Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 42:




"Nói đi, tiền ở đâu?" Đầu trọc lốc lái xe thấy đã thoát khỏi phạm vi đuổi bắt của hình cảnh, mở miệng hỏi Thượng Khả ngồi ở ghế phó lái.
"Ông tính khi nào mới thả cha mẹ nuôi của tôi ra?" Thượng Khả hỏi lại.
"Không lấy được tiền, tao sẽ không thả." Đây là giới hạn của gã.
Thượng Khả trầm mặc một lúc lâu mới nói ra một địa danh: "Nông trang Lục Mạch."
Nơi này không phải là cậu nói đại, nó xác thật là một trong những căn cứ điểm trước kia của Dabimu, chẳng qua tương đối bí mật, các thành viên bình thường trong tổ chức cũng không biết, nhưng đầu trọc lốc hiển nhiên là đã nghe nói qua, ánh mắt bắt đầu tỏa sáng.
Bên kia, Lowen còn đang nghe lén lập tức an bài cảnh lực, trước tiên đi tới ven đường nông trang Lục Mạch làm chuẩn bị.
Nông trang Lục Mạch cách vị trí bọn họ đang đứng ước chừng hơn một ngàn km, cho dù liên tục đi không ngừng nghỉ, thì ít nhất cũng phải đến ngày hôm sau mới tới nơi. Đám bắt cóc hiển nhiên không có nhiều tinh lực như vậy, buổi tối 11 giờ ngừng ở khách sạn nghỉ ngơi.
"Nếu mày không muốn liên lụy đến người trong khách sạn này, thì tốt nhất nên thành thật một chút cho tao." Đầu trọc lốc đẩy mạnh ba người vào một căn phòng nhỏ, lưu lại câu cảnh cáo và một tên trông coi liền rời đi.
"Bru, có chuyện gì vậy?" Vợ chồng Fergus mặc dù chịu đủ kinh hách, nhưng lại không có ý quở trách, ánh mắt nhìn về phía Thượng Khả mang theo nghi vấn và lo lắng.
"Đừng lo lắng." Thượng Khả trấn an nói, "Con sẽ không để hai người gặp chuyện."
Phong Tuyển ở một nơi xa khác, vừa mới kết thúc yến hội của Phong gia, chuyện đầu tiên sau khi trở lại phòng chính là mở máy tính lên, đang định liên hệ với Thượng Khả, đột nhiên nghĩ đến bên kia hẳn đang là đêm khuya. Trong lòng giao chiến một hồi, cuối cùng vẫn không thắng được nhung nhớ, quyết định tàn nhẫn đem cậu đánh thức, vừa lên mạng xem video.
Gọi điện thoại đi, kết quả chờ thật lâu cũng không có người bắt máy. Phong Tuyển chưa từ bỏ ý định, một bên tùy ý xem các trang web có thông tin về E quốc, một bên cứ bám riết không tha mà gọi điện thoại.
Đột nhiên, hắn đình chỉ động tác, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiêu đề trang đầu của tờ báo có tên -------Toà nhà Mr.bruin gặp phải khủng bố tập kích, ba con tin bị bắt cóc, tình hình trước mắt chưa thể xác định......
Ba con tin...... người Phong Tuyển đầu tiên nghĩ đến chính là Thượng Khả và vợ chồng Fergus.
Ngón tay hắn run nhè nhẹ, cơ hồ ngay cả điện thoại cũng sắp cầm không nổi. Dại ra một lát, hắn nhanh chóng tìm số điện thoại của Lowen rồi gọi qua.
"Sao lại thế này? Khả Khả và cha mẹ nuôi của tôi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Điện thoại vừa mới chuyển tiếp, Phong Tuyển liền rống lớn.
Bên kia trầm mặc vài giây mới trả lời: "Đúng vậy, bọn họ bị một đám đạo tặc bắt cóc."
"Kẻ bắt cóc sao lại vô duyên vô cớ mà tìm tới bọn họ chứ?"
"Nhóc có biết Dabimu không?"
"Tôi biết, năm đó người kia đã bắt cóc tôi và Thượng Khả."
"Đúng vậy." Lowen nặng nề nói, "Sau khi hai nhóc được cứu, Dabimu cũng không buông tha cho các người, Bru vì bảo vệ an toàn cho các người, nên vẫn luôn âm thầm giúp đỡ hình cảnh đối phó với bọn họ." Dừng một chút, lại bổ sung, "Đã bắt đầu từ mười năm trước."
