Hầu Môn Độc Phi

Chương 53: Vẻ đẹp của An Ninh




Khi nữ tử cập kê, vốn chỉ cần thân bằng quyến thuộc có mặt dự lễ là được, nhưng mà Hoàng hậu nương nương đích thân chủ trì đại lễ, Dương Mộc Hoan lại phát ra thiệp mời. Cho nên giờ phút này, bên trong An Bình hầu phủ, tân khách đã sớm tụ tập, tứ đại thế gia xưa nay đều rất ít khi lui tới với nhau, nhưng hôm nay các chủ sự của các thế gia vì muốn cho An Bình hầu gia một cái mặt mũi, mà tự mình tham dự buổi lễ.
"Chúc mừng An Bình hầu gia, Nhị tiểu thư của ngươi thế nhưng không chịu thua kém nha, nếu Vân phu nhân còn sống..." Người mở miệng chính là một trong tứ đại thế gia chủ sự của Tô gia Tô Phong. Chẳng qua là, khi hắn vừa mở miệng, mới phát giác ra dường như mình đã nói sai rồi, theo bản năng nhìn thoáng qua Đại phu nhân đứng ở bên cạnh An Bình hầu gia, trên mặt nhất thời nổi lên một tia xấu hổ.
Chủ sự của Nam Cung gia Nam Cung Ngạn và chủ sự của Lâm gia Lâm Thanh nhìn nhau, sau đó lại nhìn qua vẻ mặt mất tự nhiên của An Bình hầu gia cùng Đại phu nhân, Nam Cung Ngạn cười ha hả giảng hòa, "Tô huynh, rượu còn chưa có uống, ta thấy
ngươi đã say rồi, không lẽ là tối hôm qua uống quá nhiều, nên hôm nay vẫn chưa tỉnh rượu phải không?"
"Chính xác, chính xác là chưa tỉnh rượu, chưa tỉnh rượu mà." Tô Phong liên tục gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, Vân gia hai năm trước bị giết, triều đình hạ chỉ, không cho bất cứ người nào bàn tán về người nhà của Vân gia. Đương nhiên, cũng bao gồm thê tử chính thức của An Bình hầu gia, Vân gia tiểu thư Vân Trăn.
Trong mắt người ngoài, Đại phu nhân hiện tại Lưu Hương Liên có thể đem An Ninh "đối xử như con ruột", rất quan tâm chăm sóc, cũng là chuyện không dễ gì. Nhưng ai có thể biết, chủ ý của Đại phu nhân bất quá chỉ là lợi dụng An Ninh thôi.
"Làm sao cũng không thể so sánh được với Hoàng hậu nương nương và Uyển quý phi nha! Có muội tử và nữ nhi như vậy, Nam Cung huynh và Lâm huynh mới là người có phúc khí."
Bên trong lời nói của An Bình hầu gia không chút che dấu sự lấy lòng đối với hai người. Hai năm trước, nếu không có Lâm gia, An Bình hầu phủ của ông cũng không thể leo lên được vị trí tứ đại thế gia của Vân gia. Mà Nam Cung gia, trừ bỏ Hoàng hậu nắm quyền chưởng quản hậu cung, hôm nay lại thêm Nam Cung Thiên Duệ chạm tay có thể bỏng, rất được Hoàng thượng coi trọng.
Trong tứ đại thế gia, Nam Cung gia và Lâm gia có địa vị ngang nhau, nhưng cũng ngấm ngầm đấu tranh với nhau rất kịch liệt.
"Đúng, đúng, đúng, Hoàng hậu nương nương và Uyển quý phi mới là người tôn quý." Đại phu nhân vẫn dịu dàng như cũ, nhưng khuôn mặt có chút tiều tụy, không còn giữ nổi vẻ ung dung quý phái của ngày trước. Những ngày qua, nàng chịu đựng không ít khổ sở, nghĩ đến nữ nhi của Vân Trăn cặp kê, trong lòng lại càng phẫn hận.
Bên này chủ sự của tứ đại thế gia dang chào hỏi, thì ở nơi nào đó của Hầu phủ, Nam Cung Thiên Duệ lại dựa lưng vào một thân cây. Hôm nay hắn mặc một bộ mãng bào (lễ phục của quan lại thời nhà thanh, Trung Quốc) màu xanh, vô cùng anh tuấn bất phàm. An Như Yên từ xa nhìn thấy Nam Cung Thiên Duệ, trong lòng vui mừng, sửa sang lại quần áo của mình, bản thân tạo ra nụ cười tao nhã nhất, chậm rãi đi về phía Nam Cung Thiên Duệ.
