Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 19: Ngoại truyện:Giản Trầm Phong




Edit: Sidd; Beta: Leslie
Giản gia có mối quan hệ hợp tác kinh doanh rất chặt chẽ với Giang gia. Con trưởng Giang gia là Giang Đông Lâm vừa ôn hòa vừa lễ nghĩa, tính cách hiền lành còn con thứ là Giang Dư Mặc lại là điển hình của cậu ấm ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp. Cho nên, khi biết Giang Dư Mặc đang theo đuổi em gái Giản Hân của mình, Giản Trầm Phong lúc nào cũng bộc lộ vẻ chán ghét của mình với cậu.
Sau đó, dưới sự nhờ vả của bác Giang, cha anh đã cho Giang Dư Mặc đến thực tập ở công ty của Giản gia. Lúc này, Giản Trầm Phong bắt đầu tính toán xem nên xử xý người này như thế nào.
Lần đầu tiên gặp mặt ở công ty, anh kiếm cớ bắt bẻ cậu một trận mà không hề lưu tình. Vốn nghĩ nhờ chuyện này có thể đuổi được vị thiếu gia chẳng ra gì này đi, nào ngờ cậu lại bình tĩnh tiếp nhận sắp xếp của anh mà không hề phàn nàn.
Người ngoài luôn đồn đãi rằng cậu là kẻ kiêu ngạo và ương ngạnh nhưng hiện giờ, xem ra những lời đó không thể tin tưởng được. Cái nhìn của Giản Trầm Phong với Giang Dư Mặc đã có chút thay đổi.
Anh ngầm yêu cầu trợ lý Thôi lưu ý nhất cử nhất động của người này xem hắn rốt cuộc tính cách thật sự của cậu ra sao.
Có điều, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, trợ lý Thôi đã nảy sinh hảo cảm với cậu. Anh ta cảm thấy Giang Dư Mặc hoàn toàn bất đồng với những giò thiên hạ đồn đãi. Theo lời của trợ lý Thôi chính là:
- Tính tình tốt, thích ứng nhanh, năng lực giao tiếp không tồi.
Mà điều ngoài ý muốn khiến Giản Trầm Phong ngạc nhiên chính là trình độ pha cà phê của Giang Dư Mặc rất tuyệt vời. Sau khi uống cà phê mà cậu pha, anh không chút do dự nói:
- Sau này, cà phê của tôi đều giao cho cậu ấy pha.
Ngày hôm sau, trợ lý Thôi lại lại phát hiện thêm nhiều ưu điểm của Giang Dư Mặc như trí nhớ tốt, nấu ăn ngon, giao tiếp vô cùng khéo léo, năng lực thích ứng tuyệt vời.
Giản Trầm Phong cảm thấy chuyện này rất hú vị bèn quyết định giao chuyện ăn uống của mình cho Giang Dư Mặc. Hiển nhiên, anh không hề thất vọng vì tài nấu nướng của cậu đã làm rung động trái tim anh.
Giản Trầm Phong không thể không thừa nhận rằng thái độ của mình với cậu thay đổi rất nhiều, mà phần lớn đều đến từ những món ăn mà cậu đã nầu: đơn giản nhưng không kém phần ngon miệng.
Sau khi thật sự ở chung với cậu, anh lại phát hiện Giang Dư Mặc là một người vô cùng đáng yêu, tính tình rộng rãi, cử chỉ khéo léo. Ở bên cậu, lúc nào tâm tình anh cũng cảm thấy rất thoải mái và sung sướng.
Thế nhưng, cách thức theo đuổi Giản Hân của cậu lại rất bình thường: mỗi ngày chỉ tặng cho cô một bó hoa hồng. Giản Trầm Phong thầm nghĩ: “Không lẽ vì trước kia quá chủ động mà dọa đến em gái mình nên cậu lại dùng chiêu “lùi một bước mà tiến ba bước” sao?”
