Editor: Pemichio
Sáng sớm hôm sau, tâm tình An Ninh vô cùng tốt, mấy ngày nay việc nàng thích nhất chính là sáng sớm đi dạo trong Hầu phủ một lát, nhất là khi tới
gần Cẩm tú các, bởi vì sau mỗi ngày bên trong Cẩm tú các lại rất là náo
nhiệt.
Ngón tay thứ tám đã đúng hạn đưa tới Cẩm tú các cứ mỗi lần nó tới thì lại có thể nghe thấy tiếng kêu điên cuồng thảm thiết của đại phu nhân đúng hạn truyền ra, trong lương đình, An Ninh thích ý ăn
điểm tâm, đây là điểm tâm mới do sư phó ở Bát Trân các nghiên cứu chế
tạo ra, hương thơm mê người, làm ngón tay người khác không thể không
động.
Bốn bề vắng lặng, An Ninh cũng để Bích Châu cùng ngồi xuống, chủ tớ hai người giống như tỷ muội không có khoảng cách.
"Tiểu thư, đại phu nhân giống như điên rồi!" Bích Châu một bên nhét điểm tâm
vào miệng, một bên mở miệng nói, từ khi biết tiểu thư là chủ nhân của
Bát Trân các, nàng liền được ăn không ít thứ tốt, nhưng mặc dù là như
vậy, nàng ăn hoài cũng không ngán,thứ của Bát Trân các luôn luôn đa dạng thì làm sao có thể ngán được ?
An Ninh nhíu mày, Bích Châu
không biết chuyện đại phu nhân liên tục nhận được ngón tay, càng không
biết An Như Yên là do nàng bắt giữ, nha đầu Bích Châu này thật sự quá
thiện lương nên không thể để cho nàng ấy thấy chuyện máu me được, nàng
nghĩ nếu bây giờ nàng nói cho nàng ấy biết sở dĩ đại phu nhân điên
cuồng như vậy là vì đã có tám ngón tay được đưa tới thì không biết nàng
ấy còn có thể cảm thấy ngon miệng với số điểm tâm ấy hay không.
An Ninh cười cười, tự nhiên là thể làm cho Bích Châu cảm thấy khó chịu, "Chắc là vì đại tiểu thư mất tích lâu như vậy nhưng lại không hề có
chút tin tức nào nên khiến cho đại phu nhân thương tâm quá độ."
Đây cũng là lời nói thật, đại phu nhân quả thật là thương tâm quá độ a!
Bích Châu vừa ăn điểm tâm vừa nhìn về phía Cẩm Tú các , "Muội cảm thấy đại
tiểu thư bị Ly vương điện hạ hưu , thật đúng là xứng đáng!"
Vừa mới nói xong liền nhìn thấy lục phu nhân Tuyết nhi đi tới bên này, từ
khi lục phu nhân bắt đầu cùng ngũ phu nhân quản lý chuyện lớn nhỏ trong
phủ, lục phu nhân này liền triển lộ ra khí thế bên ngoài, bắt đầu có vài phần bộ dáng của chủ tử .
Nhìn thấy nàng đến, trong lòng
Bích Châu cả kinh, ý thức được chính mình đang cùng chủ tử ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm liền đứng dậy đứng sang một bên, "Lục phu nhân."
Lục phu nhân tốt xấu gì cũng là chủ tử, hơn nữa nơi này không phải trong
Thính Vũ hiên, nếu hành động lúc nãy của nàng bị người khác nhìn thấy
rồi truyền ra thì chắc chắn sẽ kiếm thêm phiền toái cho tiểu thư như vậy làm sao Bích Châu có thể không để ý?
Lục phu nhân lại chỉ cười nhợt
nhạt, thẳng đến khi tới bên cạnh Bích Châu mới lôi kéo nàng ngồi lại vị
trí lúc nãy một lần nữa, An Ninh nhìn hành động của lục phu nhân chỉ
cười không nói nhưng Bích Châu lại giật mình sợ hãi, "Lục phu nhân...
Này..."
