Đại phu nhân lời nói vừa ra khỏi miệng, cơ hồ tất cả mọi người bao gồm An Lan Hinh cùng với
các hạ nhân đều bất khả tư nghị* ( Lạc: nghĩa là "không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được", vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt
đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. Nguồn wiki ) giương mắt lên nhìn
về phía Ngũ phu nhân đang tựa vào lòng An Bình hầu gia ở trên xe ngựa,
thời gian bọn họ ở trong phủ không ngắn, từ lúc Ngũ phu nhân vào Hầu
phủ, không có một phần tin tức nào truyền ra ( tin có thai ), không
tránh khỏi bị bọn hạ nhân bàn tán, nói Ngũ phu nhân là gà mái không thể
đẻ trứng, hiện tại Ngũ phu nhân lại hoài thai?
Tất cả mọi
người cùng nhau đợi đáp án, Đại phu nhân hỏi ra nghi vấn trong lòng,
nhưng bàn tay gắt gao nắm thành quyền, ngón tay trắng bệch.
“ Ha ha… Phu nhân nhãn lực thật tốt! Ngọc Song đúng là đang có thai, An Bình hầu phủ chúng ta lại có thêm người rồi.” An Bình hầu gia cao giọng nói, lão có thêm con tất nhiên và vô cùng cao hứng, lần trước Tứ phu
nhân Dương Mộc Hoan có thai, hắn còn chưa biết được tin tốt, lại bị nha
đầu Yên nhi kia hại đẻ non, vẫn còn chưa kịp cao hứng đứa nhỏ đã không
còn, nay Ngũ phu nhân truyền ra tin tức tốt, lúc này, trong lòng hắn vì
có thêm con mà thật cao hứng, hi vọng cái thai trong bụng Ngọc Song sau
này sẽ là một tiểu tử mập mạp, đáng yêu!
“ Lão gia… xem đi
người cao hứng quá đi, còn phải chờ mấy tháng thì con chúng ta mới sinh
ra mà!” Tần Ngọc Song ôn nhu hờn dỗi, toàn bộ cơ thể cơ hồ đều dính vào
lòng An Bình hầu, nàng thật cao hứng! Bản thân tâm tâm niệm niệm đều
muốn có thai, nguyện vọng nhiều năm nay rốt cuộc lần đi U Châu này
truyền đến tin tức tốt, làm sao có thể mất hứng? U Châu này thực sự là
phúc địa ( vùng đất tốt, may mắn ) của mình mà! Ai có thể nghĩ sau nhiều năm không có tin tức gì như vậy, nay chí ngắn ngủi hơn một tháng lại
đạt được nguyện vọng!
Đại phu nhân sau khi xác định
được sự thật ở chỗ An Bình hầu gia cả người liền cứng đờ, Tần Ngọc Song
mang thai? Làm sao có thể? Bản thân tính kế nhiều năm như vậy, chính là
để cho Tần Ngọc Song không thể mang thai, nhưng lần đi U châu này lại có kẽ hở làm cho nàng ta mang thai, nét tươi cười trên mặt vẫn không giảm, nhưng trong lòng không ngừng mạnh mẽ dâng lên khí huyết, nhìn bộ dạng
che chở bảo bọc của An Bình hầu gia đối với Tần Ngọc Song, thân thể mềm
nhũn, cả người nhất thời ngã xuống.
“ Phu nhân… phu nhân…”
Bọn hạ nhân vừa hồi thần lại từ tin tức Ngũ phu nhân có thai, lại nghe
được Cố dại nương khẩn trương kêu to liền nhìn về phía Đại phu nhân, chỉ nhìn thấy Đại phu nhân té trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt
trắng bệch, giống như bị cái gì kích thích.
“ Này!
Đại tỷ…” Tần Ngọc Song nhíu mày kêu lên, nhìn phản ứng kịch liệt của đại phu nhân, trong lòng nổi lên một tia đắc ý, hừ! Tìm một Lục phu nhân
cùng mình tranh thủ tình cảm, hiện tại mình đã hoài thai cốt nhục của
lão gia, lão gia tự nhiên sẽ đối với mình càng thêm sủng ái, nếu trong
bụng mình lại hoài thai con trai, như vậy Lưu Hương Liên muốn cùng mình
đấu sợ rằng càng về sau càng không có tứ cách.