Mười năm trước? Khi đó Thượng Khả mới 7 tuổi! Đại não Phong Tuyển trống rỗng, trong lúc hắn vãn chưa hiểu chuyện, thì Thượng Khả đã bắt đầu bảo vệ hắn? Nguyên lai trong mười năm nay, hắn sở dĩ trải qua thuận buồm xuôi gió như vậy, hoàn toàn là do Khả Khả đang âm thầm vì hắn vẽ ra một con đường.
Lowen không biết trong lòng Phong Tuyển đang phập phồng, tiếp tục nói: "Phần lớn thế lực của Dabimu đều đã bị tan rã, hiện giờ chỉ là lần trả thù cuối cùng của bọn họ, mục tiêu chính là nhóc và Bru cùng cha mẹ nuôi của hai nhóc. May mắn lúc ấy nhóc đã xuất ngoại, bằng không hiện tại chỉ sợ rằng đã trở thành con tin luôn rồi."
Đại não Phong Tuyển đột nhiên hiện lên một đường lôi điện. Xuất ngoại? Chẳng lẽ lần xuất ngoại này của mình cũng là do Khả Khả đã an bài? Cậu đã sớm biết rằng có thể sẽ gặp nguy hiểm?
Không, Khả Khả, sao cậu có thể làm như vậy được?! Chúng ta là anh em, là người nhà cơ mà, cho dù gặp bất cứ nguy hiểm gì đều phải cùng nhau đối mặt. Nếu bình an của tớ có được là nhờ vào sinh mệnh của mọi người để đổi lấy, tớ sao có thể an nhàn mà sống một mình chứ?
Bây giờ Phong Tuyển mới hiểu được, Khả Khả để ý hắn tới cỡ nào.
"Tình huống bây giờ sao rồi?" Phong Tuyển cưỡng bách mình phải bình tĩnh lại, trong tròng mắt thâm thúy phảng phất như đang ngưng tụ cuồng phong.
"Bru giúp chúng tôi theo dõi di động của đám bắt cóc, bọn họ chuẩn bị đi đến nông trang Lục Mạch, chúng tôi sẽ đến đó trước để bố trí."
"Tôi đã biết." Phong Tuyển cúp điện thoại, lấy chứng minh thư ra, mang theo di động và notebook chạy đến sân bay
Ngày hôm sau, đám người đầu trọc lốc mang theo ba người Thượng Khả tiếp tục lên đường.
Đường đi thông suốt, càng tới gần nông trang Lục Mạch, xe cộ càng ngày càng thưa thớt.
Sau mười giờ, đoàn người rốt cuộc đến được đích. Trước mắt là một mảnh rừng bắp rậm rạp, tầm nhìn trống trải, mênh mông vô bờ. Nông trang rất cũ xưa, trên chỗ đất bằng phẳng có đậu một chiếc xe thu hoạch, mấy đống cỏ khô chất chồng lên nhau, hai nông phu trung niên đang bận làm việc trong viện.
"Tiền giấu ở đâu?" Đầu trọc lốc cảnh giác mà nhìn bốn phía chung quanh, ánh mắt dừng lại trên người hai nông phu kia một lát.
Thượng Khả quay đầu nhìn về phía kho hàng ở cách đó không xa trả lời: "Tôi chỉ biết là chôn dưới nền một kho hàng, vị trí cụ thể thì phải cần các người tự mình đi tìm rồi."
Đầu trọc lốc bảo thủ hạ vào xem, sau đó hung tợn nói với Thượng Khả: "Mày tốt nhất đừng có chơi tao, nếu không tao lập tức sẽ giết chết bọn họ."
Gac đem họng súng nhắm ngay vào vợ chồng Fergus.
Bọn họ ở bên ngoài đợi thật lâu, nhưng mấy người vào kho hàng kiểm tra mãi vẫn chưa ra.
Đầu trọc lốc bắt đầu phát hiện có chút không đúng, đang định chất vấn, một dàn hình cảnh võ trang hạng nặng lao ra từ đám bắp, bao quanh vây chặt bọn họ lại.