"Nam Cung đại ca, làm sao huynh lại ở chỗ này một mình?" An Như Yên si mê nhìn nam tử trước mặt, từ lúc Nam Cung Thiên Duệ khải hoàn hồi kinh, thì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn. Hai năm không thấy, thân hình của hắn ngày càng mạnh mẽ cao lớn, ánh mắt lại nhiều hơn mấy phần trầm ổn, so với hai năm trước, nàng càng thêm động tâm đối với Nam Cung Thiên Duệ, nghĩ đến vài ngày trước Nam Cung Thiên Duệ bị thương, An Như Yên khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi, "Nam Cung đại ca, thương thế của huynh thế nào rồi?"
Khi nói chuyện, người đã muốn tới gần Nam Cung Thiên Duệ, đưa tay muốn xem xét vết thương trên cánh tay hắn, không ngờ tới Nam Cung Thiên Duệ lại nhanh nhẹn tránh đi sự đụng chạm của nàng ta, lông mày đen khẽ nhíu, trầm giọng mở miệng, "Ngươi là..."
Sắc mặt An Như Yên nhất thời cứng đờ, hắn thế nhưng lại không nhớ nàng!
"Nam Cung đại ca, ta là Yên nhi đây." An Như Yên cưỡng ép duy trì áng vẻ tươi cười, nhưng nhìn đến gương mặt nhăn nhó của Nam Cung Thiên Duệ, thì nàng biết. Cho dù là biết tên của nàng, hắn cũng không nhớ nàng là ai! Đè nén tức giận trong lòng, An Như Yên tiếp tục cười nhắc nhở, "Tỷ tỷ của Ninh nhi."
Nam Cung Thiên Duệ giống như đã nhớ ra gật gật đầu, hành động này như một cái gai hung hăng cắm vào trong lòng của An Như Yên, quả nhiên trong mắt Nam Cung Thiên Duệ, hiện tại chỉ có An Ninh!
Tỷ tỷ của Ninh nhi, ấn tượng về người này, trong đầu Nam Cung Thiên Duệ chỉ có một hình ảnh mơ hồ, hắn đúng là quên mất người này lớn lên có bộ dạng gì. Giống như không muốn ở lâu cùng với nàng, Nam Cung Thiên Duệ đang có ý định rời đi, thì cánh tay lại bị An Như Yên bắt lấy, lông mày hơi nhíu, quay đầu nhìn về phía cánh tay An Như Yên đang cầm lấy tay hắn, trong mắt nổi lên một tia không vui.
"Nam Cung đại ca..." An Như Yên biết hắn phải đi, nhất thời hoảng lên, nhưng chỉ là thoáng qua, nàng đã lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt tươi cười chống lại ánh mắt Nam Cung Thiên Duệ, "Trong thời gian huynh không ở đây, Ninh nhi nàng..."
Quả nhiên, vừa nghe nàng nhắc tới An Ninh, lông mày của Nam Cung Thiên Duệ nhất thời giãn ra, An Như Yên biết là ý đồ đã thực hiện được, tiếp tục mở miệng, "Nam Cung đại ca, chúng ta đến bên kia ngồi đi, ta sẽ từ từ kể cho huynh nghe chuyện của Ninh Nhi."
Phải biết rằng, hai năm trước, nàng cũng chỉ có thể dựa vào một chiêu này để tiếp cận Nam Cung Thiên Duệ, mà Nam Cung Thiên Duệ cũng không cự tuyệt, hắn muốn biết từng ly từng tý về Ninh Nhi trong hai năm qua, mặc dù là nghe người khác thuật lại cũng được!
Hai người ngồi xuống bên bàn đá, An Như Yên liền bắt đầu nói đến chuyện tình của An Ninh.
Cách đó không xa, An Lan Hinh nhìn An Như Yên cùng Nam Cung Thiên Duệ đang nói chuyện phiếm, khuôn mặt nhất thời suy sụp, nàng nghe nương nói, đại tỷ cũng là thích Tướng quân ca ca, ôm tuyết cầu trong lòng, An Lan Hinh bĩu môi, "Tuyết cầu, đại tỷ cùng Tướng quân ca ca nói gì đó? Hắn cười đến vui vẻ như vậy?"
"Tuyết cầu, ta phải làm gì mới có thể tiếp cận Tướng quân ca ca? Đại tỷ cũng muốn làm tướng quân phu nhân đó!"
"Tuyết cầu, ngươi dạy ta đi, ta nên làm cái gì bây giờ?"
An Lan Hinh cắn môi, hé ra khuôn mặt rối rắm, hồi lâu cũng không cách nào giãn ra.