Trong lòng
Tần Ngọc Song tuy nghĩ như thế, nhưng trên mặt lại mang vẻ quang tâm,
nhìn nhìn Đại phu nhân, lập tức cắn môi đem An Bình hầu gia ôm sát thêm
vài phần, “ lão gia, đại tỷ, tỷ ấy… Có phải hay không không hy vọng nhìn thấy Ngọc Song mang thai?”
Giọng nói điềm đạm đáng yêu, không mang theo dụng ý mà là tự trách, nhưng chính như thế lại càng
khơi dậy sự tức giận của An Bình hầu gia, An Bình hầu gia tức giận nhìn
Đại phu nhân ngất trên mặt đất, Đại phu nhân là người như thế nào, hắn
tất nhiên hiểu rõ, xem tính cách của nàng ta, đứa nhỏ này thực sự không
chấp nhận được, thu hạ mi mắt An Bình hầu gia trầm giọng phân phó, “ Từ
nay về sau Ngũ phu nhân ở trong Vô Song các, bất luận kẻ nào cũng không
được đi tới quấy rầy, đồ ăn đồ dùng đều phải vô cùng cẩn thận, điều này
quản gia phải chú ý cho tốt, Cố đại nương ngươi chờ chủ tử ngươi tỉnh
dậy, nói cho nàng ta liệu mà làm đại phu nhân của nàng ta cho tốt , nếu
lại động đến cái tâm tư gì không đáng có đến lúc đó ta nhất định không
tha thứ cho nàng ta! Đều giải tán đi!”
Dứt lời, An Bình hầu
gia ôm Tầm Ngọc Song xuống xa ngựa, thật cẩn thận ôm vào lòng, hai người bỏ lại tất cả mọi người tiến vào trong Hầu phủ.
Tất cả mọi người đang đứng thần sắc khác nhau, lão gia thế nhưng lại ở trước mặt
mọi người nói ra những lời như vậy, có thể thấy được lão gia rất coi
trọng việc Ngũ phu nhân mang thai lần này, mà Đại phu nhân đã ngất đi…
Cố đại nương nhíu nhíu mày, ngày thường lão gia đều cho Đại phu nhân một ít mặt mũi, nhưng hôm nay… lại ở trước mặt nhiều người như vậy cảnh cáo Đại phu nhân!
“ Còn thất thần làm gì? Mau đem Đại phu nhân
đưa vào đi.” Cố đại nương sai hạ nhân đỡ Đại phu nhân vào phủ, hiện tại cũng không cần lo lắng nhiều lắm, quan trọng nhất là chờ Đại phu nhân
tỉnh lại, xem thử Đại phu nhân có tính toán gì không, phu nhân khi nghe
được tin Ngũ phu nhân có thai lại ngất đi có thể thấy được dã bị kích
thích không nhỏ!
Hạ nhân làm việc theo sự phân phó của Cố
đại nương, từ sau khi nghe được tin Ngũ phu nhân mang thai An Lan Hinh
trong nháy mắt ngơ ngẩn cả người, nàng ta lo lắng sau khi Tần di nương
có đứa nhỏ của chính mình mà vắng vẻ nàng.
Trong lòng bất an mà gắt gao cắn môi, vạn nhất Tần di nương sau khi có đứa nhỏ của bản
thân mà không cần mình nữa cuối cùng mình nên làm cái gì bây giờ?
An Lan Hinh nhìn về phía An Ninh, theo bản năng tiến tới, bắt lấy cánh tay An Ninh, “ Nhị tỷ tỷ…”
Trong lòng An Lan Hinh thật sự sợ hãi, không biết vì sao trên người của Nhị
tỷ bản thân mình lại cảm nhận được một cảm giác an toàn, vào thời gian
trước nhị tỷ dạy mình đánh đàn, nhưng bất chấp mình lấy lòng nhị tỷ như
thế nào nhị tỷ đối với mình luôn là một thái độ thản nhiên, tuy luôn
tươi cười đối mặt với mình nhưng mơ hồ cảm thấy nhị tỷ bài xích không
thích mình.
