Hầu Môn Độc Phi

Chương 167: Chương 103.6




Sáng sớm hôm sau, trong cung các cung nữ vô cùng bận rộn không vì cái gì khác, đơn giản là sáng sớm Hoàng thượng hạ chỉ muốn cùng Nhị công tử và Hải Táp công tử dùng bữa sáng, hơn nữa còn phân phó phi tần cùng các công chúa tới dùng bữa.
Minh Nguyệt công chúa đến từ rất sớm, cứ tưởng việc hôm qua đã thành công, sáng nay nghe thái giám truyền đến ý chỉ của Hoàng Thượng liền vội vàng rời tẩm cung, trên đường đi thuận theo thưởng thức cảnh đẹp của Ngự hoa viên.
“Ngươi nghe nói? Đêm qua linh lung cung có rắn?” Một cung nữ mở miệng nói, than sắc mang theo vài phần hoảng sợ.
“Rắn? Trong Hoàng cung định kì đều có người tuần tra sao lại có rắn!” Một cung nữ khác kinh ngạc nói, sắc mặt đã có chút trắng bệch.
“Sao ngươi biết chuyện kia? Mới vừa rồi ta đi qua linh lung cung, sắc mặt Hải Táp công tử thực không tốt, khó coi như muốn giết người!”
“Ta nghe nói….”
Nói tới đây hai người tựa hồ phát hiện bóng dáng Minh Nguyệt công chúa đứng ở cửa, hai người vội vàng quỳ gối hành lễ, “Nô tỳ tham kiến Minh Nguyệt công chúa, nô tỳ không phải cố ý nói chuyện phiếm…”
“Được rồi, đều đứng lên đi! Bản công chúa cũng không phải quái thú các ngươi sợ cái gì?” Minh Nguyệt cười nói, nghe tin tức hai cung nữ nói chuyện trong lòng nàng vui sướng cực điểm.
“Tạ Minh Nguyệt công chúa.” Hai cung nữ tạ ơn rồi mau chóng đứng dậy không dám có một chút chậm trễ.
Minh Nguyệt công chúa hừ lạnh một tiếng, trong mắt đầy ác độc, sắc mặt Hải Táp công tử không tốt, như vậy Nhị công tử sợ rằng lành ít dữ nhiều! Tiểu thất bảo bối đúng là bảo bối của mình, mới qua một đêm liền thay nàng trừ khử Nhị công tử, đợi lát nữa nàng phải hảo hảo thưởng cho nó.
Nghĩ như thế Minh Nguyệt công chúa lại bước đi nhanh hơn, đợi đến lát nữa chính mình phải hướng phụ hoàng thỉnh công, mình muốn mạng Nhị công tử như vậy chính là đem mỏ vàng Ngu sơn cướp về cho phụ hoàng hay sao?
Hôm qua phụ hoàng còn dùng địa vị Vương gia dụ dỗ, dùng cả mỹ nhân kế nhưng có kết quả đâu? Hết thảy đều là công dã tràng( ko ăn thua gì) tất cả đều không bằng Tiểu thất bảo bối của nàng, lấy mạng Nhị công tử vậy là xong mọi chuyện.
Phụ hoàng biết nàng thay người lập được công lớn chắc chắn sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt khác.
Lúc này nàng làm sao biết rằng Tiểu thất bảo bối đã bị bắt giữ.
Lúc Minh Nguyệt công chúa tới đại điện, Sùng Chính đế, Hoàng hậu nương nương, Uyển quý phi cùng các cung tần đã đến, Minh Nguyệt hướng mọi người hành lễ làm cho tất cả đều kinh ngạc. Ngày thường Minh Nguyệt công chúa ngoài trừ mẫu thân cùng phụ hoàng nàng sẽ không cấp ai mặt mũi ngay cả Uyển quý phi nàng cũng không để vào mắt, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Trong lòng mọi người đều nghi ngờ nhưng chỉ Hoàng hậu mở miệng hỏi, “Hôm nay tâm tình sao lại tốt như vậy? Đã xảy ra chuyện tốt gì sao? Mau nói cho mẫu thân biết.”
“Đương nhiên là chuyện tốt, việc vô cùng tốt.” Minh Nguyệt công chúa cười cười, không lộ rõ điều gì ngồi thẳng tại vị trí của mình, như có như không nhìn phụ hoàng Sùng Chính đế, thử mở miệng. “Phụ hoàng nếu Minh Nguyệt thay phụ hoàng lập được công lớn, phụ hoàng sẽ thưởng cho Minh Nguyệt cái gì?”
Sùng Chính đế khẽ nhíu mày, cố nhìn thấu Minh Nguyệt cười nói, “Ngươi có thể lập công lớn gì?”
