Tác phẩm: Hậu quả của việc trêu chọc mỹ nhân điên
Tác giả: Nhập Nhập Nha
Chương 1:
________
Cái nóng tháng 7 vừa về, nắng như thiêu như đốt, lan tỏa từ ngoài vào khiến ngôi nhà vô cùng nóng bức.
Ánh mặt trời rọi xuống hành lang, ánh nắng nghiêng xuống sàn nhà chiếu lên hai bóng dáng mảnh khảnh đang đi đến.
Hoắc Quân Nhàn đang đi phía bên trái, Cổ Tư Ngọc đột nhiên duỗi tay chặn lại, cô bước về bên phải thì Cổ Tư Ngọc lại tiếp tục chặn. Nàng nhìn Hoắc Quân Nhàn rồi nhướng mắt, chặn đường cô bằng cách khiêu khích.
Cuối cùng, Hoắc Quân Nhàn dừng lại rồi bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt.
Đôi giày cao gót chen vào giữa hai chân, hơi nâng lên. Cổ Tư Ngọc bước lên một bước, ép Hoắc Quân Nhàn lên tường, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi môi mọng khẽ hé ra theo hơi thở, không ai nói chuyện với ai.
Cổ Tư Ngọc nghiêng người về phía trước, gần như sắp chạm vào môi Hoắc Quân Nhàn, hơi thở gần như quyện vào nhau, chỉ cần Cổ Tư Ngọc duỗi lưỡi ra là có thể chạm vào đôi môi như cánh hoa kia, đầu lưỡi có thể chạm vào mật ngọt trên môi.
- Hoắc Quân Nhàn.
Hoắc Quân Nhà chớp mắt.
Hai người họ.
Không phải bạn bè, không phải tình nhân, không thân thiết gì với nhau.
Dưới góc độ văn học, quan hệ của hai người là vợ trước và người đến sau.
Chồng của Hoắc Quân Nhàn đã đưa Cổ Tư Ngọc - một người đến sau vào nhà, với lý do vào trú mưa, mà Hoắc Quân Nhàn, một người vợ "hiền" đã tự mình ra mở cửa.
Rất chi là thái quá.
Cổ Tư Ngọc thả một tay ra, dùng đầu ngón tay ấn vào cằm của Hoắc Quân Nhàn.
"...Nhìn tôi đi."
Hoắc Quân Nhàn thở ra, nhẹ nhàng ngước lên.
Cổ Tư Ngọc áp môi vào tai cô, thì thầm: "Thế nào, tôi có phải mạnh hơn chồng chị không?"
Người trước mặt thực sự quá gợi cảm, một chiếc áo dây màu đen kết hợp với quần jean, ôm trọn cặp mông, vòng eo của người nọ nhỏ đến mức có thể dùng một bàn tay để cầm lấy.
Tuy nhiên, lại mạnh mẽ hơn nhiều so với đàn ông.
Nói xong, Cổ Tư Ngọc nhẹ nhàng cười bên tai Hoắc Quân Nhàn, nàng rút tay lại, bước xuống cầu thang, khi xuống đến tầng một, một tay đặt trên lan can, lưỡi đặt trên môi rồi lại ấn nó vào như hồi tưởng điều gì đó.
Nàng quay đầu lại nhìn Hoắc Quân Nhàn, vừa gợi cảm, vừa quyến rũ.
Người này lại diễu võ dương oai trêu chọc chính thất.
Thực tế, nói trắng ra thì là một kẻ ngang ngược, không biết xấu hổ.
Hoắc Quân Nhàn vẫn ở trong góc hành lang. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu ra một hình tứ giác, mà cô đang đứng ở trong góc tối, ngón tay sờ vào nơi đang nóng lên do hơi thở của người nọ lướt qua.
Mưa hè đi qua, không khí đượm mùi cây cỏ, giọt nước dừng lại nhưng không nhiễu xuống làm
phiến lá trĩu nặng.
Hoắc Quân Nhàn xoay người lên lầu, cô đứng trên ban công còn Cổ Tư Ngọc thì từ phòng khách đi ra sân sau.
