Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 1: Xin lỗi, hệ thống hỏng rồi




“Ngũ gia, Ngũ gia…”
Một tiếng nối một tiếng, cung kính mà kiên nhẫn, dường như vĩnh viễn sẽ không dừng.
Ân Triển mở mắt ra, xem nhẹ cảm giác say rượu khó chịu, lười nhác ngồi dậy.
Tiểu Hoài đứng bên giường mang theo cẩn thận, nịnh nọt mà cười: “Ngũ gia, ngài rốt cục cũng tỉnh.”
“Còn không tỉnh, ngươi sẽ gọi cả hồn ta lên ấy.” Ân Triển cười như có như không, ngẩng đầu đã thấy mũi gã nhét giấy, gò má trái còn in một dấu tay năm ngón rõ ràng, phì cười thành tiếng: “Nè, tạo hình hôm nay không tệ lắm.”
Tiểu Hoài bi thúc nói: “Đừng nói nữa Ngũ gia, còn không phải do sắp tới tiết Thanh Minh sao.”
Ân Triển lập tức cười ha hả: “Người anh em của ngươi lại đốt cho ngươi hai vị mỹ nữ à?”
“Còn không phải thế ư.” Tiểu Hoài khóc không ra nước mắt.
Đây là năm thứ tư sau khi gã chết.
Mỗi lần đến tiết Thanh Minh cùng Hàn Thực[1],người anh em còn ở nhân gian của gã trừ bỏ đốt tiền vàng mã, xe thể thao cùng các loại sản phẩm hàng hiệu ra, còn sẽ đốt hai vị mỹ nhân cho gã, vấn đề là năm đầu khi gã chết đã tìm được chân ái ngay tại Minh giới, hiện giờ chỉ cần qua tiết liền có mỹ nhân tìm gã, có thể nghĩ tới mặt vợ gã thế nào rồi đấy.
Ân Triển vừa rửa mặt vừa khoan thai nói: “Có anh em tốt như vậy, tương lai có đầu thai liền gả cho hắn đi.”
Tiểu Hoài: “Ngũ gia đừng có giễu cợt tôi, hiện giờ tôi chỉ nghĩ dành dụm đủ tiền đi báo mộng cho anh em tôi, để anh ta yên tĩnh chút.”
“Còn dành dụm tiền?” Ân Triển ra chủ ý cho gã: “Như vầy nè, ngươi đi ra ngoài nói với bọn họ rằng có thể khuyên ta đi Minh phủ, người nhà ta tuyệt đối sẽ giành nhau dẫn ngươi đi lầu Báo Mộng đấy.”
Tim tiểu Hoài chợt giật nảy: “Vậy khi nào đi!” Gã rất nhanh ý thức được điều gì: “Khoan đã, ngài nguyện ý đi Minh phủ?”
Ân Triển cười một tiếng, nhưng nụ cười không có bao nhiêu vui vẻ: “Ừ, không phải đều nói ý trời khó trái sao.”
Tiểu Hoài muốn nói lại thôi, thấy hắn ra cửa, ở trong lòng thở dài một hơi.
Khác với đám tiểu quỷ như bọn họ, Ân gia là đại gia tộc ở Minh giới, đã tồn tại hơn một ngàn năm, không chỉ quyền cao chức trọng, còn được ông trời se tơ hồng, khiến hậu thế có thể nhìn thấy nhân duyên trời định — sự thật chứng minh, hôn nhân của người Ân gia quả thật hết sức không tồi, thế lực của gia tộc càng có xu thế lớn mạnh.
Đổi thành người ngoài chỉ sợ hâm mộ muốn chết, nhưng người chưa lập gia đình ở Ân gia tuyệt đại bộ phận rất kháng cự, dù sao một nửa khác không thể do mình chọn, còn phải nghe theo một mặt gương nói, thật là làm cho người ta không vui mừng nổi, huống chi là vị Ân Ngũ gia này.
