"Mau, mau, người đâu
mau tới!" Ý thức được tình huống trước mắt của Tần Ngọc Song, An Bình
hầu gia từ trong mơ hồ hoàn toàn thanh tỉnh, xuống giường thắp đèn sáng
lên, liền nhìn thấy phía dưới hai chân của Tần Ngọc Song bị máu nhiễm đỏ cả một mảng, sắc mặt trắng nhợt, "Mau, người đâu, mau tìm đại phu! Mau
tìm đại phu!"
An Bình hầu gia cũng gấp lên, thanh âm phát ra to
đến mức giống như đam tất cả nha hoàn của Vô Song các đánh thức , từ sau khi Tần Ngọc Song có bầu, ông liền điều thêm vài nha hoàn đến ở trong
Vô Song các, cùng Phúc Nhi hầu hạ Tần Ngọc Song, Phúc Nhi là người tỉnh
lại đầu tiên, nghe thấy động tĩnh,liền chạy vào, từ ngoài cửa đã nhìn
thấy vệt đỏ chói mắt trên giường Tần Ngọc Song , hoảng sợ mở to mắt,
liền chạy ra ngoài, việc quan trọng nhất hiện tại là phải mau gọi đại
phu đến, trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện gì!
“Lão gia...
Ngọc Song đau quá... Con của chúng ta... Mau cứu cứu hắn, lão gia, mau
cứu cứu hắn..." Cả người Tần Ngọc Song bị sợ hãi vây quanh , nhìn thấy
sắc mặt tái nhợt của An Bình hầu gia ,trong lòng của nàng lại bất an.
Không cần,con của nàng trăm ngàn lần không cần có việc gì a! Nàng mong muốn
lâu như vậy, đợi lâu như vậy, thật vất vả mới như ý nguyện , làm sao lại phát sinh chuyện như vậy? Nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là sai ở chỗ nào.
"Ngọc Song, ngươi cố gắng kiên trì, đợi lát
nữa, đại phu sắp đến rồi ." An Bình hầu gia cầm tay Tần Ngọc Song, lúc
này sắc mặt nàng sớm đã tái nhợt như tờ giấy, từng giọt mồ hôi to bằng
hạt đậu không ngừng tuôn ra, lần trước Dương Mộc Hoan đẻ non, khi ông
trở về thì sự việc đã sớm thành sự thật, giờ phút này ông tận mắt nhìn
thấy máu tươi chảy ra từ giữa hai chân củaTần Ngọc Song, máu chảy nhiều
đến mức khiến lớp vải dưới người nàng cũng trở nên ướt sũng
“Lão gia... Ngươi đáp ứng ta, phải giữ lại đứa nhỏ... Ngươi đáp ứng ta..."
Tần Ngọc Song cầm lại tay của An Bình hầu gia , cắn chặt môi, bất an
mãnh liệt làm cho nàng như bắt được một cây cỏ cứu mạng , nàng muốn có
một lới hứa, nàng muốn lão gia bảo vệ đứa nhỏ của bọn họ, An Bình hầu
gia nhíu mày, ông cũng hiểu được, muốn giữ được đứa nhỏ này, sợ là rất
khó , có thể thấy được hai mắt gần như tuyệt vọng của Tần Ngọc Song ,đôi mắt này lại giống nhau đến thế khiên ông không thể cự tuyệt được,cắn
chặt răng, An Bình hầu gia lại nắm chặt tay nàng, "Tốt, ta đáp ứng
ngươi."
"A..." Tần Ngọc Song cắn răng nhịn đau, được An Ninh
bình hầu gia hứa hẹn, trong lòng có một ít hy vọng, máu giống như vẫn
đang tiếp tục chảy, nàng cũng cảm giác được thân thể mình càng ngày càng suy yếu, trong đầu xoay quanh rất nhiều nghi vấn, vì sao lại như vậy?
Vì sao lại như vậy?
Đêm khuya, Hầu phủ đang im lặng, nhất thời
loạn cả lên, các sân đều bị động tĩnh bên Vô Song các đánh thức, bên
trong Thính Vũ hiên, Bích Châu vội vàng mặc xiêm y, chạy vào phòng của
An Ninh, "Tiểu thư, ngươi cũng tỉnh, bên Vô Song các xảy ra việc lớn,
tiểu thư, chúng ta... Có nên qua đó xem không?"
Thời điểm An
Ninh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng đã biết được đã xảy ra chuyện
gì, liễm liễm mi, đứng thẳng dậy, "Không cần gấp, thu thập một chút rồi
đi qua cũng không muộn."
Tất nhiên là muốn đi , Hầu phủ phát sinh chuyện lớn như vậy , nàng làm sao có thể bỏ qua?
Nói vậy chắc bên chỗ đại phu nhân cũng biết được tin này rồi!
An Ninh cùng Bích Châu mặc xiêm y, đi ra Thính Vũ hiên, liền gặp được lục
phu nhân Tuyết Nhi cũng lại đây , lục phu nhân nhìn thấy An Ninh, trong
mắt có một phần lo lắng, "Nhị tiểu thư, ngũ phu nhân nàng..." Nói xong,
lại vội vàng tiến lên, bắt lấy tay An Ninh , thấp giọng nói , "Đại phu
nhân... Có phải đại phu nhân động thủ hay không."
Chung quy chỉ
là một tiểu cô nương mười chín tuổi, quá mức đơn thuần , để nàng đối mặt với chuyện như vậy, liền không biết dấu diếm cảm xúc của mình, nàng chỉ biết nhị tiểu thư này là một người thành thật, liền không tự chủ được
nói ra, nghĩ đến lời nói của đại phu nhân ngày ấy, sắc mặt trở nên trắng bệch, việc này nhất định có liên quan tới đại phu nhân, hai ngày này,
nàng vẫn luôn lưu ý , muốn tìm chút manh mối, nếu có thể bắt được nhược
điểm của đại phu nhân, thì không có gì có thể tốt hơn , nhưng nhiều ngày qua, nàng lại không có bất kỳ thu hoạch nào
"Tuyết di
nương, chớ nói lung tung,dù nơi này của chúng ta chỉ có mấy người nhưng
nếu để cho những người khác nghe thấy..." An Ninh nhíu mày nhắc nhở ,
Tuyết Nhi đi theo bên cạnh đại phu nhân ,chắc chắn là đã nhìn ra một
chút manh mối, nàng có thể đem lời này nói với mình, có thể thấy được,
nàng đối với mình có vài phần tin tưởng, tuy rằng nàng đối với vị lục
phu nhân này chưa từng có quá nhiều cảm tình, nhưng để báo đáp một chút
sự tin tưởng này nàng cũng sẽ nhắc nhở nàng ta một chút.
