Bên trong phủ đệ nhà họ Triệu vô cùng hỗn loạn, tất cả người làm đều đang khóc lóc tỉ tê.
Triệu viên ngoại vừa dứt lời, đã có người làm nhanh chóng rời đi, chạy về hướng một biệt viện trong Triệu phủ.
Lúc này, Vương thị lao ra cũng từ trong nhà, chạy đến trước thi thể Triệu Tiểu Vũ rồi òa lên khóc nức nở.
"Ôi, con ta…"
"Sao con lại chết như vậy chứ... Ôi con ta, vì mẹ mà số mạng lại khổ như vậy, tuổi còn trẻ mà đã phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?"
"Rốt cuộc là ai hại con? Ta sẽ…"
"Là ai? Là ai hại con ta? Ta muốn kẻ đó đền mạng!" Vương thị nhìn mấy người đàn ông xung quanh, hai mắt đỏ ngầu như máu.
"Phu nhân, chúng ta... Chúng ta cũng không biết!" Một người đàn ông nói, vẻ mặt đầy đau buồn.
"Không biết? Vậy thì tại sao người chết sao không phải là các ngươi? Con trai ta đều chết hết rồi, sao các ngươi còn sống được?" Vương thị gào thét, đau buồn muốn chết.
"Xin phu nhân thứ tội, xin phu nhân thứ tội!" Mấy người đàn ông bị dọa sợ đến mức hai chân như nhũn ra, liên tục dập đầu.
"Chuyện gì xảy ra thế?" Ngay vào lúc này, Lý Đạo Chân đến, ông ta đang mặc đạo bào, sắc mặt hơi nghiêm nghị, nhanh chóng đi tới trước thi thể Triệu Tiểu Vũ.
"Lý đạo trưởng, con ta... Con ta nó..." Triệu viên ngoại đau buồn vô tận.
"Thân xác hoàn hảo, linh hồn không còn?" Ánh mắt Lý Đạo Chân chợt ngưng đọng: "Là câu hồn!"
Lý Đạo Chân sải bước lên phía trước, đi tới bên cạnh Triệu viên ngoại, trầm giọng hỏi: "Sao hôm nay lại có quỷ sai tới câu hồn? Kính âm dương ta đưa cho ông không được chiếu sáng à? Chẳng lẽ những bảo vật mà ông chuẩn bị cho quỷ sai vẫn chưa được đưa đi?"
Lý Đạo Chân hỏi liên tiếp ba vấn đề khiến cho Triệu viên ngoại ngây ngẩn, không đúng, con trai ông ta đã chết ngay giữa đường.
"Lý đạo trưởng, hôm nay con trai ta đi dạo phố, nó chết trên đường."
"Trên đường?" Con ngươi Lý Đạo Chân co rút lại, thân hình ông ta chợt lóe lên, trong nháy mắt đã ra đến ngoài đường. Ông ta nhìn bầu không khí vui tươi hớn hở xung quanh, cùng với những dây pháo thỉnh thoảng bắn lên, sau đó cau mày.
"Có âm khí lưu lại, quả nhiên là quỷ sai câu hồn!"
Sau đó, ông ta trở lại phủ đệ nhà họ Triệu, nói với Triệu viên ngoại: "Triệu viên ngoại, linh hồn con trai ông đã bị tiểu quỷ dưới Địa phủ bắt mất!"
"Địa phủ bắt đi?"
"Vậy... Vậy thì nên làm thế nào cho phải đây?"
"Lý đạo trưởng, ngài nhất định phải cứu con trai ta."
"Bây giờ chắc bọn họ vẫn còn chưa đi xa, lấy đồ ông đã chuẩn bị ra cho ta, ta đi gặp Quỷ tướng cầu xin thỉnh hồn trở lại!"
"Vậy sao? Tốt quá!" Triệu viên ngoại vô cùng kích động, có Lý đạo trưởng ra tay, vậy thì nhất định linh hồn con trai ông ta có thể trở lại.
Nên biết, sư phụ của Lý đạo trưởng là tiên nhân ở động Tuyết Hoa, quỷ sai không phải thứ có thể đối phó với ông ta.
