Sau khi hai vị du thần của ty tuần tra rời đi, quỷ ảnh của Hàn Đồ chậm rãi hiện lên. Nhìn thấy Hàn Đồ, vẻ mặt Từ Hồng hơi thay đổi, dường như nghĩ tới cái gì, mở miệng nói: “Hàn Đồ, sao ngươi lại ở đây?”
“Cầm bảo vật của các ngươi, nếu không làm việc thì có được sao?”
“Ý ngươi là…”
“Không sai, vị quỷ sai bên cạnh hai vị du thần vừa rồi, chính là người hại chết đệ tử của Tuyết Hoa đạo hữu.”
Nói xong, Hàn Đồ chỉ vào hồn của Trương Lão Cửu trong hố luyện hồn, nói: “Từ Hồng đạo hữu, chắc hẳn quỷ này không đơn giản chỉ là quỷ sủng của ngươi đúng không?”
“Hàn Đồ, có một số việc có thể hỏi thăm, có một số việc không thể hỏi thăm, ngươi hiểu không?”
Hàn Đồ thay đổi sắc mặt, gật đầu, bối cảnh của ngươi thâm hậu, ngươi nói cái gì thì là cái đó.
“Đi thôi, ta theo ngươi đi xem, quỷ sai mà ngươi nói có gì bất phàm, mà lại dám hành hung ở dương gian.”
Nói xong, hai người đi về phía trước.
Tô Doãn Sâm vẫn luôn đi về phía trước, hướng đến huyện Thủy Giang. Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy trong lòng bất an, nhưng không biết rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.
“Hôm nay quên xem lịch, chẳng lẽ hôm nay không thích hợp câu hồn sao?” Trong lòng Tô Doãn Sâm thầm nhủ.
Lúc này, hắn đi qua một mảnh rừng cây nhỏ, bốn phía đột nhiên có âm khí bốc lên, trong âm khí cuồn cuộn có hai bóng dáng chậm rãi đi tới.
Trong đó một vị người mặc đạo bào, tướng mạo bất phàm, mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, chính vị vừa rồi tự xưng là Từ Hồng, đệ tử Xiển giáo.
“Sao hắn lại đuổi theo mình tới đây?”
“Chẳng lẽ là bởi vì mình đưa du thần của ty tuần tra tới dương gian, nên muốn trả thù mình sao?”
“Không thể nào, đệ tử đại giáo, sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?”
Một vị khác có tướng mạo xấu xí, hung thần ác sát, vừa nhìn đã biết là quỷ vật sát khí hừng hực.
“Quỷ tướng?” Đôi mắt Tô Doãn Sâm co rút lại, ở trên người quỷ vật kia, hắn cảm nhận được một luỗng uy lực to lớn. Cỗ uy lực này dường như giống với Lục Cương, đều bị ý chí Địa phủ khống chế, chẳng lẽ tên này là quỷ sai Địa phủ?
“Tô Doãn Sâm!” Lúc này, Hàn Đồ lên tiếng, trong mắt lóe ra một tia lạnh lẽo.
“Không biết các hạ là...” Vẻ mặt Tô Doãn Sâm trở nên nghiêm nghị, cả người đối phương tràn ngập sát khí, làm cho hắn có loại dự cảm không tốt: “Ta biết rồi, ngươi cũng là quỷ sủng của Từ Hồng đạo hữu đúng không?”
Hắn tự hỏi, sau khi tiến vào Địa phủ vẫn luôn vất vả cần cù câu hồn, cũng không có đắc tội với quỷ nào, nhưng rõ ràng Quỷ tướng này lại đến với vẻ bất thiện.
Lúc này, hắn nhìn về phía Hàn Đồ, tâm tư nhanh chóng thay đổi. Đã như vậy, sát kiếp hôm nay rất có thể là bởi vì người này.
Nghe vậy, Hàn Đồ giận dữ, nổi trận lôi đình.
“Con mẹ nó, ngươi mới là quỷ sủng, ông đây nhận tiền người ta, trừ họa thay cho người!” Hàn Đồ vừa nói, sau đó giơ tay lên vồ về phía Tô Doãn Sâm.
Tô Doãn Sâm thay đổi sắc mặt, nhanh chóng bộc phát tu vi để ngăn cản.
Bùm!