Đại trạch yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy. Ân Triển một đường đi đến cửa chính của phủ đệ, rốt cục cười, nhận xét: “Xem ra là tùy ý ta đi hay ở lại mà.” Hắn bước ra cửa, đi về phía con đường bên phải.
Tiểu Hoài cùng theo trong chốc lát, thăm dò hỏi: “Ngũ gia, thật sự đi Minh phủ à?”
“Đi chứ.” Ân Triển nói: “Dù ta có ra khỏi thành cũng sẽ bị người cản lại thôi, đúng không.”
Tiểu Hoài cười gượng một tiếng, tâm treo cao giờ phút này mới buông xuống, lại cảm giác một cỗ ưu sầu nhàn nhạt quanh quẩn không tan, đang cắn răng tính khuyên hắn không nguyện ý liền thôi, thì bỗng dưng nghe hắn mở miệng.
“Ngươi nói trên trời dưới đất, còn gia tộc nào kỳ lạ như thế không?”
Tiểu Hoài ngẫm nghĩ: “Hình như nhân gian có một gia tộc tu tiên, toàn gia đều là thê nô, nghe nói miễn là coi trọng …” Gã chợt dừng lại, vợ nhà người ta ít ra là tự chọn, làm thê nô cũng là cam tâm tình nguyện!
Quả nhiên, Ân Triển cười dài: “Miễn là coi trọng a…”
Lần này tiểu Hoài không dám nói tiếp, đi theo hắn đến một tòa cung điện nguy nga. Vài tên tôi tớ Ân gia đã chờ lâu, trông thấy bọn họ, liền phân một người chạy đi báo tin, dư lại thì cẩn thận tiến lên đón tiếp.
Ân Triển tạm thời không nhúc nhích, nói rằng: “Ngăn kéo bên trái bàn của ta có một cái hòm, cầm đi lầu Báo Mộng tìm người anh em ngươi đi.”
Lời này như đang dặn dò hậu sự khiến tiểu Hoài với người Ân gia đồng thời toát mồ hôi lạnh, tiểu Hoài quả thực muốn quỳ hắn, đầu lắc lư như trống bỏi: “Không không tôi không cần, tự mình dành dụm tiền…”
“Cho ngươi, ngươi cứ cầm.” Ân Triển không cho phép cự tuyệt, cà lơ phất phơ mà đi vào Minh phủ.
Giống với Thiên giới có thập đại thần khí trấn thủ bảo vệ, Minh giới cũng có bảo vật như thế, kính Bồ Đề là một trong số đó, vẫn luôn được Minh phủ bảo quản, nhưng bởi vì bắt nguồn từ tổ tiên Ân gia, thế nên kính Bồ Đề còn có một công năng khác, là chiếu ra nhân duyên trời định cho hậu thế Ân gia.
Đến tuổi nhất định người Ân gia phải đến soi một lần.
Đây là gia quy, không được vi phạm.
Tiểu Hoài bị cản lại ở ngoài, Ân Triển đi qua tầng tầng kiểm soát, vào gian thạch thất mở rộng, giương mắt nhìn lướt qua, trừ bỏ Minh chủ ra, còn lại đều là người Ân gia, phía trước có một mặt gương phong cách cổ xưa cao cỡ nửa người, chính là kính Bồ Đề.
Người Ân gia thấy hắn nhếch miệng cười, không chút nào để ý bước đến từng bước, không khỏi khẩn trương mà ngồi thẳng lưng, sợ thằng nhóc này bỗng nhiên bạo phát hủy đi nơi này, dù sao… trăm năm trước hắn từng phát điên qua một lần.
Phụ thân của Ân Triển ho khan một tiếng, muốn nói gì đó để khiến hắn vui vẻ hơn, thế nhưng lại bị đứa con trai lười nhác khoát tay.
Ân Triển nói: “Bắt đầu đi, dù sao cũng sẽ có ngày này.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã đến nơi cách kính Bồ Đề mười bước, mặt gương như cảm ứng được, trong nháy mắt tỏa sáng.