Thân
thể lục phu nhân ngẩn ra, ý thức được việc làm của mình, lập tức nhìn
ra xung quanh, phát giác chỗ này chỉ có ba người các nàng lúc này mới
thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng cứ nghĩ tới mà sợ, "Lúc nãy
ta hồ đồ , mong nhị tiểu thư chớ coi là thật."
Lục phu nhân nhìn An Ninh liếc mắt một cái, đối với vị nhị tiểu thư này càng thích thêm
vài phần,nàng đang nhắc nhở mình, nếu lời nói mới vừa rồi bị người khác
nghe thấy, rơi vào trong tai của ngũ phu nhân, mà trong tay của mình lại không có chứng cớ, như vậy là vu oan giá họa, nếu rơi vào trong tai của đại phu nhân , như vậy, những ngày sau của nàng sẽ cực kì khốn khổ."Mới vừa rồi bất kể cái gì ta cũng chưa nghe thấy, Bích Châu, ngươi có nghe
thấy gì không?"
Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, thản nhiên mở miệng.
"Hồi tiểu thư, nô tỳ cũng cái gì cũng chưa từng nghe thấy." Bích Châu trả
lời, sợ rằng cũng chỉ có tiểu thư mới có thể trong tình trạng như thế
này mà vẫn trấn định như vậy.
Ánh mắt lục phu nhân nhìn hai
người có thêm vài phần cảm kích, kéo kéo khóe miệng, buông lỏng tay An
Ninh, "Nhị tiểu thư, vậy Tuyết Nhi liền đi trước ."
Không muốn
đại phu nhân phát hiện cái gì, nàng không tiện xuất hiện cùng nhị tiểu
thư, nói xong, liền vội vàng tăng nhanh cước bộ, hướng tới Vô Song
An Ninh nhìn bóng dáng của nàng,hiểu rõ ý tứ của nàng, lục phu nhân này rất đơn thuần,
nhưng trong vài ngày này nàng cảm nhận được lục phu nhân không giống như ngày trước, không còn nhát gan khi đứng trước mặt đại phu nhân mà thay bằng
sự ẩn nhẫn không dễ phát hiện, có đôi khi, nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy hận ý trong đôi mắt của nàng đối với đại phu nhân
An Ninh
tất nhiên là không biết chuyện xảy ra đêm đó ở Tuế Lan hiên, nếu biết
được,liền có thể hiểu được hận ý của lục phu nhân đối với đại phu nhân
là từ đâu mà đến!
Bên trong Cẩm Tú các.
Đại phu nhân vừa nghe nói bên Vô Song các đã xảy ra chuyện, trước tiên liền rời khỏi giường,
bà cũng không phải là lo lắng, mà là cao hứng đến ngủ không được .
"Thật tốt quá, tiện nhân Tần Ngọc Song kia rốt cục thì không thể tiếp tục đắc ý ." Đại phu nhân cười lạnh,ánh mắt tràn đầy âm ngoan tàn nhẫn, máy
ngày nay, bà mỗi ngày đều đưa canh bổ đến chỗ Tần Ngọc Song, sớm đã
không quen nhìn gương mặt đắc ý của nàng ta, hiện tại rốt cục truyền đến tin tức tốt, lần này, xem Tần Ngọc Song thống khổ như thế nào!
"Phu nhân, chúc mừng phu nhân, nghe động tĩnh bên kia, có thể nói là sự tình cực kỳ nghiêm trọng! Nếu ngũ phu nhân không có đứa nhỏ này, như vậy
thật sự phải cám ơn ông trời chiếu cố phu nhân ." Cố đại nương vẻ mặt
tươi cười phụ họa nói.
"Ông trời chiếu cố? Ngươi nghĩ rằng
chuyện bên kia là do ông trời sắp đặt sao ?" Đại phu nhân hừ nhẹ một
tiếng, ánh mắt hiện lên một ánh sáng
Tươi cười của Cố đại nương chợt tắt, không rõ ý tứ của đại phu nhân, "Phu nhân, ý của người….”
Chẳng lẽ là đại phu nhân động tay chân sao? Nhưng bà vẫn luôn hầu hạ bên cạnh đại phu nhân, cũng không phát hiện đại phu nhân làm cái gì nha, huống
hồ, nếu đại phu nhân thật sự muốn làm cái gì, cũng sẽ phân phó bà mới
phải, ngay cả canh mà mỗi ngày đại phu nhân đưa cho ngũ phu nhân , đều
không có động qua bất cứ cái gì cả!
Nhưng mặc dù là không động
qua tay chân, ngũ phu nhân vẫn không dám uống, mỗi ngày đều mang canh đổ đi, điểm này, đại phu nhân cũng biết được .
"Ngươi cho là ngũ phu nhân qua nhiều năm như vậy vẫn không thể mang thai là vì cái gì? Hừ!"
Đại phu nhân cười một cách cao thâm, thấy trên mặt Cố đại nương càng phát
ra nghi hoặc, nhưng cũng không trực tiếp giải thích nghi hoặc cho Cố đại nương,âm lãnh trong mắt càng sâu, thản nhiên phân phó nói, "Mau thu
thập một chút, ngũ phu nhân xảy ra chuyện, ta làm tỷ tỷ đương nhiên phải đến trước tiên!"
Lời tuy như thế, lại không nghe ra một chút
quan hệ, ngược lại ý tứ vui sướng khi người gặp càng đặc hơn, bà là khẩn cấp muốn nhìn thấy tinh huống bi thảm của tiện nhân Tần Ngọc Song a!