Đối phương là cấp độ Quỷ tướng thì làm sao Tô Doãn Sâm có thể ngăn được, lập tức đập một phát bay đi, ngã mạnh xuống mặt đất. Hồn thể của hắn cũng đã rạn nứt, có quỷ khí “xì xì” tràn ra từ trong khe nứt.
“Chống cự giỏi thật!”
Đối với một cái đánh không có đánh chết Tô Doãn Sâm, Hàn Đồ ngược lại rất bất ngờ. Thân hình hắn ta chợt lóe sáng, lập tức đến bên người Tô Doãn Sâm, lần nữa giơ tay đánh một phát.
Bỗng chốc, một nguồn uy năng kinh khủng lan tràn, tấn công về phía Tô Doãn Sâm.
Tô Doãn Sâm thay đổi sắc mặt, cách một đại cảnh giới, quả nhiên chênh lệch cực lớn. Đối phương tiến hành tấn công, hắn hoàn toàn khó có thể ngăn cản.
Dù cho hắn đã tu luyện Quỷ Thần Thất Tai đến Tam Tai, đã có thể tạo ra uy hiếp đối với âm linh cấp độ Quỷ tướng, nhưng đối mặt với đối phương, hắn hoàn toàn không có cơ hội ra tay.
“Bùm!”
Một chưởng này hạ xuống, hồn thể của Tô Doãn Sâm trong nháy mắt đã bị đập nát, ngay cả chân linh cũng bị uy năng trên cú đánh này tiêu diệt.
Khắp nơi mờ mịt, một trận quỷ khí đón gió tung bay.
“Đại công cáo thành!” Hàn Đồ vỗ tay, xoay người đi về phía Từ Hồng.
Vẻ mặt Từ Hồng nghiêm nghị, Hàn Đồ này đúng là có thực lực rất mạnh. Cho dù là hắn ta, chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cản một chiêu của đối phương.
Chẳng qua, trong trời đất này, cũng không phải so xem tu vi ai cao hơn, mà là so thân phận, địa vị, bối cảnh và chỗ dựa vững chắc.
Cho dù thực lực của Hàn Đồ có mạnh hơn mình thì sao, đối phương cũng không dám ngông cuồng trước mặt mình.
“Từ Hồng đạo hữu, sau này những việc dơ bẩn này, còn xin chiếu cố nhiều hơn.” Hàn Đồ mỉm cười, nhìn về phía Từ Hồng.
“Đương nhiên rồi, chúng ta...” Giọng nói của Từ Hồng đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn phía sau Hàn Đồ, cả người đều bối rối.
Chỉ thấy phía sau Hàn Đồ, một bóng đen đang chậm rãi thành hình, nhìn bộ dáng chính là Tô Doãn Sâm vừa rồi tan thành mây khói.
Lúc này thân thể của hắn còn hơi trong suốt, cũng chưa có hoàn toàn thành hình, nhưng dựa vào tốc độ này, e rằng chỉ trong mấy tiếng hít thở là đã ngưng tụ được rồi.
“Từ Hồng đạo hữu, ngươi làm sao vậy?” Hàn Đồ thấy mặt Từ Hồng dại ra, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Phía sau... Phía sau!” Lúc này, cuối cùng Từ Hồng cũng lấy lại tinh thần, vội vã mở miệng.
“Hàn Đồ, cẩn thận phía sau!” Từ Hồng hoảng hốt hô lên.
Nghe vậy, Hàn Đồ biến sắc, chợt xoay người, nhưng lúc này đã chậm. Đôi mắt đột nhiên co rụt lại, chỉ thấy một ngón tay ở trong mắt hắn ta càng lúc càng lớn.
“Quỷ Thần Thất Tai?” Hàn Đồ cực kỳ hoảng sợ.
“Ngươi cũng tu luyện Quỷ Thần Thất Tai?”
Lúc này, Hàn Đồ đã không kịp trốn, ngón tay Tô Doãn Sâm đâm thẳng vào ấn đường của đối thủ, một cỗ uy năng khủng bố từ trên ngón tay hắn tràn ra, lập tức tràn vào trong biển ý thức của Hàn Đồ.
“Phốc!”
Một tiếng vang nhỏ, chân linh của Hàn Đồ đã bị Quỷ Thần Thất Tai tiêu diệt. Sau đó, hồn thể của hắn ta rạn nứt, hóa thành từng trận quỷ khí, biến mất ở trong hư không.