Trong thạch thất ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, mọi người nín thở chờ đợi vầng sáng tan hết liền rướn cổ lên nhìn xung quanh, chỉ nghe truyền đến vài giọng nữ cực kỳ phấn khích: “Cậu nhóc ~ cười một cái nào ~ “
“Cùng chị chụp một tấm có được không?”
“Úi chà, cậu bé đừng xấu hổ mà!”
“Đừng…” Trong hình ảnh là một cậu nhóc đầu đội mũ lưỡi trai, liều mạng che khuất hơn phân nửa mặt, lộ ra lỗ tai đỏ bừng, run rẩy mà giơ đơn chuyển phát nhanh: “Mọi người đừng thế, xin xin xin ký tên.”
Cùng lúc đó kính Bồ Đề đưa ra thông tin: Đường Du, nam, 22 tuổi, nhân viên chuyển phát nhanh, cô nhi.
Ngắn gọn rõ ràng.
Chậc chậc lần này đúng là phàm nhân bình thường… Người Ân gia tò mò nhìn kính Bồ Đề, thấy Đường Du bị mấy nữ sinh hai mắt sáng quắc đùa giỡn nửa ngày mới run run móng vuốt chạy trốn, thầm nghĩ tính tình thật nhu thuận, nếu cùng Ân Triển thành đôi rồi, còn không bị làm khó dễ cho đến chết à!
Nhưng mà có thành đôi hay không, ấy là vấn đề mấu chốt.
Bọn họ không khỏi nhìn về phía Ân Triển.
Ân Triển nhìn hình ảnh trong kính biến mất, cười một tiếng, qua loa nói: “Ồ đã biết, cảm ơn.”
Người Ân gia: “…”
Ân Triển xoay mình chạy lấy người, chợt phát hiện một cỗ lực hút rất mạnh, chưa kịp phản ứng, cả người đã lao nhanh bay ngược, chốc lát sau bị hút vào trong kính.
Người Ân gia: “…”
Quả nhiên sẽ như vầy mà!
Mấy năm nay, phàm là lòng không thành hoặc người Ân gia nào cười nhạt khinh thường kính Bồ Đề, đều sẽ bị hút vào trong kính, rơi vào không gian khác, chờ đợi một cuộc nhân duyên mệnh định, tiếp qua không lâu, Đường Du cũng sẽ đi vào.
Mọi người giật mình như thấy được bản thân cố chấp cứng đầu năm đó, không khỏi cảm khái một trận, lúc này kính Bồ Đề lần thứ hai tỏa sáng, ngay sau đó hóa thành một chiếc máy hình bầu dục, còn phun ra một bản hướng dẫn — từ ngàn năm nay, sau khi kính Bồ Đề nuốt người Ân gia xong đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này, bọn họ nhất thời kinh ngạc.
“Không hổ là tiểu Triển …” Có người thì thào.
“Đừng nói nhảm.” Ân phụ nhặt bản hướng dẫn lên xem nhanh như gió, nói: “Khiêng đồ vật đi.”
Mọi người hiểu biết tình huống xong, xắn tay áo muốn dọn máy móc. Này hẳn là ý của kính Bồ Đề, Minh chủ cũng không dễ nói gì, thoải mái mà làm thôi.
Gió xuân ấm áp, hoa đào rực rỡ.
Nhân dịp cuối tuần, phố thương mại người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Đường Du dừng chiếc xe điện ba bánh lại, đi đến quán nhỏ bên đường mua cơm trưa.
Cách đó không xa đang tổ chức hoạt động, thanh âm kích động của người chủ trì cũng nghe được rõ ràng, Đường Du cắn miếng bánh nướng, đi vài bước đến trước hoạt động, tính toán xem náo nhiệt. Nhân viên phát truyền đơn vừa mới đến gần, cười đưa cho cậu một thẻ nhỏ có viết dãy số: “Anh bạn đẹp trai, lát nữa sẽ rút thưởng, có thể đi xem, còn có tiết mục nữa.”