Đám người đầu trọc lốc nhanh chóng bắt lấy vợ chồng Fergus, uy hiếp nói: "Đừng tới đây, nếu không tao sẽ nổ súng."
Thần sắc đám bắt cóc khẩn trương, nhưng không ai bắt Thượng Khả làm con tin cả, mặc kệ cậu đứng một bên lẻ loi.
"Tụi mày làm sao tìm ra tụi tao" Đầu trọc lốc mới vừa hỏi xong, giống như vừa ý thức được cái gì, đột nhiên nhìn về phía Thượng Khả, "Là mày! Trên người của mày có máy theo dõi!"
"Không, trên người tôi không có máy theo dõi." Thượng Khả nhàn nhạt nói, "Máy theo dõi đang ở trên người các ông."
Đầu trọc lốc sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, móc di động mình ra, nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng ném điện thoại xuống mặt đất.
"Tao lại quên mất mày là hacker! Ha ha, tốt tốt, hôm nay tao gặp đại hạn rồi vậy thì mọi người cùng chết chung đi!" Đầu trọc lốc bóp cò súng chỉa về phía Fergus tiên sinh.
Thượng Khả tay mắt lanh lẹ, cầm cổ tay của gã vặn lên trên một cái, "Đùng" một tiếng, Đạn bắn vào không trung.
Cùng lúc đó, hình cảnh xung quanh cũng bắt đầu công kích, đám cóc nhanh chóng tìm kiếm chỗ trốn.
Thượng Khả kéo vợ chồng Fergus đến một bên, che trước người bọn họ.
Đầu trọc lốc giơ súng lên, nhắm ngay vào quả bom trên người Thượng Khả, điên cuồng mà cười to: "Bây giờ cho tao xem uy lực của quả bom này một chút đi. "
Gã không chút do dự bóp cò súng.
"Không!" Một thanh âm hoảng sợ từ một nơi không nơi xa truyền đến.
Thượng Khả theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Phong Tuyển từ trên một chiếc xe nhảy xuống, đầy mặt kinh sợ mà nhìn cậu.
Theo một tiếng súng "Đùng" vang lên, Thượng Khả chỉ cảm thấy bụng mình đau nhức, lảo đảo về phía sau một chút.
Nhưng bom trên người cậu lại không nổ.
Đầu trọc lốc sửng sốt, không thể tưởng tượng nói: "Bom của mày là giả?" Gã không nghĩ tới Thượng Khả lại can đảm như vậy, trên tay không có một chút lợi thế nào vẫn có thể mặt không đổi sắc mà cùng bọn họ đàm phán.
"Cho nên, tiền cũng là giả." Ánh mắt đầu trọc lốc tối tăm.
Thượng Khả che bụng lại, mỉm cười gật đầu.
Lúc này, đầu trọc lốc bị một viên đạn lạc bắn trúng, nửa quỳ trên mặt đất. Đại thế đã mất, hình cảnh bao vây bọn họ lại.
Phong Tuyển lúc này mới thoáng yên tâm, theo sau hình cảnh chạy tới.
Đúng lúc này, bả vai đầu trọc lốc run rẩy, cổ họng đột nhiên phát ra một chuỗi tiếng cười quỷ dị.
Gã ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Thượng Khả, gằn từng chữ: "Không sao, bom của mày là giả, nhưng của tao thì không."
Hắn từ trong lòng ngực móc ra một quả lựu đạn: "Cho dù có chết, tao cũng muốn kéo tụi mày chết chung."
Nói xong, gã đột nhiên kéo chốt bảo hiểm ra.
Lúc này, khoảng cách giữa hình cảnh đang bao vây và Phong Tuyển với đầu trọc lốc không đến 10m, nhưng Thượng Khả và vợ chồng Fergus cách đầu trọc lốc chỉ có 4m.
Phạm vi lựu đạn gây sát thương có bán kính là 7 m đến 10 m, nhưng mảnh đạn vỡ bắn ra có khi đạt tới hơn chục mét. Quả lựu đạn này một khi nổ mạnh, Thượng Khả và vợ chồng Fergus tỉ lệ sống sót không vượt quá 10%.
Đầu trọc lốc kéo chốt bảo hiểm ra, trong nháy mắt Thượng Khả cơ hồ theo bản năng lao về phía gã ta.
