Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 23: Quy luật quốc gia 1




N phương pháp trêu ghẹo quy luật
Khi Đường Du mở mắt, lọt vào trong tầm nhìn là một pháp trận màu vàng khổng lồ treo ở trên không trung.
Âm thanh xung quanh không ngừng nhấp nhô, xen lẫn tiếng nước chảy róc rách, nhất thời không cách nào phân biệt rõ, đại khái một hồi sau mới nghe được vài câu đối thoại.
“Nhìn kìa, thật sự còn sống, không phải là xác chết vùng dậy!”
“Haiz, bị lừa đến nông nỗi này thật vô cùng bi thảm …”
“Chỉ có 1 điểm, không biết có thể sống bao lâu.”
“Đoán chừng không quá ba ngày…”
Đường Du chỉ cảm thấy cả người lung lay mơ màng, nằm trong chốc lát, các giác quan mới dần dần khôi phục. Cậu phát hiện toàn thân mình ướt đẫm, đang nằm trên bờ sông, từng đợt sóng không ngừng đánh vào bờ, dường như muốn chạm vào người cậu. Cậu chống người dậy, nhìn về phía một đám người vây xem bên cạnh.
Mọi người cũng nhìn đang nhìn cậu, một cô gái trong đó hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
Đường Du gật đầu, thấy bọn họ diện mạo và cách ăn mặc rất bình thường, thì biết đây vẫn là xã hội hiện đại, lại nhìn pháp trận ở trên không, không biết đây là nơi nào.
Lúc này trong đám người lại có người hỏi:
“Cậu còn tự tử nữa không?”
Đường Du nói:
“Không.”
“Haiz…”
Trong đám người có mấy người không hẹn mà cùng thở dài, nghe có vẻ rất tiếc nuối, rồi quay đầu bỏ đi.
Đường Du yên lặng nhìn bọn họ, đầu óc vẫn còn mơ màng, đang muốn đứng lên, thì nhìn thấy một thiếu niên vỗi vã chạy đến, người thiếu niên này diện mạo rất tuấn tú, ấn đường mang theo mấy phần kiêu ngạo, đi đến trước mặt từ trên cao nhìn chằm chằm cậu, nhìn cậu cái kiểu thật là ghét bỏ, cậu bèn ngồi yên không động.
Thiếu niên quan sát một hồi, hừ lạnh:
“Đã nói với cậu bao nhiêu lần hắn có thể là kẻ lừa đảo, cậu không chịu nghe, bây giờ bị vậy là đáng đời!”
Đường Du nói:
“Oh”
Thiếu niên thấy cậu vừa không có khóc cũng không ôm chân vùi đầu vào, nheo mắt:
“Thế nào? Còn muốn đi chết nữa hả, cho nên đối với điều gì cũng không để ý? Vậy giờ cậu đi chết ngay đi, coi tớ có cứu cậu hay không.”
“Tớ sẽ không tự tử nữa…”
Đường Du nói xong không khỏi nhớ tới trước khi bị hút vào thế giới này, phụ thân hai mắt đõ sẫm nhìn về phía cậu, nhịn không được thấp giọng thì thào:
“Cho dù có bị mổ bụng moi tim, mình cũng phải sống sót.”
Lời nói vừa dứt, bên tai vang lên một tiếng “đinh” nho nhỏ, thân thể bỗng nhiên phát ra một tia sáng mờ nhạt, ngay sau đó nhanh chóng tan đi. Cậu vội vàng xem xét, tự hỏi vừa rồi có phải là ảo giác hay không, nhưng ngay lập tức phát hiện không phải, bởi vì thiếu niên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, đám người chưa tản đi thì xôn xao ồn ào quay trở lại.
“Ôi đệch, vậy mà tăng được 6 điểm!”
Một ông chú trong đám người giữ lấy vai cậu, vội vàng hỏi:
“Thằng nhóc, vừa nãy mày nói gì thế?”
Đường Du chớp mắt:
“Tôi nói sẽ không tự sát nữa.”
Mọi người hỏi:
“Chỉ vậy thôi? Không nói gì khác?”
