"Cướp hồn?" Ánh mắt Lý Đạo Chân lóe lên, ông ta không tới đây để cướp hồn, nhưng cũng không khác lắm.
"Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn dùng bảo vật để trao đổi hồn phách Triệu Tiểu Vũ với ngươi."
"Tuổi thọ của Triệu Tiểu Vũ đã hết, hồn phải quay về Địa phủ." Tô Doãn Sâm vẫn rất bình tĩnh, hắn nhìn Triệu Tiểu Vũ, Triệu Tiểu Vũ tái mặt, quát to: "Tiểu quỷ, ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng là gì, ở dương gian mà lại dám láo toét như vậy? Lý thúc của ta đã nói chuyện hòa nhã với ngươi rồi, sao ngươi dám vô lễ như vậy?"
"Bốp!"
"Ui da, Lý thúc cứu mạng với!"
"Hừ! Các hạ là âm linh, chắc hẳn nên biết..." Lý Đạo Chân còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Tô Doãn Sâm nghiêng đầu đi, làm cho ông ta thấy hơi tức giận.
Ông ta đường đường là đệ tử của tiên nhân động Tuyết Hoa, thân phận địa vị cũng không tầm thường, hôm nay một tên âm quỷ Địa phủ lại dám vô lễ như vậy với mình, làm gì có ai nhịn nổi.
"Tiểu quỷ, đứng lại!" Lý Đạo Chân la lớn, thân hình chợt lóe, biến đến trước mặt Tô Doãn Sâm, ngăn cản đường đi của hắn.
Thấy cảnh tượng thế này, khóe miệng Tô Doãn Sâm hơi nhếch lên, bỗng thấy vui vẻ.
Thứ hắn muốn chính là kết quả này.
Trên sổ tay quỷ sai có viết, quỷ đi câu hồn, nếu có người dương ngăn trở việc bắt hồn, theo như luật âm phủ có quyền chém!
Mặc dù hiện giờ với rất nhiều quỷ sai mà nói luật âm chỉ là thứ trưng bày, gần như đã không còn quỷ sai và người dương nào coi luật âm ra gì.
Nhưng Tô Doãn Sâm lại rất tôn trọng, hắn khá là tích cực.
"Tiểu quỷ, ngươi thật sự không tính nói chuyện đàng hoàng sao?"
"Ngươi có biết ta là ai không?"
"Đúng vậy, thúc thúc của ta chính là đệ tử của tiên nhân động Tuyết Hoa, cái tên tiểu quỷ nhà ngươi thật sự không biết tự lượng sức mình."
"Bốp!"
"Im miệng!" Tô Doãn Sâm lại quất thêm một roi.
"Hu hu hu..." Triệu Tiểu Vũ cứ như chó mất chủ, vẻ mặt đầy oan ức nhưng lại không dám sủa điên cuồng.
"Cút ngay!" Tô Doãn Sâm không để ý tới lời tự giới thiệu của đối phương, hắn tiến lên một bước, quát to.
"Hừ! Hôm nay mà không để hồn phách Triệu Tiểu Vũ lại, ngươi sẽ khó mà trở về Địa phủ."
Vừa nói xong, ánh sáng chợt lóe lên trong tay Lý Đạo Chân, một mặt bảo kính xuất hiện. Đây là pháp bảo mà sư phụ đã ban cho ông ta, vô cùng mạnh mẽ, đủ để đối phó với tiên nhân.
"Ta hỏi lần nữa, có thả hồn Triệu Tiểu Vũ hay không?"
"Ngươi có thể thử nhìn xem!" Sắc mặt Tô Doãn Sâm trầm xuống, xem ra Địa phủ đã ở thế yếu nhiều năm như vậy, rất nhiều người đã quên thực lực của quỷ thần Địa phủ.
Bây giờ đến một tên chó lông lá cũng dám khiêu khích uy nghiêm của Địa phủ, tình hình này thật sự không tốt, phải thay đổi thôi.
"Hừ! Nói khoác mà không biết ngượng!" Lý Đạo Chân hừ lạnh, kể cả đối phương có là cảnh giới tiên nhân thì sao chứ?
Dương gian dương khí mênh mông, là sân nhà bọn họ, một tên âm quỷ lại không biết nể nang như vậy, cứ để ông ta thay mặt sư phụ ra tay đi.
