Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 2: Hệ thống báo hỏng 2




Đường Du chưa từng chơi qua game 3D giả lập trên thị trường, nhưng cũng biết kỹ thuật hiện nay chưa thể làm giác quan trở nên sống động đến vậy, cho nên sau khi tiêu hóa hết nửa ngày, cậu dại ra.
Thật thật thật xuyên qua rồi? Sao lại xảy ra chuyện này chứ? Buổi chiều cậu còn phải đi chuyển phát nhanh, có thể quay về không đây? Nếu không về được thì làm sao giờ? Sẽ bị đuổi việc đó? Cậu khó khăn lắm mới tìm được một công việc… Khoan đã, nếu không quay về được, vậy cả đời này cậu phải làm một gốc cây ư?
Cậu mờ mịt nhìn đám mây nhỏ lơ lửng cuối chân trời, cảm thấy cả thân cây đều không ổn, cho đến khi cái cây bên cạnh gọi ba bốn lần mới nghe thấy, ngơ ngác nhìn sang:  “..A?”
Việc tốt của xuyên thành cây là dù nhánh hay lá cây đều có thể thay thế mắt, ngoài việc không thể cử động thì muốn nhìn hướng nào cũng được. Ân Triển nhìn cậu một cái: “A cái gì? Gia hát bài này nghe thế nào?”
“… Cũng được.” Đường Du chậm rãi tìm về trạng thái: “Đúng rồi, ban nãy sao mày lại nói ‘Đến rồi’, là có ý gì?”
“Này cần gì hỏi.” Ân Triển lười nhác kéo dài giọng, dùng giọng điệu “Ngươi đừng tưởng là có thể giấu ta” nói: “Ta sớm nhìn ra ngươi có đạo hạnh, vài ngày gần đây sẽ khai trí, biết nói tiếng người.”
Đường Du vô cùng kinh hoàng, ngẩn ngơ, không rõ đây có phải do công lao của máy xuyên việt hay không, chẳng dám thẳng thắn nói mình xuyên qua, miễn cho là dị loại mà bị tiêu diệt, thăm dò hỏi: “Vậy… vậy tiền bối ngài nghĩ tôi có thể tu luyện thành người không?”
“Có thể.” Ân Triển vô sỉ cổ vũ: “Một khi đạo hạnh cao, tự nhiên có thể biến thân.”
Thì ra vẫn có thể biến lại thành người! Đường Du thở hắt ra, sau đó ý thức được cũng chả có ích gì, bởi vì cậu căn bản không biết phương pháp tu luyện, trầm mặc mấy phút đồng hồ, thật cẩn thận nói: “Tiền bối…”
“Gọi ca được rồi.” Ân Triển ngắt lời. Tuy hắn quả thật có thể làm tiền bối của Đường Du, nhưng cậu nhóc này dù sao cũng là người mà kính Bồ Đề tuyển chọn, hắn không thèm chiếm lợi làm chi.
“Dạ vâng.” Đường Du biết nghe lời phải, hỏi: “Ca, em rốt cục có thể nói chuyện, không biết nên tu luyện như thế nào mới tốt hơn, anh có đề nghị gì không?”
Ân Triển nói: “Cứ giống như trước là được.”
Đường Du yên lặng nghẹn họng trong chốc lát: “Không cần thay đổi à?”
“Không cần.” Ân Triển vốn tinh ranh, biết rõ cậu muốn hỏi cái gì, nghiêm trang chững chạc nói bậy nói bạ: “Sáng chiều tối ngươi hít sâu mười lần, đung đưa lá cây là được.”
Đường Du thành công gợi chuyện, cao hứng nói: “Vâng!”
Ân Triển nhắc nhở: “Bây giờ là buổi trưa, đừng quên tu luyện.”
Đường Du vội vàng lên tiếng trả lời: “Cám ơn ca!”