Tần Ngọc Song a Tần Ngọc Song, ngươi ngàn phòng vạn phòng, đúng là vẫn còn
không phòng được đi! Hừ, bằng kỹ xảo nhỏ nhặt này của ngươi, cũng muốn
cùng Lưu Hương Liên ta đấu, thật sự là không biết tự lượng sức mình!
Cố đại nương thấy đại phu nhân đi ra phòng, nhưng bà vẫn còn đang đắm chìm trong nghi vấn lúc nãy, phu nhân rốt cuộc đã làm gì, mà ngay cả bà cũng không biết ?
Bên trong Vô Song các, không bao lâu sau khi nghe
thấy động tĩnh liền có nhiều người chạy lại đây, đại phu nhân, lục phu
nhân, An Ninh, An Lan Hinh, cùng với quản gia đều đợi ở trong sảnh, thần sắc ngưng trọng.
Trong phòng, An Bình hầu gia vẫn đứng ở chỗ cũ , đại phu đã thỉnh đến, trong phòng, ngũ phu nhân sớm đã ngất đi, đại
phu kiểm tra một chút, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ, "Bẩm hầu gia, thai
nhi đã ... Không còn."
Thân thể của An Bình hầu gia lảo đảo một
cái, không còn? Liền mất đi như vậy? Tuy rằng trong lòng ông sớm đã có
dự cảm, nhưng giờ nghe được đại phu nói ra, trong khoảng thời gian ngắn
cũng không thể thừa nhận, lúc này cũng không giống như lúc trước của
Dương Mộc Hoan,lần này ông là tận mắt nhìn thấy thai nhi mất đi!
"Hầu gia ngươi yên tâm, thai nhi tuy rằng không còn, nhưng ngũ phu nhân cũng không có trở ngại, nếu điều trị tốt, thân mình sẽ mau khôi phục ." Đại
phu thấy An Bình hầu gia có bộ dáng khổ sở , vội an ủi.
Mi tâm
của An Bình hầu gia nhăn càng nhanh, so với ngũ phu nhân, thứ ông để ý
hơn chính là đứa nhỏ trong bụng nàng, "Thai nhi vì sao lại mất ?"
Đêm nay, ông luôn ngủ ở bên cạnh Tần Ngọc Song, thẳng đến khi Tần Ngọc Song thống khổ đánh thức ông,ông mới nhận thấy được đã xảy ra chuyện gì,
nhưng hai ngày trước đều rất tốt , không thể nào trong thời điểm đang
ngủ thai nhi liền mất đi?
"Là do xạ hương làm mất." Đại phu nhíu mày nói.
"Xạ hương? Bản hầu gia không mang theo xạ hương, ngũ phu nhân cũng cũng
không có tiếp xúc đến xạ hương." An Bình hầu gia cũng là rất nghi hoặc,
nhất thời cảm thấy sự tình có chút không thích hợp .
"Ngũ... Ngũ phu nhân ngày thường thích dùng huân hương, đều là hương liệu bình
thường." Phúc Nhi đang hầu hạ ở bên giường của Tần Ngọc Song Phúc Nhi mở miệng, ngũ phu nhân tất nhiên là biết tác dụng của xạ hương, nàng luôn
muốn mang thai, làm sao có thể để cho bản thân tiếp xúc đến xạ hương a?
"Này... Lão hủ cũng không biết , có thể đưa hương liệu ngày thường ngũ phu nhân hay dùng cho lão hủ xem được không?" Đại phu đề nghị.
An Bình
hầu gia lập tức cho Phúc Nhi một cái ánh mắt, Phúc Nhi lập tức lãnh hội ý tứ, đến trước bàn trang điểm của Tần Ngọc Song tìm kiếm huân hương mà ngày thường ngũ phu nhân dùng, đột nhiên, ánh mắt của nàng dừng lại ở
trên phương thuốc, có chút nhíu mi, liền đam phương thước cất vào trong
tay áo.
"Đây là hương liệu mà ngày thường phu nhân hay dùng,
cũng là hương liệu đang đốt trong lư hương." Phúc Nhi đem hương liệu đưa tới trong tay đại phu trong tay, thần sắc ngưng trọng.
Đại phu
lật xem một chút, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, thở dài , "Đây là hương liệu cực kỳ bình thường , cũng không có gì nguy hại."
Con ngươi của An Bình hầu gia căng thẳng, vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
"Lão... Lão gia..." Phúc Nhi lạnh rung nói, muốn nói lại thôi.
"Có cái gì, nói, còn ấp a ấp úng làm gì? Ngươi là nha hoàn bên người ngũ
phu nhân, ngày thường càng nên chú ý mới đúng." An Bình hầu gia liếc
Phúc Nhi một cái, trong lời nói lộ ra trách cứ.
Phúc Nhi cầm lấy phương thuốc trong tay ra, "Đây là phương thuốc, lúc phu nhân còn chưa
đi U Châu thường uống mỗi ngày , phu nhân nói, đây là phương thuốc điều
trị thân mình, có thể giúp phu nhân nhanh chóng mang thai, Phúc Nhi
không biết..."
Nghe Phúc Nhi nói, An Bình hầu gia đoạt mạnh lấy
tờ giấy trong tay nàng, giao cho đại phu, "Đại phu, ngươi nhìn xem,
phương thuốc này có vấn đề gì không?”
Đại phu tiếp nhận phương
thuốc, nhìn hơn mười dược liệu trên mặt giấy, mi tâm càng ngày càng nhăn chặt, nhìn hồi lâu, đều không nói lời nào, nhưng thần sắc càng ngày
càng ngưng trọng.
"Đại phu, có vấn đề sao?" An Bình hầu gia quan sát được biểu tình của đại phu, thử hỏi.
"Hầu gia, lão hủ nhìn phương thuốc này,hơn mười vị dược liệu phía trên, đều
là dược liệu thượng đẳng dùng đểu điều trị thân thể, nhưng trong đó có
hai loại, không thể dùng chung một chỗ." Đại phu trầm giọng nói, ai lại
đưa phương thuốc độc ác như vậy chứ!