Nghĩ tới chuyện lúc trước mình trộm thiếp mời của nhị tỷ, nhất định nhị tỷ vì chuyện này mà giận mình!
An Ninh khẽ giật mình, nhìn về phía An Lan Hinh mi tâm nhíu chặt, hai
mắt lóe ra tia bất an, thông minh như An Ninh làm sao có thể không nhận
ra trong lòng An Lan Hình lúc này lo lắng điều gì? Nghĩ đến những chuyện xảy ra ở kiếp trước An Ninh cũng chỉ có thể thở dài ở trong lòng, Dương Mộc Hoan đến khi sắp chết vẫn muốn vì An Lan Hinh mà tính toán, nhưng
không thể nào đoán được sự sắp đặt tính kế của bản thân lại làm hại An
Lan Hinh mà không phải giúp đỡ.
An Lan Hinh cầm tay mình đơn giản chỉ muốn làm cho mình thương hại nàng ta, nhưng đối với vị tam
muội này trong lòng mình cho dù làm sao cũng không thể sinh ra sự thương hại cho nàng ta, lại nghĩ đến thủ đoạn của An Lan Hinh ở kiếp trước,
nghĩ đến tiểu nha đầu này tâm tư cực kì cẩn thận, mi tâm hơi nhíu làm
như không thấy rõ sự bất an của nàng, cười cười rồi nắm tay nàng ta, “
Hinh nhi, làm sao vậy? Tần di nương có thêm một tiểu đệ đệ cho Hinh nhi! Hinh nhi không vui sao?”
An Lan Hinh nhìn khuôn mặt tươi cười của An Ninh, “ Nhị tỷ tỷ… muội…muội Hinh nhi vui vẻ.”
Cuối cùng An Lan Hinh vẫn không nói ra đúng cảm nhận trong nội tâm của bản
thân, nàng ta không vui, làm sao có thể vui vẻ? Chuyện này đem lại cho
nàng ta rất nhiều lo lắng không có một chút vui vẻ nào.
Giờ
phút này, An Lan Hinh cảm thấy bản thân rất bất lực, không có mẫu thân,
đại ca chỉ lo cho công danh của bản thân căn bản không rảnh bận tâm đến
nàng ta, hiện tại lại đến Tần di nương sẽ không còn yêu thương nàng? Bản thân thật có chút hối hận, hối hận lúc trước tại sao lại làm cho nhị tỷ không vui, bây giờ trong phủ nếu muốn tìm một người có thể cho bản thân dựa vào người đó chỉ có thể là nhị tỷ, nhưng nay nhị tỷ bài xích nàng
ta, nàng còn có năng lực làm gì bây giờ đây?
Nàng mặc dù
thích tướng quân, ghen tị với nhị tỷ, nhưng nàng có thể ẩn nhẫn một thời gian, chỉ cần sau này mình có lông cánh đầy đủ, đến lúc tranh giành
tướng quân đã không phải sợ hãi điều gì nữa rồi!
“ Muội mau
đi thăm Tần di nương đi! Nguyện vọng của Tần di nương cuối cùng cũng
thực hiện được, nhất định lúc này đang vô cùng vui vẻ.” An Ninh thúc
giục An Lan Hinh, con ngươi không khỏi co lại, không nhìn ra trong lòng
An Ninh đang suy nghĩ cái gì.
An Lan Hinh buông lỏng tay An
Bình, trong lòng càng thêm bất an, nhưng vẫn kiên trì bước vào đại môn ( cửa lớn ) Hầu phủ, trong lòng nảy sinh tính toán, lúc này mình nên thừa dịp Tần di nương còn chưa hạ sinh đứa bé hảo hảo mà đi lấy lòng Tần di
nương, như vậy có lẽ Tần di nương vẫn còn dành cho mình vài phần quan
tâm, vẫn như lúc trước bảo vệ mình.
An Ninh đứng ở cửa Hầu
phủ, nhìn dòng chữ “ An Bình hầu phủ”, khóe miệng hiện lên một nụ cười
quỷ dị, An Ninh này muốn xem An Bình hầu phủ sẽ rối loạn đến mức nào?
Từng bước nhìn An Bình hầu phủ này sụp đổ!