“Không có việc gì, không cần khách sáo với ca.” Ân Triển nói xong liền nghe bên người bắt đầu truyền đến tiếng hít thở đều đặn, nói thầm một câu thật dễ lừa.
Nếu bọn họ thành cây, đời này chỉ sợ cũng là cây, không thay đổi được. Nhưng cậu nhóc này muốn thành người, vậy lúc trước vì sao không chọn xuyên thành người? Hắn có hơi kinh ngạc, nhưng không cần thiết phải đâm thủng, phát hiện Đường Du “Tu luyện” tạm thời kết thúc, liền câu có câu không trò chuyện cùng cậu.
Đường Du tò mò: “Bài hát kia ca học của ai vậy?”
“Trước đó có nhân loại đến đây du lịch đã hát qua ca khúc này, nên ta tiện thể học theo.” Ân Triển hỏi lại: “Lúc ấy ngươi cũng ở đây mà, không nhớ à?”
Trái tim bé nhỏ của Đường Du run lên: “Em… em quên, quên mất.”
Ân Triển hàm xúc sâu xa thốt: “Ngươi quên a…”
Đường Du quả thực bị hù chết, sợ bị phát hiện, lá cây theo bản năng co lại.
“A, ta nhớ ra rồi.” Ân Triển đùa giỡn đủ rồi, đúng lúc ném ra cái cớ, tránh cho cậu sống trong nơm nớp lo sợ: “Sau khi khai trí, có đôi lúc sẽ xuất hiện hiện tượng ký ức bị đứt đoạn, không thể trách ngươi.”
Đường Du quả nhiên bị lừa, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhõm hơn: “Ồ, ca vừa nói như thế, thì em phát hiện hình như có nhiều thứ nhớ không được rõ lắm.”
“Không sao, cũng không phải chuyện quan trọng gì.” Ân Triển tiếp tục cùng cậu nói chuyện phiếm, vừa âm thầm đánh giá.
Tính tình tốt, có hơi ngốc, tâm tư đơn thuần, dễ thỏa mãn.
Đổi thành người khác có lẽ sẽ thích đi?
Đáng tiếc cố tình lại là duyên trời định của Ân Triển hắn.
Hai người trò chuyện tới lúc hoàng hôn, Đường Du đang đắm chìm trong tịch dương, đột nhiên hỏi: “Ca, sao ca không luyện? Nào, chúng ta cùng hít sâu, đung đưa lá cây.”
“…” Ân Triển lần thứ hai nghiêm trang chững chạc nói láo: “Ngươi luyện đi, ta đạo hạnh cao thâm, chủ yếu dựa vào minh tưởng.”
Đường Du thực sùng bái, không quấy rầy hắn nữa.
Màn đêm buông xuống, vầng trăng treo cao.
Hai người hiện giờ là cây cối, tuy rằng không nghỉ ngơi cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng có những thói quen sửa không được. Đường Du nói chúc ngủ ngon, rồi đi ngủ sớm.
Ân Triển ngoại trừ lúc trước uống một bình rượu mà gia tộc cất giấu ở Minh giới rồi ngủ say một đêm, thì mấy năm nay không cách nào an giấc được. Hắn nhìn bóng ngọn núi mơ hồ nơi xa xăm, đứng sừng sững thật lâu trong đêm tối vô tận, mãi đến khi sắc trời dần sáng mới cảm thấy buồn ngủ, thế nhưng vô tri vô giác nằm mộng.
Trong mơ là Minh phủ vô cùng quen thuộc.
Trên Đại điện, tiếng nói uy nghiêm và tràn ngập áp bách của Minh chủ.
“Ngươi có nhận tội không?”