Dù Giản Trầm Phong không biết nguyên nhân nhưng anh cũng không hề nhắc cậu. Thậm chí, dù phát hiện em gái mình càng ngày càng gần gũi với Giang Đông Lâm nhưng anh cũng chỉ đứng một bên quan sát mà thôi.
Giản Trầm Phong phát hiện tâm ý của mình vào ngày mà tâm huyết anh dâng trào chạy đến nhà Giang Dư Mặc ăn ké cơm. Trong lúc vô tình, anh phát hiện trên người cậu có rất nhiều vết bầm, đậm có nhạt có chứng tỏ nó chủ nhân nó đã bị từ lâu rồi.
Đột nhiên Giản Trầm Phong cảm thấy vô cùng tức giận, anh vội kéo Giang Dư Mặc lại sô pha và đẩy ngã cậu nằm ra đó để nhìn kỹ xem rốt cuộc trên người cậu có bao nhiêu vết thương. Anh đè lên người cậu rồi cởi quần áo cậu ra, nhìn người dưới thân quần áo hỗn độn. Hai người tiếp xúc gần gũi như thế, da thịt lại cọ tới cọ lui, trong phút chốc, Giản Trầm Phong không khắc chế được mà sinh ra phản ứng khác thường.
Cuối cùng, Giản Trầm Phong mất bình tĩnh rồi hốt hoảng chạy đi.
Những ngày sau đó, trong đầu Giản Trầm Phong đều là bóng dáng của Giang Dư Mặc, và anh dần dần nhận ra tâm tư của mình với cậu. Thế nhưng, Giang Dư Mặc lại là nam, hơn nữa người cậu thích chính là em gái Giản Hân của anh. Vì vậy, Giản Trầm phong vẫn cứ lưỡng lự không biết có nên che dấu phần cảm tình này, để nó trở thành bí mật vĩnh viễn hay không.
Để đưa ra lựa chọn này, Giản Trầm Phong cũng không mất nhiều thời gian cho lắm.
Khi biết Giang Dư Mặc tham gia câu lạc bộ thể thao mạo hiểm, Giản Trầm Phong mới hiểu những vết thương trên người cậu từ đâu mà có cũng vì vậy mà anh rất buồn bực. Thế nên, khi nhận được tin tên nhóc kia đang chơi trò lái mô-tô nước ở bờ biển thì Giản Trầm Phong lập tức chạy đến chỗ cậu mà không hề nghĩ ngợi.
Giản Trầm Phong không hề thích nơi đông người ầm ỹ nhưng lần này anh đến bờ biển chủ yếu là vì giám sát Giang Dư Mặc, sợ cậu chơi high đến mức bị thương.
Thế nhưng, khi nhìn đến thấy bóng dáng điều khiển mô-tô nước chạy loạn trên mặt biển kia, Giản Trầm Phong biết rằng trái tim anh đã hoàn toàn bị cậu chiếm giữ mất rồi.
Dáng vẻ của cậu lúc này vô cùng tự do, phóng khoáng, nhanh nhẹn, hoạt bát,… tất cả mọi biểu cảm đều tựa như nam châm giống nhau hấp dẫn ánh mắt của anh.
Vào thời khắc đó, Giản Trầm Phong đã đưa ra quyết định cuối cùng: Nhất định anh phải có được cậu. Đồng tính thì sao? Chỉ cần là người anh yêu, anh sẽ làm mọi cách để cậu ấy yêu anh.
Sau khi kết thúc hoạt động, Giản Trầm Phong mời cậu đi ăn cơm đồng thời trong lòng anh cũng đang cân nhắc xem làm thế nào mới có thể theo đuổi được cậu. Thế nhưng, chỉ một lần đi vệ sinh đã làm tiêu tan hết công sức mà anh đã tạo ra.
