Sắc mặt của Tuyết Hoa chân nhân u ám, gã cực kỳ uất ức. nhưng vẫn thiêu đốt một nửa huyết khí chuyển hóa thành công đức đưa cho Tô Doãn Sâm.
Cuối cùng gã càng ngày càng suy yếu, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ già nua, thở thoi thóp.
“Ta đã thiêu đốt một nửa huyết khí rồi, hiện tại đi được. chưa?”
“Đã thiêu đốt một nửa nhưng ta thấy phong thái của ngươi vẫn sung sức lắm, chuyển nốt phần còn lại luôn đi!” Tô Doãn Sâm nói.
“A..” Tuyết Hoa chân nhân suýt thì tức chết, gã nhìn Tô Doãn Sâm đầy oán hận, nói: “Không thể nào, ta không thể thiêu đốt thêm huyết khí. Nếu còn thiêu đốt một nửa, mạng của ta sẽ nguy mất.”
“Đã như vậy, để ta tiễn ngươi lên đường” Tô Doãn Sâm nói, hắn cũng biết đối phương không thể nào tiếp tục thiêu đốt huyết khí.
“Không... Ngươi đã nói sẽ bỏ qua cho ta mà!” Tuyết Hoa chân nhân gầm thét.
“Hừ! Chuyện hoang đường vậy mà ngươi cũng tin? Chẳng lẽ ngươi tu tiên đến choáng váng luôn rồi? Chưa từng nghe câu lời ma quỷ nói tin được mới là lạ hả?”
Dứt lời, Tô Doãn Sâm vung xích câu hồn đập nát thân thể của gã, một nguyên thần suy yếu bay ra, u oán trừng Tô Doãn Sâm.
“Ác quỷ, ngươi sẽ không được chết tử tế!”
“Ta đã chết rồi, sao mà chết được nữa chứ?” Nói rồi, Tô Doãn Sâm thổi một hơi, thổi tan nguyên thần vô cùng suy yếu kia.
Sau đó hản cầm lấy xích câu hồn, rời khỏi nơi đây.
Hắn không đi nơi khác mà quay về cái hố luyện hồn gần huyện Bình An kia.
Từ Hồng đã chết, hắn muốn xem hồn của Trương Lão Cửu kia như thế nào rồi.
Chẳng lâu sau, hẳn đã đến nơi, trong hố luyện hồn yên tĩnh không một tiếng động, từng sợi âm khí bay lơ đãng, hồn Trương Lão Cửu đang đứng đờ ra dưới hố.
Trước đó không lâu, ông ta đột nhiên khôi phục trí nhớ, nhớ lại cuộc đời của mình.
Khi còn bé cha mẹ đều mất, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, cả đời một mình lẻ loi hiu quạnh, không cưới được một người vợ nào nhưng tính tình thiện lương, trợ giúp rất nhiều người trong thôn.
Tuy rằng không có người đưa tiễn nhưng sau khi qua đời thân thể khô héo, hồn phách ông ta tận mắt nhìn thấy người trong thôn mua một cỗ quan tài cho mình. Tuy không có lễ chôn cất rầm rộ nhưng cũng coi như mồ yên mả đẹp.
Cách đó không lâu, ông ta gặp được một người xấu, đưa ông ta tới nơi đây. Dường như Trương Lão Cửu bị người kia khống chế, ép phải nuốt chửng những u hồn khác, thực lực của ông ta không ngừng tăng lên, giờ đây đã đạt tới cấp Quỷ tướng.
Những chuyện xảy ra trước đó đối với Trương Lão Cửu mà nói đều quá dơ bẩn ác độc. Cả đời làm việc thiện, sau khi chết lại hóa thành ác quỷ, cản nuốt những u hồn vô tội kia, khiến ông ta cảm giác tội lỗi vô cùng.
“Hu hu hu...” Hồn Trương Lão Cửu co cụm trong góc, phát ra tiếng nức nở đáng sợ.
Tô Doãn Sâm đứng trên hố luyện hồn, nhìn Trương Lão Cửu đau đớn không chịu nổi, hắn có thể cảm nhận được cảm giác tội lỗi trong lòng Trương Lão Cửu.
“Trương Lão Cửu!” Tô Doãn Sâm trầm giọng lên tiếng.
Nghe vậy, Trương Lão Cửu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về bóng dáng ở trên hố luyện hồn.
“Đại nhân là quỷ sai ư?” Trương Lão Cửu run rẩy hỏi. “Quỷ sai đại nhân, xin người hãy mang ta đi, đưa tới chảo. dầu của Địa phủ. Ta đã phạm sai lầm, ta đã cắn nuốt rất nhiều sinh hồn, bọn họ đều vô tội.”
“Ta không ngờ khi ta còn sống làm việc thiện cả đời, kết quả lại hóa thành ác quỷ gây ra tội ác tày trời. Là ta đáng chết, quỷ sai đại nhân, xin đại nhân hãy trừng phạt ta đi.”
Trương Lão Cửu vô cùng hối hận, đau khổ không thôi.
“Trương Lão Cửu, những chuyện này đều không phải ý chủ quan của ngươi làm, ngươi bị người ta khống chế, không trách
ngươi được." Tô Doãn Sâm nói.
“Nhưng cuối cùng vẫn là ta làm, sai chính là sai, món nợ này vẫn tính trên người ta.”
“Được, theo ta trở về, ta sẽ đề cử với Ty Quân để ngươi làm âm sai, ngày sau chuộc tội.”
Nghe vậy, Trương Lão Cửu hoảng hốt hỏi: “Ta cũng có thể làm quỷ sai ư?”