"Ồ?" An Bình hầu gia cả
kinh, lấy lại phương thuốc trong tay đại phu, tức giận, thanh âm không
khỏi cất cao một chút, "Vậy nếu dùng cùng một chỗ , sẽ có hậu quả gì?"
"Hậu quả..." Đại phu nhíu mày, có chút khó xử nhìn An Bình hầu gia, trầm mặc một lát, vẫn mở miệng đáp, "Nếu dùng cùng một chỗ , dùng trong thời
gian dài, nhất định sẻ làm cho người dùng không thể tiếp tục mang thai."
Dứt lời, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt An Bình hầu gia càng thêm trắng bệch
vài phần, "Ngũ phu nhân có thể mang thai, nói vậy thuốc này chắc uống
chưa được bao lâu."
An Bình hầu gia gắt gao nắm phương thuốc
trong tay, là ai ác độc như vây? Tần Ngọc Song tâm tâm niệm niệm muốn
mang thai, nàng nếu là biết chuyện đó, tất nhiên sẽ không uống loại
thuốc này, nhất định là có người cố ý hãm hại, trong đầu theo bản năng
hiện ra bóng dáng Lưu Hương Liên, tức giận trong mắt càng đậm.
"Lão... Lão gia... Ngũ phu nhân nàng uống thuốc quả thật cũng không lâu, ngũ
phu nhân là từ sau khi tứ phu nhân chết liền uống thuốc này ."Sắc
mặt Phúc Nhi cũng là trắng bệch, không nghĩ tới phương thuốc được ngũ
phu nhân cho là bảo bối ,lại có tác dụng này, ngũ phu nhân còn hồn nhiên không biết!
"Tứ phu nhân?" Con ngươi của An Bình hầu gia căng thẳng, "Ngũ phu nhân là từ đâu có được phương thuốc này ?"
"Ngũ phu nhân nói, đây là do tứ phu nhân cho của nàng." Phúc Nhi không dám
giấu diếm, đem nàng những điều nàng biết nói cho lão gia, nàng cũng hiểu được , nguyên lai tứ phu nhân lại hại ngũ phu nhân như vậy! Thời điểm
Tứ phu nhân con sống không phải luôn đối tốt với ngũ phu nhân sao? Vì
sao nàng lại làm việc ngoan độc như vậy đối với ngũ phu nhân?
"Dương Mộc Hoan!" An Bình hầu gia lớn tiếng quát, trong mắt bắn nhanh ra một đạo lịch quang, dĩ nhiên là nàng!
Ông còn tưởng rằng là Lưu Hương Liên gây nên, lại không ngờ la do Dương Mộc Hoan
tính kế , Dương Mộc Hoan này , đã chết cũng không yên tĩnh, đều muốn tính kế người khác, chính là, nàng vì sao phải làm như vậy? Điểm này An Bình
hầu gia cũng không nghĩ ra.
"Ngũ phu nhân sinh non, chẳng lẽ là do phương thuốc này?" An Bình hầu gia lại hỏi, nhìn về phía đại phu
"Lão gia, ngũ phu nhân từ sau khi đi U Châu về, liền không còn uống qua
thuốc này, ngũ phu nhân sinh non, sợ là không có liên quan đến phương
thuốc ." Trả lời không phải đại phu, mà là Phúc Nhi, giờ phút này Phúc
Nhi nhìn Tần Ngọc Song sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường cũng nhíu
nhíu mày, phu nhân nếu tỉnh lại biết chuyện này, làm sao có thể chịu
được?
Riêng việc sinh non đã khiến nàng phải chịu đả kích nay còn thêm chuyện của tứ phu nhân... Ai!
Phúc Nhi âm thầm thở dài trong lòng,trong đại viện hầu môn này mà có tình
thì không thể tin được a! Không nghĩ qua là bị người khác thiết kế bẫy
rập, mà ngay cả người thiết kế bẫy cũng khiến người ta không thể ngờ
được.
"Hầu gia, lão hủ nói, ngũ phu nhân sinh non là do xạ
hương." Đại phu nhắc lại , lập tức xoay người hướng tới giường lớn, "Hầu gia, lão hủ lại thay ngũ phu nhân bắt mạch, sau đó sẽ viết cho nàng một phương thuốc."
Dứt lời, đại phu liền đi tới bên giường, tay đặt trên cổ tay của Tần Ngọc Song, tinh tế bắt mạch, bất quá, thời gian
càng trôi qua, mi tâm của đại phu nhăn càng chặt, đột nhiên, giống như
suy nghĩ đến cái gì, đảo mắt nhìn về phía An Bình hầu gia, "Hầu gia, lão hủ không biết mấy ngày nay bên cạnh ngũ phu nhân có gì dị thường?"
An Bình hầu gia tự nhiên là không biết , nhìn thoáng qua Phúc Nhi, Phúc
Nhi lập tức hồi đáp, "Cũng không có gì dị thường, bất quá... mấy ngày
nay đại phu nhân, mỗi ngày đều mang canh đến cho ngũ phu nhân ."
Dứt lời,con ngươi của An Bình hầu gia căng thẳng, tức giận trong mắt càng sâu, nhưng không có chú ý tới thần sắc của đại phu có vài phần quái dị, nhưng lại giống như không thể xác định được, bắt mạch xong, đại phu liền viết phương thuốc, giao cho Phúc Nhi, lập tức bảo Phúc Nhi đem huân hương trong lư hương
tắt đi, mở cửa sổ.
Mà chính lúc này, Tần Ngọc Song lại đột nhiên tỉnh dậy, trước tiên là sờ vào bụng của mình, "Hài tử của ta đâu? Lão
gia... Ngài dã bảo vệ được hắn đúng không?"
Ánh mắt Tần Ngọc
Song tràn đầy chờ mong, nhưng khi nhìn thấy thần sắt trên mặt An Bình
hầu gia, lòng của nàng cũng lộp bộp một chút, nháy mắt liền hiểu được.
"Không, làm sao có thể? Lão gia, ngươi đã đáp ứng ta! Ngươi đã đáp ứng Ngọc
Song sẽ bảo vệ được đứa nhỏ !" Cảm xúc của Tần Ngọc Song không thể khống chế được hét lớn, bất chấp thân thể suy yếu của bản thân, xốc chăn lên, đi xuống giường, nhưng khi chân vừa chạm vào mặt đất, toàn bộ thân thể
liền lảo đảo một cái, té trên mặt đất.
