Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 137: Ngoại truyện




Ngoại truyện "Viếng thăm mùa xuân" kết hợp "Khách đến từ nơi nào" và "Truy tìm ký ức"
Tác giả: Đinh Mặc
(Đăng tạm cùng Nhắm mắt)
Hàn Thác áng chừng muôi xào rau, ánh mặt trời chiếu theo máy hút khói dầu từ cửa sổ chiếu vào, anh mạnh mẽ anh tuấn giống như một bức tranh gia đình hoà thuận, ngoài việc áo sơ mi nhét vào trong quần lộ ra một nửa. Lạc Hiểu thò tay giúp anh chỉnh lại, anh bật cười, thấp giọng: "Đừng ăn đậu hũ của anh."
Lạc Hiểu cảm thấy anh là người không biết xấu hổ nhất cô từng gặp. Người tí hon trong lòng cô không ngừng kêu gào, cô rất muốn sờ lưng anh, cơ bắp mềm dẻo, để chứng thực luôn tội danh này, nhưng cuối cùng vẫn hơi ngượng ngùng, thả tay xuống. Ai ngờ anh lại nghiêng đầu nhìn cô, đồng thời đổ chuẩn xác nửa nồi trứng bắc cà chua vào đĩa, khẽ nói: "Một người phụ nữ thướt tha phải làm việc đến nơi đến chốn chứ? Có sờ hay không? Coi Hàn Thác anh là người nào chứ?"
Lạc Hiểu dứt khoát quay đầu rời đi. Ai ngờ bị anh kéo lại, ôm vào trong ngực. Không gian phòng bếp khách sạn cũng đủ lớn, hai người nói nói cười cười, không ngừng hôn. Đợi Hàn Thác hôn đủ rồi, lại phát hiện đồ ăn đã nguội lạnh. Cuối cùng đành phải bỏ vào lò vi sóng hâm lại, còn anh giữ vai cô, hai người ngồi trên ghế gập, sắp xếp đồ chuẩn bị ăn.
"Đúng rồi, anh có một người anh họ hàng xa, mấy ngày nữa sẽ đến." Hàn Thác nói.
Lạc Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, ngoài Tiểu Mai ra vẫn là lần đầu tiên nghe anh nhắc đến người họ hàng khác.
"Tới đây sao?" Cô hỏi.
"Đúng vậy." Hàn Thác châm điếu thuốc, "Chưa từng qua lại, nhưng trước kia anh từng nghe nhắc đến anh ta, tên là Hàn Trầm, cũng là cảnh sát hình sự."
"Vậy sao lần này lại liên lạc?"
Hàn Thác sâu xa liếc cô: "Khách sạn của chúng ta được quần chúng bình chọn xếp hàng đầu thị trấn. Trước đó anh ta đã thuê phòng rồi, nhưng có lẽ vì bệnh nghề nghiệp, thuê phòng còn tra xét tài liệu người kinh doanh, nên tra ra anh. Em biết quy định của khách sạn chúng ta rồi đấy, thuê rồi không thể huỷ. Có lẽ Hàn Trầm cũng cảm thấy tốt xấu gì cũng là họ hàng, vẫn nên sớm chào hỏi, cho nên hôm qua gọi điện cho anh."
"À." Lạc Hiểu đã hiểu, cho nên hai anh em họ hàng xa lần này liên lạc chẳng qua là cơ hội ngẫu nhiên, hơn nữa giúp nhau...đỡ ngại ngùng?"
Tuy nhiên nghe nói đối phương cũng là cảnh sát hình sự, Lạc Hiểu cảm thấy hứng thú, lại hỏi: "Vậy trước kia anh từng gặp anh ta chưa?"
Hàn Thác hít một hơi thuốc: "Khi còn bé từng gặp một hai lần, nhưng anh ta là dạng nhị thế tổ nhà giàu, anh không chơi được với những loại người này. Được rồi, cũng không cần quá để ý đâu, đối xử như khách bình thường là được, cùng lắm cho thêm đĩa hoa quả."
Lạc Hiểu: "Này, không được...dù sao cũng phải mời người ta ăn bữa cơm."
Hàn Thác liếc cô: "Được, em là chủ nhà, tuỳ em."
Lạc Hiểu không nhịn được cười, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại đã nghĩ ra, Hàn Thác vốn là muốn mời người ta ăn cơm đó. Người đàn ông này, có cái rắm không được tự nhiên ấy. Đàn ông Bắc Kinh đều là trong lòng rối loạn nhưng vẫn chết vì sĩ diện sao?
"Chỉ một mình anh ta tới thôi sao?" Lạc Hiểu hỏi.
"Còn cả vợ con nữa."
Lúc này, người đàn ông Bắc Kinh khác đang lái xe việt dã, vô cùng nhàn nhã. Tô Miên ngồi bên cạnh, ngâm nga hát theo nhạc. Một mình Hàn Lãng ngồi ở phía sau, im lặng nhìn cảnh sắc Vân Nam qua cửa sổ. Bắc Kinh chìm trong màn sương mù mịt, thành phố Giang cũng khó tránh khỏi, nhưng nơi này trời cao mây rộng, trời xanh như được gột rửa. Trong mắt Hàn Lãng cuối cùng vẫn nổi lên sự nhảy nhót của trẻ con, nhìn không rời mắt. Thỉnh thoảng nhìn thấy cây cối không biết, cậu bé chỉ vào hỏi Tô Miên: "Mẹ, đó là gì thế?"