Bên trong Vô Song
các, Tần Ngọc Song vẫn được An Bình hầu gia ôm vào phòng, An Bình hầu
gia sai bảo quản gia rất nhiều công việc, vẫn như trước đắm chìm trong
niềm vui sướng.
Ở trên tháp, Tần Ngọc Song tựa cả người vào lòng An
Bình hầu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, từ lần đầu tiên nôn ọe, biết
được mình đã có thai, trên mặt tươi cười vẫn không biến mất, “ Lão gia,
đợi đến khi hài tử của chúng ta sinh ra lão gia phải cho con những gì
tốt nhất bằng không Ngọc Song sẽ không đáp ứng.”
“ Được, ta
nhất định sẽ cho hài tử những gì tốt nhất.” An Bình hầu gia cười nói,
trong mắt không còn vẻ lạnh như băng như dĩ vãng.
“ Lão gia, ngài nói xem con chúng ta sau này lớn lên sẽ giống ai?” Tần Ngọc Song
nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, tuy rằng nơi đó vẫn bằng phẳng như trước,
nhưng nàng cảm thụ được có một sinh mạng tồn tại, mới không bao lâu mà
đã làm mình nôn ọe hành hạ mình, bất quá cho dù có khổ đến đâu bản thân
nàng cũng có thể chịu đựng, chỉ cần vài tháng nữa hạ sinh cho lão gia
một tiểu công tử, bản thân liền cảm thấy mĩ mãn.
Đứa nhỏ
trong bụng sẽ là chỗ dựa cho nàng, lão gia hiện tại rất sủng ái nàng,
nhưng chuyện của tương lại ai có thể đoán trước? Nàng vốn xuất thân ở
thanh lâu, tự nhiên biết rõ qua vài năm nữa, nhan sắc tàn lụi, đến lúc
đó còn muốn tranh thủ tình cảm, cũng chỉ sợ hữu tâm vô lực ( có lòng mà
không có sức ), lúc này đây hài tử sẽ là chỗ dựa chân chính của mình!
Bất quá bây giờ, bản thân đang được lão gia sủng ái, liền phải chiếm lấy
toàn bộ sự sủng ái này, nhất định không thể để cho Lưu Hương Liên hưởng
lợi!
Nghĩ đến mới vừa rồi, khi Lưu Hương Liên nghe được tin
mình có thai, bất ngờ đến nỗi ngất đi, bản thân đã sớm lường trước được
Lưu Hương Liên khi biết mình có thai sẽ chịu đả kích lớn, nhưng thật
không ngờ đến, lại là trường hợp như vậy, trước mặt lão gia cùng hạ nhân Hầu phủ kích động đến ngất đi, làm cho trong lòng nàng vui sướng đến
cực điểm.
“ Nếu như là một hài tử lại xinh đẹp giống nàng,
được vậy thì thật tốt.” giọng nói của An Bình hầu gia thêm vài phần dịu
dàng, trong mắt ánh lên vài phần ôn nhu hiếm thấy.
“ Thật sự?” Trong
lòng Tần Ngọc Song tràn đầy vui mừng, nhưng không phát hiện trong mắt
người đang ôm nàng lúc này có một chút khác thường chợt lóe qua.
"Ngọc Song, nàng hãy ở trong phủ hảo hảo mà nghỉ ngơi, trong khoảng
thời gian này ngựa xe đi lại mệt nhọc, lại có thai đừng để xảy ra sơ
sót.” An Bình hầu gia công đạo nói, kéo Tần Ngọc Song ở trong lòng hắn
vào sát một ít.
“ Lão gia, người muốn đi đâu nghỉ?” Từ sau khi màng thai lá gan của Tần Ngọc Song không khỏi lớn lên vài phần, nàng ta biết mình đang mang thai lão gia sẽ không gây bất lợi cho nàng ta, hiện tại lão gia muốn rời khỏi Vô Song các không phải muốn đến chỗ của ả Lục phân nhân kia chứ?
Nghĩ đến vị Lục phu nhân mới 19 tuổi kia, Tần Ngọc Song không khỏi cảnh giác vài phần.
“ Hôm nay vừa hồi kinh, tất nhiên là phải vào cung diện thánh, công việc ở U châu xử lý thuận lợi, khi ta báo cáo với hoàng thượng nói không chừng còn được hoàng thượng ban thưởng.” An Bình hầu gia khẽ hạ mi mắt nói,
đi thay một bộ xiên y.