"Bích Châu cô nương làm gì như người xa lạ vậy, đây
là muốn khách khí với Tuyết Nhi sao?" Lục phu nhân cười ôn hòa làm cho
người ta cảm thấy rất thân thiện, nói thật trong nội tâm nàng là thập
phần hâm mộ Bích Châu , các nàng đều là những người xuất thân nghèo
khổ,nhưng cảnh ngộ lại khác nhau chính mình bị đại phu nhân kéo trong
Hầu phủ như địa ngục này nhưng cũng ở trong Hầu phủ mà Bích Châu lại có
thể gặp được một chủ tử như nhị tiểu thư, ở trong mắt người khác các
nàng là quan hệ chủ tớ, nhưng mỗi lần nàng tới Thính Vũ hiên đều cảm
giác hai người chủ tớ này có tình cảm như tỷ muội vậy.
Nếu có thể lựa chọn, nàng tình nguyện giống như Bích Châu, gặp được một chủ tử tốt, cả đời làm nha hoàn hầu hạ cũng không nguyện mang dạnh hiệu lục
phu nhân này khiến cả linh hồn và thể xác chịu dày vò.
"Tuyết di nương ngồi xuống cùng nhau nếm thử đi." An Ninh dịu dàng mở miệng
nói, lục phu nhân chủ động quan hệ tốt, nàng xem ở trong mắt , từ tối
hôm qua lục phu nhân mở rộng tấm lòng với nàng,sau khi nàng ấy (TN)nói
chuyện với nàng (AN) xong liền khiến nàng có ấn tượng tốt hơn với lục
phu nhân, nếu có thể làm bằng hữu cũng rất tốt .
Trong lòng
lục phu nhân vui vẻ, lời mời của An Ninh không thể nghi ngờ khiến nàng
cảm thấy thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà kinh sợ), nhưng khi nghĩ
đến việc mình phải làm ngày hôm nay, lục phu nhân cũng cười cười, ôn nhu cự tuyệt, "Không cần, nhị tiểu thư, ta còn có một số việc muốn ra phủ
làm, ngũ tỷ công đạo bảo ta đi mua vài thứ, sợ là không thể trì hoãn
tiếp."
Lời nói của lục phu nhân tuy thế nhưng ánh mắt kia của nàng đã nói cho An Ninh biết mục đích chân chính ra phủ của nàng, nghĩ
đến chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng An Ninh liền hiểu rõ, "Tuyết
di nương cẩn thận một chút."
"Được, đa tạ nhị tiểu thư đã
quan tâm, Tuyết nhi tự nhiên sẽ cẩn thận ." Lục phu nhân nhìn về
phía An Ninh, trong mắt có một tia cảm kích, từ ngày bước vào Hầu phủ
này, đây là lần đầu tiên nàng được người khác quan tâm a! Lúc này, trong lòng nàng càng thêm hâm mộ đối với Bích Châu hơn, nhìn thấy điểm tâm
trên bàn, trong mắt lục phu nhân xuất hiện một chút cảm giác thích thú,
cắn cắn môi, rốt cục vẫn mở miệng nói, "Nhị tiểu thư có thể lưu lại một
ít được không, chờ đến khi ta trở lại sẽ nếm thử?"
Trên thực tế, ý muốn của nàng không phải là điểm tâm này, mà là cảm giác thân thiết kia.
An Ninh tự nhiên là sáng tỏ, "Đương nhiên là có thể, chỗ điểm tâm ấy ta sẽ mang về Thính Vũ hiên,sau khi Tuyết di nương trở về chỉ cần đến
Thính Vũ hiên của ta là được."
"Như thế liền cảm ơn nhị tiểu
thư !" Lục phu nhân gật gật đầu, lập tức xoay người đi ra khỏi lương
đình, lúc xoay người kia gương mặt vốn dĩ còn ôn hòa trong nháy mắt liến thay thế bằng một mảnh lạnh như băng, sáng sớm hôm nay nàng đã vụng
trộm đưa tín vật tới Lâm phủ, nói vậy người nọ chắc là đang chờ nàng đi!