Triệu viên ngoại xoay người vào nhà lấy ra một cái bọc, trong đó có một ít đồ cũ, chính là đồ được tổ tiên truyền lại. Đối với người trên dương gian thì chúng không hề được coi là đồ trân quý, nhưng đối với ma quỷ mà nói, những thứ này có giá trị rất cao.
Lý đạo trưởng cũng không nhìn xem bên trong bọc có những thứ gì, ông ta chỉ cầm lấy rồi đi ngay.
Tu vi của ông ta không thấp, nếu nói như sư tôn thì ông ta gần như đã đắc đạo thành tiên, chỉ là nhân quả phàm trần vẫn còn chưa dứt nên ảnh hưởng đến đạo tâm của ông ta.
Đây cũng là lý do tại sao ông ta phải hạ mình trả lại nợ ân tình cho Triệu viên ngoại. Năm đó trong lúc ông ta gặp khủng hoảng, nếu không nhờ Triệu viên ngoại, thì chỉ sợ ông ta đã chết ở chốn hồng trần này từ lâu rồi.
Sau đó ông ta được sư tôn phát hiện tư chất tu tiên xuất chúng nên mới dẫn theo vào động Tuyết Hoa, qua mấy chục năm, ông ta không ngừng gặp vận may, hiểu đạo pháp, đến nay đã sắp thành tiên.
Đợi khi xong chuyện ở đây, ông ta sẽ có thể lập tức bế quan tìm kiếm sự đột phá.
Với tư cách đại đệ tử của Địa Tiên động Tuyết Hoa, ông ta cũng có sự hiểu biết nhất định đối với Địa phủ. Đó là một thế lực khổng lồ, bên trong kẻ mạnh đông như kiến, chỉ có điều hiện giờ cả Thiên Đình và Phật Môn đều nhúng tay vào Địa phủ, hình như cố ý chèn ép Địa phủ.
Sau lưng hai thế lực lớn đều có thánh nhân làm chỗ dựa, còn Bình Tâm nương nương của Địa phủ đã biến mất rất nhiều năm, vậy nên mới khiến cho đông đảo quỷ thần dưới Địa phủ làm việc không được thoải mái. Phía trên đã như vậy, quỷ sai bên dưới lại càng lười biếng, nhìn đâu cũng thấy thối nát, không hề có triển vọng gì.
Chỉ có điều dù là như vậy, thực lực của quỷ sai Địa phủ cũng không thể khinh thường, cho dù là Quỷ binh tầm thường nhất thì sức mạnh cũng rất đáng gờm, trên căn bản đã đạt tới cảnh giới Địa Tiên.
Dẫu sao, vong hồn trải qua lễ rửa tội trong ao Tẩy Hồn, không ngừng ngưng tụ nhờ vào khí vận ở Địa phủ, đến khi trở thành Quỷ binh là đã đạt tới cảnh giới Địa Tiên.
Còn thực lực Quỷ sát ở Địa phủ cũng đã đủ để sánh bằng Thiên Tiên trong tam giới, nói đến Quỷ tướng thì cũng đủ để sánh bằng Kim Tiên.
Mà quỷ sai trong chốn u minh chỉ nghe chỉ thị của Địa phủ, trừ những thiên binh thiên tướng tuân theo mệnh lệnh của Thiên Đình được xem như ngang hàng, thì những tán tu đều không phải là đối thủ của quỷ sai.
Chỉ có một số ít tiên nhân có bối cảnh thì khi đối mặt với quỷ sai Địa phủ vẫn có cảm giác mình cao quý hơn.
Tô Doãn Sâm cầm Xích câu hồn, dắt hồn phách Triệu Tiểu Vũ đi về phía trước. Triệu Tiểu Vũ kêu gào suốt dọc đường, nhưng thứ đón chào hắn ta lại là từng đợt roi đánh xuống.
Rốt cuộc hắn cũng đến được mảng núi hoang kia, nhìn nhóm ma quỷ đang đứng trên đống đất, mở miệng nói: "Người này đã đền tội, oán khí của các người cũng nên tiêu trừ, để ta dẫn các ngươi xuống Địa phủ."