"Phu nhân..." Phúc Nhi cả kinh, bước lên phía trước muốn nâng Tần Ngọc Song dậy, "Phu nhân,
ngươi đừng kích động, việc bây giờ cần thiết là phải dưỡng lại thân mình mới tốt."
Tần Ngọc Song sao có thể không kích động? Nàng
luôn tâm tâm niệm niệm có một đứa bé, nhưng khi vừa có vẫn chưa được
bao lâu thì đã mất, nàng sao có thể tiếp nhận được?
"A... Lão
gia, ngươi đã đáp ứng ta... Con của ta ... A..." Tần Ngọc Song thống
khổ, điên cuồng kêu, tay đánh xuống đất, dù là Phúc Nhi cực lực ngăn cản cũng không thể ngăn nàng lại được.
An Bình hầu gia nhìn bộ dáng hoàn toàn không khống chế được của Tần Ngọc Song, trong mắt cũng không
phải là thương tiếc, mà là không kiên nhẫn.
Động tĩnh lớn do Tần Ngọc Song gây ra vang đến trong sảnh,mọi người trong sảnh đều có thần
sắc khác nhau, An Lan Hinh cũng đoán được tính huống bên trong, đứa con
trong bụng Tần di nương chắc chắn không thể giữ lại , không biết vì sao, trong lòng nàng lại thở ra nhẹ nhõm , mấy ngày nay, từ khi biết Tần di
nương mang thai, nàng vẫn luôn lo lắng bất an , mỗi ngày đều đến Vô Song các, cực lực lấy lòng Tần di nương, nói vô số lời tốt,nhưng nàng cũng
không biết Tần di nương có thích hay không, mỗi đêm nàng đều nghĩ xem
Tần di có vì có con mà không quan tâm nàng nữa hay không , mỗi đêm đều
ngủ không yên, ngay cả Mai Hương hầu hạ nàng cũng nói trong mấy ngày nay nàng đã tiều tụy không ít,Mai Hương làm sao biết nỗi khổ trong lòng
nàng?
Hiện tại biết được tin này, đối với Tần di nương mà nói,
có lẽ là tin tức cực kỳ xấu, nhưng đối với nàng mà nói, nàng không thể
không thừa nhận rằng khi bản thân nghe tin này thì nàng rất vui sướng,
nàng thậm chí từng có ác ý trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn không làm .
Hiện tại Tần di nương mất đi cột nhục trong bụng nàng, hẳn là vẫn yêu thương nàng như trước a!
An Lan Hinh nghĩ như thế , trên mặt tuy rằng mang theo bi thương, nhưng
đáy mắt lóe ra quang mang, cũng tiết lộ lòng của nàng, An Ninh sớm đã
quan sát đến An Lan Hinh, đem của phản ứng của nàng đều xem ở trong mắt, trong lòng hiểu rõ, thản nhiên dịch chuyển
tầm mắt, dừng ở trên
người đại phu nhân, đại phu nhân nghe được tiếng kêu thê thảm bên trong, trên mặt không hề che dấu sự vui sướng khi người gặp họa.
Đại
phu nhân nghĩ đến cái gì, mâu quang hơi đổi, bước đi tới phòng của Tần
Ngọc Song, lúc này không đi vào xem kết cục của nàng ta, càng đợi đến
khi nào?
Đại phu nhân đẩy cửa vào, nhìn thấy Tần Ngọc Song, đắc ý trong lòng càng đậm, nhưng trên mặt lại tràn đầy thương tiếc cùng bi
thương, bước đến trước mặt Tần Ngọc Song, ý định nâng nàng ta dậy, "Ngũ
muội, ngươi hãy nghĩ thoáng một chút, đứa nhỏ này chắc là vô duyên với
ngươi, ngươi còn trẻ, về sau còn có cơ hội, nếu như cứ làm hại thân mình như vậy thì phải làm như thế nào cho phải?"
Tần Ngọc Song nghe
thấy thanh âm, thân thể ngẩn ra, đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt thân
thiết của đại phu nhân trước mắt, ánh mắt nháy mắt trở nên sắc bén,
không biết có khí lực từ đâu,đẩy mạnh đại phu nhân xuống đất, "Lưu Hương Liên, là ngươi, nhất định là ngươi, nhất định là ngươi không chấp nhận
con của ta,chính là ngươi đã giết đứa bé, là ngươi giết giết đứa bé của
ta!"
Tần Ngọc Song điên cuồng gầm rú , không ngừng đấm đá đại
phu nhân đang nằm dưới đất, đại phu nhân cũng không dự đoán được hành
động này của Tần Ngọc Song, đã yếu ớt như vậy mà vẫn có sức lực đẩy bà
té xuống đất liền biến sắc dùng chút lực đem Tần Ngọc Song đang ở trên
người bà đẩy ra, lực đạo này làm cho Tần Ngọc Song ngả lăn trên mặt đất, đại phu nhân đứng dậy, sửa sang lại quần áo đã bị Tần Ngọc Song làm rối loạn, "Ngũ muội, ngươi điên rồi sao? Ta biết ngươi hiện tại tâm tình
rất khó chịu, nhưng ngươi cũng đừng vội ngậm máu phun người, oan uổng
người tốt!"
"Ha! Người tốt? Lưu Hương Liên mà cũng là người tốt? Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi ác độc như vậy, ngay
cả cốt nhục của lão gia ngươi cũng không buông tha, khi ngươi chết chắc
chắn sẽ xuống địa ngục ." Tần Ngọc Song lớn tiếng quát, lại tiến lên chỗ của đại phu nhân.
Đại phu nhân nhìn thấy động tác của nàng,
liền trốn sau lưng An Bình hầu gia, "Lão gia, thiếp thân có ý tốt muốn
quan tâm ngũ muội, nhưng nàng lại không cảm kích, lão gia, ngươi cần
phải làm chủ cho ta a!"
An Bình hầu gia lạnh lùng nhìn bà một cái, "Mấy ngày nay ngươi đều đưa canh qua cho Ngọc Song?"
