*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Triệu Đạc Trạch ở Tần vương phủ, Tần vương không cảm thấy thế nào, nhìn Triệu Đạc Trạch chỉ thấy khuyết điểm, có khi Tần vương nghĩ không có nhi tử này thật tốt.
Hiện giờ hoàng thượng làm chủ muốn đem Triệu Đạc Trạch quá kế Yến Thân vương, Tần vương lại cảm thấy có chút luyến tiếc.
Triệu Đạc Dật rời cung trở về Tần vương phủ, nếu không phải hắn chủ động vào cung thuyết minh tình huống, chủ động thỉnh tội, cho nên hoàng thượng mới giá lâm Tần vương phủ, trong lúc nguy cơ mang Triệu Đạc Trạch đi.
- Nghịch tử!
Tần vương đem nguyên nhân mất đi Triệu Đạc Trạch đổ lên đầu Triệu Đạc Dật, phất tay đánh Triệu Đạc Dật hai cái tát:
- Ngươi một hai phải khiến bổn vương mất đi A Trạch, ngươi mới vui lòng?
Triệu Đạc Dật cúi đầu, gắt gao cắn môi, khuôn mặt tuấn tú còn in hằng vết bàn tay.
Tần vương mắng chữi Triệu Đạc Dật rất lâu, cuối cùng buồn bực rời đi, nếu sau này chuyện quá kế bị người khác biết, người khác cũng không thể trách hắn.
Là Triệu Đạc Dật ghen ghét nhân tài, đuổi Triệu Đạc Trạch, "cáo trạng" với hoàng thượng, cho nên hoàng thượng mới đem Triệu Đạc Trạch đi quá kế, kế thừa Yến Thân vương làm nhi tử nối dòng.
Hoàn Nương đau lòng xoa má sưng đỏ của Triệu Đạc Dật, nhịn không được oán trách:
- Ngươi có tội gì? Được ưu việt là người khác, chỉ có ngươi chịu ủy khuất.
- Hoàn Nương.
Triệu Đạc Dật chua xót cười nói:
- Ta không sao.
- Không sao, không sao, ngươi luôn nói như vậy, ngươi thật sự ổn sao?
Hoàn Nương tức giận ngồi sang một bên, xoay đầu không đi nhìn hắn.
Nếu Triệu Đạc Dật đối xử với nàng không tốt, nàng có thể thờ ơ với Triệu Đạc Dật, chỉ cần ngày tháng có thể trôi qua là đủ rồi.
Nhưng từ lúc thành thân, Triệu Đạc Dật vẫn luôn săn sóc, rất ôn nhu với nàng, Hoàn Nương xem hắn như người thân cận nhất.
Cho dù không phải vì tương lai, Hoàn Nương vẫn hy vọng Triệu Đạc Dật có thể trôi qua thật tốt.
- Đừng nóng giận, Hoàn Nương.
Triệu Đạc Dật ôm Hoàn Nương từ phía sau, thấp giọng nói:
- Đây là lần cuối cùng, ta sẽ không như vậy nữa.
Nói xong lời này, ánh mắt Triệu Đạc Dật mịt mờ không rõ, hắn thật sự không còn cơ hội.
Nếu hoàng thượng sắc phong hắn làm Tần vương thế tử, thanh danh cưỡng chế đuổi đi Triệu Đạc Trạch đè trên người hắn, thanh danh bị tổn hại, hắn còn có thể lãnh binh?
Được danh hiệu thế tử, người khác giáp mặt không dám mắng hắn, sau lưng nhất định sẽ mắng chữi hắn.
- Phu quân…
Hoàn Nương không nỡ nhẫn tâm, quay đầu nhìn Triệu Đạc Dật:
- Mặc kệ người khác nói cái gì, ta biết ngươi là người tốt nhất, là phu quân của ta, này thật sự là lần cuối cùng sao? Ngươi luôn nói đây là chuyện mà ngươi nên làm, ngươi nợ người khác, ngươi có từng nghĩ tới ta? Nghĩ tới hài tử sau này của chúng ta?