Nhớ năm đó, cảnh tượng sư phụ Tuyết Hoa chân nhân của ông ta chỉ dùng một cái tát đã đánh bay hết mấy tên quỷ sai thật khí phách tuyệt vời biết bao.
Nghĩ đến đây, Lý Đạo Chân quát to một tiếng, sức mạnh cả người dâng lên, ông ta phóng tới chỗ Tô Doãn Sâm, bảo kính trong tay sáng lên, tỏa ra ánh sáng rất đẹp.
"Bốp!"
Tô Doãn Sâm hé mắt, chỉ cần quất một roi là đánh bay Lý Đạo Chân.
Sau đó hắn đưa tay, thi triển Quỷ thần Thất Tai, điểm vào giữa trán đối phương.
Mặt Lý Đạo Chân biến sắc, ông không ngờ Tô Doãn Sâm lại kinh khủng như vậy, gần như chỉ một roi là đánh lui được ông ta, đây tuyệt đối không phải là tu vi Địa Tiên.
Sư phụ ông ta đã từng nói, với sức mạnh của bảo kính kia, cho dù là đối mặt với Địa Tiên thì chuyện bảo vệ tính mạng cũng không thành vấn đề.
Nhưng đến bây giờ, hình như sư phụ nói cũng không đúng lắm.
Chẳng lẽ... Tu vi của hắn không phải Địa Tiên? Hắn là Thiên Tiên?
Trời đất, một tên quỷ sai đã đạt cảnh giới Thiên Tiên, lại tới đây bắt hồn một người phàm?
Mà hoàn cảnh này cũng không cho phép Lý Đạo Chân suy nghĩ nhiều, đối phương chỉ một thoáng đã sắp chạm đến mi tâm ông.
Ngón tay kia mạnh mẽ, sức mạnh to lớn vô cùng, âm khí nồng nặc lượn lờ, dù vẫn còn chưa chạm tới mi tâm thì cũng đã khiến cho ông ta thấy đau.
Thời khắc mấu chốt, ông ta sử dụng bảo kính ngăn ở trước mặt mình, chống đỡ sự tấn công của Tô Doãn Sâm.
"Choang!" Một tiếng giòn dã, bảo kính tựa như tờ giấy dưới ngón tay Tô Doãn Sâm, trong nháy mắt đã bị đâm bể.
"Làm sao có thể?" Lý Đạo Chân hoàn toàn kinh sợ, pháp bảo mà sư tôn cho ông ta giờ đây lại bị đối phương tùy ý phá hủy, đây rốt cuộc là cái quỷ gì?
"Ngăn trở Địa phủ câu hồn, tội đáng phải chết!" Tô Doãn Sâm quát to một tiếng, ngón tay nhấn thẳng vào mi tâm Lý Đạo Chân.
Bụp!
Một tiếng giòn dã, nguyên thần Lý Đạo Chân đã bị Tô Doãn Sâm chỉ một cái tan tành, hoàn toàn hồn phi phách tán, thậm chí không còn cơ hội đầu thai chuyển thế.
Trong nháy mắt, thân xác Lý Đạo Chân ngã xuống đất im lìm, hai mắt kinh hoàng, không còn chút sức sống nào.
"Lý thúc?" Linh hồn Triệu Tiểu Vũ run rẩy, nhẹ giọng kêu.
"Thúc ngươi chết rồi!" Một vong hồn cười khanh khách: "Tên ác ma này cũng đã chết, ha ha!"
Dĩ nhiên bọn họ nhận ra Lý Đạo Chân, chính ông ta đã tróc xương tủy của bọn họ ra cho Triệu Tiểu Vũ hấp thu, bọn họ có hóa thành quỷ vẫn nhận ra ông ta.
"Chết? Lý thúc chết rồi?" Toàn bộ hồn phách Triệu Tiểu Vũ ngây ra, hắn ta không có hy vọng sống sót rồi.
Tô Doãn Sâm không thèm nhìn thi thể Lý Đạo Chân mà bước ngang qua ông ta, đi tới đằng xa.
Với tu vi Quỷ sát hiện giờ của hắn, đủ để đứng ngang tầm Thiên Tiên, cho dù là tên sư phụ Địa tiên gì đó của ông ta có tới đây cũng không đủ sức, huống chi cái tên đạo sĩ còn chưa được thành tiên này.