Đường Du không hiểu gì cả, thấy bọn họ đều tràn đầy mong ngóng nhìn cậu, chỉ có thể kể lại lời phụ thân từng nói qua với cậu. Mọi người hai mắt sáng ngời, đồng loạt đứng dậy, nhìn lên không trung góc bốn mươi lăm độ.
Cô gái vẻ mặt quyết tâm:
“Dù cho đầu rơi máu chảy, tôi cũng phải sống sót!”
Ông chú sắc mặt hung ác:
“Cho dù máu thịt nát tan, ngũ tạng tổn hại, tôi cũng phải đấu tranh ngoan cường, cố gắng phấn đấu, vẫn luôn sống sót!”
Thanh niên nắm chặt tay, ngửa mặt lên trời hét lớn:
“Dù là thiên lôi đánh xuống, cuồng phong bão tố, hành hạ tôi hết lần này đến lần khác, cũng không lay chuyển được quyết tâm sống sót của chúng tôi! Chúng tôi phải trở thành một ngọn cỏ non hùng vĩ to lớn ngao ngao ngao!”
Ngay cả thiếu niên mặt mày lạnh lùng cũng hét lên góp vui:
“Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi đều phải sống sót!”
Đường Du:
“…”
Chuyện này… Rốt cuộc là họ đang làm gì vậy?
Mọi người tiếp tục bày ra loại tư thế, các kiểu nội dung tru lên, hết nửa ngày mới nản lòng nói “Không được rồi”, hâm mộ ghen tỵ nhìn chằm chằm Đường Du, sau đó lao xao tản đi, khiến người ở sau đứng ngốc ra một chỗ. Đường Du cảm thấy cần phải thu thập thông tin, cuối cùng nhìn qua thiếu biên vẫn luôn ở đó chưa đi, chậm rãi đứng lên:
“Tớ muốn ngủ một chút.”
Thiếu niên liếc nhìn cậu:
“Ngủ đi, tớ đâu có cấm cậu.”
Đường Du suy nghĩ một chút, giả vờ thành bộ dạng đáng thương:
“Chân tớ bị trật rồi.”
Thiếu niên hỏi:
“Vậy hồi nãy sao cậu đứng được?”
“…”
Đường Du nói:
“Tớ chỉ dùng sức một chân, còn chân kia bị trật rồi, đau lắm.”
“Đáng đời!”
Thiếu niên bỏ mặc cậu quay đi, Đường Du thấy biện pháp”Cầu mang đi”  không thể dùng, nghĩ thầm hay là tìm đại chỗ nào đó ngủ đi, lại thấy thiếu niên chưa đi được mấy bước đã trở lại, thô bạo kéo cánh tay của cậu đặt lên trên vai, vẽ mặt lạnh lùng:
“Nói cho cậu biết, tớ chỉ giúp cậu lần này thôi.”
Đường Du rất vui vẻ, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, thấp giọng nói:
“Cám ơn.”
Thiếu niên lười phản ứng cậu, đỡ cậu tiếp tục đi. Đường Du thức thời ngậm miệng, dưới sự giúp đỡ của cậu ta bước lên bờ, quan sát tình huống gần đó.
Đây là một mảnh rừng, cây ở đây đều là các loại cậu chưa từng nhìn thấy, một con đường nhỏ quanh co khúc khủy dẫn về phía trước, ở cuối đường có một tấm bảng đen kích thước vừa phải, bởi vì nó quay lưng lại với họ, nên không rõ trên đó viết cái gì, ngoài ra cậu chú ý thấy có rất nhiều người vào rừng, cách một đoạn đều có thể nhìn thấy vài người, tất cả đều cúi đầu, giống như đang tìm đồ vật.
Vừa ra khỏi rừng cây là có một ngôi làng nhỏ, chia làm ba lỗi rẽ, chính giữa dẫn đến một quảng trường nhỏ, từ nơi này có thể nhìn thấy rất nhiều quầy hàng, người đông đúc, rất là náo nhiệt. Thiếu niên dìu cậu đi qua con đường bên phải, cuối cùng tới trước một ngôi nhà gỗ nhỏ, mở cửa ném cậu lên một cái giường trong đó.
