Hãy Cứu Em

Chương 4:




Con người thường thích được là những gì không phải mình
Albert Cohen
- Colleen? Cậu có nhà không?
Juliette mở cửa căn hộ và cố không đánh đổ mấy món ăn cũng như chai rượu vang mà cô vừa mua bằng số tiền boa cả tuần.
- Colleen? Tớ đây. Cậu về chưa?
Vào cuối buổi sáng, cô bạn cùng nhà gọi điện tới quán cà phê cho cô để thông báo buổi phỏng vấn đã diễn ra tốt đẹp và cô ấy đã được tuyển. Vì vậy hai cô gái định tổ chức một buổi tối chỉ có các cô với nhau để ăn mừng sự kiện này.
- Cậu có đó không?
Cô chỉ nhận được câu trả lời duy nhất là tiếng kêu meo meo của con mèo Jean-Camille đang lao từ trong phòng ra và vừa cọ mình vào chân cô vừa gừ gừ khoan khoái.
Juliette đặt mấy cái gói lên sàn bếp, ôm con mèo lên tay rồi vội vàng vào phòng khách, căn phòng duy nhất trong căn hộ nơi hệ thống sưởi vẫn còn họat động.
Cô nhắm mắt, đứng áp mình một lúc lâu vào lò sưởi vừa được vặn nấc mạnh nhất. Một làn hơi ấm áp chạy dọc đùi và lan tỏa khắp người cô.
Hừm... Hơn đứt bất cứ người đàn ông nào!
Hai mắt vẫn nhắm nghiền, trong giây lát, cô ước mình đang sống trong một thế giới hoàn hảo: một thế giới nơi có đủ nước nóng trong bình để có thể ngâm mình sau giờ làm việc.
Song không nên đòi hỏi quá nhiều.
Khi mở mắt ra, cô nhận thấy đèn báo trên máy trả lời tự động đang nhấp nháy. Cô luyến tiếc rời khỏi lò sưởi để xem xét các cuộc gọi tới.
Bạn có một tin nhắn mới:
Chào cậu, Juliette, tớ đây. Xin lỗi cậu nhưng tớ không về nhà tối nay. Và cậu sẽ chẳng bao giờ đoán được vì sao đâu. Jimmy mời tớ đi nghỉ hai ngày ở Barbade! Cậu có hiểu không: BAR-BADE! Nếu từ nay tới lúc cậu đi tớ không gặp lại cậu, thì chúc cậu trở về Pháp bình an nhé.
Một cảm giác thất vọng tràn trề xấm chiếm Juliette.
Vậy đấy, tình bạn kiểu Mỹ: bạn có thể sống cùng căn hộ với một người trong vòng ba năm và tới khi chia tay, tất cả những gì người đó để lại cho bạn chỉ là hai câu trong máy trả lời tự động!
Song cô không nên mơ mộng. Tất nhiên Colleen thích đi nghỉ cuối tuần với người yêu của mình hơn là ở lại với cô!
Juliette đi đi lại lại trong căn hộ, tiếp tục kêu ca phàn nàn và cuối cùng cô dừng lại trước vô số những tấm ảnh ghi lại các chặng đường quan trọng trong cuộc đời của hai cô.
Khi đặt chân tới Manhattan, mỗi cô gái đều có một mục tiêu roc ràng: Colleen muốn trở thành luật sư còn Juliette muốn trở thành nghệ sĩ. Họ giao ước với nhau sẽ thành công trong ba năm. Kết quả cuộc đua: một cô vừa được nhận vào làm trong một văn phòng luật sư danh tiếng còn một cô vãn phục vụ bàn trong một quán cà phê!
Với sự bền bỉ và cố gắng trong công việc của mình, thế nào Colleen cũng trở thành luật sư kiêm cổ đông. Cô ấy sẽ kiếm được rất nhiều tiền, sẽ mặc trang phục hiệu DKNY và xử lí hồ sơ trong bầu không khí êm dịu của một văn phòng tiện nghi nằm trong một tòa tháp bằng kính. Cô ấy sẽ trở thành người mà cô ấy luôn mong ước: một trong những exective women bận rộn và khó tiếp cận mà hàng ssáng cô vẫn gặp trên Đại lộ Công viên.
