Hãy Nghe Tôi Nói, Cô Sắp Chết Rồi

Chương 11: Hồi thứ hai (1)




10h34, ngày mùng 1 tháng 5 năm Hằng Lịch thứ 295.
- --
Sau khi Thạch Trình Hạ tỉnh lại, phản xạ có điều kiện nhìn vào đồng hồ. Nếu nàng có thể động đậy, chắc hẳn sẽ muốn đập cái thứ thiết bị rác rưởi này.
Nàng thế mà bị nó dịch chuyển về tận năm 295. Thế có nghĩa là nàng không thể tìm thấy bất kì manh mối nào, mà nếu còn phải ở lại đây thì sẽ tốn ròng rã mười tám năm chờ Vu Thanh Tuyền còn chưa tốt nghiệp tiểu học lớn lên.
Thạch Trình Hạ có chút khó chịu.
Thế nhưng nàng vẫn không cam lòng lãng phí lần cơ hội này, hay cứ chờ xem thế nào đã? Xem xem có thể liên hệ được với Giang Viễn không? Nhưng nếu vẫn cứ không được thì sao? Thẻ căn cước của Thạch Trình Hạ chứng minh giờ đây nàng chỉ là một đứa nhóc, nếu bị người cố ý phát hiện ra tung tích của nàng thì...
Thạch Trình Hạ quyết định sau khi khôi phục lại thể lực nàng sẽ đi tìm một nơi ẩn thân. Trước đó, nàng phải sắp xếp lại tư tưởng, nhắm mắt dưỡng thần đã.
"A, Tiểu Tuyền nhìn kìa, chỗ này có một chị nằm đây nè."
Giọng trẻ con thanh thúy, Thạch Trình Hạ mở mắt ra thấy một cô bé mặc váy hồng công chúa, khoảng mười tuổi. Tay cô bé cầm que kẹo, là kẹo que vị sầu riêng rất thịnh hành ở thời đại này nhưng bị Thạch Trình Hạ định nghĩa là thứ "nhiễu dân".
Người phía sau cô bé mặc cùng một kiểu váy, ngay cả kiểu tóc cũng y hệt, hai đứa không chênh tuổi nhau lắm. Trong tay cô bé ấy đang cầm một quyển sách, hơi khinh bỉ nhìn Thạch Trình Hạ, nói: "Mắt cậu sao thế, đây rõ ràng là bà dì mà."
Đúng là chẳng đáng yêu xíu nào hết!
Thạch Trình Hạ nhíu mày, phát hiện màu tóc của cô bé được gọi là "Tiểu Tuyền" kia dưới ánh mặt trời trở nên rất đặc biệt... Rất giống... người nọ.
"Vu Thanh Tuyền?" Thạch Trình Hạ thăm dò hỏi.
Cô bé rất cảnh giác kéo cô bé mới đầu gặp ra phía sau, hỏi: "Cô đang nói gì thế?" Giống như không định thừa nhận thân phận của mình, nhưng chỉ một hành động này đã giúp Thạch Trình Hạ chắc chắn rồi. Huống chi Vu tổng tài nhỏ còn có một tên đồng đội ngốc nữa.
"Tiểu Tuyền ơi, chị này, à không, dì này biết cậu nè." Cô bé sau lưng kinh ngạc thốt lên.
"Cậu im đi." Vu Thanh Tuyền nhíu chặt lông mày, như gặp địch vậy.
"Nhóc đừng sợ, dì giờ không cử động được luôn này." Thạch Trình Hạ không quan tâm mình bị gọi già đi. Tổng tài tiểu thư gọi thẳng mình là dì cơ mà, đâu phải lúc nào cũng được đâu.
Chiếm ưu thế dễ dàng, nhưng trả thù còn tới oanh liệt hơn. Vu tổng nhỏ đá một phát thẳng vào mặt Thạch Trình Hạ. May là lực của trẻ con không lớn lắm, không đến mức khiến cảnh sát Thạch đang đắc ý hai giây hủy dung.
"Vu Thanh Tuyền, nhóc tin không? Nếu nhóc đánh tôi, tuyệt đối sẽ không qua được sinh nhật ba mươi tuổi đâu đấy!" Thạch Trình Hạ thấp giọng nói, trong miệng phát ra thanh âm "tê tê" để dịu đi phần nào đau đớn. Tận sau khi tiếp nhận "kế hoạch Yesterday" mới biết ngày Vu Thanh Tuyền chết chính là ngày sinh nhật ba mươi tuổi của cô.