Nữ nhi của hắn sao hắn lại không hiểu? Đừng nói là lập công lớn, chỉ cần nàng an phận một chút, không làm bản thân gặp rắc rối, hắn chính là ngàn vạn lần cảm tạ, hàng ngày nàng ngấm ngầm gây chuyện trong cung dù hắn biết cũng là nhắm một mắt mở một mắt nhìn.
Sùng Chính đế nghi ngờ chẳng khác nào dội một chậu nước lanh và Minh Nguyệt công chúa , Minh Nguyệt công chúa khẽ hừ lạnh một tiếng, “ví dụ như Ngu sơn…”
Minh Nguyệt công chúa cố ý điều chỉnh âm lượng, cố ý không nói hết, vẻ mặt cao thâm nhìn Sùng Chính đế, Sùng Chính đế lập tức hiểu rõ, nghĩ Minh Nguyệt có diệu kế gì, mở miệng hỏi, “Nói nhanh biện pháp của người là gì?”
Biện pháp của nàng là gì? Nàng đã sớm từ biện pháp đi đến hành động hơn nữa còn có hiệu quả, bất quá hiện tại nàng không tiện nói cho phụ hoàng , đợi đến khi Tiểu thất bảo bối quay về nàng mới nói cho phụ hoàng biết, đợi đến lát nữa nhìn thấy kết quả như vậy càng thêm cao hứng như vậy sẽ ban thưởng cho nàng càng nhiều không phải sao?
“Kia nhị công tử đâu? Sao còn chưa tới?” Minh Nguyệt công chúa cố ý đánh lạc đề, ánh mắt lóe lên.
Sùng Chính đế nhíu mày, “Vừa rồi trẫm cho người tới tìm, nghe nói trong phòng đóng kín cửa, tựa hồ chưa có dậy.”
“Còn chưa dậy, Trong lòng Minh Nguyệt càng thêm vui mừng, càng thêm khẳng định Nhị công tử đã bị ểu thất của nàng cắn, đời này hắn đừng có mơ tới việc rời giường.
Tâm tình Minh Nguyệt công chúa lại tốt lên, “Sáng nay ăn gì?”
Minh Nguyệt công chúa nhìn trên bàn, trước mặt mỗi người có một cái chén được đậy kín, chưa có ai đụng vào, trong lòng có chút tò mò, thẳng tay mở ra ngưởi hương thơm bay lên, cầm thìa chậm trãi ăn.
“Minh Nguyệt, khách còn chưa tới sao ngươi lại không hiểu chút ít quy củ này?” Hoàng hậu nương nương lên giọng uất hận trách cứ, Hoàng thượng còn chưa đồng ý sao nàng có thể tự tiện ăn như vậy, nếu để người khác bắt được điểm yếu này thì thật phiền toái.
“Khách mời? Mẫu thân con sợ người ta sẽ không có đến được, đợi thêm làm gì?” Minh Nguyệt công chúa hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ăn, canh kia thực là mĩ vị, nhìn thôi cũng làm người ta muốn động.
“Làm càn.” Sùng Chính đế trách cứ nói.
Chính lúc này bên ngoài truyền đến một thanh âm, “Ha ha hoàng thượng đây là canh rắn như là thứ vô cùng tốt, Minh Nguyệt công chúa vội vàng muốn thưởng thức, Hoàng thượng chớ nên trách nàng.”
Mọi người theo thanh âm truyền đến nhìn qua, Nhị công công tử khuôn mặt tươi cười, khí chất ôn hòa nho nhã, cả người tản ra hơi thở làm cho người ta cảm thấy thân thiết, ngoại trừ Thương Địch bên canh còn có Hải Táp công tử theo sau, Sùng Chính đế nhìn ba người đến lập tức đúng dậy, thân thiện ngênh đón, “Nhị công tử rốt cục cũng đã đến, trẫn chờ ngươi từ nãy tới giờ a!”
Tuy ngày hôm qua Sùng Chính đế tính kế với Ngu sơn thất bại nhưng hắn không có buông tha ước nguyện ban đầu, đem Nhị công tử ở lại trong cung, đây là chuyện hắn hi vọng có thể xoay chuyển, Hoàng đế thì như thế nào cũng phải hòa nhã chào đón.
An Ninh liễm mi, tự mình hành lễ “Thảo dân làm Hoàng thượng đợi lâu, làm cho các vị nương nương cùng Minh Nguyệt công chúa phải đợi lâu, thất lễ.”
An Ninh hành lễ bái chào, cung kính, thái độ khiêm tốn, cuối cùng hướng Minh Nguyệt công chúa cúi đầu, nhưng cũng không có quay lại cứ như vậy dùng ánh mắt khóa chặt Minh Nguyệt công chúa, khóe miệng gợi lên chút biến hóa kì lạ.