Chung quanh yên tĩnh không một tiếng động, ánh nến khi tỏ khi mờ, bóng dáng bị kéo dài thảm đạm mơ hồ. Ân Triển quỳ ở trước điện, cảm giác máu từ trên trán chảy vào hốc mắt, một mảng đỏ tươi. Trường bào tượng trưng cho thân phận Thập điện chủ Minh giới trên người hắn sớm đã rách nát tả tơi, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ, ngước mắt nhìn lên, khàn khàn nói: “Ta nhận.”
Ân phụ thở dài một tiếng, quay đầu đi.
Minh chủ rũ mắt nhìn chằm chằm Ân Triển, khuôn mặt nhìn không ra vui buồn, sau khi tĩnh tâm mới chậm rãi mở miệng.
“Điện chủ Ân Triển của Lạc Hồn điện, không để ý Minh pháp, to gan lớn mật, tự tiện xông vào cấm địa Du Li, làm hỏng pháp trận Hồi Thiên, sát hại người thủ kính Tư Nam, tội không thể tha, nhưng niệm tình việc vốn có nguyên do, lại từng lập nhiều chiến công ở Địa Ma Đạo, nay miễn trừ Lôi hình, phế bỏ một nửa tu vi, phong bế pháp lực, nhốt vào Vô Tự lao, giam giữ trăm năm.”
Ân Triển bỗng dưng choàng tỉnh.
Hắn đã rất lâu chưa từng nằm mộng, hơn nữa còn là mơ thấy những chuyện đã qua, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chán ghét bản thân quen thuộc ấy, hắn ngay tức thì không dễ chịu mà hừ một tiếng.
Đường Du vừa mới tỉnh ngủ: “Làm sao vậy?”
Ân Triển mở miệng nói: “Tu luyện tới tầng thứ chín, chậm chạp không thấy đột phá, ta cảm thấy khó chịu.”
Đường Du luôn cảm thấy dáng vẻ hắn thật lợi hại, an ủi: “Chuyện này không thể gấp gáp được, phải từ từ thôi.”
Ân Triển: “Ừ.”
Đường Du đành phải hỏi: “Nếu tu luyện thành người, thì ca muốn làm cái gì?”
Ân Triển nói: “Chưa nghĩ ra, còn ngươi thì sao?”
Đường Du tự hỏi một chút: “Chắc…chắc là sẽ tìm một công việc.”
Mạch suy nghĩ của Ân Triển giãy giụa thoát ra khỏi tình cảm xưa, thuận miệng hỏi: “À, công việc gì?”
Đường Du không chút nghĩ ngợi: “Chuyển phát nhanh.”
Ân Triển: “…”
Lần thứ hai hai người trò chuyện, Đường Du phát hiện trong trí nhớ nhiều thêm một lớp sương trắng mờ nhạt, nhớ lại trước khi xuyên qua trên bản hướng dẫn của hệ thống có ghi thân thể nguyên chủ được lựa chọn đều là một lòng muốn chết, không phải do tranh đoạt mà có, hơn nữa chỉ cần ngủ một giấc thì có thể kế thừa ký ức nguyên thân.
Khi đó cậu vốn tưởng rằng là bối cảnh trò chơi, cũng không thèm để ý, đến giờ mới cẩn thẩn suy ngẫm.
Quy tắc chưa nói có tác dụng với vật khác, tuy rằng không rõ lắm gốc cây này còn sống hay đã chết, nhưng về phương diện ký ức, hiện giờ trải qua nghiệm chứng cho thấy cũng có hiệu quả… chỉ là tác dụng không nhiều lắm, dù sao cũng xem như có tác dụng, có thể thấy hệ thống không hư hỏng gì nhiều, vậy thì thời gian kết thúc cậu đặt ra, chắc sẽ có tác dụng ha?
Bỗng nhiên cậu cảm thấy buồn rầu.
Lúc hai người đang trò chuyện tới việc bao lâu thì có thể tu luyện thành người, Ân Triển mới vừa trả lời phải cần mấy trăm năm thì chợt nghe thấy một tiếng thở dài như có như không, cho rằng cậu nhóc này cảm thấy quá lâu, cười nói: “Gấp cái gì, chậm rãi sẽ được thôi.”