Anh gặp được anh trai Giang Đông Lâm của Dư Mặc, anh ta cũng đến nhà hàng này dùng bữa cùng với Giản Hân. Hai người không yên tâm về cô nên đã cùng đi đến nhà vệ sinh để xem thế nào. Vừa đi quá chỗ ngoặt, anh thấy Dư Mặc đỡ Giản Hân đang thở dốc tựa lên tường cạnh nhà vệ sinh.
Vốn dĩ Giản Hân có bệnh tim nên sẽ chịu không nổi kích thích. Thấy thế, Giang Đông Lâm lập tức xông lên đẩy Giang Dư Mặc ra.
Bị mất thăng bằng, cậu lảo đảo ngã ra sau, gáy đập vào tường. Lúc ấy, không ai ngờ va chạm này lại nghiêm trọng như vậy. Giản Hân chỉ bị choáng một chút thôi rồi cũng nhanh chóng hồi tinh, còn Giang Dư Mặc… cậu té xỉu ngay lập tức.
Sau khi đưa Giang Dư Mặc đến bệnh viện, bọn họ mới biết được thì ra trong não cậu có khối u. Lúc này, trong lòng Giản Trầm Phong dâng lên một nỗi sợ vô cùng to lớn còn Giang Đông Lâm lại tự trách không thôi. Tuy Giản Trầm Phong rất bất mãn với Giang Đông Lâm nhưng anh cũng không nói thêm gì cả vì điều anh quan tâm bây giờ là sức khỏe của cậu.
Anh chợt chú ý đến một vấn đề, đó là chắc chắn Dư Mặc đã sớm biết mình bị u não nhưng không những cậu giấu diếm người nhà mà còn liều mạng tham gia những trò chơi cảm giác mạnh. Nguyên nhân là do đâu? Hơn nữa, câu đầu tiên cậu nói sau khi tỉnh lại lại là:
- Giản Hân có khỏe không?
Bản thân suýt chút nữa mất mạng mà còn rảnh đến mức lo lắng cho người khác à?
- Nó không có sao đâu, em tự tự lo cho bản thân mình trước đi. - Giản Trầm Phong nhịn không được mà hỏi cậu - Vì sao em biết mình bị u não mà còn cố tham gia mấy trò cảm giác mạnh để làm gì?
- Anh nói xem, mặc dù dù bị bệnh nhưng sở thích thì không thể từ bỏ, đúng không?
Giang Dư Mặc trả lời rất có lý nhưng Giản Trầm Phong vẫn cảm thấy cậu không hề nói thật. Mãi cho đến lúc nghe bác sĩ chủ trị cho Giản Hân báo lại đã tim được trái tim thích hợp cho Giản Hân, hơn nữa người ngày cũng đã ký giấy hiến tạng, chỉ chờ ngày lên bàn mổ mà thôi, Giản Trầm Phong mới biết, hóa ra người đó chính là Dư Mặc mà anh yêu.
Anh không ngờ, cậu lại yêu em gái mình đến mức tặng luôn trái tim mình cho cô mà không hề do dự. Cũng nhờ vậy anh mới biết nguyên nhân vì sao cậu biết bản thân bị khối u nhưng lại tham gia những trò chơi cảm giác mạnh như thế. Bởi vì cậu không muốn chữa trị, cậu muốn trao tim của mình cho cô, muốn dùng mạng cậu đổi lấy mạng của Giản Hân!
Sau khi hiểu ra tất cả, Giản Trầm Phong chấn động tột cùng, anh vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng, thậm chí, anh không thể ngăn mình nảy sinh cảm giác ganh tị với Giản Hân. Anh không ngờ cậu không ngại bị Giản Hân ghét bỏ, không ngại cô hiểu lầm tâm ý của cậu, không ngại tác hợp cho cô và anh trai Giang Đông Lâm của mình còn bản thân thì âm thầm làm tất cả mọi chuyện cho cô. Rốt cuộc tên nhóc đó ngốc đến mức nào chứ?