"Đừng mà!" Thanh âm của Phong Tuyển mang theo sự sợ hãi vô tận.
Thượng Khả ngẩng đầu, nhìn Phong Tuyển đang chạy về phía mình, ánh mắt trước sau như một vẫn luôn ôn nhu, đầu tóc hỗn độn nhẹ bay trong gió, trên mặt lộ ra một nụ cười quyến luyến...... Oành! Lựu đạn nổ mạnh, huyết nhục hỗn loạn cùng với mảnh đạn vỡ tan, tựa như pháo hoa chói mắt, mà tàn nhẫn bung nở trước mắt mọi người.
Phong Tuyển bị một hình cảnh ôm nằm xuống đất, cái trán bị đất đá chà sát, máu tươi chảy xuống, chậm rãi thấm vào khóe mắt. Nụ cười của Thượng Khả là hình ảnh cuối cùng dừng lại trong đầu hắn, sau đó lại tựa như bông pha lê vỡ vụ rồi biến mất......
【 Nhiệm vụ chủ tuyến của thế giới này thất bại. Mở ra nhiệm vụ trừng phạt, độ khó của nhiệm vụ x2, sau 60 giây sẽ trực tiếp tiến vào thế giới tiếp theo. 】 Âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Thượng Khả.
Nà ní? Trực tiếp tiến vào thế giới tiếp theo? Tốt xấu gì cũng phải cho ta nói lời tạm biệt với Tuyển Tuyển, vợ chồng Fergus, và cả thế giới này đã chứ hả!
【 Đây là lần đầu tiên ký chủ làm nhiệm vụ thất bại, hệ thống khen thưởng ánh sáng nguyền rủa. 】
Thất bại còn có phần thưởng? Ánh sáng nguyền rủa là giề? Nghe tên đã thôi là đã biết không phải thứ gì tốt rồi!
【 Ánh sáng nguyền rủa: không khác với công kích nguyền rủa, điều kiện kích phát nguyền rủa là ngẫu nhiên, thời gian nguyền rủa ngẫu nhiên, mục tiêu nguyền rủa ngẫu nhiên, loại hình nguyền rủa ngẫu nhiên. 】
Thượng Khả: "......"
【 Thỉnh đối xử tử tế với ánh sáng nguyền rủa, nó sẽ khiến lữ trình của kí chủ trở nên mạo hiểm hơn, kích thích hơn và sung sướng vô hạn. 】
Ta hoàn toàn không cần mạo hiểm kích thích gì hết!
【 Thỉnh ký chủ chuẩn bị sẵn sàng để tiến vào thế giới tiếp theo, thời gian đếm ngược bắt đầu: 9, 8, 7......】
Thượng Khả còn muốn giãy giụa thêm một chút, nhưng hệ thống không cho cậu thời gian đó, khi giây cuối cùng kết thúc, cậu đã bị truyền tống đến thế giới tiếp theo.
Cậu rốt cuộc cũng biết được hậu quả khi mà nhiệm vụ thất bại, không có phần thưởng, không có thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh lại linh hồn, khó khăn nhiệm vụ còn tăng lên, hơn nữa còn phải mang theo ánh sáng nguyền rủa quỷ dị gì gì kia nữa chứ.
Ngay cả cảm xúc Thượng Khả còn chưa kịp điều chỉnh đây nè, một giây trước vừa mới bị bom tạc cho tan xương nát thịt, một giây sau lại đang ở dưới vực sâu vạn trượng.
Khoan, vực sâu vạn trượng? Thượng Khả cả kinh, phía dưới mây mù lượn lờ, sâu không thấy đáy, mà cậu đang lẻ loi mọc trên một thân cây ngay vách núi.
Không sai đâu, chính là "Mọc" đó.
Cậu bây giờ đang là một cây CMN nấm nè!
Toàn thân trắng tinh, lóng lánh trong suốt, mũ nấm giãn ra, lay động nhẹ nhàng trong gió.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên mây đen giăng kín, tiếng sấm nổ vang trời, một cỗ uy áp vô hình đang di chuyển lại gần cậu, tựa hồ có cái gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra.
Khả - mặt nấm, triệt để ngu người luôn rồi.
~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói: yo~~~ thế giới sau song tu nha mấy đứa ≧﹏≦ Phải tạm biệt Tuyển Tuyển rồi 👋

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.