“Vương gia...” An
Bình hầu gia thấy tình huống như vậy biết mọi chuyện đã không thể vãn
hồi, Triệu Cảnh Trạch không tiếc làm mình bị thương cũng cương quyết hưu Yên nhi có thể thấy giờ đây hắn có bao nhiêu quyết tâm cùng kiên quyết, nhưng là, An Bình hầu gia nghĩ tới việc khác, nếu vì chuyện này mà Ly
vương sinh ra hiềm khích với hắn, chuyện này như thế nào cho phải?
An Như Yên nghĩ An Bình hầu gia gọi Ly vương lại là muốn thay nàng cầu
tình, nhưng những lời An Bình hầu gia nói ra làm nàng một lần nữa rơi
vào địa ngục.
“Vương gia, ngươi bớt giận, Yên nhi đối ngươi
thương tổn, ta nhất định bù lại... Hiện tại ta đem An Ninh tới đây gả
cho ngươi làm vợ!” An Bình hầu gia lập tức cho hắn thấy tâm ý của mình,
giờ đây chỉ có thể đem An Ninh đẩy ra mới có thể làm Ly vương bớt giận.
“Phụ thân,,,” An Như Yên bất khả tư nghị nhìn hắn thương tổn, nàng làm Ly
vương thương tổn? Khóe miệng gợi lên chút châm chọc, buồn cười! Nàng cấp Ly vương thương tổn vậy bộ dạng hiện tại của nàng là gì?
An Ninh, phụ thân thế nhưng muốn đem An Ninh gả cho Ly vương làm vợ, rốt cuộc hắn đặt nữ nhi của hắn ở đâu?
“An Bình hầu gia.” Một thanh âm uy nghi vang lên mang theo vô vàn áp lực
cho dù là An bình hầu gia cũng nao nao, theo bản năng nhìn về phía người mở miệng, thân thể run run, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Người
mở miệng kia không ai khác chính là Thần vương Thương Địch, lúc này sắc
mặt hắn không có gì thay đổi, mắt hơi híp lại, cả người phát ra hơi uy
nghi, người ở đây đều biết ít nhiều Thần Vương điện hạ đối nhị tiểu thư
có tình ý, nay An Bình hầu gia đề cập mang nhị tiểu thư đến Ly vương
phủ, điều này sao có thể không làm Thần vương tức giận? Thần Vương chi
nộ bọn họ đã được nghe qua, đó là nhiều năm trước vì chuyện mất trộm đồ
của Chiêu Dương trưởng công chúa mà Thần vương phát ra một lần giận giữ, lần đó ngũ mã phanh thây, đầu người bộc phơi nắng, đủ để thấy hắn thô
bạo và tàn nhẫn thế nào, cũng đủ làm cho mọi người lâm vào kinh hãi.
Năm đó hắn chỉ có mười tuổi đã có thể quả quyết sát phạt như vậy, hiện tại
Thần vương sẽ không thể kém năm đó, cho nên, toàn bộ Đông Tần quốc biết
chọc ai cũng không thể chọc Thần Vương, Thần Vương nổi giận không ai có
thể thừa nhận được.
Trong lòng An Bình hầu gia có chút lộp bộp, âm
thầm rủa rốt cục hắn vướng vào cái gì đây? Trong hoàn cảnh trước là sói
sau là hổ tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, hắn lâm vào khó
xử.
An Ninh luôn ở bên cạnh Thương Địch khóe miệng tự nhiên giơ
lên, nhìn về phía An Bình hầu gia con ngươi đột nhiên căng thẳng, lộ ra
vô vàn hàn ý, An Bình hầu gia muốn đẩy nàng đi, chuyện hôm nay nàng sẽ
nhớ kĩ sau này tất cả sẽ đòi lại trên người hắn.
Triệu Cảnh Trạch không phải không bị lời đề nghị của An Bình hầu gia làm động tâm, nhưng giờ phút này hắn như thế nào cũng không thể mở miệng để An Bình hầu gia đem An Ninh gả cho hắn, tình huống hiện tại hắn rõ nhất, lúc trước hắn
tính toán đầu tiên phải đem An Ninh chiếm về sau đó mới có thể làm việc
khác nhưng hiện tại An Ninh không có ở trong tay hắn, Thương Địch lại
biết người hắn muốn là An Ninh sao hắn ta có thể để Triệu Cảnh Trạch
được như ý nguyện. Chỉ sợ cơ hội hắn ta cũng không cho.
“Người
đâu, thay bổn vương chuẩn bị giấy mực!” Triệu Cảnh Trạch cao giọng phân
phó coi như yên lặng tránh được đề nghĩ của An Bình hầu gia, hôm nay
không chiếm được An Ninh như vậy An Như Yên cũng không cần để ý.