Cuối cùng, Giản Trầm Phong bá đạo cưỡng chế đưa Giang Dư Mặc về nhà mình, cột chặt cậu ở bên mình và dốc sức trông coi, không cho phép cậu làm bất kỳ hành vi tổn thương bản thân nào cả. Ở bên cậu, quan tâm cậu, chăm sóc cậu, lo lắng cho cậu, dù vẫn còn nhiều chuyện chưa nói nhưng Giản Trầm Phong lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Anh nói với cậu rằng: “Mạng của em thuộc về tôi”. Và anh tin một ngày nào đó cậu sẽ tiếp nhận tình cảm của anh.
Giây phút chạm vào đôi môi mềm mại kia, Giản Trầm Phong có thể khẳng định rất rõ rằng cậu chính là người mà anh yêu, là người mà anh muốn bảo hộ cả đời này. Bất luận tương lai có bao nhiêu khó khăn đi nữa thì chỉ cần có cậu ở bên, anh đều có thể chịu được tất cả.
Nỗ lực của Giản Trầm Phong không hề uổng phí vì cuối cùng Giang Dư Mặc đã đồng ý bước lên bàn phẫu thuật để cắt bỏ khối u. trước khi vào phòng mổ, Giản Trầm Phong nắm tay cậu và nói:
- Sau khi em giải phẫu xong, chúng ta thử đến với nhau nhé?
- Chờ tôi giải phẫu thành công rồi tính. - Cậu nói.
Việc cậu không cự tuyệt làm cho lòng Giản Trầm Phong tràn ngập chờ mong. Cho đến tận khi bác sĩ thông báo cuộ giải phẫu thật sự thành công, anh vui sướng đến mức giơ hai tay lên trời và hô to “Hallelujah”. Hắn tin rằng hai người bọn họ rốt cuộc có thể chính thức bên nhau rồi. Thậm chí, để nghênh đón Dư Mặc xuất viện, anh còn dùng hoa hồng bày trí khắp phòng mình.
Trong kế hoạch của Giản Trầm Phong, sau khi cậu xuất viện, anh sẽ mời ba mẹ hai bên đến nhà hàng để ăn mừng, sau đó anh sẽ dẫn cậu về nhà mình và đứng giữa biển hoa hồng cầu hôn cậu, chính thức buộc chặt cậu với anh, để hai người mãi mãi bên nhau.
Thậm Giản Trầm Phong cảm thấy mình không kiên nhẫn chờ đợi đến lúc cậu khỏe lại, anh không ngờ con người trầm tĩnh như mình cũng có lúc nhộn nhạo như cậu trai trẻ lần đầu biết yêu vậy.
Thế nhưng, vận mệnh thật trớ trêu. Khi anh sắp sửa đón nhận hạnh phúc lớn nhất đời mình thì chuyện đau lòng đã xảy ra: Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Dư Mặc mà anh yêu lao ra đường bảo vệ cho Giản Hân, hai người bị xe tải tông trúng.
Có điều, trong khi Dư Mặc chịu trọng thương toàn thân thì Giản Hân lại như có kỳ tích mà chỉ bị xây xát nhẹ. Có thể thấy được rằng lúc ấy, cậu đã bảo vệ Giản Hân chặt chẽ đến nhường nào.
Thậm chí, ngay đến tận lúc sắp hôn mê, cậu cũng chỉ hỏi xem Giản Hân có bị sao hay không.
Giản Hân nằm trong lòng Giang Dư Mặc khóc không thành tiếng. Phòng chừng lúc này cô cũng bị cảm động vì tấm chân tình của cậu dành cho mình.
Sau khi nhân viên y tế đến nơi xảy ra tai nạn, Giang Dư Mặc được nâng lên cáng và đẩy lên xe cứu thương. Vậy mà cậu vẫn không quên nhắc anh chuyện tặng tim cho Giản Hân.