Juliette tự trách mình đã ghen tị với thành công của cô bạn cùng nhà. Song cái cảnh tượng đối lập với thất bại của cuộc đời cô lại rõ ràng tới mức cô cảm thấy bụng đau quặn.
Cuộc sống của cô sẽ ra sao khi cô trở về Pháp? Cô sẽ làm gì với mảnh bằng văn học cổ điển của mình? Chưa kể thời gian đầu, cô sẽ phải quay về sống nhờ bố mẹ nữa chứ! Cô cũng nghĩ tới Aurélia, em gái cô, trẻ hơn cô song đã có cuộc sống ổn định. Là giáo viên dạy học, con bé đã theo chồng, một cảnh sát vừa chuyển công tác đến Limoges.Aurélia và chồng con bé kịch lịêt phản đối lối sống "du mục" của cô, học cho rằng sống như thế là thiếu trách nhiệm.
Ở Paris, rất nhiều bạn bè cũ của cô cũng đã thành đạt. Đa số đều làm những nghề sáng giá. Những công việc đầy tính sáng tạo trong đó người ta có thể " phát triển ": kỹ sư, kiến trúc sư, nhà báo, chuyên viên máy tính...Họ sống có đôi có cặp, có nhà trả góp và đã có một hoặc hai đứa con ngồi chơi ở ghế sau của chiếc xe Renault Mégane.
Về phần mình, Juliette chẳng có bất cứ thứ gì trong tất cả những điều kể trên: không nghề nghiệp ổn định, không tình yêu, không con cái. Đến New York để thử vận may của nghề diễn kịch đã là một ván cược điên rồ, cô vẫn biết vạy. Hơn nữa tất cả mọi người xung quanh cô đều nhắc đi nhắc lại chán ra rằng: điều đó thật thiếu cân nhắc. Và quả thực, bây giờ không còn là thời đương đầu với những thử thách rủi ro nữa. Mà là thời của sự cân nhắc, của nguyên tắc cẩn trọng, của những ám ảnh vớí "rủi ro bằng không". Cả xã hội tôn thờ tính thận trọng, những kế hoạch hưu trí từ lúc mới hai mươi lăm tuổi, những ra đa dò đường tự động, những chế độ ăn kiêng bắt buộc, việc lên án những người hút thuốc...
Song Juliette chẳng chịu nghe ai. Tóm chặt lấy ngôi sao may mắn của mình, cô vẫn luôn tự nhủ rằng một ngày nào đó cô sẽ làm cho tất cả bọn họ phải sửng sốt và bớt lên mặt hơn khi thấy cô xuất hiện trên trang bìa tạp chí Paris Match: MỘT CÔ GÁI TRẺ NGƯỜI PHÁP NHẬN VAI CHÍNH Ở HOLLYWOOD! Cô chưa bao giừo buông xuôi và luôn đấu tranh đến cùng. Song cô đã quá hiền lành, quá "tử tế" để có thể thành công. Tất nhiên, mọi chuyện sẽ dễdàng hơn nhiều nếu như cô là "con gái của ai đó". Nhưng cha của cô chẳng tên là Gérard Depardie. Mà yên ông là Gérard Beaumont và ông là ông chủ một cửa hàng kính mắt ở Aulnay-Bois.
Suy cho cùng, có thể cô chẳng có chút tài năng nào chăng? Nhưng nếu cô không tin vào chính mình thì còn ai tin nữa? Rất nhiều nghệ sĩ cũng từng lận đận mãi mới đạt tới đỉnh cao danh vọng: Tom Hanks từng diễn kịch hàng năm liền trong các rạp hát tồi tàn, Michelle Pfeiffer từng là thu ngân trong siêu thị, Pacino từng bị loại trong cuộc thi tuyển vào Actors Studio, Sharon Stone nhận được vai diễn lớn đầu tiên khá muộn và Brad Pitt thì từng cải trang thành một con gà đứng bán sandwich trong một trung tâm thương mại.