Tay sờ sờ bụng, ánh mắt lục phu nhân trở nên lạnh lẽo,bước chân càng trở nên kiên định...
Kinh thành, bên trong một biệt viện, lục phu nhân đi vào, bốn bề vắng lặng,
đây là một biệt viện của Lâm đại thiếu gia ở kinh thành, nàng từng được
hắn đưa đến một lần, đến ngoài cửa phòng, lục phu nhân nhìn cửa trong
mắt xẹt qua một tia chán ghét nồng đậm, hít một hơi thật sâu rồi nâng
tay đẩy cửa phòng ra, cửa phòng bị đẩy ra khiến cho nam nhân trong phòng lập tức phát hiện sau đó liền bước tới ôm lấy lục phu nhân rồi hôn lên
mặt nàng.
Lục phu nhân áp chế chán ghét trong lòng, mặc cho
thân thể mềm mại của nàng bị hai cánh tay ôm lấy nàng vẫn giữ bình tĩnh
tính toán kế hoạch của nàng.
"Biểu ca, ta tưởng là ai làm cho biểu ca vội vàng như vậy, nguyên lai là một giai nhân như thế, phải
làm, phải làm a!" Thanh âm của một nam nhân vang lên nhất thời làm cho
thân thể lục phu nhân cứng lại, nghe tiếng nhìn qua thế nhưng lại ngoài ý muốn thấy một nam nhân khác cũng ở trong phòng, ánh mắt hắn nhìn nàng
cũng vô cùng quỷ dị.
"Hắn... Làm sao có thể có người khác ở
đây?" Trong lòng lục phu nhân sinh ra một tia bất an, nàng chỉ hẹn Lâm
đại thiếu nhưng lại không đoán trước được hắn lại mang người khác đến.
Lúc này Lâm đại thiếu gia mới đình chỉ việc hắn đang làm nhưng tay vẫn như
cũ không rời khỏi thân thê của nàng, ngược lại còn với vào bên trong
quần áo của nàng, lục phu nhân tự nhiên là không muốn bị đối xử như vậy ở trước mặt người khác, trong lòng cực kỳ quẫn bách, định đẩy thân thể
Lâm đại thiếu ra nhưng hắn lại không động đậy tí nào,vẫn ở trong quần áo của nàng tàn sát bừa bãi như trước.
Lâm đại thiếu nhíu mày,
"Thế nào? Biểu đệ, cam đoan hôm nay ngươi đến sẽ không thất vọng mà về,
Tuyết nhi khiến cho người khác có cảm giác mất hồn đến cực điểm a! Bảo
đảm ngươi sẽ vừa lòng!"
Người này đúng là người đi theo Lưu
phu nhân đến kinh thành- Lưu nhị công tử, mấy ngày nay Lưu nhị công tử
đều ở Lâm phủ, hai người này đều vô cùng ham mê nữ sắc, đến đây kinh
thành lâu như vậy, hắn vẫn chưa thân cận được với bất cứ nữ nhân nào,
hôm nay vốn là muốn lôi kéo Lâm đại thiếu gia cùng đi Nhật Xuân uyển tìm hai cô nương hầu hạ, ai ngờ Lâm đại thiếu đột nhiên nhận được một phong thơ liền bí hiểm nói với hắn rằng muốn dẫn hắn tới nếm thử tư vị của
một tiểu thê tử, hắn cũng không có từ chối, liền đi theo đến đây, vốn
không ôm cái hy vọng gì nhưng từ sau khi nhìn thấy nữ tử tên Tuyết nhi
này tiến vào,trong lòng hắn nhất thời cảm thấy chuyến đi này là đáng
giá,nữ tử này quả nhiên là hợp ý hắn a!
"Đa tạ biểu ca bỏ
những thứ yêu thích !" Lưu nhị công tử nhìn Tuyết nhi bằng ánh mắt trắng trợn hơn,giống như muốn dùng ánh mắt để lột bỏ từng mảnh áo trên người
nàng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Lưu nhị công tử nhíu nhíu mày, "Không
biết vị Tuyết nhi cô nương là thê tử nhà ai ?"