Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 128: Kết thúc buổi lễ




Thánh sủng sẽ khiến Khương nhị gia có thể có được quyền thế, nhưng cũng đem đến không ít phiền toái.
Gần đây Khương Lộ Dao luôn lo lắng Khương nhị gia vì đế vương sủng tín mà cuốn vào phiền toái.
Giảm hạ thánh sủng, đối với Khương nhị gia mà nói chỉ có ưu việt, Khương nhị gia chỉ muốn trôi qua ngày tháng thoải mái, chứ không phải muốn làm sủng thần bị người chú ý.
Điều khiến Khương Lộ Dao ngoài ý muốn là, Khương nhị gia nói giúp Triệu Đạc Dật.
Hoàng đế đứng ở cửa đại điện, thâm trầm nhìn Khương nhị gia quỳ gối dưới bậc thang.
Thái giám tổng quản đứng bên người hoàng thượng, không dám lên tiếng. Hoàng thượng phạt Khương nhị gia, nhưng hoàng thượng cũng đứng ở đây rất lâu.
- Ngươi nói hắn cút ra khỏi hoàng cung, tạm thời trẫm không muốn nhìn thấy hắn.
- Tuân chỉ.
Thái giám tổng quản vội chạy ra cửa, truyền khẩu dụ của hoàng đế cho Khương nhị gia.
Khương nhị gia dập đầu, rồi đứng dậy rời đi.
Hoàng đế nhìn theo bóng dáng của hắn, Khương nhị gia là một người trung hậu tri ân báo đáp, hắn giữ gìn Triệu Đạc Dật.
Tuy hoàng đế rất bất mãn, nhưng trong lòng lại ấm áp, không quan hệ tới ân oán giữa hoàng đế cùng Dương Soái, chỉ vì Khương nhị gia chiếm ưu việt từ Dương gia, nên che chở Dương Gia Bảo, muốn Triệu Đạc Dật kế thừa tước vị Tần vương.
- Hỗn cầu, trẫm cố tình lại không muốn để hỗn cầu này đi tìm chết!
- Bệ hạ bớt giận.
Hoàng đế buồn bã lắc đầu, Triệu Đạc Dật sắp trở về kinh thành, hắn nên xử lý người có công với quốc gia, bất trung với Quân như thế nào đây?
Cũng may Triệu Đạc Dật không quá giống Dương Soái, biết ngừng đúng lúc, cũng biết sai khi hồi kinh sẽ bị trừng phạt, hắn thỉnh tội dâng lên sổ con, nói lời biện bạch về việc không quay lại kinh thành.
Hoàng đế cẩn thận nhìn sổ con vài lần, hắn có chút hoài nghi, có phải Khương nhị gia nói hắn làm việc này trước khi rời đi biên cương.
Hoàng đế trầm tư một lúc lâu, vài lần muốn thiêu hủy sổ con, cuối cùng vẫn không ném vào chậu than.
Thôi, dù sao Triệu Đạc Dật cũng không thể lãnh binh xuất chinh, cho dù Triệu Đạc Dật làm thế tử, tính tình của hắn không nhất định có thể chịu được Tần vương phi tính kế…
Hoàng đế định hỏi trách Tần vương phi, nhưng Tần vương phi phủi rất sạch sẽ.
Nàng nói mình chỉ tiến cung cứu trị thái tử, chuyện lận thái tử bức Quân thoái vị, Tần vương phi không hề biết.
Từ tin mật báo, Tần vương phi đúng là nói thật, chỉ là nếu hoàng thượng một lòng hỏi trách Tần vương phi, cũng không phải không được.
Hoàng đế muốn lưu lại phiền toái cho Triệu Đạc Dật, đỡ để Triệu Đạc Dật làm Tần vương thế tử trôi qua ngày tháng quá bình đạm.
Hơn nữa hoàng thượng đã quá kế Triệu Đạc Trạch, lại đi hỏi tội Tần vương kế phi, hoàng đế cảm thấy có lỗi với lão Tần vương.
Vì thế, hoàng đế mở một mắt, nhắm một mắt tùy ý Tần vương phi.