Tên ngốc này! Từ trước đến nay Giản Hân chưa từng yêu em, sao em lại có thể vì nó mà làm đến bậc này chứ?
Dù cả người Giang Dư Mặc đầy máu, dù hai mắt cậu đã không còn nhìn thấy được gì, dù ý thức của cậu đã khá mơ hồ nhưng cậu vẫn chỉ nhớ mỗi một mình Giản Hân. Trái tim Giản Trầm Phong vô cùng đau đớn, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy hận em gái mình hơn bao giờ hết.
Khi cả hai được đưa vào phòng cấp cứu, Giản Trầm Phong lại một lần nữa được thể nghiệm cảm giác sợ hãi khi sắp mất đi người mình yêu nhất. Thậm chí, điều làm cho anh đau lòng nhất chính là Dư Mặc từ bỏ hy vọng sống và yêu cầu bác sĩ lập tức phẫu thuật ghép tim mình cho Giản Hân.
Rốt cuộc, Giản Trầm Phong không thể nhịn được nữa, anh vọt tới trước cửa phòng cấp cứu và hét to:
- Giang Dư Mặc, anh nói cho em biết, em nhất định phải sống, chuyện của Giản Hân không đến lượt em lo, không đến lượt em phải chịu trách nhiệm!
Xin em đừng như vậy. Xin em nhất định phải sống. Xin em đừng bỏ cuộc. Xin em đừng nhẫn tâm rời bỏ anh mà không hề lưu luyến.
Anh không quan tâm sau này cậu có là người tàn phế hay không, chỉ cần cậu còn sống là đủ rồi!
Dù sau đó cậu vẫn lựa chọn yêu Giản hân mà không yêu anh, anh cũng sẽ không để tâm!
Thế nhưng, Dư Mặc mà anh yêu vẫn không nghe lời thỉnh cầu của anh và đã ra đi. Cậu vẫn thản nhiên trao quả tim mình cho Giản Hân mà không hề vương vấn bất cứ điều gì.
Phẫu thuật ghép tim của Giản Hân thành công nhưng Giản Trầm Phong lại không có chút nào gọi là vui sướng.
Cuối cùng, Giản Hân vẫn có được trái tim của Dư Mặc. Còn anh, anh không có gì cả. Giản Trầm Phong cũng không ngần ngại phô bày tình cảm của mình với Giang Dư Mặc còn Giản Hân thì đến cuối cùng vẫn không chọn đến với Giang Đông Lâm.
Ngày xuất viện, cô hỏi anh:
- Anh hai, anh có hận em không?
- Em là em gái anh, anh sẽ không hận em. Nhưng anh mãi mãi sẽ không tha thứ ch em.
Giản Hân và Giang Đông Lâm chính là hung thủ gián tiếp hại chết Dư Mặc, hại chết người mà anh yêu nhất.
Hai người bọn họ đã khiến anh vĩnh viễn mất đi Dư Mặc - người mà anh dùng cả cuộc đời này để yêu thương và nhung nhớ.
Giản Trầm Phong lê tấm thân mệt mỏi về nhà. Đứng giữa căn phòng chứa đầy hoa hồng đã héo úa, anh nhẹ nhàng thốt lên lời tỏ tình muộn màng:
- Dư Mặc, anh yêu em!
=== ====== ====== ===
Lời beta-er:
Ở bộ truyện này, khi đọc những thế giới đầu, có thể các bạn sẽ rất sốc vì toàn là BE, nhưng hãy yên tâm, chúng ta còn rất nhiều thế giới sau mà, đến những 275 chương lận, càng ngày Thượng Khả sẽ càng mạnh lên, không làm các bạn thất vọng đâu. Hãy nhớ là đây là cái hệ thống mang tên "Anh dũng chịu chết" thì chắc chắn là phải hy sinh rồi :3
- ---- Hết chương 19 -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.