Cô bé khác đáp trả Thạch Trình Hạ bằng một phát đá nữa, nó bụm mặt khóc thút thít, giọng đứt quãng nói: "Người, người xấu! Hu hu."
Thạch Trình Hạ thờ dài một tiếng, sao nàng lại phải đi giận dỗi hai cô bé con làm gì cơ chứ.
Ánh mắt của Vu Thanh Tuyền quét qua nửa bên mặt sưng lên của Thạch Trình Hạ, dỗ dành dắt cô bé đang khóc thút thít kia đi.
Hôm nay là ngày nghỉ, học sinh hẳn đều đang nghỉ học. Thân thiết với Vu Thanh Tuyền như vậy thì có lẽ cô bé kia là Ngải Ái được Vu Quang tài trợ bao dưỡng trong truyền thuyết đó chăng?
Thạch Trình Hạ nhìn về phía mặt trời chói chang. Số phận, số phận đưa nàng về quá khứ chẳng phải đang muốn kể cho nàng nghe câu chuyện xưa cũ của nhà họ Vu sao?
Cố lên, Thạch Trình Hạ. Thạch Trình Hạ lại nhắm mắt, thân thể đang chậm rãi khôi phục sức lực, nàng rất mau sẽ có thể...
"Tên cô là gì?" Người hỏi chính là Vu Thanh Tuyền đã đi mà lại quay về. Cô bé phòng bị ngồi lại gần, chọn ngồi hẳn lên ngực Thạch Trình Hạ. Mặc dù sức nặng của trẻ con cũng chẳng tính bao nhiêu, nhưng vẫn có ảnh hưởng đến vận động cơ ngực.
"Đại tiểu thư ơi, em dịch xuống chút được không?" Hơi có cảm giác đè nén, Thạch Trình Hạ nói.
"Tôi đang hỏi cô đấy." Đại tiểu thư nói như vậy.
Vu Thanh Tuyền, Vu Thanh Tuyền trong lòng Thạch Trình Hạ luôn là một người rất kì lạ, nên nàng nói: "Được, đại tiểu thư, tôi tên Thạch Trình Hạ, đến từ mười tám năm sau."
"Mười tám năm sau lại là một trang hảo hán?" Vu Thanh Tuyền che miệng cười.
Thạch Trình Hạ giật nảy mình, xém chút tưởng Vu Thanh Tuyền nhỏ này sẽ gọi mình là "Trình Hạ" rồi hôn trán mình, điên rồi hả? Vì sao lại cảm thấy đứa nhóc hư này sẽ hôn mình chứ?
"Tôi từng nghe anh trai nói có người đang nghiên cứu xuyên không, hoặc nói cách khác là thứ kĩ thuật bất khả thi này chưa từng bị nhân loại gạch khỏi danh sách." Vu Thanh Tuyền nói, "Nếu cô đã nói cô đến từ mười tám năm sau, thế thì cô dùng chuyện tương lai để chứng minh đi, nếu được tôi sẽ không giao cô cho cảnh sát."
Thạch Trình Hạ cũng đâu thể dự đoán được điều gì trong tương lai, nhưng thứ nàng biết về Vu Thanh Tuyền cũng là của những hơn mười năm sau rồi.
"Sao rồi, cô đến từ 'tương lai' nên mất trí nhớ rồi hả?" Vu Thanh Tuyền hừ lạnh, lẳng lặng chờ Thạch Trình Hạ đáp lại.
"Thứ tôi biết được cần rất nhiều thời gian để nghiệm chứng." Thạch Trình Hạ nói. Nàng không muốn Vu Thanh Tuyền vẫn còn chưa thành niên bị liên lụy vào sự kiện trong tương lai, lại càng không hi vọng những năm tháng bất an kia sẽ theo cô sớm hơn trước đó.
"Aiz, đã lừa đảo rồi lại còn bày đặt kiếm cớ."
"Thôi, đại tiểu thư à, không bằng thế này nhé." Thạch Trình Hạ giơ tay lên, bế đại tiểu thư ngồi trên người mình dậy.
"Cô làm gì đấy!" Đại tiểu thư giật mình, hai tay ôm ngực quát.
"Em còn ngồi nữa là tôi ngạt thở thật đấy." Thạch Trình Hạ ngồi khoanh chân, "Đại tiểu thư, có phải cô còn một đứa em trai nữa đúng không? Ba em, trừ em và Vu Thanh Ba ra, có phải còn anh chị nào khác nữa đúng chứ?"