Nàng ngồi trên ghế tựa chơi điện thoại, vừa muốn nằm xuống thì Cận Viễn Sâm từ bên trong đi ra. Hắn mang mắt kính, trông vừa lịch sự vừa tri thức, cùng Cổ Tư Ngọc đùa giỡn, tay hắn cầm ghế gỗ, nửa ngồi xổm, nửa đứng lên gần như dựa hẳn vào Cổ Tư Ngọc.
Chỉ cách có 1 cm, khoảng cách này, ngay cả nắng cũng không xuyên qua được.
Nhẹ nhàng, dịu dàng, nam tài, nữ sắc, trời sinh một đôi.
Cận Viễn Sâm hạ giọng: "Cố chịu đựng một chút, biết đâu cô ấy sẽ nổi giận liền, sau đó chúng ta sẽ dọn ra khỏi căn nhà này."
Giọng nói của hắn kiên định nhưng lại tràn đầy cám dỗ: "Tôi sẽ không để lại cho cô ấy bất cứ thứ gì, giống như thỏa thuận trước đó, tiền đều thuộc về cô."
Cổ Tư Ngọc giơ tay bế Teddy đang chạy tới chân mình rồi để gần Cận Viễn Sâm, miệng hắn gần như đụng vào miệng Teddy, chó con cũng choáng váng, quay đầu lại gâu gâu gâu với Cận Viễn Sâm.
Đây là chó của Hoắc Quân Nhàn, tính nóng như kem, cực kỳ hung dữ. Cổ Tư Ngọc xoa xoa đầu Teddy, nhưng Teddy lại vùng ra, bỏ chạy, không để nàng chạm vào mình.
Cận Viễn Sâm cau mày, tất nhiên là không đồng ý với hành động này.
Cổ Tư Ngọc chậm rãi nói: "Từ lúc tôi vào đây, vợ anh một câu cũng chưa nói. Cô ấy có bị câm không?"
Cận Viễn Sâm cau mày, sửa lại cho đúng: "Ly hôn rồi, không phải vợ tôi, là vợ trước, vợ trước."
"...Òoooo"
Cận Viễn Sâm khá cố chấp vào việc này, nhất quyết yêu cầu Cổ Tư Ngọc sửa lại cho đúng, như kiểu một chữ "vợ" kia cũng khiến bản thân khó chịu. Hắn sửa sửa kính rồi nói: "Cô chủ động một chút, chủ động kéo cô ta vào mối quan hệ. Bình thường Hoắc Quân Nhà không có bạn bè gì, nên cô dỗ dành, lừa cô ấy, hỏi xem còn có của hồi môn gì hay không."
"Cô cũng có thể thừa dịp cô ta không ở nhà, lên phòng tìm xem xem có gì trong đó hay không. Đầu giường cô ấy còn có két sắt, chắc chắn có đồ quý, nhìn xem cô ta có che giấu gì không. Buồi chiều cô ta sẽ đưa chó đi dạo cùng hàng xóm, cô tìm thời cơ mà mò lên đi."
Cổ Tư Ngọc vẫn nhìn về phía Teddy mà ngoắc tay, chó con vẫn không nhúc nhích, không để ý nàng.
"Ngoan, cô không muốn đổi nhà sao? Về sau đây chính là thù lao, đây là nhà tổ của Hoắc Quân Nhàn, trị giá hiện tại hơn 300 triệu."
Cận Viễn Sâm dỗ dành nàng: "Khi Hoắc Quân Nhàn rời đi, ngôi nhà này sẽ là cô, tất cả đều là của cô."
Cổ Tư Ngọc mỉm cười, nghiêng đầu nói: "Anh biết rõ vợ anh như thế, cô ấy thì sao, cô ấy có biết tiền của anh ở đâu không?"
Cận Viễn Sâm cười cười, hơi dè dặt.
Cổ Tư Ngọc tiếp tục nói: "Anh kể cho tôi nghe mọi chuyện thì tôi mới có thể đến gần cô ấy được. Tôi không biết gì về vợ anh cả."
Cận Viễn Sam bắt đầu về cuộc đời mình, nói cuộc đời mình đắng cay, nói mình là nạn nhân của cuộc hôn nhân này, nói mình bị gài bẫy vân vân mây mây...