Tần Ngọc Song nghe nói là vào cung diện thánh, không nghi ngờ gì nữa tự mình tiễn An Bình hầu gia ra khỏi Vô
Song các, liền đặt tâm tư của mình ở đứa nhỏ trong bụng, thời gian này
phải hảo hảo chú ý mới được, phòng vạn nhất Lưu Hương Liên nảy sinh lòng dạ xấu xa… Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Tần Ngọc Song liền nghiêm túc lên.
Trong lúc Tần Ngọc Song suy nghĩ, từ đầu đến cuối đều không chú ý đến lúc rời đi An Bình hầu gia không có mặc triều phục.
Đại thần tiến cung diện thánh đều phải mặc triều phục, đằng này An Bình hầu gia mặc một thân cẩm phục tất yếu không phải tiến cung diện thánh. Còn
về phần hồi báo cho hoàng thượng cũng phải đợi đến buổi lâm triều ngày
mai.
Lúc này An Bình hầu gia đang ở trên xe ngựa, xe ngựa đang hướng về phía thành Nam mà chạy tới, trong đầu hiện lên một bóng dáng,
khóe miệng khẽ nhếch lên, sự ôn nhu đó của An Bình hầu gia ở trong Hầu
phủ không thể nào nhìn thấy được, cho dù là Tần Ngọc Song có mang thai
cũng không thấy được sự ôn nhu lúc này.
Xe ngựa dừng ở bên ngoài một sân viện an tĩnh, An Bình hầu gia xuống ngựa, đi lại vội vàng, có chút hấp tấp.
“ Lão gia… lão gia đã trở lại.” Hạ nhân ở bên trong viện nhìn thấy An
Bình hầu gia vui mừng kêu lên, lập tức một ông lão chừng năm mươi tuổi
nghe được tiếng nói đi ra đại sảnh tiếp đón, “ Lão gia, ngài đã trở
lại.”
“ Trình bá, phu nhân đâu rồi?” An Bình hầu gia vội vàng hỏi.
“ Phu nhân cùng tiểu thư đang ở sau viện ạ! Tiểu thư hôm nay làm một bài
thơ được phu nhân khen ngợi, tiểu thư liên quấn lấy phu nhân đòi phu
nhân thưởng, lôi kéo phu nhân và thiếu gia cùng với nàng đùa nghịch.”
Trình bá chính là quản gia của sân viện này, vẻ mặt từ ái, lúc nhắc tới
phu nhân cùng tiểu thư ý cười trên mặt hiện rõ không chút che dấu.
An Bình hầu gia nồng đậm ý cười, “ Nha đầu kia chỉ biết ép buộc người
khác, làm cho nương của mình mệt muốn chết rồi! Đúng rồi, trong khoảng
thời gian ta rời đi, phu nhân có ra ngoài không?”
Trình bá
giật mình, nhanh chóng trả lời: “ Có, thời gian trước phu nhân có đi
Thiên Linh tự một chuyến, ở lại đó một đêm, sáng hôm sau liền quay trở
về.”
“ Sao? Thiên Linh tự?” An Bình hầu gia khẽ nhí mày, nàng
ấy lại đi Thiên Linh tự sao? “ Vậy có phái người bảo vệ phu nhân
không?”
“ Chuyện này… lão gia, phu nhân nói Thiên Linh tự là
nơi phật gia trọng địa, tất nhiên sẽ an toàn, cho nên …” Trình bá cẩn
thận bẩm báo, tuy rằng không nói ra, nhưng bản thân cũng rõ thái độ của
lão gia với phu nhân là thế nào, quang minh chính đại thì nói là bảo hộ
nhưng thực chất thì là giám sát phu nhân, phu nhân sống ở sân viện này
cũng đã mười mấy năm, trong những năm này số lần phu nhân ra ngoài chỉ
đếm được trên đầu ngón tay, lại thêm mỗi lần ra ngoài đều là lên Thiên
Linh tự lễ phật.