Thế nhưng, điều quan trọng nhất - mà điều này thì chẳng ai thực sự hiểu - là Juliette chỉ cảm thấy mình được sống mỗi khi được diễn. Dù là diễn trong một vở kịch ở trường học, dù là diễn trong khán phòng chỉ có hai người xem: cô chỉ tồn tại mỗi khi cô có được một vai diễn. Cô chỉ là chính mình khi cô hoá thân thành ai đó. Như thể trong cô có một khoảng trống cần được lấp đầy; như thể cuộc sống thực với cô vẫn chưa đủ. Và mỗi lần tự nhủ mình điều đó, Juliette lại nghĩ rằng có lẽ nhu cầu này cũng giống như môt kiểu thứ bệnh muốn tìm kiếm một cuộc sống khác song hành với hiện thực.
Cô cố xua đuổi những ý nghĩ đen tối bằng cách hát nhẩm theo lời một bài hát của Aznavour:" Tôi đã tưởng tượng ra mình trong tò áp phích treo cao..." Vừa khe khẽ hát, cô vừa bước vào phòng của Colleen. Trên ghế là bộ vest đắt giá được gấp lại cẩn thận mag cô bạn cùng phòng đã mua để dùng trong buổi phỏng vấn xin việc. Một khoản đầu tư rủi ro nhưng sắp được đền bù xứng đáng. Juliette không cưỡng lại được cám dỗ muốn thử bộ váy đó. Thật may: Colleen và cô gần như mặc vừa quần áo của nhau.
Cô gái cởi bỏ quần jean và chiếc áo phông cũ rồi mặc thử chiếc váy màu ghi mác Ralph Lauren cảu cô bạn. Cô nháy mắt với mình trong gương:
Không tệ lắm.
Cô chui vào chiếc áo cao cổ lịch lãm bằng vải ca sơ mia đen, khoác cái áo choàng vải tuýt và xỏ chân vào đôi giày bệt hiệu Ferragamo.
Cảm thấy trong lòng phấn khích, cô trang điểm nhẹ nhàng: một chút phấn lên khuôn mặt, một chút mascara, một đường kẻ mắt.
- Thế nào, chiếc gương xinh đẹp, hãy nói cho ta ai là người đẹp nhất?
Cô ngạc nhiên vì sự lột xác của mình. Trong bộ trang phục này, cô hoàn toàn giống một nữ doanh nhân. Quả đúng là người đẹp vì lụa.
Ngây ngất, cô nghĩ tới bộ phim trong đó Dustin Hoffman tráo đổi quần áo với một người phụ nữ và tạo nên vai diễn để đời của mình.
Dạn dĩ hẳn lên, cô dóng dả với tấm gương:
- Juliette Beaumont, rất hân hạnh. Tôi là luật sư.
Trong trang phục như vậy, cô đi xuống thang, tiếng kêu meo meo đòi ăn của Jean-Camille lôi cô trở về với sự thật.
Cô đổ một trong mấy món ăn tàu vào bát cảu nó.
- Đây là một món ngon tuyệt đấy: gà ngũ vị hương và cơm Thái Lan.
Cô vuốt đầu con mèo đang gừ gừ sung sướng và dóng lên nó:
- Juliette Beaumont, rất hân hạnh. Tôi là luật sư.
Đột nhiên cô quyết định sẽ không ở nhà cả buổi tối một mình như một cô gái già. Hay cô tự thưởng cho mình một buổi đi xem nhỉ? Một vở nhạc kịch ở Broadway chẳng hạn. Một tiếng trước giờ diễn, ở các rạp hát trên Quảng trường Thời đại, đôi khi những tấm vé chưa bán hết được chào bán với giá rất phải chăng. Với tuyết rơi kiểu này, chắc chắn sẽ có nhiều người huỷ chỗ đã đặt. Giờ là cơ hội duy nhât để thử vận may. Tại sao không xem vở Bóng ma trong nhà hát hay Những con mèo chứ?
Một lần nữa, cô ngắm mình trước gương phòng tắm, rồi lần đầu tiên kể từ rất lâu nay, cô thấy mình xinh đẹp
- Xin lỗi mày, jean-Camille, nhưng New York đang chờ tao! - cô tuyên bố bằng vẻ rất kịch.
Cô lại chạy lên phòng Colleen, vớ lấy chiếc khăn quang hiệu Burberry và lao ra ngoài giữa màn đêm trong suốt như pha lê, quyết tâm tận hưởng những giờ cuối cùng của mình ở Manhattan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.