Đường Du không tìm thấy trên giường cái gì có thể xem như là áo ngủ, bèn cỡi quần áo ướt sũng ra ném xuống đất, lấy khăn mặt bên cạnh lau nước trên người.
Thiếu niên lập tức nổi giận:
“Sao lại xài khăn của tớ?”
“…”
Đường Du nhìn chiếc khăn màu hồng kem trong tay, lại nhìn cái khăn màu xanh nhạt treo ở bên cạnh, cuối cùng nhìn thiếu niên vẻ mặt kiêu ngạo im lặn gvắt khô khăn mặt trả lại chỗ cũ, xoay người đi ngủ, co thành một cục trên giường.
Thiếu niên:
“…”
Thiếu niên tức giận vươn chân đá vào giường, ầm ầm mở cửa đi ra ngoài.
Đường Du thở dài, sờ sờ xương quai xanh bên trái, trên đó có một con số “7”, cậu liên hệ với phản ứng của những người lúc nãy, biết cái này đại biểu cho một ý nghĩa nào đó, nhắm mắt lại, bắt đầu tiếp thu ký ức của thân thể này.
Có lẽ là nhớ lại việc lúc còn thơ ấu khiến cậu tiêu hao quá nhiều tinh lực, chẳng bao lâu cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng là thế giới của dị năng giả, càng hùng mạnh càng được mọi người tôn kính, địa vị cũng càng cao. Dị năng phân cấp bậc, có thể thông qua việc tu luyện để tăng cao, trên đại lục có rất nhiều sân huấn luyện, nổi danh nhất trong đó, lâu đời nhất chính là nơi đây —— khu huấn luyện Cổ Duy Độ.
Nơi này có rất nhiều điều kỳ lạ, ví dụ như người thường trải qua rèn luyện sẽ có được dị năng; dị năng giả thiên phú thấp kém trở thành thiên tài; dị năng giả chậm chạp không thấy đột phá liên tục thăng cấp… quan trọng nhất là, mấy dị năng giả cấp thần ít ỏi trên đại lục, không ai là không từng trải qua huấn luyệntrong cổ duy độ.
Đủ loại công trạng rực rỡ, khiến cho địa vị của Cổ Duy Độ vượt xa các khu huyến luyện khác, nhưng không phải tất cả mọi người đều dám đến, bởi vì tỷ lệ thành công của nơi này quá thấp, trong một vạn người cũng không thấy được có một người thuận lợi vượt qua.
Người bên ngoài cho ra rất nhiều suy đoán đối với hoàn cảnh bên trong, nhưng suy đoán dù sao cũng là suy đoán, ai cũng không có căn cứ, những người thành công đi ra ngoài ai cũng kín miệng không nói một chữ, khiến nơi này càng thêm thần bí. Nhưng cho dù như vậy, hàng năm người tiến vào Cổ Duy Độ cũng nhiều không kể xiết, trong đó có bỏ trốn, trốn nợ, phạm tội và có thù oán chưa thanh toán cùng với người đối với cuộc sống tuyệt vọng muốn tìm lối thoát chiếm một phần, phần còn lại là những người yêu thích mạo hiểm cùng những người tiến vào thật sự mang mục đích tu luyện.
Nguyên chủ cùng thiếu niên liền thuộc về nhóm người sau.
Bọn họ đều là người  bình thường, nếu muốn có được dị năng, biện pháp duy nhất chính là đến nơi này.
Thật ra nguyên chủ không muốn đi, nhưng cha hắnvô cùng hy vọng trong nhà có thể có một vị dị năng giả, nên muốn hắn tiến vào. Sau khi biết được việc này, thiếu niên lập tức khằng định đây là ý tưởng của bà mẹ kế, là vì muốn hắn chết đi, đỡ phải chia thêm một phần tài sản, còn những lời hứa hẹn đó chẳng qua là lừa gạt hắn mà thôi.