Triệu Cảnh Trạch phân phó ý tứ rất rõ ràng bất quá trong lòng An Bình hầu gia còn lo lắng bởi Thương Địch vừa rồi làm hắn sợ hãi, An Như Yên không
giống ngày thường, nàng biết Triệu Cảnh Trạch cố tình làm mình bị thương để hưu nàng nhưng nàng sao có thể chuyện đó xảy ra, nàng không thể ngồi đó mà chờ chết, nhìn quản gia đem giấy bút tiến vào trong lòng An Như
Yên nóng nảy, nghĩ đến cái gì đó, giờ phút này nàng bất chấp tất cả như
bắt được cọc gỗ, cao giọng mở miệng, “Vương gia mới vừa rồi Yên nhi đã
thành người của ngài, nói không chừng giờ phút này đã có cốt nhục của
Vương gia trong bụng, Vương gia không thể nhẫn tâm như vậy, đem mẫu tử
chúng ta vào tình trạng này.”
Dứt lời, quả nhiên Triệu Cảnh Trạch đang cầm bút cũng giật mình nhưng nhanh chóng hạ bút xuống không chút
để ý lời An Như Yên nói, rất nhanh giấy đã viết xong sắc mặt An Như Yên
tái nhợt, không nghĩ đến điểm này mà Triệu Cảnh Trạch cũng không cố kị,
đây chính là huyết mạch hoàng thất a!
Bên ngoài mọi người đều
nghĩ giống An Như Yên trong lòng nghĩ Triệu Cảnh Trạch thật ngoan độc
a! Người này nếu có thành đế vương Đông Tần quốc thì với tất cả mọi
người đều không phải chuyện tốt.
Sau khi viết xong hưu thư, hắn
để hưu thư trên người An Như Yên ngạo nghễ nhìn nàng tràn đầy chán ghét
cùng khinh thường, “Sau này nữ nhân này cùng Ly vương không có một điểm
quan hệ, thất ra chi điều sao? Đừng nói An Như Yên ngươi làm bổn vương
bị thương, việc ngươi không thể động thân cũng đã phạm vào thất rat rung “Bệnh hiểm nghèo”, bổn vương dung hai lý do này hưu ngươi, ngươi có gì
oán hận?”
Triệu Cảnh Trạch nói ra điều này không chút cố kị,
không chút tình cảm, An Ninh nhìn thấy càng thêm châm chọc, kiếp trước
khi nàng khó sinh hắn ôm nữ nhân mới thú đi động phòng hoa chúc ngay cả
bà mụ cũng không gọi cho nàng, mặc cho nàng tự sinh tự diệt, hôm nay so
với một màn lãnh huyết đó chưa là gì cả.
“Vương gia, đứa nhỏ…” An Như Yên nhìn hai chữ hưu thư nàng biết đây chính là án tử hình với
chính mình, hưu thư tới tay nàng chính là bị cả Đông Tần quốc chê cười,
giờ phút này nàng cố gắng bắt lấy một tia hi vọng.
Nàng hi vọng
trong bụng có đứa nhỏ nhưng không biết rằng Triệu Cảnh Trạch còn vô tình hơn so với tưởng tượng của nàng, hắn nhíu mày, khóe miệng gợi lên một
chút cười lạnh, “Quản gia, lấy một chén dược cấp cho nữ nhân này uống,
mau một chút, bổn vương muốn đích thân xác nhận nang uống hết bát dược
mới có thể cấp nàng đuổi ra khỏi vương phủ.”
Con nối dõi của Triệu Cảnh Trạch hắn sao có thể theo nữ nhân này lưu lạc ra ngoài.
Vạn nhất tai họa về sau cùng nữ nhân này dây dưa, hắn tự nhiên muốn đoạn tuyệt.
“A…Không…” mọi hi vọng của An Như Yên vào giờ phút này đều bị tiêu diệt, ngửa đầu
nhìn nam nhân lãnh huyết ruột gan đứt từng khúc ruột, “Vương gia cầu
người không cần đuổi Yên nhi đi, Yên nhi không làm vương phi, Yên nhi
chỉ mong được ở lại vương phủ cho dù làm một cái sườn phi… không, một
cái thì thiếp cũng đươc…. Nô tỳ cũng được a!”
An Như Yên từng
bước thoái nhựng, kết cục gì cũng hơn việc bị đuổi ra khỏi Vương phủ,
Triệu Cảnh Trạch làm sao có thể để nàng lưu lại, hưu thư cũng đã viết hừ lạnh một cái, “Ngươi quá đề cao chính mình, lưu ngươi ở lại Vương phủ
chỉ tone làm bẩn Vương phủ của ta!”
An Như Yên thất kinh, xụi lơ
nằm trên mặt đất, chật vật kia không thể dung từ gì để hình dung, nàng
không cam lòng cùng thống khổ, không bao lâu quản gia bưng dược tới,
Triệu Cảnh Trạch không chút do dự tự mình bưng chén thuốc lên, “Uống!”
An Như Yên không ngừng lắc đầu, nàng thực không có hi vọng sao? Một chút hi vọng cũng không có?