Hắn cố gắng làm việc để kiếm tiền thành lập công ty nhưng vợ hắn có thể lấy phân nửa mà dễ như trở bàn tay. Hắn muốn Hoắc Quân Nhàn rời đi mà không để lại cho cô một xu. Đáng tiếc, toà án quyết định chia đôi tài sản nên hắn không cam lòng.
Vì vậy, hắn kêu Cổ Tư Ngọc đi điều tra tài sản của vợ cũ, muốn ép chết cô ấy.
Cận Viễn Sâm tức giận, nói: "Cô ta là một mụ điên."
Cổ Tư Ngọc không đồng ý, cũng không phản bác, nàng cụp mắt xuống, nhìn vào tay Cận Viễn Sâm, lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm cô ấy như thế nào, nhưng anh cần chú ý một việc, buông cái tay dơ bẩn của anh ra. Ngoài thoả thuận ra thì chúng ta không có quan hệ gì cả." Nàng không muốn có bất kỳ liên quan gì với tên đàn ông ghê tởm này, nhưng Cận Viễn Sâm không biết xấu hổ, luôn cảm thấy mình có thể bắt được lòng Cổ Tư Ngọc, cùng với nàng có cái gì đó.
Ồ
Có cái gì má?
Cổ Tư Ngọc cũng không có bị khùng, nàng tiếp tục chơi với chó, chó con vẫn không để ý tới, Cổ Tư Ngọc lại chủ động đi qua, một hai phải chơi với chó cho bằng được.
Đột nhiên, con chó quay đầu lại, gầm lên lao tới tay Cận Viễn Sâm, cắn một phát "Gâu, gâu, gâu!"
Cận Viễn Sâm hết hồn, mu bàn tay bị cắn rớm máu.
Teddy vẫn không chịu buông ra, Cận Viễn Sâm đau đớn vùng vẫy cánh tay, hắn xoay một vòng nhưng vẫn không dứt ra được. Teddy như muốn cắt đứt cánh tay của hắn. Cận Viễn Sâm kêu Cổ Tư Ngọc giúp, Cổ Tư Ngọc vẫn đứng đó, khoanh tay, buồn bực: Tại sao Teddy lại không để ý đến mình?
Nàng quay đầu thì thấy Hoắc Quân Nhàn đứng phía sau.
Không biết gió nổi lên từ lúc nào, cũng không biết người này đến từ lúc nào.
"????"
Môi của Cổ Tư Ngọc khẽ mấp máy.
Hoắc Quân Nhàn mặc một chiếc váy voan trắng, vạt váy bị thổi bay trong gió, hai chân trắng nõn lộ ra. Teddy vẫn còn cắn Cận Viễn Sâm, cắn đến đổ cả máu. Cô nhìn về phía Teddy rồi vỗ vỗ tay, Teddy nhả ra, chạy đến chỗ Hoắc Quân Nhàn, giơ chân lên rồi tiếp tục sủa Cận Viễn Sâm, Hoắc Quân Nhà khom lưng bế Teddy vào lòng.
Cận Viễn Sâm che cái tay bị cắn, nghiến răng nghiến lợi nhưng không chửi một câu.
Chờ Hoắc Quân Nhàn đi khuất bóng thì hắn mới dám lên tiếng
"Súc sinh, giống như cô ta, đều bị thần kinh."
Cổ Tư Ngọc không tò mò mấy về quan hệ giữa vợ chồng Cận Viễn Sam.
Lý do rất đơn giản: Đàn ông thật kinh tởm.
"Âm mưu" của họ mới đi được một nửa chặng đường, tay Cận Viễn Sam bị cắn rất nặng, hắn dùng cồn lau qua, sau đó đặt hẹn tiêm vacxin dại ngay lập tức, Cổ Tư Ngọc ở lại nhà. Lúc ra ngoài, Cận Viễn Sam còn dùng mắt ám chỉ với Cổ Tư Ngọc, nhắn nhở nàng đi tìm tài sản được cất giấu.
Hoắc Quân Nhàn đang ngồi xổm trong phòng khách, đánh răng cho Teddy, Teddy hoạt bát hiếu động nhưng lại rất ngoan khi ở cùng Hoắc Quân Nhàn.
Sau khi làm xong, cô tiếp tục vào bếp lấy thức ăn cho chó, vẫn mặc trên người bộ váy trắng nhưng lại khoác thêm khăn choàng màu xám, còn Teddy chạy tới chạy lui dưới chân cô.