Còn Khương Lộ Kỳ, hoàng đế càng không có hứng thú, chỉ là tiểu nhân a dua nịnh hót, hoàng đế lười xử lý Khương Lộ Kỳ, để nàng lại cho Tiêu Duệ Hoa xử trí.
Vụ án ở Giang Nam, Triệu Đạc Trạch có công lớn, nhưng Tiêu Duệ Hoa có công lao dù không bằng Triệu Đạc Trạch, nhưng công lao này cũng không nhỏ.
Hoàng đế cũng xem Tiêu Duệ Hoa như người phụ chính thái tử, nên sẽ không khiến Tiêu Duệ Hoa mất thể diện, nói như thế nào thì Khương Lộ Kỳ vẫn là phu nhân của Tiêu Duệ Hoa.
Nghe nói Khương nhị gia chỉ bị đuổi ra hoàng cung, Khương Lộ Dao thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng sắp ở cữ xong, nàng không cần ở trong cung bị "vạn chúng chú mục".
Người khác hâm mộ nàng có thể ở cữ trong cung, nhưng ai biết nàng gian nan?
Nếu có một phần khả năng, Khương Lộ Da tuyệt đối không sinh hài tử trong hoàng cung.
- Mùng một tháng chín, nghi lễ quá kế vào mùng một tháng chín.
- Ừ.
Khương Lộ Dao gật đầu, Triệu Đạc Trạch ngồi bên người nàng, thấp giọng nói:
- Ta sẽ xem hắn như phụ thân mà đối đãi, Dao Dao, Yến Thân vương…… Phụ vương dạy ta rất nhiều.
- Ừ.
Khương Lộ Dao sẽ vì A Trạch mà hiếu thuận với Yến Thân vương.
- Hắn sống không được bao lâu, hắn từng nói, cho dù hắn qua đời, Yến Thân vương phi cũng không can thiệp vào chuyện của chúng ta.
Cũng vì Yến Thân vương thẳng thắn thành khẩn, an bài sau này, mới khiến Triệu Đạc Trạch không còn cảnh giác với Yến Thân vương, mà thiệt tình kính nể Yến Thân vương.
Khương Lộ Dao hỏi:
- A Trạch nhìn thấy tiểu hổ chưa? Phụ thân của ta đã bị đuổi ra cung, lúc này không ai đoạt tiểu hổ với ngươi.
- Tiểu hổ a.
Triệu Đạc Trạch hưng phấn nói:
- Thật ra cũng không giống Khương nhị gia, tiểu hổ càng ngày càng giống ta, thật không biết những người nói hắn giống nhạc phụ, đôi mắt có vấn đề như thế sao mà lớn lên, rõ ràng mặt mày rất giống ta.
- …
- Dao Dao.
Triệu Đạc Trạch thấp giọng hỏi:
- Nếu ta rời kinh đi thú biên, nàng có bằng lòng đi cùng ta không?
- Hài tử đâu?
- … Lưu tại kinh thành.
Triệu Đạc Trạch cắn răng nói ra những lời này:
- Ta biết nàng luyến tiếc tiểu hổ, nhưng hắn lưu lại kinh thành là tốt nhất, biên cương nghèo khổ, tiểu hổ khó có thể thừa nhận, ta bảo đảm, mỗi năm đều đưa nàng hồi kinh, nhiều nhất là năm năm, không chỉ ba năm, chúng ta sẽ vinh quang trở về kinh thành, chờ đến lúc chúng ta trở về, trên đời này không còn bất luận kẻ nào có thể uy hiếp chúng ta.
Dù là hoàng thượng cũng không được.
Một bên là trượng phu, một bên là nhi tử, Khương Lộ Dao thật khó xử.
Nàng biết con đường mà Triệu Đạc Trạch muốn đi, cũng biết con đường này là chính xác, là nhanh nhất.
Nhưng không nhìn thấy nhi tử, nàng rất khó chịu, không nhìn thấy Triệu Đạc Trạch, nàng cũng khó chịu.
- Tách ra khỏi kinh thành còn tới một hai năm nữa, Dao Dao, ta chỉ muốn nói với nàng một tiếng, mặc kệ nàng lựa chọn như thế nào, nàng vẫn là thê tử của ta.