Triệu Đạc Dật vì người khác tự hỏi, có khi nào tự suy xét chính mình? Suy xét thê nhi.
Hoàn Nương biết rất khó thay đổi được Triệu Đạc Dật, nhưng dù sao cũng phải đi từng bước một, khiến hắn nhớ rõ hắn cũng có thê nhi.
Triệu Đạc Dật cười nhàn nhạt nói:
- Ta đã không còn gì có để mất, Hoàn Nương không chê ta, nguyện ý sống cùng ta, sau này ta nhất định suy xét nàng trước.
- Phu quân, một lời đã định?
- Ừ, một lời đã định.
Hoàn Nương dựa đầu vào lòng Triệu Đạc Dật:
- Ngươi đã đáp ứng ta, nhớ rõ, nhất định phải nhớ rõ.
Triệu Đạc Dật ôm chặt Hoàn Nương, hắn cảm thấy may mắn vì có một thê tử tốt, hắn không thể cô phụ Hoàn Nương...
Chỉ là hắn có thể không màng những người khác sao? Có thể coi nhẹ Tần vương phi sao?
Có lẽ chỉ có ông trời mới biết.
______________________________________
- A Trạch, A Trạch.
Thái hậu rưng rưng nước mắt cầm tay Triệu Đạc Trạch:
- Sao lại bị đánh thành như vậy? Này có bao nhiêu tàn nhẫn? A Trạch chính là nhi tử của hắn a.
Lúc Triệu Đạc Trạch bị đưa vào trong cung, đã hôn mê bất tỉnh, sau lưng bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, thái y cẩn thận đẩy miệng vết thương, Tần vương phủ giáo tử quả nhiên lợi hại.
Sau khi rửa sạch vết thương máu loãng cũng mang ra vài bồn.
Thái hậu đau tiếc tiểu nhi tử lão Tần vương nhất, thấy khuôn mặt Triệu Đạc Trạch như lão Tần vương đang trắng bệch không còn huyết sắc, đau lòng không thôi:
- Đi, gọi Tần vương tới cho ai gia.
- Nương nương, ý tứ của bệ hạ là Tần vương đã nhận sai, vẫn nên chừa cho Tần vương một chút mặt mũi, rốt cuộc đã đánh nhi tử thành như vậy, một khi truyền ra ngoài, đối với hoàng thất mà nói cũng không dễ nghe. Tần vương phủ đang ở trong thời rối loạn, nên ít có thị phi mới thỏa đáng.
- Nếu Tần vương hiểu chuyện, đã không làm ra những chuyện như vậy?
Tuy nói như vậy, thái hậu cũng không sai người đi tìm Tần vương, hừ lạnh một tiếng:
- Tiện nghi hắn.
- Mẫu hậu vẫn còn tức giận?
Hoàng đế đi vào Từ Ninh Cung, nhìn thoáng qua A Trạch đang hôn mê, thần sắc của hoàng đế có vài phần hoảng hốt, trước kia tiểu đệ cũng ngủ trên giường của thái hậu...
- Hắn như thế nào?
- Không tốt.
Thái hậu hàm chứa oán niệm, nói:
- Thái y nói bị thương không nặng, nhưng mất máu nhiều, A Trạch vẫn chưa tỉnh lại, mới vừa rồi ai gia sờ trán hắn, cảm giác nóng lên.
Hoàng đế đến gần đưa tay đặt lên trán A Trạch, nghe Triệu Đạc Trạch lẩm bẩm tự nói:
- Lạnh, ta lạnh quá.
- A Trạch…
Hoàng đế theo bản năng kéo chăn đắp lên người hắn, ngồi bên cạnh hắn, nghiêm túc nghe hắn thất thần lẩm bẩm.
Triệu Đạc Trạch một hồi kêu nương, một hồi kêu phụ vương, thanh âm thực nhẹ lại có thể khơi mào sự mềm mại trong lòng đế vương.
- Mẫu hậu, trẫm có một chuyện muốn nói cùng người.
- Chuyện gì?
- Trẫm tính để A Trạch quá kế Yến Thân vương.