Nguyên chủ hoảng sợ, muốn phản kháng, nhưng cha hắn luôn gia trưởng, đối với dị năng có chấp niệm rất sâu, nên đã áp giải hắn đến đây. Thiếu niên thì từ nhỏ đã dốc lòng muốn trở thành dị năng giả, khi đến tuổi thức tỉnh là mười lăm tuổi nhưng lại không tra ra có dị năng hắn liền quyết định tiến vào, bởi vậy không hề thấy sợ hãi.
Mọi người chuẩn bị đầy đủ, mang theo đủ thứ đồ tốt tiến vào Cổ Duy Độ, kết quả bất ngờ vô cùng.
Bởi vì đây không thể tính là sân huấn luyện, mà là một quốc gia, khác biệt chính là nơi này không có pháp luật, không có chính phủ, tất cả các bộ máy nhà nước hoàn toàn toàn không tồn tại, chỉ có quy luật, cũng chính là pháp trận màu vàng khổng lồ ở trên đỉnh đầu.
Người ở bên trong không thích gọi nó là Cổ Duy Độ, mà thích dùng một cái tên khác—— quốc gia quy luật.
Người tiến vào nơi này sẽ bị tước bỏ tất cả dị năng, trở thành không khác gì người bình thường, hơn nữa bắt đầu mỗi người sẽ có 50 điểm, nó sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trên bất kỳ bộ phận nào của cơ thể, sau có thể dựa vào sở thích cá nhân để điều chỉnh vị trí, chỉ cần đạt tới điểm số nhất định thì xem như đã thông qua huấn luyện, thành công rời đi, nhưng nếu giảm thành không điểm, thì người đó sẽ phải chết.
Quốc gia quy luật có lưu thông tiền tệ riêng của nó, ngoài ra điểm số cũng có thể sử dụng như tiền tệ, tùy thuộc vào yêu cầu của từng người mà tiến hành trao đổi. Khi nguyên chủ cùng thiếu niên lần đầu tiên đến đây, bởi vì trên người không có tiền, mới dùng điểm sốcùng thuê một căn nhà gỗ nhỏ, dự đinh kiếm được tiền rồi sẽ mua công cụ và vậy liệu xây một căn nhà để ở.
Bọn họ đã ở đây đã nửa năm rồi, tính cách nguyên chủ yếu đuối, thường xuyên làm ra những việc ngu ngốc, đều do thiếu niên giải quyết hậu quả.
Cách đây hai tháng rưỡi nguyên chủ gặp được một cậu thanh niên, thanh niên đối vơi hắn rất dịu dàng, thế nên hắn yêu người ta, thiếu niên cũng từng cảnh cáo hắn cẩn thận đừng bị lừa, nhưng vẫn không ngăn được tình cảm của nguyên chủ đối với tên đó. Năm ngày trước, có một tên giàu có từ thành phố lớn đến thôn trang nhỏ của bọn họ tìm kiếm một loại thảo dược, treo giải thưởng 200 điểm, mọi người đều hào hứng, bắt đầu không ngừng vào rừng tìm kiếm.
Thanh niên đến tìm được nguyên chủ nói đã từng thấy qua trong nhà của một người, người đó còn không nhận ra nó chính là thảo dược, hắn muốn mua lại, nhưng người đó chỉ cần điểm, không cần tiền, điểm của hắn không đủ. Nguyên chủ vừa nghe đã đem điểm của mình cho hắn mượn, chỉ chừa lại 1 phân.
Kết quả không nghĩ cũng biết, thanh niên một đi không trở lại, biến mất không còn thấy bóng dáng.Vì thế nguyên chủ mới biết bị gạt, thế nên tự sát.
Sau khi tỉnh lại Đường Du sờ sờ xương quai xanh, nhìn hôm nay mới tăng thêm “6” điểm, yên tâm hơn một chút.
Cậu đứng dậy tìm kiếm quần áo sạch sẽ, nhìn thấy một tấm poster khổ vừa dán ở trên tường, tiêu đề được viết bằng màu đỏ như máu: N phương pháp trêu ghẹo quy luật.
