Hầu Môn Độc Phi

Chương 168: Chương 104:lòng xấu xa bất tử không thể tha thứ




editor:Pemichio
Nếu nói sự xuất hiện mới vừa rồi là đả kích thật mạnh đến Minh Nguyệt công chúa thì lời nói mới vừa rồi của An Ninh lại càng khiến sắc mặt của Minh Nguyệt công chúa trở nên trắng bệch xanh mét, xanh lại trắng, hoảng sợ nhìn nhìn chén canh mà nàng vừa ăn kia, một lúc sau mới phản ứng được mọi chuyện, cả người chỉ cảm thấy trong lồng ngực bốc lên một trận.
"Tiểu Thất... Ngươi thế nhưng đem Tiểu Thất..." Minh Nguyệt công chúa sớm đã mất đi lý trí, không còn bận tâm đến những người khác vẫn còn ở đây, mở miệng nói, canh rắn này lại là ... Tiểu Thất?
Nàng không thể nào đoán được, vì sao Tiểu Thất lại không khiến nhị công tử chết, ngược lại là bị nhị công tử bắt được, phải biết rằng ngày thường nàng luôn đặc biệt quan tâm huấn luyện Tiểu Thất, năng lực của Tiểu Thất làm sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy?
Tiểu Thất chẳng những có kịch độc, mà tốc độ cũng rất nhanh nhẹn,nó là một loại rắn kiệt suất nhất trong các giống rắn, đừng nói muốn bắt giữ nó, ngay cả muốn tránh công kích của nó đã là chuyện thập phần khó khăn.
Nhị công tử chẳng những bắt nó, mà còn nấu nó thành canh rắn! Không chỉ có như thế, canh rắn kia lại bị nàng ăn phải, trong lồng ngực bốc lên một luồng khí nóng, Minh Nguyệt công chúa chưa từng chịu qua sự đối đãi như vậy? Rất nhanh , nàng liền biết,nhị công tử này nhất định là cố ý .
Đột nhiên, trong đầu liền xuất hiện một ý nghĩ gì đó, Tiểu Thất có độc, như vậy chén vừa rồi nàng mới ăn... Còn sẽ... Nghĩ đến điều này, Minh Nguyệt công chúa lại móc móc họng mình giống như là muốn nhổ ra cái gì đó, nhưng nàng làm sao biết, nếu đã là độc một khi đã đi vào thì dù có nhổ ra được thì cũng có tác dụng gì?
Lúc này nàng lâm vào trong hoảng sợ, nên không hề để ý được việc mọi người thấy sắc mặt nàng thay đổi liên tục.
Mới vừa rồi bọn họ chỉ hoài nghi công chúa không bình thường, nhưng vào một khắc khi nghe được Minh Nguyệt công chúa kêu lên tên “Tiểu Thất” thì đã khẳng định tình hình trước mắt này chắc chắn có quan hệ tới Minh Nguyệt công chúa , mọi người ở đây khi liên hệ tất cả mọi chuyện vào với nhau liền có thể khẳng định được ai là người muốn nhị công tử chết!
"Minh Nguyệt , ngươi thật to gan!" Sùng Chính đế lúc này dù muốn tránh cũng không thể nào tránh được, sau những hành động vừa rồi của Minh Nguyệt công chúa thì không thể nghi ngờ là thừa nhận con rắn kia là do nàng thả vào, Hải Táp công tử chất vấn ép sát như vậy, nếu bây giờ ông không ra mặt thì có thể sẽ liên lụy đến trên người ông.
Minh Nguyệt công chúa bị Sùng Chính đế rống một cái, trong đầu liền trống rỗng,sau đó cũng rất nhanh thanh tỉnh lại, ánh mắt nhất nhất nhìn mọi người liếc mắt một cái, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều cực kỳ quái dị, các tần phi giống như nhìn trò hay, hoàng hậu nương nương nhanh cau mày, vẻ mặt lo lắng, gương mặt bình thản của hoàng thượng nay đã che kín tức giận, Thương Địch cũng cau mày, tựa hồ ẩn chứa tức giận, lam mâu của Hải Táp híp lại , bộ dáng kia giống như muốn nói chuyện này hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Mà nhị công tử kia... Khóe miệng thản nhiên giơ lên, khuôn mặt trầm tĩnh làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ của “hắn”.
"Minh Nguyệt công chúa, sao ngài lại không quản tốt Tiểu Thất của ngài? Để nó chạy đến phòng của ta đây, mà cũng may là nó chạy đến phòng của ta, nếu như nó chạy đến là phòng của hoàng thượng, vậy chẳng phải là sẽ đả thương long thể của hoàng thượng sao?" An Ninh thản nhiên mở miệng, thanh âm bình tĩnh như nước nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến cho người khác nghe ra tia trách cứ trong câu nói .