“ Tốt lắm, ngươi lui xuống đi! Ta tự mình
tới hậu viện, đúng rồi, chuẩn bị một số đồ ăn mà phu nhân thích, mang
thêm một ít rượu lên.” An Bình hầu gia trầm giọng phân bố, nhưng tâm
trí vẫn chưa dứt được từ tin tức mới được nghe.
Không bao
lâu, An Bình hầu gia đi tới hậu viện, rất xa đã nghe được một thanh âm
vui vẻ, “ Nương, người xem, Niệm nhi đánh ngã ca ca này!”
Một tiểu cô nương mười ba tuổi cất tiếng cười như chuông bạc, vô ưu vô lo,
cả người đang cưỡi lên trên một thiếu niên tần mười lăm mười sáu tuổi,
trên mặt tràn đầy vui vẻ đắc ý.
“ Mau chút đứng lên, con làm
cho quần áo của ca ca bẩn hết rồi.” Thanh âm ôn hòa của vị phu nhân vang lên, có chút trách cứ, nhưng trong đó nồng đậm sự sủng nịch cùng bất
đắc dĩ.
Tiểu cô nương được gọi là Niệm nhi lại không đứng dậy
khỏi người vị thiếu niên, ngược lại cầm lấy quần áo thiếu niên, “ Niệm
nhi tương lai phải là một nữ tướng quân, hiện tại ca ca chính là chiến
mã của Niệm nhi!”
“ Ha ha… tốt cho một nữ tướng quân, Niệm
nhi của nhà ta rất có chí khí a!” An Bình hầu gia nhìn ba người ở trong viện, cả người đã không còn chút lạnh nhạt thường có ở An Bình hầu phủ, tiến lại phía ba mẫu tử.
Niệm nhi nhìn thấy An Bình hầu gia liền đứng lên khỏi người của thiếu niên, vui mừng hướng về phía An Bình hầu gia chạy tới.
“ Phụ thân…” Niệm nhi chạy tới gần An Bình hầu gia, mở rộng hai tay, An
Bình hầu gia cũng giang hai tay ra đón Niệm nhi đang tiến lại, Niệm nhi
vọt người một cái, hướng vào vòng tay của An Bình hầu gia, nhảy lên
người hai tay vòng qua cổ An Bình hầu, ở trên mặt hôn mạnh một cái. “
Phụ thân thật lâu rồi chưa có đến thăm Niệm nhi, Niệm nhi còn tưởng phụ thân đã quên Niệm nhi quên luôn mẫu thân cùng ca ca nữa.”
“ Làm sao có thể? Phụ thân làm sao có thể quên nha đầu Niệm nhi con? Phụ
thân thương nhất là con đó.” An Bình hầu phủ nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh
của tiểu cô nương, tình thương biểu hiện rõ ràng ở lời nói.
“ Còn nương nữa? Phụ thân không không thương nương sao?” Niệm nhi xoay
người nhìn về phía ca ca đang đứng cạnh một phụ nhân xinh đẹp, cười chọc ghẹo.
Vị phu nhân sắc mặt quẫn bách, mơ hồ có hai rạng mây
đỏ hiện lên hai má, nhìn chăm chú Niệm nhi đang ở trên người An Bình hầu gia, tiến về phía hai người, “ Niệm nhi, con đừng ở trước mặt phụ thân
làm càn, mau xuống dưới con nặng như vậy, đừng làm cho phụ thân mệt
mỏi.”
Âm thanh của vị phu nhân ôn nhu như nước, bị tầm mắt nóng rực của An Bình hầu gia nhìn liền cảm thấy mất tự nhiên.
“ Phụ thân yêu nhất chính là nương con, làm sao có thể không thương
nương con được?” An Bình hầu gia kìm lòng không được cầm lấy tay vị phụ
nhân xinh đẹp, “ Sở Sở …”
Nhiều ngày nay không gặp nàng ấy vẫn như trước làm cho hắn xao xuyến tâm can, nhìn khuôn mặt đã khắc sâu vào trong lòng, đôi mắt của An Bình hầu gia tràn ngập nhu tình, ánh mắt hắn dừng lại ở vết sẹo mờ mờ, con ngươi căng thẳng, tràn trong mắt vài phần thương tiếc, nâng cánh tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo, thần sắc trong
mắt vài phần biến đổi.