Cổ Tư Ngọc thì ngồi trên sofa bấm điện thoại, hai người không nói chuyện, cho dù buổi sáng Cổ Tư Ngọc đã ép Hoắc Quân Nhàn lên tường ở hành lang.
Cổ Tư Ngọc nghịch chán rồi thì ném điện thoại lên sofa, nhìn vào phòng bếp, dáng ngồi còn xiêu xiêu vẹo vẹo, không đoan chính tí nào.
Nàng nhìn Hoắc Quân Nhàn một cách cẩn thận, tỉ mỉ đánh giá từ đầu tới chân, dáng người Hoắc Quân Nhàn rất đẹp, lòi lõm vừa phải, đặc biệt đầy đặn.
Hầu hết đàn ông khi nhìn thấy người phụ nữ này sẽ không làm Liễu Hạ Huệ, còn nếu phụ nữ nhìn thấy thì cũng sẽ bỏ qua xu hướng tính dục của mình, trở nên quẫn trí, bối rối.
Cô ấy còn trông tuyệt hơn nếu đeo tạp dề vào.
Ai có thể cầm lòng trước người vợ như thế này?
Hoắc Quân Nhàn chuẩn bị cơm xong, đặt bát xuống sàn, Teddy ngửi thấy lập tức chạy đến ăn cơm ngon, Hoắc Quân Nhàn đứng nhìn bên cạnh. Tiểu Teddy nhìn cô, cô liền sẽ vuốt đầu chó con.
Sau đó, cô cũng không dừng lại mà bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp đồ trong nhà. Nhà này không có người giúp việc, mỗi ngày, Hoắc Quân Nhàn đều tự nấu nướng, dọn dẹp, giặt quần áo, thật đúng là một bà nội trợ đúng nghĩa.
Nhưng như này lại rất hấp dẫn.
Khi đi ngang qua Cổ Tư Ngọc, cô ấy như mang theo một làn hương thơm.
Chỉ thoáng qua một cái, đầu óc Cổ Tư Ngọc liền nghĩ.
Người vợ này, có mùi sữa nha?
Buổi sáng Cổ Tư Ngọc trêu chọc cô như vậy, nhưng Hoắc Quân Nhàn vẫn dửng dư như không có việc gì. Vẫn tiếp tục ở chung một chỗ với nàng như không có chuyện gì xảy ra, lần đầu tiên, Cổ Tư Ngọc cảm giác mình trở thành không khí.
Biết chồng mình ngoại tình, phụ nữ sẽ có hai loại:
Một: Phát điên lên rồi tìm tiểu tam giật tóc, nắm đầu.
Hai: Làm một người khôn khéo, tìm đối phương, để đối phương tự cút.
Cổ Tư Ngọc cho rằng Hoắc Quân Nhàn là loại thứ hai, chỉ là vẫn đang tìm cơ hội. Nhưng bây giờ, cơ hội ở trước mắt nhưng cô không làm gì cả.
Cổ Tư Ngọc biết, cô chính là loại thứ ba.
Ba: Không quan tâm, không bận tâm, coi như không khí.
Ba giờ chiều, Hoắc Quân Nhàn đeo xích cho Teddy, còn đeo thêm rọ mõm. Hoắc Quân Nhàn chậm rãi điều chỉnh, để chó con nhìn thật anh tuấn. Trong lúc đó, Tiểu Teddy nhìn chằm chằm vào Cổ Tư Ngọc, ánh mắt sâu kín, nhe răng trợn mắt. Hoắc Quân Nhàn lại đưa tay sờ sờ đầu nó, chó con liền ngoan ngoãn ngay.
Đợi lát nữa trong nhà không có ai, Cổ Tư Ngọc có thể lên tìm tí đồ gì đó...
Đáng tiếc, Cổ Tư Ngọc không nghe theo Cận Viễn Sâm, nàng không có hành động. Hoắc Quân Nhàn đi ra ngoài, nàng cũng đi theo. Hoắc Quân Nhàn ôm chó nói chuyện cùng hàng xóm, nàng cũng đứng một bên đợi.