Đường Du chưa ăn cơm xong, nên không vội đi, lễ phép nói cám ơn.
Nhân viên công tác nghiền ngẫm liếc mắt đánh giá cậu, lúc này mới vòng đi nơi khác.
Không quá năm phút đồng hồ, đã tới thời gian rút thưởng, bắt đầu là một ít phần thưởng nhỏ, sau đó mới tới các giải nhất nhì ba.
Người chủ trì vươn tay vào hòm rút thưởng: “Kế tiếp chính là giải nhất mà mọi người quan tâm đây, phần thưởng là máy thử nghiệm xuyên việt do công ty chúng tôi mới nghiên cứu, đúng vậy, mọi người không nghe lầm, chính là máy xuyên việt, tuy rằng hôm nay là ngày cá tháng tư, nhưng chúng tôi không gạt người.”
Dưới đài một mảnh cười vang, người chủ trì rốt cục cũng rút tay ra: “Có rồi đây, người nhận được giải nhất của chúng tôi là số 520! Số 520! Chúc mừng người bạn kia!”
Đường Du sửng sốt vài giây mới hoàn hồn, nghe thấy người chủ trì hỏi người mang số này có mặt không, không thể nào tin được mà giơ tay lên.
“Thấy rồi!” Người chủ trì chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ra cậu: “Cậu bạn đẹp trai kia, nào, nhanh lên trên đài!”
Đường Du là lần đầu tiên trúng giải thưởng lớn, đại não có chút trống rỗng, căn bản không nhớ rõ quá trình cụ thể, chỉ biết sau khi xuống đài có một đám người nhanh chóng vây quanh cậu.
“Nè người anh em cho xem một cái được không, người chủ trì nói máy xuyên việt, rốt cuộc là cái gì vậy?”
“Khẳng định không phải xuyên thật đâu… Tui phắc, hóa ra là máy chơi game 3D giả lập! Đi vào chính là một thế giới khác, nói thành máy thử nghiệm xuyên việt cũng được!”
“Thật trâu bò!”
Đường Du gãi đầu cười cười, lướt nhìn thấy mấy cô bé cầm di động đang chụp mình, cậu lập tức chạy biến.
Máy móc cao cỡ nửa người, nhưng cũng không nặng, một mình Đường Du cũng đủ sức mang nó về nhà trọ.
Cậu buông đồ vật xuống, xé bao bì, gỡ mũ lưỡi trai, thân phi cơ trắng như tuyết phát sáng nhất thời rọi lên mặt cậu — khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ, ánh mắt sạch sẽ, khóe miệng hơi cong, dáng vẻ tính tình trông rất tốt, giống như một động vật nhỏ vô hại, khiến người ta đặc biệt muốn đè lại sờ nắn một phen, cũng khó trách những cô bé đó thấy cậu thì sáng mắt.
Cách giờ chuyển phát nhanh buổi chiều còn một lát nữa, Đường Du nhìn kỹ bản hướng dẫn xong, cắm nguồn điện ngồi vào chỗ, ấn bắt đầu.
Màn hình mau chóng bật sáng, một giọng nữ máy móc tức thì vang lên: “Hoan nghênh sử dụng máy chơi game xuyên việt KNKSN.”
Đường Du lặng im một giây, chọn hình thức trí năng giọng nói, hỏi: “Mấy chữ cái đó phải đọc là kei en kei ét-sì en, mày không biết đọc, hay là mày không đọc sai, nó vốn là phát âm mặc định của “Lừa mày lừa cho mày chết[2]” hả?
Máy móc: “Xin lỗi, vấn đề ngài hỏi không nằm trong hạng mục phục vụ.”