“ Ha ha … Phụ thân yêu nương, Niệm nhi
cũng yêu nương!” Niệm nhi từ trên người An Bình hầu gia nhảy xuống, cố ý đẩy nương nàng một chút, thân thể của nương nàng hướng về lòng An Bình
hầu gia ngã vào, An Bình hầu liền ôm nàng ấy vào lòng.
“ Niệm nhi!” Sở Sở nhíu mày, nhìn nhi nữ nghịch ngợm của mình, trong giọng nói mang vài phần bất bắc dĩ.
An Bình hầu lại thập phần vừa lòng động tác nhỏ của nhi nữ nhà mình,
liếc mắt nhìn Niệm nhi một cái, chỉ thấy Niệm nhi đã chạy về phía ca ca của mình, hướng về phía hai bọn họ vẫy tay, “ Cha, nương hai người từ
từ nói chuyện, Niệm nhi cùng ca ca đi đến chỗ khác chơi.”
Nói xong, bóng dáng xinh xắn khéo léo nhanh chóng chạy đi, trong viện chỉ còn lại hai người là An Bình hầu gia và Sở Sở.
Trình bá sau khi chuẩn bị tốt rượu và thức ăn liền mang đến đình nghỉ mát ở
hậu viện, An Bình hầu gia và Sở Sở cùng ngồi trong lương đình.
“ Nghe nói… nàng đi Thiên Linh tự?” An Bình hầu gia hỏi, trong lời nói mang theo vài phần ý dò xét.
Sở Sở đang thay An Bình hầu rót rượu cánh tay có phần hơi run, nhưng rất
nhanh đã hồi phục như thường “ Dạ*, phải đi một chuyến”
(*L: trong cv là ân mọi người thích để ân hơn hay là đổi sang thuần việt luôn? Cmt góp ý giùm Lạc nha ^^ )
Sở Sở không giấu diếm điều gì, đặt bình rượu trong tay xuống, từ trong
lòng lấy ra một cái túi gấm, “ Thiếp thấy người đi xa nhà, trong lòng có chút bất an, đêm đó lại nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy…” Lông mày Sở Sở
khẽ nhíu lại, thần sắc dường như có chút sợ hãi, dừng một chút mới nói
tiếp, “ Cho nên thiếp mới quyết định đi Thiên Linh tự cầu phúc cho lão
gia, thuận tiện mang túi gấm lúc trước mới thêu xin trụ trì Thiên Linh
tự cầu phúc, lão gia…”
Sở Sở đem túi gấm trong tay tới trước
mặt An Bình hầu, An Bình hầu gia trong lòng căng thẳng, quả thật vừa rồi trong lòng có chút hoài nghi, nhưng giờ phút này nhìn thấy tâm ý của Sở Sở, trên mặt mang đầy vẻ tự trách, bàn tay hướng về phía Sở Sở, cầm lấy túi gấm, đồng tời cũng cầm lấy tay Sở Sở, “ Là ta không tốt, là ta… ta
không nên hoài nghi nàng.”
Sở Sở thông minh như vậy, mình vừa
rồi mới thử thăm dò nàng tất nhiên sẽ bị nàng nhìn ra tuy rằng Sở Sở
không nói nhưng trong lòng An Bình hầu gia càng thêm tự trách.
“ Lão gia, người không hi vọng thiếp đi ra ngoài là sợ thiếp bị thương tổn , tâm ý của người Sở Sở làm sao có thế không rõ?” Sở Sở mặc cho tay mình đang bị An Bình hầu gia nắm không có một chút ý tứ trách cứ, nghĩ
đến mục đích thật sự mình đi Thiên Linh tự, Sở Sở hơi hạ mi mắt, nhưng
không lộ ra chút khác thường nào, hiện lên một chút tươi cười, “ Lão
gia, người uống thêm một chén đi.”
Sở Sở rút tay lại, một lần nữa cầm bình rượu lên, thay An Bình hầu rót rượu, An Bình hầu gia mình
nữ nhân mình thương yêu lúc này hết mực ôn nhu, sớm đã đem những nữ nhân ở An Bình hầu phủ vứt ra sau đầu, ở trong lòng hắn, chỉ có Sở Sở mới là thê tử, chỉ có nơi này mới chân chính là nhà của hắn!
------------------------------