- … Này?
Tuy Yến Thân vương đã tới Từ Ninh Cung thỉnh an thái hậu, cũng nói đến chuyện quá kế nhi tử nối dòng.
Thái hậu cũng tán thành Yến Thân vương nên có nhi tử nối dòng, nhưng thái hậu ngàn vạn lần không thể ngờ hoàng thượng sẽ để Triệu Đạc Trạch quá kế Yến Thân vương.
Thái hậu nói:
- Ai gia không phải không đồng ý, A Trạch cùng Tần vương phụ tử tương tàn tới nông nỗi này, ai gia nhìn cũng đau lòng, nhưng A Trạch chỉ là nhi tử của Tần vương, Yến Thân vương là hoàng trưởng tử, ai gia lo lắng người khác sẽ không phục.
- Mẫu hậu không cần lo lắng, trẫm biết Yến Thân vương không thân cận với các hoàng tử còn lại, ngày ấy nhìn thấy lão đại, trẫm đau lòng hắn, trẫm muốn chọn cho hắn một nhi tử có năng lực, có hiếu tâm, lại bớt gây phiền toái, năng lực của A Trạch không cần phải nói, Thần Cơ Doanh hắn xử lý thật sự chu toàn, trẫm cũng tin tưởng hắn. Còn hiếu tâm? Tần vương cùng A Trạch có quan hệ không thân cận, A Trạch cần một phụ thân thật lòng đau tiếc hắn, Yến Thân vương cần một nhi tử nối dòng, nếu trẫm đem nhi tử của các hoàng tử còn lại quá kế cho Yến Thân vương, chính là ép chết lão đại.
Lúc Yến Thân vương tiến cung, hoàng đế đã nghe nói, hắn bị đám hoàng tử vây quanh.
Hắn không nói, không đại biểu hắn không đau lòng Yến Thân vương.
Chỉ là vì Yến Thân vương mà trừng trị một đám hoàng tử, hoàng đế không hạ thủ được.
Dù đau lòng Yến Thân vương, cũng không quan trọng bằng chuyện hoàng đế thái bình vượt qua tuổi già.
Tần vương đánh Triệu Đạc Trạch thành như vậy, Triệu Đạc Trạch còn có thể thân cận thân phụ?
Yến Thân vương chỉ cần quan ái Triệu Đạc Trạch một chút, đương nhiên sẽ đổi lấy sự hiếu thuận của Triệu Đạc Trạch, hoàng đế nói:
- Nhìn Khương lão nhị, hắn đau tiếc A Trạch, A Trạch rất hiếu thuận với hắn, trẫm nghĩ lão đại sẽ không kém hơn Khương lão nhị.
- Triệu vương đâu? Hoàng thượng không suy xét Triệu vương? Nhi tử của hắn rất nhiều.
- Trẫm không muốn có thêm một hoàng tử có dã tâm.
Hoàng đế thở dài:
- Mẫu hậu, Triệu vương trôi qua ngày tháng thật sự tự tại, trẫm không muốn vì lão đại mà kéo hắn vào vòng đoạt đích, huống chi hắn dưỡng ra nhi tử, phần lớn đều rất bình thường, an bình hưởng lạc, bản lĩnh kém xa A Trạch. Trẫm quá kế A Trạch cho Yến Thân Vương còn vì một chuyện, biên cảnh không yên ổn, trẫm không biết có thể chống đỡ được bao lâu, sẽ có một ngày trẫm phải chọn đại tướng lãnh binh bảo vệ thú biên, hiện giờ còn bát đại tổng binh, trẫm không tin tưởng được, A Trạch lấy danh nghĩa của Yến Thân vương lãnh binh xuất chinh là danh chính ngôn thuận, mặt khác hắn chỉ là nhi tử nối dòng, cũng không phải huyết mạch của Yến Thân vương, cũng không phải thân tôn tử của trẫm, cho hắn binh quyền, trẫm có thể tùy thời thu hồi.
Nếu quá kế nhi tử của các hoàng tử khác, sẽ không dễ dàng thu hồi.
