-Bây giờ anh đến thăm mộ mẹ
đi_Gia Hân đột nhiên nói vậy. Hoàng Huy im lặng một lúc lâu sau cũng trả
lời:"Em sẽ đi cùng anh?"
-Em được đi?_Gia Hân ngạc
nhiên nhìn Hoàng Huy
-Sao lại không? Em là bạn gái
anh mà_Hoàng Huy.
-Ukm_Gia Hân gật đầu.
-Anh sẽ đi một lần, vì em_Hoàng
Huy đồng ý. Gia Hân không hiểu sao nghe câu nói này của Hoàng Huy cô lại cảm
thấy hạnh phúc. Giống như câu nói vừa rồi đã khẳng định vị trí của cô trong tim
anh không hề nhỏ.
-Anh chờ một chút nhé_Đang đi
bỗng dưng Gia Hân dừng lại nói Hoàng Huy chờ cô sau đó qua bên kia đường. Hoàng
Huy nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô vào shop hoa mà lòng có chút khó hiểu.
Một lát sau Gia Hân đi ra trên tay cầm một bó hoa, mỉm cười với Hoàng
Huy:"Mình đi tiếp thôi"
-Em mua hoa làm gì vậy?_Hoàng
Huy nhìn bó hoa trên tay Gia Hân thắc mắc.
-Đi thăm mộ thì phải mang
theo hoa chứ. Anh không biết sao?_Gia Hân ngạc nhiên nhìn Hoàng Huy. Hoàng Huy
khẽ lắc đầu.
-Anh thật là..._Gia Hân chỉ
biết lắc đầu. Chắc Hoàng Huy chưa bao giờ đi thăm mộ nên mới có cái biểu hiện
ngu ngơ đó. Thật ra trước khi đi Gia Hân còn phải nhắc Hoàng Huy gọi điện thoải
cho Hoàng Anh vậy mà anh lại ngạc nhiên hỏi rằng gọi để làm gì. Gia Hân không
hiểu sao Hoàng Huy cũng có lúc ngốc đến vậy nếu không hỏi Hoàng Anh mộ mẹ anh ở
đâu thì sao biết mà tới thăm.Hoàng Huy cũng gật đầu hiểu ra và gọi cho Hoàng
Anh ngay sau đó.
Gia Hân và Hoàng Huy đi được
một đoạn thì cả hai dừng chân trước một ngôi mộ nhỏ chỉ được vun đắp ở một
khoảng đất trống. Phía trên mộ có một bức ảnh của một người phụ nữ vẻ mặt rất
hiền từ, ánh nhìn đôn hậu. Dưới mộ cỏ được nhổ sạch và có một đóa hoa ly trắng
muốt. Chắc là Hoàng Anh vừa mới tới đây. Gia Hân đặt bó hoa cô mới mua xuống
sau đó nhìn Hoàng Huy:"Anh không có gì để nói với mẹ sao?"
-Không_Hoàng Huy thậm chí
cũng không thèm nhìn tấm ảnh của mẹ anh.
-Vậy thì em sẽ nói_Gia Hân
quỳ xuống, mắt nhìn người phụ nữ đang mỉm cười trong hình.
-Này em không cần phải làm vậy
đâu_Hoàng Huy ngạc nhiên, vội ngăn hành động của Gia Hân.
-Kệ em đi mà_Gia Hân đẩy tay
Hoàng Huy ra khiến anh chỉ biết lắc đầu nhìn xem tiếp theo cô bạn gái đáng yêu
của anh sẽ làm gì.
-Chào bác, cháu là Trịnh Gia
Hân là bạn gái của Hoàng Huy. Cháu đã nghe anh ấy kể hết mọi chuyện...Nhưng
cháu tin rằng bác có nỗi khổ tâm riêng vì bác rất thương anh ấy, bác là người
phụ nữ nhân từ rất chịu thương, chịu khó...Hoàng Huy tuy miệng anh ấy nói ghét
bác nhưng thật ra anh ấy rất thương bác..._Gia Hân chưa nói hết thì:
-Nè cái này không có nha em
đừng có nói vậy_Hoàng Huy không thừa nhận
-Im lặng một chút đi mà_Gia
Hân nhẹ nhàng nhắc nhở sau đó tiếp tục cuộc độc thoại của mình:
-Anh ấy đã bỏ nhà đi, sống tự
lập nhưng vẫn luôn tìm kiếm tin tức của bác chứng tỏ anh ấy vẫn còn yêu thương
bác nhưng mà không thừa nhận. Bác yên tâm rồi sẽ có một ngày cháu sẽ làm anh ấy
thừa nhận điều đó. Cháu tin rằng cháu sẽ làm cho anh ấy hạnh phúc, sẽ bảo vệ
anh ấy(mặc dù không chắc là có thể)..._Gia Hân đang nói thì lại bì ngắt:
-Cái này phải là anh nói mới
đúng chứ_Hoàng Huy chỉnh lại.
-Anh không im lặng một chút
được hả em đang nói chuyện với mẹ anh đó_Gia Hân phát cáu với Hoàng Huy.
-Ok.Em cứ tiếp tục cuộc độc
thoại đi_Hoàng Huy cười khổ.
-Cháu hứa với bác là cháu sẽ
làm vậy nhưng chỉ khi có sự chấp nhận của bác. Bác có chấp nhận cháu không
ạ?_Gia Hân nhìn vào tấm ảnh đầy mong chờ nhưng chỉ nhận được sự im lặng. Gia
Hân khẽ thở dài:"Vậy là bác không đồng ý cho cháu làm bạn gái của Hoàng
Huy rồi"
-Em nói cái gì vậy? Người
chết rồi sao có thể trả lời được_Hoàng Huy bực mình thật sự cô bạn gái của anh
sao lại ngốc đến vậy.Đừng nói chỉ vì lí do đó mà chia tay với anh nha.
Đột nhiên một cơn gió mạnh
thổi tới cuốn theo một bông hoa rơi vào tay Gia Hân. Gia Hân sững người nhìn
bông hoa trên tay sau đó cô mừng rỡ reo lên:"A...Mẹ anh đồng ý cho em làm
bạn gái anh rồi nè"_Gia Hân đưa bàn tay có bông hoa ở trong ra trước mặt
Hoàng Huy. Hoàng Huy chỉ biết mỉm cười:"Đúng là ngốc mà."
Hoàng Anh đứng từ xa chứng
kiến hết mọi chuyện xảy ra trước mắt, khẽ mỉm cười:"Cảm ơn cô Gia Hân. Hi
vọng cô sẽ xóa tan mọi hiểu lầm giữa mẹ tôi và anh."