Triệu Đạc Trạch vẫn như cũ sẽ để ý Khương Lộ Dao.
- Một hai năm?
Khương Lộ Dao dựa vào lòng Triệu Đạc Trạch:
- Ngươi không tìm được biện pháp đẹp cả đôi đường sao?
- Sao có thể có biện pháp đẹp cả đôi đường?
- Biện pháp do người nghĩ ra, vì sao không cố gắng nghĩ cách.
Khương Lộ Dao tự tin chỉ trong một năm nàng sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết.
- Không có ai hoặc là chuyện gì có thể tách chúng ta ra, A Trạch là của ta, nhi tử cũng là của ta, ta không tin cá cùng gấu không thể ở cùng.
Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao, hắn có niềm tin vào tương lai.
Sắp tới ngày mùng một tháng chín, cũng chính là ngày Triệu Đạc Trạch chính thức quá kế.
Tần vương cả đêm không ngủ, ngồi một mình ở thư phòng, trong thư phòng đèn đuốt sáng cả đêm.
Thừa dịp Triệu Đạc Dật chưa hồi kinh, Tần vương phi cùng tam tử ở bên giường bệnh phụng dưỡng Tần vương, làm đủ bộ dạng hiếu tử.
Tần vương bị thương hai chân, vì đi lại không tiện, trưởng tử của Tần vương phi làm quải trượng cho Tần vương, Tần vương muốn đi nơi nào, hắn sẽ chịu thương chịu khó cõng Tần vương đi.
Hai nhi tử còn lại cũng phát huy tinh thần hiếu tử, quay quanh khiến Tần vương vui vẻ.
Nếu là trước kia, Tần vương sẽ vui mừng tam tử hiểu chuyện, hiếu thuận, cũng rất vui khi ở cùng tam tử, nhưng mỗi khi hắn nhớ tới Triệu Đạc Trạch không còn là nhi tử của hắn nữa.
Cả chuyện Triệu Đạc Trạch hạ lệnh hủy tế điền, Tần vương tức giận không nguôi.
Tần vương phi thường xuyên nghe Tần vương nhắc tới A Trạch, ngoài mặt nàng tỏ ra bi thương, trong lòng thì âm thầm trào phúng Tần vương.
Lúc Triệu Đạc Trạch ở vương phủ, Tần vương nhìn thế nào cũng thấy hắn không vừa mắt, hiện giờ hắn sắp quá kế, trong mắt Tần vương lại là mật ngọt, Tần vương khổ sở, luyến tiếc cũng không thay đổi được gì.
- Vương gia.
Tần vương phi mang y phục của hắn đi vào thư phòng, đau lòng nói:
- Thiếp biết vương gia luyến tiếc A Trạch, nhưng chuyện đã tới nước này, dù vương gia luyến tiếc hắn, cũng không thể trì hoãn tiền đồ của A Trạch, nếu hoàng thượng đã hạ lệnh, lại trịnh trọng đem A Trạch quá kế cho Yến Thân vương, người vì A Trạch mà suy nghĩ, cố gắng phấn trấn tinh thần.
Tần vương gương mặt gầy ốm hãm sâu đôi mắt ảm đạm không ánh sáng:
- Bổn vương luôn nghĩ, hình như ta chưa từng ôm A Trạch. Dương phi lừa gạt bổn vương…Là nàng khiến bổn vương coi thường A Trạch.
Tần vương luôn quan niệm, ngàn sai vạn sai đều là người khác sai.
Tần Vương phi đã quen cách suy nghĩ của Tần vương, săn sóc nói:
- Tuy A Trạch quá kế Yến Thân vương làm nhi tử nối dòng, nhưng hắn sẽ không quên thân phụ mẫu, càng không quên vương gia, Yến Thân vương thân thể không tốt, nói câu thật lòng, hắn cũng không chăm sóc A Trạch được bao lâu, hắn chỉ muốn có nhi tử nối dòng, lưu lại nhất mạch truyền thừa, tương lai A Trạch còn cần vương gia, huyết mạch thân cận là danh phận không thể dứt bỏ.
Tần vương buồn bã nói:
- Bổn vương cũng không muốn A Trạch khó xử, thôi, thôi.