Đại phu nhân giật mình, nhưng thập phần trấn định mở miệng, "Dạ, thiếp thân muốn giúp ngũ muội bồi bổ thân mình, như vậy đứa con trong bụng nàng
cũng sẽ có bộ dạng rất tốt."
"Lưu Hương Liên, ngươi thúi lắm!
Ngươi rõ ràng là muốn hại đứa nhỏ trong bụng ta,tình huống bây giờ chắc
chắn cùng ngươi có qun hệ!" Tần Ngọc Song bất chấp tất cả, lớn tiếng
mắng, lúc trước nàng còn sống dối trá, nhưng giờ phút này, nàng hận
không thể lột ra lớp da mặt dối trá của Lưu Hương Liên.
Trên mặt đại phu nhân trầm xuống, "Ngũ muội ngươi cũng không nên nói lung tung!
Hôm nay chúng ta hãy mời lão gia đến phân xử, mấy ngày nay ta đều có
lòng tốt, hầm canh cho ngươi, ngươi đừng tưởng là ta không biết , số
canh ta đưa qua ngươi đã uống lần nào chưa ?"
Tần Ngọc Song nhíu mày, ngay cả An Bình hầu gia cũng ninh mi, canh Hương Liên đưa tới,
Ngọc Song không uống? Điểm này trước đó ông không hề biết.
"Không phải canh kia, ngươi cũng hạ thủ ở nơi khác." Tần Ngọc Song như trước
không buông tha, trong phủ này, trừ bỏ Lưu Hương Liên sẽ động thủ với
nàng, làm sao còn có người khác? Dứa nhỏ của nàng đang tốt , làm sao có
thể vô duyên vô cớ sinh non ?
Tần Ngọc Song đau lòng rất nhiều,
tất cả bây giờ liền biến thành không cam lòng, vô luận như thế nào, nàng đều phải biết rõ ràng, nếu chứng minh được Lưu Hương Liên hại con của
nàng, nàng nhất định phải xin lão gia vì nàng làm chủ, làm cho Lưu Hương Liên phải trả một giá thật lớn.
"Ngũ muội, ngươi nói lời này,
cần phải có chứng cớ!" Đại phu nhân mâu quang rùng mình, lạnh lùng nhìn
Tần Ngọc Song, giờ phút này, Tần Ngọc Song "Oan uổng" bà như vậy, bà tự
nhiên không cần tiếp tục giả trang bộ dáng quan tâm nữa, Tần Ngọc Song
một mực chắc chắn là bà, nhưng nàng ta chắc chắn không thể tìm ra được
chứng cớ!
"Hầu gia, lão hủ có lẽ biết vì sao ngũ phu nhân lại
sanh non ." Đại phu vẫn đứng ở bên cửa sổ, đột nhiên mở miệng, nhất thời đem lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người hắn.
Theo sát phía sau đại phu nhân là lục phu nhân,và An Lan Hinh cũng nhìn về phía lão đại phu,
đều là vẻ mặt chờ mong, giống như là đang chờ hắn công bố rốt cuộc là ai hại ngũ phu nhân, chỉ có An Ninh là vẻ mặt lạnh nhạt như trước.
"Đại phu, là ai? Ngươi nói cho ta biết, là Lưu Hương Liên đúng hay không?" Tần Ngọc Song vọt tới bên cạnh đại phu, vội vàng hỏi.
Đại phu nhíu nhíu mày, lập tức mở miệng nói, "Mới vừa rồi lão hủ cũng cùng
hầu gia nói qua , là do xạ hương khiến sinh non, mới vừa rồi trong phòng ngũ phu nhân có một chút huân hương, mới vừa rồi ta bảo Phúc Nhi cô
nương đổ ra ngoaì cửa sổ, làm tan đi một chút hương khí, lão hủ phát
hiện, xạ hương không đến từ nơi khác, mà đúng là từ nơi này tràn đến."
Đại phu chỉ vào chiếc giường của Tần Ngọc Song, mọi người nghe xong lời nói của đại phu, theo hắn phương hướng ngón tay của hắn nhìn qua, đều là vẻ mặt nghi hoặc, đại phu dừng lại một chút, tiếp tục nói, "Xạ hương này
hương vị tuy rằng thực nhẹ thực phai nhạt, nhưng không thể gạt được cái
mũi của lão phu, mặc dù là hiện tại,mùi hương củ xạ hương này cũng không dễ dàng ngửi được, nhưng nếu ngủ trên đó một thời gian liền có khả năng sinh non."
Tất cả mọi người cả kinh, ngay cả An Bình hầu gia
cũng không thể tin được nhìn chiếc giường kia, đi đến bên giường, tiêu
hóa lại lời nói của đại phu, trên giường này vì sao lại có xạ hương?
Tần Ngọc Song cứng đờ một lát, cũng phục hồi lại tinh thần, nhớ lại mấy
ngày nay, nàng ban đêm ngủ đều cảm thấy không khỏe, trong lòng lại chợt
lạnh, nàng đã nói, vì sao nàng ngủ thẳng đến chạng vạng, thân thể liền
không thoải mái, mấy ngày trước khi nàng cảm thấy không thoải mái liền
rời giường, hơn nữa còn mất ngủ, nhưng về sau cũng không nghỉ ngơi lại
trên giường, mà nằm ở trên tháp, mà tối hôm nay, nàng không đành lòng
quấy rầy lão gia, đồng thời cũng nhớ nhưng vòng tay ôm ấp ấm áp của lão
gia mới ở kiên trì nằm trên giường , chính vì thế mới khiến nàng sinh
non!
Giường này... Nàng ngủ nhiều năm như vậy, nàng cũng không biết,giường này còn có thể trở thành hung thủ giết con của nàng!
"Giường này làm sao có thể có xạ hương ?" Tần Ngọc Song sau khi khiếp sợ, liền
trở nên điên cuồng, nàng không có biện pháp chấp nhận sự thật này, cẩn
thận nghĩ lại, rất nhiều chuyện đều trở nên rõ ràng, mấy năm nay, nàng
vẫn không có cách nào mang thai, mỗi lần cùng lão gia hoan ái, đều là
tại trên giường này, nếu giường này có xạ hương, nàng làm sao có thể
mang thai?
