liền có thể tắc lại, nhưng Sùng Chính đế nói trúng tâm tư của hắn, giờ phút này thật có chút xấu hổ.
"Dù thế nào cũng nên nói một cái ý kiến của ngươi đi!" Sùng Chính đế thấy Nam Chiêu quốc quốc chúa không nói gì, hắn ta càng trầm mặc Sùng Chính đế càng muốn buộc hắn chịu thua.
"Nguyện chịu thua." Nam Chiêu quốc chúa hừ lạnh ra tiếng vẫn là không tình nguyện, không cam lòng nhưng kết quả như vậy rồi không khác được.
"Ha ha....... như vậy thất tốt" Sùng Chính đế cười sảng khoái.
Tất cả đều nhờ nhị công tử, Sùng Chính đế tiêu sái đến trước mặt An Ninh, trên mặt hắn như trước thản nhiên tươi cười.
"Ta thua!" Hải Táp trầm mặc mở miệng, sắc mặt khó coi nhưng hắn cũng phải thừa nhận, nhị công tử đúng là thắng hắn, tuy tài bắn cung của hắn hơn người nhưng tài phóng phi tiêu của nhị công tử thật xuất thần nhập hóa.
An Ninh tươi cười như trước, trên thực tế nàng biết Hải Táp không phải không bằng mình chỉ là hắn quá khinh địch, Hải Táp không đem chính mình để vào mắt, cho nên mới phải nhận đau khổ.
Bất quá nếu hắn đã muốn nhận thua, như vậy An Ninh cũng không từ chối, bởi vì đây là hai người đánh cuộc.
"Đa tạ!" An Ninh nhíu mày, ngũ khí bình tĩnh, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu mihf bị thua chính là bị ban cho Hải Táp!
Hải Táp nhìn An Ninh một cái rồi lấy ra hộp gấm trong người ném cho An Ninh: "từ hôm nay nó là của ngươi"
An Ninh không có cầm chắc iền bị Sùng Chính đế hưng phần tiếp nhận(ông này vô duyên) nhìn hộp gấm với ánh mắt sùng bái, hắn không có mở ra vì hắn biết mở ra sẽ không khỏi khiến người khác thèm muons mà tranh giành sợ rằng nhị công tử sẽ không tránh khỏi phiền toái, nhị công tử là người Đông Tần quốc hôm nay liên tiếp lập công lớn, hắn không thể để cho nhị công tử chịu thương tổn cùng uy hiếp.
Không những thế hắn còn muốn thật tốt tiếp cận nhị công tử, có được viên Hải Thân Châu của nhị công tử khỏi nói với hắn chính là đại bảo vật a!
Mọi người nhìn thái độ Sùng Chính đế với hộp gấm kia nhấ thời sáng tỏ, có thể thấy so với tiền đặt cược của bọn họ nó còn trân quý hơn trăm nghìn lần. Mọi nguwoif muốn hắn mở hộp gấm nhưng trăm nghìn lần vẫn không mở được miệng.
"Như vậy, sau này ngươi là chủ từ của Hải Táp" Hải Táp mạnh mẽ quỳ một gối xuống, quay về phía An Ninh, trên mặt thập phần nghiêm túc.
"Nha! làm như vậy không được, không đươc." Sùng Chính đế giật mình nhìn Hải Táp, bước lên trước dìu Hải Táp đứng lên, được như vậy là đủ rồi còn làm cho thuyền Vương quỳ xuống nhận chủ, như vậy sao được? Hắn là Hoàng đế mà với thuyền Vương còn sợ ba phần.
Chính là hắn còn chua tới gần một thanh âm vang lên trặn đứng hành động của hắn.
"Cậu tại sao không được? Nhị công tử cùng Hải Táp công tử đánh cuộc, giờ đã chịu thua, bất quá là thực hiện ước định thôi, xin đừng làm Hải Táp công tử thành người bôi tín." Thương Địch dịu dàng nhìn An Ninh, khóe miệng ý cười phát ra nồng đậm, hắn nói như vậy cũng có đạo lý của hắn, đường đường là một thuyền Vương ở giây phút hắn nhận thua, hắn đã muốn cho mọi người thấy một thuyền Vương quanh minh, người nọ là quân tử, nói là làm, dù có người ngăn cản hắn cũng không vi phạm ước định.
Con ngươi căng thẳng, Hải Táp quỳ gối thấp giọng thân thể hạ gấp khúc, mọi người ý thức được hắn muốn làm gì, trong lòng cả kinh, hắn thật muốn dập đầu nhận chủ sao?
An Ninh cũng giật mình, theo bản năng tiếng lên khoát tay, đỡ lấy Hải Táp ôn hòa nói " Không cần dập đầu, đứng lên đi."
Thân thể Hải Táp căng cứng, giương mắt nhìn nhị công tử trước mặt, nhị công tử ôn hòa ý cười mạnh mẽ va chạm vào đáy lòng hắn, hắn lúc trước tính toán làm nhục nhã nhị công tử như thế thế, nhưng mà, nhị công tử không để mặc cho hắn trước mặt mọi người dập đầu.
Trong lòng một cỗ khác thường nổi lên, Hải Táp lấy lại ý thức, thân thể cũng không có đứng lên.
An Ninh khẽ nhíu mày: "Câu đầu tiên của chủ từ cũng không nghe sao?"
Tuy là trách cứ nhưng theo miệng nàng nói ra như ẩn chứa ý cười cùng một tia khác thường, Hải Táp giật mình lập tức đứng dậy, hắn không phát hiện lúc trước hắn tính toán như thế nào thu phục nhị công tử, nhưng không dự đoán được hắn thua đồng thời chỗ sâu nhất trong lòng hắn tựa hồ đã bị nhị công tử mười lăm mười sáu tuổi này chinh phục, trong lòng không biết nói sao, loại cảm giác này hắn chưa từng trải qua.
Vì sao lại như vậy? Ngay cả trong lòng Hải Táp cũng nghi hoặc, ánh mắt dừng trước mặt như quan ngọc cuae nhị công tử, đôi mắt xẹt qua một tia hòa quang, không sao còn nhiều thời gian hắn nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân.
Tất cả mọi người nhìn nhị công tử biểu hiện khí chất hơn người, bọn họ không thể vươn tới, ngay cả Sùng Chính đế cũng không bằng được. Mọi người đối nhị công tử có thêm vài phần bội phục cùng hảo cảm.
hải Táp nghĩ đến cái gì mi phong chợt nhíu, vốn tính thắng nhị công tử làm cho Sùng Chính đế ban An Bình nhị tiểu thư cho hắn, nhưng là hiện tại.......... Khóe miệng chợt gợi lên một chút chua sót, hắn không nghĩ mình có cảm giác mất mát lướn như vậy.
Cái kia hắn thực có chút hảo cảm với nhị tiểu thư, bất quá cũng là hiếu kì cho nên mới muốn tiếp cận, mặt khác cũng làm cho Thương Địch cùng tướng quân Nam Cung Thiên Duệ như thế nào đối đãi nữ tử.
Nhìn nhị công tử lúc này, hắn không rõ trước mặt là chủ nhân nhị công tử hay An Bình nhị tiểu thư!
An Ninh nhận thấy tầm mắt của hắn, khóe miệng giơ lên, không dẽ dàng phát hiện một tia quang mang xẹt qua đáy mắt, thuyền Vương chính là người của nàng, xem ra chính mình buôn bán thật có lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.