- Tuy vương gia nhớ thương A Trạch, nhưng thiếp khẩn cầu vương gia cũng đừng bỏ rơi Dật nhi, chuyện hắn ở bắc cương, thiếp sợ…
- Hắn?
Tần vương phẫn nộ:
- Hắn có bộ dạng như ngoại tổ phụ của hắn, chỉ biết gây hoạ quấn thân, ngươi là kế mẫu của hắn, về sau chuyện của hắn, ngươi ít hỏi thôi.
Tần vương phi nhịn xuống:
- Thiếp chỉ lo lắng cho hắn mà thôi, nếu Vương gia đã nói, chuyện liên quan đến Dật nhi, thiếp mặc kệ là được.
Tần vương phi giúp Tần vương thay y phục, nàng hỏi:
- Cũng không biết vì sao Khương nhị gia luôn xen vào chuyện của chúng ta? Chuyện riêng của vương phủ mà hắn cũng dám xen mồm, thà bị hoàng thượng đuổi ra hoàng cung, cũng phải xen mồm nhiều chuyện, thiếp thật sự chưa thấy ai giống như hắn.
- Cũng không kỳ quái, hắn bị Dương Soái nhập thân.
Tần vương nói với Tần vương phi:
- Tam tử của ngươi dụng tâm với bổn vương, bổn vương hiểu. Nếu Dật nhi hiểu chuyện, lập hắn làm thế tử, không phải không được, nhưng bổn vương lo lắng khi đem vương phủ giao cho hắn…
- Vương gia, thiếp chưa từng nghĩ sẽ có được vị trí thế tử, bọn nhỏ hiếu thuận vương gia, chỉ vì người là phụ vương của bọn chúng, bọn chúng cũng không sở cầu cái gì, nếu vương gia vì vậy mà hiểu lầm nhi tử nổi lên tâm tư tranh đoạt vị trí thế tử, thiếp…Chẳng phải thiếp sẽ không hiền?
Tần vương phi lắc đầu cự tuyệt hảo ý của Tần vương:
- Người cũng không nghĩ, thiếp thân chịu nhiều thị phi, A Trạch thì quá kế, không chừng người ngoài sẽ nói thiếp không hiền, dung không được thứ tử, hiện giờ lại bị người ta nói thiếp vì nhi tử mà mưu cầu vị trí thế tử, thiếp thân nào còn mặt mũi gặp ai? Tam tử của thiếp không tài hoa bằng Dật nhi cùng A Trạch, nhưng bọn chúng có sở trường riêng, tương lai nhất định sẽ tạo lập một phần tiền đồ, từ nhỏ thiếp đã nói với bọn họ, vị trí thế tử là của huynh trưởng, tiền đồ của bọn họ phải tự mình phấn đấu.
- Chiếm vị trí thế tử của người khác, chẳng phải thiếp thân dạy dỗ bọn họ vô ích?
Tần vương phi nói rất khẩn thiết, thần sắc vừa đủ, trong lòng Tần vương có vài phần do dự, hay là hắn nhìn lầm Tần vương phi?
Tần vương nhớ tới chuyện hoán tử, tuy ở đám cháy Tần vương phi cứu Tần vương, nhưng Tần vương vẫn duy trì cảnh giác với nàng.
- Thế tử phế hay lập, hiện giờ bổn vương có nói gì cũng không được tính.
Tần vương cười khổ nói:
- Hết thảy đều phải tùy ý hoàng thượng.
Tần vương phi cười dịu dàng:
- Như vậy thật tốt, hoàng thượng luôn công chính nghiêm minh.
Hoàng thượng rất hận Dương Soái, Triệu Đạc Dật có thể làm thế tử mới lạ, Tần vương phi nhìn ra hoàng đế sẽ không bỏ qua huyết mạch Dương Soái, chỉ cần tam tử của nàng biểu hiện thật tốt, chuyện lập thế tử như nước chảy thành sông.
Tuy Tần vương phủ nay không bằng xưa, nhưng Tần vương thừa kế vương tước, ở Đại Minh triều chỉ cần Tần vương không tạo phản hoặc phạm sai quá lớn, tước vị mãi mãi truyền thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.