Tất cả hạ nhân ở đây, cùng với lục phu nhân, An Lan
Hinh đều có nghi vấn như thế, giường này làm sao có thể có xạ hương? Nếu thật sự có, kia chắc chắn là bị người khác động tay động chân, An Bình
hầu gia tất nhiên là hiểu được điểm này .
"Lão gia, Ngọc Song
xin lão gia làm chủ cho Ngọc Song và đứa trẻ chưa xuất thế của Ngọc Song a, giường này Ngọc Song cùng lão gia đã ngủ nhiều năm như vậy , từ khi
Ngọc Song bắt đầu vào phủ , liền dùng nó , như vậy người đưa chiếc
giường đó chính là người mưu hại Ngọc Song cùng với đứa con của Ngọc
Song” Tần Ngọc Song bắt lấy cánh tay của An Bình hầu gia, nàng nếu không tìm ra hung thủ, sao thể cam tâm?
"Lão gia, đây là một việc lớn cần phải điều tra thật tốt mới được." Đại phu nhân mở miệng, thái độ cũng thập phần nghiêm túc.
An Ninh nhìn đại phu nhân liếc mắt một cái không dấu vết, thản nhiên liễm
hạ mặt mày, đại phu nhân thật đúng là rất tự tin a! Nhưng lại muốn tra
xuống, kiếp trước, nàng sở dĩ biết đây là do đại phu nhân gây nên, là do trong lúc vô tình nghe thấy đại phu nhân nói ra chân tướng với An Lan
Hinh, Tần Ngọc Song cũng hoài nghi đại phu nhân, nhưng An Bình hầu gia
lại không nói tiếp gì.
"Quản gia, nếu ta nhớ không sai, năm đó
mấy thư trong Vô Song các, đều do ngươi một tay xử lý đi!" Thanh âm của
đại phu nhân phút chốc cất cao lên, ngay tại bên rong căn phòng đang im
lặng lại càng thêm vang dội.
Mọi người ồ lên, nhìn về phía quản
gia đang đứng ở một bên, thần sắc trong mắt khác nhau,quản gia không
nghĩ tới đại phu nhân lại điểm đến tên mình, ý thức được cái gì, liền
quỳ trên mặt đất, "Lão gia, đại phu nhân... Này không phải lão nô làm ,
những thứ trong Vô Song các, quả thật là do lão nô một tay đặt mua ,
nhưng có cho lão nô một trăm lá gan, lão nô cũng không dám làm ra chuyện tình nguy hại đến chủ tử này a."
"Vậy nhất định là có người sai bảo ngươi ? !" Nếu nói ánh mắt có thể giết người ,thì Tần Ngọc Song sợ
đã sớm đem vài người trong phòng giết trăm ngàn lần, chỉ cần là người có chút quan hệ tới việc này, nàng đều sẽ không bỏ qua.
Trong lòng quản gia lộp bộp một chút, "Lão nô oan uổng a, ngũ phu nhân, lão nô bất quá là một nô tài, lão gia phân phó nô tài đi thay ngũ phu nhân đặt mua mấy thứ này, lão nô phụng mệnh làm, lão nô cũng không biết rốt cuộc vì
sao lại như vậy."
"Ý của ngươi là, lão gia bảo ngươi làm ?" Đại
phu nhân mâu quang rùng mình, trong lòng cũng đắc ý , không ai so với bà biết được đây là có chuyện gì, bất quá, đừng nói là hiện tại đã trôi
qua rất nhiều năm, cho dù là năm đó phát hiện ra, cũng sẽ không thể tra
đến bà, đối với chuyện này, bà đã bỏ hết tất cả tâm tư vào nó.
"Làm càn!" An Bình hầu gia phẫn nộ quát, lạnh lùng nhìn quản gia đang quỳ, không ngờ lại dám đổ lên người ông?
"Lão gia, con của chúng ta không thể chết không minh bạch như vậy được!" Ngũ phu nhân híp mắt lại , nàng cũng biết, việc này rất khó để tra ra,
nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn việc này cứ thế mà trôi qua, nàng hoài nghi đại phu nhân, nhưng cũng biết, năm đó đại phu nhân đã thay đổi rất nhiều hạ nhân trong phủ, nay muốn tìm chứng cớ, đã khó lại càng thêm
khó.
Nhưng hôm nay, nàng dù thế nào cũng phải vì đứa con vừa mất nhổ ra một ngụm ác khí!
An Bình hầu gia tất nhiên là biết ý định của Tần Ngọc Song, lạnh giọng mở
miệng, “Quản gia làm việc bất lợi, làm cho ngũ phu nhân sinh non, từ hôm nay trở đi, đuổi ra Hầu phủ."
"Lão gia... Lão nô oan uổng a,
lão nô thật sự không có liên quan tới chuyện này, xin lão gia khai ân,
khai ân a." Quản gia không nghĩ tới An Bình hầu gia lại khẳng định tội
danh của mình, hắn nghĩ hắn ở Hầu phủ nhiều năm như vậy, cẩn trọng thay
Hầu phủ làm việc, cuối cùng lại rơi vào kết cục này!
Quản gia đã không còn trẻ , nếu thật sự bị đuổi ra Hầu phủ, như vậy hắn sợ sẽ không thể làm bất cứ việc gì nữa như vậy nử đời sau hắn biết sống ra sao?
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn hắn, nhưng không có một ai mở miệng
cầu tình, quản gia thấy bản thân cầu xin mà lão gia vẫn thờ ơ, liền vội
vàng đem lực chú ý chuyển dời đến trên người ngũ phu nhân, "Ngũ phu
nhân, ngài phải tin tưởng lão nô, lão nô không dám hại ngũ phu nhân..."
"Lão gia..." Giờ phút này Tần Ngọc Song cũng đã bình tĩnh xuống, nhìn quản gia đang cầu xin mình, thần sắc trong mắt biến ảo .