Bên trong Hầu phủ, tất cả tân khách gần như đã tới đông đủ. Tô Cầm nhìn thoáng qua Ly vương và với Sở Thái tử đang đứng cách đó không xa, mở rộng chiết phiến, nhíu mày, "Hầu phủ hôm nay thật náo nhiệt, lão cha của ta cũng đến đây, ta nói này Thần vương điện hạ, nghe nói ngày hôm qua ngươi phái người đi đến Hầu phủ tặng lễ, không phải là ngươi đã động lòng trần với An Ninh rồi chứ?"
Thương Địch nhàn nhạc liếc hắn một cái, "Vậy ngươi lại đây làm gì?"
Tô Cầm bất cần đời nhún nhún vai, "Đến góp vui thôi, náo nhiệt như thế sao có thể thiếu Tô Cầm ta được?"
Khi nói chuyện, hắn cố ý tránh né tầm mắt Thương Địch. Hắn vì sao tới góp vui? Ngay cả chính hắn cũng không biết, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại cho người đặt mua trang sức đeo tay, sau khi làm xong chính hắn cũng cảm thấy có cái gì đó không bình thường!
Gạt qua mối suy nghĩ đang tiến triển trong đầu, Tô Cầm có chút không kiên nhẫn kêu lên, "An Ninh này, Hoàng hậu nương nương đã đến rồi, nàng ấy như thế nào còn không ra? Ta đi hối thúc nàng ấy đây."
Đang muốn đi đến Thính Vũ Hiên của An Ninh, nhưng vừa nhấc chân thì đã thấy một bóng dáng đang đi tới, ánh mắt không cách nào dời đi được...
Vốn là mọi người còn đang trò chuyện, nhưng khi nhìn thấy một nữ tử đang được Thiều Hoa quận chúa giúp đỡ xuất hiện, thì một chút âm thanh cũng không còn, tất cả như đã quên đi việc làm của chính mình, chỉ tập trung nhìn nàng kia không chớp mắt.
Mắt phượng mày ngài, tư thái động lòng người, ở giữa hàng lông mày được điểm thêm một dóa hồng mai càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần xinh đẹp, khiến mọi người trước mắt sáng ngời, một nét đẹp không giống người phàm, bộ lễ phục màu vàng bao vây lấy thân hình thướt tha, quý khí bức người, trang điểm theo kiểu nữ tử trưởng thành vừa đúng làm cho mọi ưu điểm trên thân thể nàng đều hiển hiện ra, mái tóc như tơ thả lỏng sau người, chỉ cần vén lên, liền đại biểu cho nàng đã là người trưởng thành, tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người, thật không ngờ
An Bình hầu phủ nhị tiểu thư lại tuyệt sắc khuynh thành đến thế!
Ly vương Triệu Cảnh Trạch cũng giật mình, đôi mắt lộ vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu nha đầu kia, thế nhưng lại có dung mạo xinh đẹp như vậy, khó trách Nam Cung Thiên Duệ và Thương Địch đều che chở nàng, ngay cả hắn cũng...
Ở nơi hẻo lánh nào đó, trong mắt Sở Thái tử xẹt qua một đạo hào quang, thì ra nàng chính là An Bình hầu phủ nhị tiểu thư!
Nam Cung Thiên Duệ nhìn An Ninh, trên mặt dâng lên một chút tươi cười, tiểu Ninh nhi đã trưởng thành, đã trưởng thành thật rồi!
Thương Địch khẽ nhíu mày, hắn không phải không kinh động, bộ quần áo này mặc trên người nàng thật giống như vì nàng mà làm ra vậy. Nhưng, xem ánh mắt của những người đó dừng ở trên người nàng, lồng ngực hắn giống như bị cái gì đó ngăn lại, hận không thể giấu An Ninh đi, không để cho người khác nhìn thấy vẻ đẹp của nàng!
An Ninh dịu dàng mỉm cười, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, có vài đạo đặc biệt mãnh liệt, nhưng có một đạo tầm mắt, làm cho nàng trong lòng sinh ra một tia kỳ quặc, theo bản năng nhìn lại tầm mắt kia, thì thấy người nọ cũng đang đi về phía mình.
"Chiêu Dương... Chiêu Dương..." Thanh âm run run, lại hết sức cao vút, đủ để cho mỗi người đều nghe được rõ ràng.
Người nọ kích động cầm tay An Ninh, thân thể An Ninh ngẩn ra, Chiêu Dương? Ông ta gọi nàng là Chiêu Dương? Chiêu Dương trưởng công chúa sao?
An Ninh chống lại ánh mắt ông ta, trong đôi con ngươi kia chứa đựng rất nhiều cảm xúc, có tưởng niệm, luyến tiếc, hối hận, đau xót...
Lại còn có nồng đậm oán hận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.