Giọng nói nhẹ nhàng, khoé môi khẽ nhếch khi nói chuyện với hàng xóm, giống như còn cười cùng hàng xóm, cả người toát lên vẻ dịu dàng. Lúc sau, cô đặt chó con xuống, con chó liền chạy đi, cô cũng bước đi theo hai bước.
Nhẹ nhàng, ấm áp.
"Mang rọ mõm là sẽ không cắn người" Hoắc Quân Nhàn nhẹ nhàng nói, vuốt ve đầu Teddy còn treo thêm một cái name card.
Bên trên viết: Tiểu Ngọc.
Hàng xóm nói: "Đợi lát nữa cô cũng chỉ tôi huấn luyện với, của tôi cũng không nghe lời."
"Ừm."
Hàng xóm cũng là một người xinh đẹp, hai người vừa nói chuyện, vừa dẫn chó đi trên dọc trên đường đá, khoé môi Hoắc Quân Nhàn khẽ cong, gương mặt cũng thả lỏng như băng tan.
Ha? Cô ấy cũng sẽ cười, cũng có thể nói chuyện?
Chỉ là không nói chuyện với mình thôi?
Cổ Tư Ngọc cắn cắn môi.
Bây giờ chỉ còn mỗi Cổ Tư Ngọc ở trong căn biệt thự cao cấp này, nàng lấy điếu thuốc trong túi ra, bật lửa, châm cho mình một điểu. Nhưng khi đi đến cửa thì lại dập thuốc rồi bỏ vào thùng rác.
Cổ Tư Ngọc đi vòng quanh nhà, sạch sẽ, ngăn nắp, đồ gì cũng dễ tìm. Cổ Tư Ngọc không đụng vào, chỉ tò mò nhà này thực sự chỉ 300 triệu thôi?
Vậy thì Hoắc Quân Nhàn khá giàu.
Thiết kế căn nhà rất độc đáo. Tầng ba là nơi thuộc về Hoắc Quân Nhàn, bình thường chỉ có cô ấy ở trên đó. Càng lên cao thì có thể ngửi được mùi hương em bé nhàng nhạt, thơm ngọt vị sữa.
Cổ Tư Ngọc mang kính râm, đi ra ban công tầng ba. Trên đó có một chiếc ghế, ánh mặt trời chiếu lên, nàng đi qua lan can rồi nhìn xuống tầng hai. Ban công nói với lầu hai bằng cầu thang, có thể trực tiếp đi xuống. Cổ Tư Ngọc tính toán, từ ban công lầu ba nhảy xuống lầu hai có được không?
Chậc, vậy phòng của nàng với Hoắc Quân Nhàn rất gần nhau.
Mặt trời chiếu thẳng vào Cổ Tư Ngọc, nàng vẫn không đổi chỗ mà vô cùng thích thú thưởng thức khung cảnh bên dưới.
Ở xa xa, có hai chú Teddy đang chạy loạn.
Dưới bóng cây rợp mát, Hoắc Quân Nhàn tựa lưng vào thân cây, dùng ngón tay nắm lấy sợi dây. Tiểu Teddy đang la hét vì không thoát khỏi được sợi dây. Người hàng xóm cũng chạm chạm vào áo Hoắc Quân Nhàn, sau đó lại sờ sờ tay cô. Tiểu Teddy chạy hơi xa, nhấc tay Hoắc Quân Nhàn lên nên người hàng xóm không chạm được.
Người hàng xóm đó vẫn không bỏ cuộc, chậm rãi, mơ hồ nghiêng người qua, muốn hôn lên môi Hoắc Quân Nhàn, nhưng cô quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Cố Tư Ngọc, hai người nhìn nhau trên không.
Cái chạm mắt này, Hoắc Quân Nhàn cũng không có trốn tránh.
Người hàng xóm kia liền ôm Hoắc Quân Nhàn một chút, nói gì nó bên tai cô. Hai người thoạt nhìn rất ái muội, không đúng mực.
Cổ Tư Ngọc một tay chống cằm, một tay cầm kính, đẩy gọng kính râm lên, mọi thứ được nhìn một cách rõ ràng hơn, mặt trắng ngần của Hoắc Quân Nhàn vẫn nhàn nhạt, không chút gợn sóng,
Nàng nghĩ: Hoắc Quân Nhàn thú vị hơn tiền của Cận Viễn Sâm.