Làm bị thương long thể của hoàng thượng, việc này nói lớn không lớn nói nhỏ thì cũng không nhỏ, lời nói của An Ninh vừa dứt, lấy Uyển quý phi cầm đầu tần phi, đều bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Uyển quý phi lại nhíu mày nói, "Hoàng thượng, nô tì nghe nói con rắn thất bộ kia có độc tính rất lợi hại,người bị cắn chỉ cần đi ra bảy bước thì chắc chắn phải chết."
Hoàng hậu nương nương lạnh lùng liếc Uyển quý phi một cái, mi tâm trên mặt nhăn càng chặt, "Hoàng thượng..."
"Đủ." Sùng Chính đế lạnh giọng quát, lúc này trong lòng ông đang phiền chán bất an,ông phải đối mặt là Thuyền vương của Hải quốc, chỉ thế thôi cũng đủ làm hắn nhức đầu rồi vậy mà đám nữ nhân này lại còn đến làm phiền hắn nữa, hoàng hậu muốn biện hộ cũng không phải cứ thế mà nói, muốn nói cũng phải có năng lực mà làm chứ sao? Hiện tại muốn biện hộ cũng phải là nói với nhị công tử chứ nói với hắn thì có ích lợi gì?
Hoàng hậu nương nương ngậm miệng, trong lòng dù vẫn bất an không yên, ngày thường Minh Nguyệt kiêu căng ương ngạnh, lại làm theo ý mình, hay lấy cung nữ thái giám ra khai đao cũng liền thôi, nhưng hiện tại... Bà chỉ biết với tính tình này của Minh Nguyệt sớm hay muộn cũng sẽ làm ra tại họa, không nghĩ tới một ngày này lại tới sớm như vậy.
"Hoàng thượng Đông Tần, Minh Nguyệt công chúa muốn mạng chủ tử của ta, việc này ngươi phải làm như thế nào" Vẻ mặt Hải Táp tràn ngập sắc bén, cứ vậy trở thành đối lập với An Ninh,đêm qua hai người cũng đã thương lượng tốt, hôm nay một người sắm vai phản diện, một cái xướng mặt đỏ, phối hợp lẫn nhau, dù thế nào cũng phải xả ra một cục tức này.
Lời này vừa nói ra, vô luận là sắc mặt của Sùng Chính đế hay là hoàng hậu nương nương cùng Minh Nguyệt công chúa đều trở nên càng thêm khó coi, lúc này Minh Nguyệt công chúa mới tỉnh táo lại, ý thức được sự tình đã bại lộ liền mở miệng nói, "Hừ, ngươi chớ có ngậm máu phun người,con rắn kia không phải là do bản công chúa thả ."
Sau khi suy nghĩ, Minh Nguyệt công chúa quyết đoán lựa chọn chống chế, nhưng chống chế này cũng đã không còn lực thuyết phục,An Ninh đúng là đã đoán ra chiêu này của Minh Nguyệt công chúa cho nên mới diễn ra kế hoạch mới vừa rồi làm cho Minh Nguyệt công chúa sợ hãi mà lộ ra sơ hở, làm cho tất cả mọi người đều đem chuyện này liên hệ đến trên người Minh Nguyệt công chúa, như vậy đợi đến khi nàng ta chống chế thì chẳng khác nào là vô dụng .
Quả nhiên, Minh Nguyệt công chúa vừa mới nói xong, Sùng Chính đế liền quát chói tai một tiếng nữa, "Vô liêm sỉ, còn không mau nhận lỗi với nhị công tử ."
Minh Nguyệt này thật đúng là quá ngây thơ, nàng ta cho rằng mọi người ở đây đều là ngốc từ sao? Mới vừa rồi rõ ràng như vậy, thậm chí kêu ra tên của con rắn thất bộ kia, Tiểu Thất, thật đúng là chuẩn xác a! Hiện giờ còn ai có thể tiếp tục tin nàng được nữa?
Giờ phút này, Minh Nguyệt công chúa càng làm ra hành động ác trạng như vậy sẽ càng khiến người ta không thích.
"Phụ hoàng..." Minh Nguyệt công chúa nhíu mày, muốn nhận lỗi với nhị công tử? Nàng làm sao có thể nhận lỗi với hắn? Nàng đường đường là một công chúa của một nước, còn tên nhị công tử kia chỉ là một tên không có công danh, chỉ là một tên dân chúng tóc húi cua thì làm sao có thể nhận đại lễ của một bậc kim chi nọc diệp như nàng?
Minh Nguyệt công chúa lạnh lùng nhìn nhị công tử, hừ lạnh nói, "Ngươi là ai!"
"Ba..."
Minh Nguyệt công chúa vừa nói xong liền cảm giác có một bóng dáng xuất hiện trước người, không ai có thể nhìn thấy người nọ ra tay như thế nào, chỉ nghe ba một tiếng, trên mặt Minh Nguyệt công chúa đã đỏ rực một mảnh, thân thể bĩ nội lực cường mạnh kia chấn một cái lảo đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.