Thiên Long đang ngồi ở phòng khách xem một số sổ sách thì bất thình lình một người con trai hùng hổ bước vào nhà anh:
-Thiên Long anh ra đây, tôi có chuyện muốn nói
-Cậu chủ à, cậu ta khỏe quá, tôi không ngăn được_Cô người hầu bất lực nhìn Thiên Long
-Cô đi đi_Thiên Long không vui nhìn cô người hầu, đôi mắt đẹp lướt qua người con trai kia. Chẳng phải là bạn trai của cô nhóc nghịch ngợm kia sao? Tới đây gặp anh làm gì? Thiên Long còn chưa nói gì thì An Nhi đã nhào tới túm lấy cổ áo của anh, gắt lên:
-Sao anh dám nói như vậy với Gia Hân hả? Nhỏ có làm gì anh đâu. Tính nhỏ rất dễ bị tổn thương anh không biết sao?
Mấy cô người hầu nhìn nhau ngán ngẩm. Lại là vì Gia Hân. Thầm nghĩ cô gái bé nhỏ kia thật là cao siêu. Ngay cả khi không có mặt ở nhà của cậu chủ thì cũng có thể làm nó loạn cả lên.
Thiên Long, đôi mắt màu coffee sữa lạnh nhạt nhìn vào đôi mắt màu đen của "cậu con trai kia", tay nhẹ nhàng đưa lên gỡ bàn tay đang túm lấy cổ áo của mình, giọng nói mang theo nhiệt độ dưới 0 độ C:
-Đừng có đến đây làm loạn lên như vậy. Chỉ vì mấy lời nói của bạn gái mà cậu đã chạy đến đây đánh người à
-Bạn gái? Thì ra là vì không có được Gia Hân nên anh mới nói mấy lời đó với nhỏ có phải không?_An Nhi nở một nụ cười khinh bỉ. Nhìn lại mới thấy anh ta to cao và cường tràng hơn hơn cô rất nhiều. Ngay cả giọng nói cũng cực kì đanh thép và lạnh lùng. Mặc dù cảm thấy mình bị lép vế nhưng vẫn không chịu thua thiệt.
-Biến!_Thiên Long không nhẫn nhịn gì, lạnh lùng rít lên. Đôi mắt bắt đầu nổi lên những tia máu.
-Tôi cảnh cáo anh nếu làm nhỏ khóc thì tôi sẽ không tha cho anh đâu_An Nhi nở một nụ cười đắc ý rồi xoay người bước ra khỏi nha Thiên Long. Cuối cùng cô cũng khơi được điểm đáng bực của Thiên Long.
Thiên Long thật sự tức giận, quát người hầu đóng cổng thật chặt,không để cậu ta vào một lần nữa.
-Reng...Reng..._Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Thiên Long không vui nhận điện thoại:
-Ai?
-Tôi là Hương Mai. Anh làm ơn đừng nói mấy lời như vậy với nhỏ Gia Hân nữa được không? Hôm nay nó về nhà khóa cửa trong phòng ngồi khóc suốt nè_Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ.
-Lại là chuyện của cô ta. Đừng phiền tôi nữa_Thiên Long định cúp máy thì Hương Mai gắt lên:
-Anh đừng có mà nhẫn tâm như vậy. Gia Hân nó yêu anh thì làm sao nó chịu đựng được việc người mình yêu nghĩ xấu về mình
-Chẳng phải cô ta nói yêu cậu con trai kia sao?_Thiên Long nhíu mày nghi hoặc hỏi.
-Haizz đành nói thật cho anh biết, cậu bạn kia tên An Nhi là con gái giả trai_Hương Mai thở dài giải thích
-Sao? Vậy là Gia Hân thích tôi sao?_Thiên Long hỏi lại, giọng nói vô vùng kích động
-Đúng vậy. Hôm nay chính miệng nó nói với tôi xong._Hương Mai kinh ngạc nhưng vẫn trả lời, còn chưa nói hết thì điện thoại phát ra tiếng tút tút. Anh ta đã cúp máy.
-Á!!!Thì ra cô ấy cũng thích mình_Thiên Long không kìm được vui mừng hét lên làm kinh động đến mấy cô người hầu gần đó.
-Anh hai làm gì hét ghê vậy?_NaNa bước xuống cầu thang, hai tay vẫn còn bịt tai lại.
-NaNa mau chỉ anh cách tỏ tình lãng mạn nhất_Thiên Long chạy đến kéo NaNa chạy như bay lên phòng.
-A, bỏ em ra, anh bị gì vậy?_sự thay đổi đến chóng mặt của anh trai khiến con bé hoảng sợ, hét toáng lên.
-Gia Hân cô ấy cũng thích anh. Anh phải tỏ tình mới được_Thiên Long kéo NaNa vào phòng mình, nhanh chóng đóng cửa, suýt nữa là lao vào bà anh.
Bà của Thiên Long chỉ biết lắc đầu nhìn anh cười:"Thằng bé này đúng là vẫn khác người"