Nghe được câu này, sắc mặt của Vu Thanh Tuyền trở nên khó coi. Trẻ con giấu không được cảm xúc, Vu tổng nhỏ trước mắt này dễ lay hơn vị trong tương lai kia nhiều. Xem ra thân phận của Vu Thanh Giang đã có thể cơ bản xác định, chỉ số hiềm nghi được tăng lên.
"Tại sao cô lại biết? Ngay cả mẹ tôi còn chưa nói cho." Vu Thanh Tuyền cắn môi, ngón tay nắm chặt gấu váy, dáng vẻ rất khẩn trương.
Từ sự khẩn trương của đại tiểu thư có thể thấy được rằng cô cũng chỉ tình cờ phát hiện được bí mật này mà thôi. Vốn là một học sinh tiểu học còn chưa tốt nghiệp, phản ứng của Vu Thanh Tuyền đã là tốt lắm rồi.
"Tôi thấy em đừng nên nói chuyện này cho mẹ em thì hơn." Thạch Trình Hạ nói. Khi Vu Thanh Tuyền nói "mẹ", Thạch Trình Hạ rất tự nhiên nghĩ đến vị phu nhân vẫn còn đẫy đà kia. Được rồi, nàng đâu phải thi nhân gì, thiếu thốn vốn từ miêu tả phụ nữ trung niên bảo dưỡng khá tốt thôi mà.
Mẹ của Vu Thanh Tuyền, tạm thời gọi là Vu phu nhân đi. Vu phu nhân sau khi liên tiếp mất con tang chồng đã một mình chạy đến sở cảnh sát, trực tiếp gõ cửa văn phòng Giang Viễn. Lúc ấy Thạch Trình Hạ đã từng làm "Người hay chuyện" rất "trùng hợp" đến đưa tài liệu, may mắn được thưởng thức kĩ năng bắn pháo liên thanh của Vu phu nhân.
Lại về sau, Giang Viễn liền phái nàng đến chỗ Vu Thanh Tuyền.
"Vì sao?" Vu Thanh Tuyền nói, "Nếu tôi không nói cho mẹ, chẳng phải thành đồng phạm sao?"
"Nhưng tôi thấy em hẳn nên nói với ba em trước, nếu không thể thỏa thuận được, lúc ấy nói với mẹ em cũng chưa muộn." Thạch Trình Hạ nói, "Dù sao hai chúng ta không ai có thể đoán trước được chuyện tương lai mà, đúng chứ?"
"Tương lai?" Vu Thanh Tuyền như nghĩ đến điều gì, nhưng vì vẫn là một đứa trẻ, giọng run rẩy, ngay cả vành mắt cũng đỏ theo: "Chẳng phải cô đến từ tương lai sao? Thế cô nói cho tôi biết sau này ba mẹ tôi sẽ ra sao đi. Chỉ cần cô nói cho tôi, tôi không giao cô cho cảnh sát nữa."
"Vậy mà em đã tin tôi rồi sao?" Thạch Trình Hạ cảm thấy tổng tài tiểu thư thế này rất đáng yêu. Nàng cười, cúi người, vuốt tóc tổng tài tương lai: "Cô bé ơi, biết chuyện nhà trời sẽ giảm thọ đấy."
"Tôi không sợ!" Vu Thanh Tuyền hét to, "Tôi tin cô rồi mà cô không chịu nói, cô bắt nạt người ta!"
Thạch Trình Hạ nhớ đến thời khắc nào đó trong tương lai mà Vu Thanh Tuyền đã trao hết niềm tin cho mình, cười khẽ: "Vừa nãy tôi còn đang nằm nghĩ xem tại sao mình lại xuất hiện ở đây. Giờ nghĩ ra rồi, chắc hẳn là vì em." Thạch Trình Hạ dùng khăn tay sạch lau nước mắt cho cô bé: "Bạn nhỏ Vu Thanh Tuyền này, giờ không phải lúc khóc đâu nhé."
"Kẻ lừa đảo." Vu Thanh Tuyền cúi đầu xuống, khẽ nói.
Thạch Trình Hạ thuận theo ánh mắt cô bé nhìn về phía chiếc giày da màu đỏ, hỏi: "Cho nên tôi hỏi em lần nữa. Em có sợ chết không, bạn nhỏ?" Thạch Trình Hạ chẳng hiểu tại sao mình lại động kinh đi hỏi câu này nữa nhưng đã hỏi mất rồi, nàng cũng chỉ đành chờ Vu Thanh Tuyền trả lời thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.