Theo lời Tô Doãn Sâm, mấy vị quỷ hồn nhìn linh hồn Triệu Tiểu Vũ sau lưng hắn, trong đôi mắt lóe lên ánh đỏ.
"Triệu Tiểu Vũ, rốt cuộc ngươi cũng chết!"
Mấy vong hồn vừa nói vừa vọt lên, nhào tới vong hồn Triệu Tiểu Vũ, vong hồn nào cũng há to miệng cắn xé linh hồn Triệu Tiểu Vũ, đau đến mức Triệu Tiểu Vũ gào khóc vang trời.
Tô Doãn Sâm cũng không ngăn cản. Khi còn sống những người này đã bị Triệu Tiểu Vũ hút xương tủy, ăn não, oán khí khá sâu, nếu không để cho bọn họ trút giận thì sợ rằng oán khí tích lũy trong thời gian dài sẽ gây ra chuyện bất thường.
"Cứu mạng, quỷ gia, xin cứu mạng!" Triệu Tiểu Vũ kêu la thảm thiết, Tô Doãn Sâm vẫn thờ ơ nhìn về phía trước.
Đột nhiên, ánh sáng chợt lóe trong đôi mắt hắn, hắn quay phắt về phía sau, chỉ thấy một bóng người mặc đạo bào nhanh chóng đến gần.
Tính toán sơ qua thực lực đối phương, trong lòng Tô Doãn Sâm cũng buông lỏng một chút.
Hiện giờ hắn đã đến cảnh giới Quỷ sát, đủ để đối phó với cảnh giới Thiên Tiên. đạo nhân này còn chưa thành tiên, hắn chỉ cần trở tay là tiêu diệt được.
Sắc mặt Lý Đạo Chân nghiêm nghị, khi đuổi theo đến đây, ông ta liền cảm giác nơi này âm u, nồng nặc quỷ khí. Ông ta thi triển bí thuật, tăng thêm tầm nhìn rồi nhìn thật xa về phía trước.
Chỉ thấy phía trước có một vị âm linh đang đứng nghiêm, hắn mặc toàn đồ đen, âm khí lượn quanh thân thể, trong tay là một sợi xích câu hồn khóa mấy quỷ hồn, mà bất ngờ thay Triệu Tiểu Vũ cũng ở trong đó.
"Cao nhân, xin cứu mạng!" Triệu Tiểu Vũ nhìn thấy Lý Đạo Chân, sắc mặt không khỏi vui mừng, hắn ta vội vàng mở miệng.
Đồng thời, hắn ta nhìn Tô Doãn Sâm, nói: "Tiểu quỷ, còn không mau mau thả ta ra? Vị kia chính là tiên nhân đó, đó là thúc thúc của ta, nếu tên tiểu quỷ nhà ngươi còn không thả ông đây ra thì cứ chờ xem."
"Bốp!"
Tô Doãn Sâm không nói hai lời mà cứ thế quất thêm một roi, khiến Triệu Tiểu Vũ kêu cha gọi mẹ.
"Mọi người đều là người tu đạo, có thể nể mặt nhau một chút hay không?" Lúc này, Lý Đạo Chân rất nghiêm túc nhìn Tô Doãn Sâm: "Đây là một chút quà mọn, xin vui lòng nhận lấy."
Nhìn Lý Đạo Chân, Tô Doãn Sâm mở miệng: "Ngươi muốn tới đây cướp hồn?"
Thái độ Lý Đạo Chân cũng thay đổi, ông ta nói: "Đối với ngươi mà nói, bắt ít đi một hai linh hồn cũng không có ảnh hưởng gì, vì sao phải tự làm khó mình? Địa phủ cằn cỗi, đây là một vài bảo vật chỉ có ở dương gian, nếu ngươi có thể đi lại giữa hai nơi, vì sao không chịu nghĩ cho mình một chút?"
"Có phải ngươi muốn tới đây cướp hồn hay không?" Tô Doãn Sâm hỏi lần nữa.