Đường Du nghĩ thầm cũng chỉ thể như thế, đè nén sự bất an xuống.
Chung quanh cây cối khá nhiều, lại chỉ có bọn họ mới có thể giao lưu, như đang nương tựa vào nhau. Trước kia Đường Du luôn ở ngoài chuyển phát nhanh, hiện tại không thể cử động, cảm thấy cả người đều khó chịu, không biết nói gì nên tìm đề tài: “Ca, ca khai trí sớm hơn em, có gặp qua chuyện gì vui không?”
“Thế nào, nhàm chán à?” Ân Triển nghĩ thầm suy cho cùng cũng không thể so với mình bị nhốt trong đại lao gần trăm năm, không chịu nổi tịch mịch cũng là việc bình thường, nói tiếp: “Nào, ca kể chuyện xưa cho ngươi nghe.”
Đường Du lập tức tỉnh táo: “Được!”
Ân Triển chậm rãi lên tiếng: “Có một gia tộc, bởi vì tổ tiên có cống hiến to lớn, được ông trời se duyên, bởi vậy hậu thế đều có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc…” Hắn mơ hồ nhắc đến sự tồn tại của kính Bồ Đề, bịa ra một chuyện khác, nhưng điểm chính không hề thay đổi.
“Thế hệ này qua thế hệ khác, người trong gia tộc đều sống rất tốt, gia đình mỹ mãn, sự nghiệp thành công, đứa con trai của gia chủ đời này tuổi trẻ đã được phong làm tướng quân, khi vị thiếu tướng quân đó đến tuổi kết hôn, nhưng vì chiến loạn mà vẫn luôn trì hoãn, trong khoảng thời gian này, hắn gặp được một người, đối với người ấy vừa gặp đã yêu.”
Đường Du theo bản năng hỏi: “Người này chính là duyên trời định của hắn ư?”
Ân Triển lười nhác mỉm cười, tiếp tục kể: “Thiếu tướng quân tuổi trẻ nóng tính, tính tình cường thế, chỉ cần yêu thích là quyết theo đuổi cho bằng được, may mắn đối phương cũng thích hắn, cho nên bọn họ mau chóng đến với nhau, kề vai chiến đấu, như hình với bóng…” Hắn yên tĩnh chốc lát, mới kể tiếp: “Tất cả mọi người đều cảm thấy duyên phận của họ là trời định, ngay cả chính họ cũng cho rằng như thế, đương nhiên, cho dù không phải, bọn họ cũng không quan tâm, kết quả… lại thật sự không phải.”
Đường Du kinh ngạc mà kêu lên: “A, sau đó thế nào?”
Ân Triển uể oải nói: “Sau đó…”
Đường Du nghiêm túc nghe.
Ân Triển hỏi: “Muốn biết?”
Đường Du nói: “Dạ!”
Ân Triển nói: “Không kể cho ngươi nghe.”
Đường Du ngẩn ngơ: “Tại sao?”
Ân Triển cười lớn, mang theo ý tứ hàm xúc: “Bởi vì gia thích thế.”
Đường Du muốn vò đầu, lại phát hiện căn bản cậu không thể làm động tác này. Tính cách cậu luôn nhu thuận, người khác không muốn nói, cậu cũng sẽ không hỏi thêm.
Địa thế vách núi cao, từ nơi này nhìn ra chỉ thấy cả biển mây cuồn cuộn, như ngân hà dâng trào, trong nắng sớm như tầng tầng lớp lớp ánh kim. Có lẽ là nhắc tới chuyện xưa, cảnh sắc trước mắt rực rỡ tráng lệ, Ân Triển ngắm nhìn mà chỉ cảm thấy trống trải trong lòng.