Trong lòng quản gia vui vẻ, nghĩ rằng ngũ phu nhân là muốn thay hắn cầu tình, liền quỳ tới trước mặt ngũ phu nhân "Ngũ phu nhân, cầu ngài xin lão gia đừng đuổi lão nô đi,ngày sau lão nô sau nhất định làm trâu làm ngựa,
báo đáp ngũ phu nhân."
Tần Ngọc Song lạnh lùng cười, "Lão gia, Ngọc Song khẩn cầu lão gia, thỉnh gia pháp!"
Oanh một tiếng, quản gia như bị sét đánh, giống như không nghe thấy được lời nói của Tần Ngọc Song, những người khác đều có thần sắc khác nhau nhìn
Tần Ngọc Song, thỉnh gia pháp? Bọn họ không có nghe lầm chứ? Chỉ có An
Ninh nhìn ra tâm tư của Tần Ngọc Song, nàng là muốn giận chó đánh mèo a!
Tần Ngọc Song nhất định là biết sự tình đã qua nhiều năm, rất khó tra ra,
nay lại tìm ra được một người chịu trách nhiệm nàng làm sao quản hắn có
phải bị oan hay không , nàng vừa mất đứa nhỏ, tức giận tích tụ trong
lòng , nàng làm sao lại không phát tiết ra?
"Lão gia, quản gia
làm việc bất lợi, tạo thành hậu quả như vậy, nếu chỉ đuổi ra khỏi Hầu
phủ như vậy thì đã quá nhẹ." Ngữ khí của Tần Ngọc Song lại kiên định,
giương mắt nhìn về phía An Bình hầu gia, "Lão gia, con của chúng ta mệnh khổ a!"
Trong lòng An Bình hầu gia căng thẳng, ông sớm đã đắm
chìm trong niềm vui có thêm con cái, tuy rằng ông không phải thật sự để ý Tần Ngọc Song, nhưng nàng mang thai cũng đã mang đến hy vọng cho ông,
nay đứa nhỏ lại không còn, nói thật, dù là lãnh tình như ông, trong lòng cũng là có chút không vui.
"Lấy gia pháp!" An Bình hầu gia trầm giọng nói, hiển nhiên là ngầm đồng ý với ý định của Tần Ngọc Song.
Lời nói mạnh mẽ của An Bình hầu gia, khiến cho quản gia vẫn còn thất thần
vì lời nói của ngũ phu nhân bừng tỉnh, ý thức được ý định của ngũ phu
nhân, sắc mặt quản gia sợ tới mức trắng bệch, "Lão gia, ngũ phu nhân...
Khai ân a... Cầu các ngài khai ân a, vì lãm nô đã hầu hạ các ngài nhiều
năm như vậy xin các ngài khai ân,đại phu nhân... Xin ngài thay lão nô
cầu tình..."
Quản gia đã ở trong phủ nhiều năm như vậy, hắn
đương nhiên biết gia pháp là có ý nghĩa gì, tứ phu nhân cùng ngũ phu
nhân đều đã từng chịu roi hình, mà hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy bộ dáng chày da tróc thịt khi bị phạt roi, chỉ nhìn thôi đã thấy rất tàn khốc
rồi,nếu như roi kia đánh vào trên người bản thân mình , thì với cái bộ
xương già này của hắn cũng không thể sống được .
Nhưng hắn cầu
tình vẫn không thể khiến cho bọn họ thay đổi sắc mặt, không bao lâu sau, roi được mang lên, An Bình hầu gia đang muốn phân phó hạ nhân chấp hành gia pháp,thì Tần Ngọc Song lại mở miệng, "Lão gia, để cho Ngọc Song làm đi!"
Ngữ khí lạnh như băng, mặt không chút thay đổi, chỉ có con mắt là tràn ngập lửa hận, không chờ An Bình hầu gia trả lời, Tần Ngọc
Song liền lấy roi trong tay gia đinh, gắt gao nắm trong tay.
"Ngũ phu nhân, ngươi thân mình suy yếu..." Phúc Nhi lo lắng nói, nhìn thấy
sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của ngũ phu nhân,bộ dáng suy yếu kia, giống như tùy thời đều có thể ngã xuống.
Trong lòng Tần Ngọc Song chỉ nghĩ muốn phát tiết sự tức giận trong lòng, tức cả sức lực của nàng đều do sự tức giận và hàn ý chống đỡ, bằng không, nàng sớm đã ngã xuống,
nàng dù suy yếu,nhưng hôm nay cũng muốn nhả ra cục tức này, mặc dù quản
gia không phải là hung thủ trực tiếp, nhưng nàng nếu không phát tiết,
thì cả đời này của nàng sẽ bị oán khí và sự không cam lòng bao phủ.
Cho nên, Tần Ngọc Song không nhìn Phúc Nhi, nắm roi, đi đến trước mặt quản
gia, ở trong ánh mắt của mọi người, dơ cao cái roi trong tay, quản gia
tự biết hôm nay vô luận như thế nào đều trốn không thoát xui xẻo này,
nhưng thời điểm một roi rơi xuống , hắn vẫn không có chuẩn bị tốt.
Ba một tiếng, cơ hồ là bong da tróc thịt, mũi nhọn đâm vào da thịt, Tần
Ngọc Song cũng từng bị roi này quất vào nên biết phải đánh như thế nào,
dùng sức như thế nào mới có thể làm cho người chịu hình càng thêm thống
khổ, lúc này đôi mắt nàng trở nên điên cuồng, nghe thanh âm đau đớn của
quản gia, cũng càng thêm kích thích thú tính bên trong nàng.
"Trả lại con cho ta, trả lại con cho ta... Trả lại con cho ta!"
Tần Ngọc Song điên cuồng quát to , trong phòng, chỉ có tiếng gào của Tần
Ngọc Song, tiếng la thất thanh của qua gia gung với tiếng roi quất vào
da thịt, nghe mà cực kì ghê người, sự điên cuồng và tàn nhẫn của Tần
Ngọc Song khiến cho đại phu nhân cũng phải nhíu mày,thầm nghĩ trong
lòng: coi bộ ngày thường bà đã coi thường Tần Ngọc Song này,sự tàn nhẫn
của nàng ta so với bà cũng không kém bao nhiêu.