Thái hậu xoa xoa trán:
- Hoàng thượng suy nghĩ chu toàn, theo ý bệ hạ cứ để A Trạch quá kế Yến Thân vương làm nhi tử nối dòng đi, ai gia sẽ duy trì quyết định của hoàng thượng, đám tôn thất bên kia ai gia sẽ ra mặt nói rõ. Thân phận của A Trạch lưu lại Tần vương phủ rất xấu hổ. Chỉ là để A Trạch quá kế, Tần vương thế tử ai làm?
- Đương nhiên là Triệu Đạc Dật.
Hoàng đế nhàn nhạt nói:
- Trừ hắn ra, còn có ai khác? Không phải đã có người bất bình thay Triệu Đạc Dật sao? Trẫm thành toàn tâm ý của bọn họ, đây cũng là lần cuối cùng bọn họ đòi công đạo cho Dương phi.
Thái hậu hiểu, đây này là lần cuối cùng hoàng thượng ban ân cho Dương gia.
- Cũng đúng, hắn cũng coi như danh chính ngôn thuận.
- Chuyện này còn thỉnh mẫu hậu đừng để lộ ra ngoài, chờ A Trạch dưỡng thương xong, trẫm muốn đích thân chủ trì lễ quá kế, đồng thời sắc phong A Trạch làm Yến Thân vương thế tử.
- Ai gia theo ý hoàng thượng.
Thái hậu không thể nghĩ ra lý do phản bác, chỉ là thái hậu tiếc hận thay tiểu nhi tử lão Tần vương, có được tôn tử giỏi tranh đua lại trở thành nhi tử của người khác, về sau nhìn thấy lão Tần vương chỉ có thể kêu thúc tổ.
Thấy ý tứ của hoàng thượng là muốn sửa lại tông điệp, ngay lúc mọi người chứng kiến Triệu Đạc Trạch quá kế, đỡ cho tương lai sau này Triệu Đạc Trạch vì kế thừa tước vị của Yến Thân vương mà rước lấy phiền toái.
Hoàng đế lại hỏi bệnh tình của thái tử, thái hậu thấy thần sắc của hoàng đế vô cùng mệt mỏi, quan tâm nói:
- Hoàng thượng cũng đừng quá mệt mỏi, long thể quan trọng, gần đây thân thể của thái tử chuyển biến tốt lên, chỉ là cho tới bây giờ thái tử phi vẫn chưa có động tĩnh, ai gia có chút lo lắng.
- Từ từ tới, thái tử dưỡng tốt thân thể, sẽ có nhi tử nối dõi.
Hoàng đế nói rất bình đạm, trong lòng thái hậu nghĩ thầm, hoàn toàn không giống phụ thân ký thác kỳ vọng vào nhi tử.
Gần đây hoàng hậu vẫn luôn nói thầm bên tai thái hậu, hoàng thượng thất vọng thái tử rồi.
Thái hậu còn không tin, hiện giờ xem ra hoàng đế chỉ còn hình thức, nếu hoàng đế phế thái tử, sẽ sách ai?
- Hoàng nhi…
- Mẫu hậu có chuyện gì sao?
Thái hậu suy nghĩ nói:
- Trữ quân là căn cơ quốc gia, không thể dễ dàng dao động, bệnh tình của thái tử sẽ có một ngày chuyển biến tốt đẹp.
- Trẫm hiểu, trẫm sẽ không dễ dàng thay đổi trữ quân.
Hoàng đế nói sẽ không dễ dàng thay đổi, không phải nói nhất định sẽ không thay đổi, nếu thái tử vẫn không biết cố gắng, không chừng hoàng thượng sẽ tuyển hoàng tử có thân thể khỏe mạnh, nhiều tử nhiều phúc làm thái tử.
Thái tử vô tử là bị bệnh tình liên lụy, cho dù thái hậu biết hoàng đế có tâm tư thay đổi thái tử, thái hậu cũng không thể ra mặt phản đối.
P/s Thanks nàng @LamHngHunhNgc tặng bìa truyện cho ta.