Phía dưới là mấy dòng chữ nhỏ ——
Một, ngâm thơ. Số điểm được thưởng cho là từ 5—10 điểm, mới lạ nhất có thể đạt tới 20 điểm.
Hai, kể truyện cười. Số điểm được thưởng cho là từ 1—8 điểm, mới lạ nhất có thể đạt tới 20 điểm.
Ba, phát biểu ngôn luận ( chú ý: tốt nhất có thể rung động lòng người), có thể là một câu cũng có thể là một đoạn dài, đạt được điểm…
Mặt sau vẫn còn rất nhiều điều, Đường Du đã lấy được ký ức, căn bản không cần nhìn cũng có thể đọc lưu loát.
Ở quốc gia quy luật, có hai cách đạt được điểm, một là giao dịch, còn lại chính là thông qua quy luật.
Ví dụ như hôm nay nói một câu, hình như quy luật nghe thấy rất thích thú, cho cậu “6” điểm, chẳng hạn như giúp đỡ người khác cũng sẽ có được một số điểm nhất định, thông thường là “2” điểm, bởi vậy lúc đó những người kia mong muốn cậu nhảy sông thêm lần nữa, bọn họ cũng có thể mò cậu thêm lần nữa.
Đương nhiên, nếu như giết người phóng hỏa, tùy tiện đánh chửi người khác, sẽ bị quy luật trừ điểm, thậm chí nghiêm trọng nhất sẽ trừ đến chết, đó cũng là nguyên nhân nơi này tuy không có pháp luật nhưng vẫn có thể duy trì trật tự.
Đường Du mặc quần áo gọn gàng, đang chuẩn bị đi ra ngoài, thiếu niên liền trở lại, trong tay còn cầm một quyển tạp chí mới mua, bên trên viết 《tổng hợp ghi chép điểm đạt được trong tháng năm và dự đoán đáng tin cậy trong tháng sáu》. Thiếu niên liếc nhìn cậu, không thèm quan tâm đến cậu, ngồi xuống xem tạp chí.
Đường Du biết trải qua này nửa năm ở chung này, thiếu niên đã mất hết kiên nhẫn với cậu, nên cũng không nói gì, cách cửa sổ nhìn trận pháp trên không trung, đột nhiên nhớ đến có người từng dự đoán trong khoảnh khắc ra khỏi nơi này có thể nhận được bảo vật từ trong pháp trận, buộc miệng nói:
“Tớ muốn cái đó.”
Thiếu niên ngẩng đầu.
Đường Du thu hồi tầm mắt, tuy rằng không rõ nguyên nhânvì sao trong cơ thể lại dâng lên khát vọng mạnh mẽ như thế, nhưng vẫn lập lại lần nữa:
“Tớ muốn món đồ bên trong trận pháp.”
Thiếu niên nhìn cậu, hỏi:
“Đi ra ngoài cần bao nhiêu điểm?”
Đường Du nói:
“9998 điểm.”
Thiếu niên hỏi:
“Cậu có bao nhiêu?”
Đường Du nói:
“… 7 điểm.”
Thiếu niên lại cúi đầu:
“Không có việc gì, ai cũng sẽ mơ giấc mộng đẹp.”
Đường Du:
“…”
Thiếu niên tĩnh tĩnh, lần nhìn cậu, giơ tạp chí lên:
“Không xem?”
“Xem.”
Đường Du thấy hắn chủ động trò chuyện, vội vàng đi qua ngồi xuống.
Thiếu niên vừa mới xem đến tổng hợp các bài thơ ca trong tháng năm, bài thơ xếp hạngđầu được đến 8 điểm, trên đó viết: Ôi, hoa xuân / ta mong được ngủ cùng ngươi / Ôi, tình yêu / ngươi đến khiến ta không kịp trở tay / chúng ta ngủ a ngủ / ngủ a ngủ / ở trên bụi gai, ở trong axit, ở trong ngọn lửa hừng hực / Ôi, chúng ta chết đi rồi sống lại…
“…”
Đường Du thầm nghĩ rằng cho dù đã có được ký ức, đối với sự yêu thích cùng thẩm mỹ của quy luật, cậu vẫn không cách nào hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.