Nhẹ nhàng!
Giải quyết mấy người dương gian thật là nhẹ nhàng.
Ở thời đại mà việc tu thành Thiên Tiên, Địa Tiên rất dễ dàng, một tên còn chưa phải là tiên cũng dám khiêu chiến quyền uy Địa phủ?
Mặc dù Địa phủ ở thế yếu, có địa vị thấp nhất trong tam giới Thiên - Địa - Nhân, nhưng không có nghĩa là thực lực của Địa phủ yếu đâu!
Ngũ Phương Quỷ Đế, Thập Điện Diêm La, Thập Đại Âm Soái, làm gì có ai không mạnh? Chỉ có điều hiện giờ bọn họ đã bị Thiên Đình khống chế, Địa phủ lại có Phật Môn nhúng tay vào chấm mút nên mới không thể tiếp viện nổi thôi.
Tô Doãn Sâm đi thẳng tới phía trước, nhanh chóng bắt thêm bốn vong hồn, tổng cộng năm vong hồn bị hắn dắt đi bằng xích câu hồn, đi về hướng quỷ môn quan.
Còn về lũ quỷ chết oan, không tính vào dạng bị câu hồn, hắn cũng coi như thuận tiện dẫn đi luôn, sẽ không để cho bọn chúng tiến vào thành Phong Đô.
Rất nhanh đã đến quỷ môn quan, sau khi đưa mấy vong hồn đến thành Uổng Tử, hắn liền đi tới ty câu hồn báo cáo.
Lục Cương thấy Tô Doãn Sâm thì khẽ mỉm cười, nói: "Tô Doãn Sâm, rất tốt."
Lục Cương nắm rất rõ ràng tình trạng Địa phủ hiện giờ, hắn ta biết tỏng thái độ làm việc của quỷ sai ty ba mươi ba, chỉ có điều đến hôm nay toàn bộ Địa phủ đã được đến mức này, hắn ta cũng lười xía vào.
Mặc dù là như vậy, nhưng với tư cách Ty Quân của Tô Doãn Sâm, thấy Tô Doãn Sâm cố gắng làm việc như vậy, hắn ta vẫn cảm thấy vui vẻ yên tâm.
Dù sao thì, có cấp trên nào lại không thích nhân viên cố gắng làm việc?
Nhanh chóng ghi chép tên tất cả các vong hồn, Tô Doãn Sâm đi ra khỏi ty câu hồn, dẫn nhóm người đi về hướng ty xét xử.
"Quỷ, quỷ gia, ta sẽ bị xử phạt thế nào?" Triệu Tiểu Vũ rung giọng nói.
"Với tội của ngươi, có lẽ là chiên dầu, lột da, chém ngang eo, núi đao, biển lửa mỗi cái phải đi một lần."
"Hả..." Triệu Tiểu Vũ sợ hãi đến tê liệt cả người.
Rất nhanh, Tô Doãn Sâm đã dẫn mấy người Triệu Tiểu Vũ đến ty xét xử. Ở bên trong ty xét xử, quả nhiên Triệu Tiểu Vũ bị kết án với rất nhiều hình phạt, gần như là phải chịu hết tất cả hình phạt trong ty trị ác, mỗi thứ một lần.
"Haizz, cũng tiếc thật, đến khi hắn ta được đầu thai, uống canh Mạnh Bà là lại quên hết, nói không chừng lại đi vào con đường cũ, mà với cái với tội của hắn ta, có lẽ sẽ phải đầu thai vào đường súc sinh thôi."
Tô Doãn Sâm hơi thở dài, dương gian ba đời làm ác hành thiện đều do chính mỗi người, từ cổ chí kim, âm tào Địa phủ đâu có bỏ qua cho ai?
"Những người bị câu hồn ở trấn Thanh Dương đều đã được bắt về hết, nhưng hồn của Trương Lão Cửu vẫn chưa xuống đến đây, rốt cuộc ông ta đi đâu rồi?"
Trên đường quay trở về, hắn tự lẩm bẩm, sau đó quyết định rằng ngày mai sẽ đặc biệt đi tìm linh hồn Trương Lão Cửu.