Quỷ Thần Thất Tai, Nhất Tai trảm Quỷ binh, Nhị Tai trảm Quỷ sát, Tam Tai trảm Quỷ tướng…
Cả người Tô Doãn Sâm bốc lên âm khí, hắn cảm giác mình đã rất suy yếu, dường như sức lực cả người đều bị móc sạch nhưng cảm giác hồn thể của hắn đã lớn mạnh hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất là, Tô Doãn Sâm cảm giác sức lực nào đó trên người mình đang yếu bớt, mà thân thể của hắn thì đang tiếp tục mạnh lên.
“Thứ gì đó đang yếu dần... Công đức?”
Lúc này, rốt cuộc Tô Doãn Sâm cũng biết công đức là dùng để làm gì, là dùng để cường hóa hồn thể của mình, bổ sung những thứ mà hồn thể cần.
Sở dĩ quỷ sai Địa phủ rất quan tâm đến công đức, không chỉ bởi vì công đức là đồng tiền to lớn ở âm phủ, mà hơn hết là bởi vì công đức có thể tăng cường hồn thể. Lúc hồn thể bị tổn thương, có thể nhanh chóng khôi phục hồn thể.
Tuy rằng hấp thu quỷ khí cũng có thể khôi phục hồn thể, nhưng quá trình ấy quá chậm, sao có thể so với công đức có thể thuận tiện bổ sung trong nháy mắt.
“Xem ra sau này chẳng những phải tích góp từng chút điểm tiến hóa mà còn phải tích góp công đức nữa.” Tô Doãn Sâm thầm nói trong lòng.
Vừa rồi hắn chết đi sống lại được là nhờ thiên phú thân xác bất tử, khiến linh hồn hắn bất diệt, nháy mắt đã khôi phục.
Theo Tô Doãn Sâm phỏng đoán, vừa rồi hồn thể của hắn được tái tạo lại và trở nên mạnh mẽ hơn trước đó là vì tiêu hao công đức.
“Nghĩa là chỉ cần có đầy đủ công đức thì có thể cường hóa hồn thể vô hạn sao?”
Lúc này, cuối cùng Từ Hồng cũng lấy lại tinh thần, hắn ta biến sắc, ánh sáng trong tay chợt lóe, lập tức xuất hiện một viên ngọc giản, định dung nhập tiên thức vào. Thế nhưng Tô Doãn Sâm lanh tay lẹ mắt, vung tay lên, lấy đi ngọc giản kia.
Sau đó, hắn đột nhiên vung ra xích câu hồn, trong lúc Từ Hồng bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức móc lấy nguyên thần của đối phương.
Lần này, Từ Hồng ở trước mặt Tô Doãn Sâm xem như không còn một tia kháng cự.
Bản thân hai người đều ở cấp độ Thiên Tiên, tuy Tô Doãn Sâm tuân theo ý chí Địa phủ, có khí vận tăng thêm, thực lực mạnh hơn Từ Hồng nhưng Từ Hồng là đệ tử Xiển giáo, không đến mức không thể phản kháng.
Nguyên do vì chuyện vừa rồi quá mức kỳ lạ, một quỷ sai đã hồn phi phách tán chớp mắt đã sống lại, khiến hắn ta khiếp sợ vô cùng. Lúc đang định thông qua ngọc giản truyền âm để gọi trợ thủ thì bị Tô Doãn Sâm phát hiện, hắn nhân lúc Từ Hồng chưa kịp lấy lại tinh thần quyết đoán ra tay, câu lấy nguyên thần của hắn ta.
Thân thể không có nguyên thần, đối mặt với xích câu hồn đặc biệt nhắm vào linh hồn thì hoàn toàn không có một tia phản kháng.
“Vì sao ngươi muốn hại ta?” Tô Doãn Sâm nhìn Từ Hồng bị xích câu hồn trói buộc, trầm giọng hỏi.
“Không… Ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng không có ý định muốn hại ngươi.”
“Không có? Ngươi cho rằng ta không nghe được cuộc đối thoại của hai người sao?”
Tuy vừa rồi hồn thể của Tô Doãn Sâm tiêu tán nhưng linh hồn của hắn vẫn luôn ở đây, đương nhiên nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.
“Là ngươi mua chuộc Quỷ tướng kia giết ta?” Hai mắt Tô Doãn Sâm lạnh như băng, nếu không phải hắn có thiên phú thân xác bất tử thì e rằng lúc nãy đã hồn bay phách tán rồi.