Tất nhiên là Tô Miên không biết, vừa định thuận miệng nói mò, Hàn Trầm đã mở miệng: "Trong đám cây cối mẹ con chỉ nhận ra mỗi cỏ thôi, sao lại gây khó dễ cho mẹ làm gì? Tự lên mạng tra đi."
Tô Miên: "...Anh câm miệng."
Hàn Lãng nhíu mày suy nghĩ, thở dài, cúi đầu cầm điện thoại tra.
Tô Miên cảm thấy tiếp tục như vậy không được, mình càng ngày càng không có địa vị trong nhà, tuy người nào đó có lúc dỗ dành cô như thể cô mới là hoàng đế trong cái nhà này, nhưng khi mặc xong quần áo, địa vị của hai người giống như đảo ngược lại...Không mặc kệ được, cô nghiêm mặt: "Lãng Lãng, sao con cần phải biết những cây này làm gì? Có ích gì chứ?"
Hàn Trầm bật cười.
Hàn Lãng liếc Tô Miên: "Mẹ, mẹ không cần phải nghiêm mặt đâu. Không có tác dụng gì đâu."
Tô Miên liếc nhìn trời. Cô đã tạo nghiệt gì đây, sinh ra con trai mà lạnh lùng thích chọc người như chồng cô thế này? Với tính cách hoàn mỹ của cô, rõ ràng nên sinh ra cậu nhóc ấm áp chứ, giống như Chu Tiểu Triện mới đúng.
Tuy nhiên sự chú ý của Tô Miên nhanh chóng bị thứ khác hấp dẫn. Cô cầm lấy giới thiệu trong hốc xe, hỏi: "Đây là khách sạn do người em họ bà con xa của anh mở?"
Hàn Trầm: "Ừ."
Tô Miên lật hai cái: "Hình như rất được nha. Hàn Thác, Hàn Trầm không biết còn tưởng hai người là anh em ruột đấy."
Hàn Trầm lại nói: "Quan hệ họ hàng của bọn anh rất xa đấy. Nhưng ở trong khách sạn nhà người ta cũng nên chào hỏi."
"À." Tô Miên tâm huyết dâng trào hỏi, "Vậy cậu ta có đẹp trai không?"
Vẻ mặt Hàn Trầm hờ hững liếc cô. Có lúc ánh mắt anh luôn im lặng giống như báo đen.
Tô Miên: "...Được rồi, anh đẹp trai nhất."
Tuy vậy vẫn nói đến chuyện nhà Hàn Thác. "Trước kia cậu ta cũng là cảnh sát hình sự." Hàn Trầm nói, "Nhưng xảy ra chuyện nên tới Vân Nam mở khách sạn."
Nghe được chuyện của Hàn Thác và Lạc Hiểu, cô gái ấm áp Tô Miên mắt đã rưng rưng, Hàn Lãng cũng vô cùng yên tĩnh. Tô Miên nắm tay áo Hàn Trầm: "Hàn Trầm, em họ anh đáng thương quá."
"Đúng vậy." Hàn Trầm thở dài, cười nói, "Cho nên anh nghe chuyện của cậu ta cảm thấy hơi giống chúng ta. Lần này đặt khách sạn của cậu ta cũng là muốn đi gặp cậu ta đấy."
Tô Miên gật đầu: "Ừ." Quay đầu nhìn con trai: "Lãng Lãng, gặp mặt phải gọi chú nghe chưa? Đây là chú họ ruột của con đấy"
Hàn Lãng nghi hoặc hỏi: "Không phải là bà con xa sao?"
Tô Miên không hề nghĩ ngợi đáp: "Nhưng mà người xa tim gần nha."
Hàn Lãng: "Vâng."
Hàn Trầm tiếp tục lái xe, phía trước đã thấy được thị trấn nhỏ, đường cái quanh co, rặng núi bao bọc bên trong. Anh cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy ngón tay trắng nõn mềm mại của Tô Miên đặt bên cạnh cánh tay mình.
Người xa tim gần.
Nhìn cô tuỳ tiện, nhưng thực ra luôn như vậy, thông suốt, vô cùng thông minh. Tim anh rất lạnh, vốn đã lạnh nhiều năm, chỉ có cô sưởi ấm. Lại im lặng lái một lúc, đến con đường tương đối bằng phẳng, anh đột nhiên nói: "Này, hôn một cái."
Tô Miên hơi giật mình, chợt mỉm cười, không hỏi nguyên do, nhích đầu qua, anh cũng nghiêng đầu.
Hàn Lãng ngồi sau yên lặng nhìn, aiz, lại hôn. Cậu bé quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt sáng ngời. Cậu bé đã nhìn thấy khách sạn kia.
"Trảm...Vong?" Cậu bé thấp giọng đọc cái tên này, chữ đầu tiên hình như cũng không phải trảm, vì có nhiều hơn ba nét thuỷ, nhưng mà cậu bé cứ quyết định gọi như vậy đấy, bởi vì cái tên "Trảm Vong" này rất có khí thế.
Có hai người đứng ở cửa khách sạn, dì kia nhìn rất thanh tú thon thả, chú kia có lẽ là người cha cậu nói rồi.
Trời ạ, thằng nhóc kia thực sự rất đẹp trai.
(*) Thực là là “Tiệm Vong”, nhưng bé Hàn Lãng đọc sai:D Cho ai còn chưa biết Tiệm Vong thì Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng từng ở lại khách sạn này, sau đó Đinh Mặc lấy tên khách sạn này sáng tác ra “Khách đến từ nơi nào”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.