“…” Đường Du nhìn màn hình hiện ra khung đối thoại “Tiếp tục hay không”, do dự một chút, nhưng dù sao lòng hiếu kỳ chiếm đa số nên vẫn nhấn có, nghe xong nó giới thiệu quy tắc trò chơi, vào trang gốc chọn lựa cực kỳ phức tạp: bối cảnh thế giới, giống loài, đực cái, tuổi tác, tuổi thọ, gia đình, số người phối ngẫu, sự nghiệp, số lần xuyên v..v.
Cậu chọn từng mục xong, đặt ra thời gian chấm dứt để có thể thuận lợi đi ra ngoài chuyển phát nhanh, lúc này mới đè xuống nút xác nhận.
“Tích –!”
Toàn bộ máy móc đều sáng bừng lên, Đường Du trong chớp mắt bị một cổ lực lượng vô hình gắt gao hút trên ghế ngồi, hình ảnh trước mắt nhanh chóng vặn vẹo, nghĩ thầm rằng rất chân thật, sẽ không thật xuyên việt chứ… Cậu theo bản năng muốn tránh ra, lại dùng không được nửa phần sức lực, đang muốn nhận mệnh, thì nghe thấy tiếng luồng điện “Xoèn xoẹt” vang lên, ánh sáng trong máy móc tối sầm lại, ngay sau đó bắt đầu đỏ lên.
Máy móc: “Tích tích tích! Hệ thống lọt vào công kích không rõ!”
Đường Du: “…”
Tiếng cảnh báo vang không bao lâu, ngay sau đó, màn hình xuất hiện một khung cửa sổ nhỏ: “Thực xin lỗi, hệ thống đang báo hỏng…”
Đường Du: “…”
Các hạng mục trên trang gốc vốn đã chọn xong nhất thời chuyển động thần tốc, hết thảy tất cả đều thành ẩn số. Trước mắt Đường Du tối sầm, mất đi ý thức.
Lần thứ hai mở mắt là đứng trên vách đá, bên tai truyền đến một thần khúc ai cũng khoái.
“Em truy ~ ta bay ~ em truy truy truy ~ ta bay bay bay ~ a ~ em truy ~ ta bay ~ “
Đầu óc Đường Du hỗn loạn, phản ứng nửa ngày mới phát hiện mình xuyên thành một cái cây, mà tiếng ca là từ một cây khác bên cạnh truyền đến. Cậu kinh hãi, nghe thấy cái cây kia tiếp tục hát: “Em truy truy truy ~ ta bay bay bay ~ a a ~ ta liền bay ~ “
Thần khúc này đầy ma tính, Đường Du hoảng hốt vài giây mới mở miệng: “Thân là một cái cây, vậy mà mày lại hát thứ này…”
Ân Triển “U” một tiếng, vui vẻ.
Tuy hắn bị hút vào kính Bồ Đề, nhưng mơ hồ biết kính Bồ Đề biến thành máy xuyên việt, biết chắc thế giới muốn đi là do thằng nhóc này lựa chọn, vốn tưởng rằng Đường Du sẽ chọn xuyên thành người, ai biết lại xuyên thành cây, hắn cảm thấy có chút thú vị: “Đến rồi à.”
“Ừm… hở?” Đường Du không hiểu: “Cái gì gọi là đến rồi?”
“Cái đó không quan trọng, hiện tại tâm tình gia coi như không tồi, có lời gì chờ ta hát xong rồi hỏi lại.” Ân Triển nói hát liền hát: “Ta bay lên trời ~ trời ~ em đuổi không kịp ~ kịp ~ a a ~ em truy ~ ta bay ~ “
Đường Du: “…”
Thần khúc tại vách đá không ngừng ngân nga vang dội, lát sau, một cây khác kề bên họ đại khái là chịu hết nổi, chiếc lá cây xanh nhạt tối sáng rõ ràng kia “Tạch” mà rớt xuống.
Đường Du: “…”
Lời tác giả:
Bài này CP cường cường, đúng vậy mọi người không nhìn lầm đâu, chính là cường cường, chẳng qua giai đoạn đầu Đường Du sẽ mềm manh manh ngốc bạch ngọt một chút 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.