“Ngươi… Ngươi…” Ở thời điểm bọn họ tiến vào Minh Nguyệt công chúa đang uống một ngụm canh, nhìn thấy Nhị công tử tiến vào nàng ta nhất thời choáng váng, cả người oanh một tiếng, sét đánh ngang tai, nháy mắt trong đầu bỗng chống rỗng, giờ phút này nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhị công tử càng cảm thấy thật không thể tin nổi, “Ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
Hắn không phải đã chết sao? Tiểu thất bảo bối của nàng ra tay như thế nào còn có thể lưu lại mạng sống? Trúng độc của tiểu thất chỉ cần đi bảy bước là mất mạng, nhưng là Nhị công tử không chút tổn hại đứng ở chỗ này, lúc này mặt Minh Nguyệt công chúa trắng bệch.
An Ninh nhìn phản ứng của Minh Nguyệt, mắt nhíu lại, “Minh Nguyệt công chúa, tại sao thảo dân không nên xuất hiện ở đây? Xin công chúa cho thảo dân biết lý do?”
Thanh âm An Ninh nhẹ nhàng, khí thế lộ ra khiến người khác không thở nồi.
Thân thể Minh Nguyệt run run, ánh mắt hoảng hốt,cánh tay cầm thìa quên buông xuống, hành động khác thường mọi người đều nhìn thấy, ý thức được chuyện này không tầm thường, Sùng Chính đế nheo nheo đôi mắt lão luyện, trong lòng trồi lên một tia bất an.
Hắn phải tìm hiểu tại sao Minh Nguyệt lại hành động như vậy, trực giác nói cho hắn biết một khi tìm hiểu kết quả kia sợ rằng hắn không thể đoán cũng như nắm trong tay.
Sùng Chính đế cố ý lảng tránh, điều này An Ninh đã dự đoán được, An Ninh liếc nhìn sang Sùng Chính đế, hắn muốn chạy trốn nàng làm sao để hắn được như ý? Phải biết rằng tối qua nếu nàng không phản ứng nhanh hoặc đang ngủ thì thất bộ xà kia đã lấy đi mạng của nàng, nàng làm sao có thể không tức giận.
Huống hồ, Minh Nguyệt công chúa không thành công nhất định còn hạ thủ, tiếp theo rất có thể sẽ hạ độc thủ cho nên lúc này đây nàng nhất định phải cấp nàng ta một chút giáo huấn, phải cho nàng biết Nhị công tử cũng không phải dễ chọc.
Cấp Hải Táp ánh mắt, Hải áp nhận được ý nàng lập tức mở miệng nói, “Đông Tần Hoàng thượng, trong Hoàng cung của ngươi đúng là sát khí tứ phía a, chỉ là ở lại một đêm mà xuýt chút nữa mất mạng, đây chính là ý chỉ của ngươi?”
Hải Táp mở miệng đây chính là chất vấn hơn nữa còn đổ mọi chuyện lên người Sùng Chính đế, Sùng Chính đế là người khôn khéo, vừa nghe liền biết hắn chính là không thể trốn tránh, “Hải Táp công tử lời này từ đâu đến a!”
Tuy không biết cụ thể chuyện gì xảy ra nhưng trước phản ứng của Minh Nguyêử hắn công chúa cùng lời nói của Hải Táp công tử hắn cũng đoán ra vài phần, thầm nghĩ trong lòng: Minh Nguyệt định mang cho hắn phiền toái sao? Hy vọng phiền toái này không lan đến chỗ hắn, như vậy mới tốt a!
“Hừ, từ đâu nói? Chính là từ rắn nói ra, đêm qua đột nhiên trong phòng chủ từ bỗng có rắn, chính là thất bộ xà mọi người chắc có nghe qua! Có người muốn mạng của chủ từ, Đông Tần hoàng thượng rắn kia là ngươi phải người thả?”
Hải Táp khí thế bức người, một phen chất vấn dù là Đông Tần Hoàng trong lòng cũng chảy mồ hôi lạnh, dù sao cũng là Thuyền vương a, khí thế đó là do sóng biển cùng những biến động và rèn luyện thành
“Làm sao có thể? Chuyện này nhất định là nhầm lẫn, trẫm làm sao có thể thả rắn hãm hại Nhị công tử?” Sắc mặt Sung Chính đế cũng đã nhợt nhạt đi vài phần, người lão luyện như hắn hiểu tội danh này rất trầm trọng.
“Ha ha…, không phải Hoàng thượng sao? Kia là ai đây?” An Ninh nhíu mày giống như suy tư, đáy mắt trầm ổn vô tình dừng lại trên người Minh Nguyệt công chúa, nhìn thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, ôn nhu mở miệng, “Hiện tại thất bộ xà kia cũng bị làm nhành món canh rắn, lại bị Minh Nguyệt công chúa ăn, nên không còn chứng cớ! Minh Nguyệt công chúa canh rắn kia có mùi vị thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.