Toàn bộ Minh giới đều biết mối tình đầu của người Ân gia thường sẽ là nhân duyên trời định, luôn có thể đơm hoa kết quả, duy nhất lão Ngũ Ân gia là ngoại lệ. Cũng có người suy đoán chuyện đi đến kết quả này, là do họ đến với nhau vi phạm thiên đạo.
Thiên đạo thì thế nào?
Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng.
Đường Du kinh ngạc: “Ca?”
“Ừm.” Ân Triển khôi phục dáng vẻ không đứng đắn: “Nào, kể chuyện này cho ngươi nghe.”
Đường Du lo lắng: “Lần này không kể một nửa nữa chứ?”
“Không đâu.” Ân Triển cam đoan.
Hắn biết Đường Du không có lỗi, ngược lại vô tội còn bị thiên đạo liên lụy, bởi vậy hắn đối với đứa nhỏ này không có cảm giác oán hận hay chán ghét, xem như đệ đệ thôi. Năm đó hắn dẹp loạn khắp nơi ở Minh giới, gặp qua rất nhiều người và việc, lúc ấy tuy tâm cao khí ngạo, nhưng vì có người yêu bên cạnh nên thấy được nhiều chuyện thú vị, có thể kể ra bao nhiêu thứ hấp dẫn.
Hắn hỏi: “Ngươi đã từng nghe qua Minh giới chưa?”
Đường Du nói: “Địa ngục?”
Ân Triển nói: “Giống vậy, nhưng không phải hoàn toàn như thế, khác với suy nghĩ của nhân loại, sẽ không có mười tám tầng địa ngục, hoa Bỉ Ngạn, sông Vong Xuyên, đá Tam Sinh…thì có đó, đá Tam Sinh còn là điểm du lịch hấp dẫn, nhưng một năm chỉ mở hai lần, mỗi lần chỉ chọn một trăm người…”
Hắn đang nói thì nghe tiếng động từ trong rừng cây truyền đến, ngay sau đó một động vật tựa như sói mà không phải sói lao ra, hai người đồng loạt nhìn sang, còn chưa biết nó là loài gì, thì thấy nó dạo quanh một vòng, chạy đến chỗ Ân Triển nâng chân sau lên phụt nước tiểu, rồi vui sướng lắc lư chạy mất tiêu.
Đường Du: “…”
Ân Triển: “…”
Đường Du vội vàng nhìn trời, làm bộ như không phát hiện gì cả, chừng một phút sau mới nhỏ giọng hỏi: “Ca, còn kể chuyện xưa không?”
Ân Triển nuốt xuống một búng máu, nói: “… Kể, để ta suy nghĩ xem kể cái gì.”
Đường Du ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, không có thúc giục. Ân Triển liền tùy ý kể vài chuyện, phát hiện độ ẩm trong không khí lên cao, trong lòng thoáng hiện một tia thấp thỏm không yên chả biết từ đâu đến, hắn đành phải nuốt lời còn lại trở vào.
Quả nhiên, giữa trưa trôi qua, trời liền tối sầm, cuồng phong gào thét, chớp giật sấm rền, mưa to ào ào trút xuống, mãi cho đến tối cũng không ngớt. Nước mưa đọng lại một chỗ, từ nơi cao hơn nhanh chóng đổ ập xuống nơi thấp.
Trong bóng tối vang lên một tiếng “Răng rắc” rất nhỏ, rồi lập tức bị tiếng mưa to dữ dội bao phủ.
Ân Triển vội vàng nhìn về rừng cây phía sau, trong ánh sáng chói mắt của tia chớp trông thấy đất đá cuộn trào mãnh liệt, hai thân cây bên cạnh bị bứng ngã đầu tiên, nhưng rễ một gốc cây trong đó sớm đã cuốn lấy hắn, trong nháy mắt đồng thời kéo hắn rơi xuống vực sâu.
Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, mẹ nó rốt cuộc nhóc con này chọn thế giới kiểu gì vậy –!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.